Giả bộ không hiểu? !
Trình Quân Hạo kìm nén sợ hãi, lạnh lùng nói: "Muốn giả bộ không biết chuyện gì với tôi sao? Khả Khả hôm nay ở vườn trẻ mất tích, ông lại không biết sao? ! . . . . . ."
Trình lão mỉm cười một hồi, "Khả Khả mất tích? Chuyện gì xảy ra? !" Giọng nói giống như khẩn trương, nhưng vẻ mặt lại tuyệt không giống như khẩn trương, giống như vẫn còn cười sảng khoái lấy sự phẫn nộ của anh làm niềm vui.
Trình Quân Hạo không thể nhịn được nữa, chỉ hỏi hắn, "Đến cùng có phải ông làm hay không? ! Ông muốn cái gì? ! Giao Khả Khả ra, tôi với ông trao đổi. . . . . ."
Trình lão cười như không cười, hơi giễu cợt, "Lời nói này, Khả Khả mất tích, tôi cũng rất lo lắng vậy, hiện tại chủ yếu là phải tìm được Khả Khả, cái gì mà trao đổi? ! Chẳng lẽ anh muốn giao ra cái ghế tổng giám đốc CBD hiện tại? !"
Trình Quân Hạo cười lạnh, "Tôi từ trước đến giờ cũng không lạ gì chuyện ông muốn lấy CBD, ông muốn tôi biến mất, không có vấn đề, đem Khả Khả giao ra đây, tôi lập tức từ chức. . . . . ."
Trình lão mím chặt đôi môi, trầm ngâm cười nhẹ , không khí liền trở nên căng thẳng như dây đàn.
Hắn nguyên bản là có tính toán sâu hơn, đứa con trai này của hắn luôn luôn khôn khéo lạnh lùng, hắn không chỉ muốn anh nhường ra CBD, còn muốn con hắn chết chưa hết tội. . . . . .
Hận ý của Trình lão thật sâu dâng lên, hơn hai mươi năm sâu hận vào hôm nay giờ khắc này càng thêm trở nên cay nghiệt. Hắn vẫn sợ Trình Quân Hạo sẽ nhớ chuyện nhiều năm trước, hắn vẫn một mực sâu hận đứa con trai này, sâu hận mẫu thân anh, hắn muốn. . . . . . Đoạt lại đây tất cả, phá hủy tất cả để thõa nổi hận của hắn đối với đứa con trai hơn hai mươi năm nay.
Nghiệt chủng.
*
An Bình ở trong phòng tối đen như mực tỉnh táo lại, chung quanh đã yên tĩnh lại, mơ hồ có thể nghe được tiếng ngáy, cách một cánh cửa truyền vào trong lỗ tai của cậu.
Cậu khẽ nheo mắt, cũng may, còn sống, mấy người này không tốt, chỉ sợ cậu và Lẳng Lặng bị Trình Khả Khả liên lụy rồi.
"Lẳng Lặng. . . . . ." Tay chân không bị trói, có lẽ mấy người bên ngoài cũng không cố kỵ ba đứa bé tay trói gà không chặt như bọn, chỉ là khóa cửa, cũng không có trói gô, đầu tiên cậu vặn mở đèn pin của đồng hồ trên tay, trong phòng tối ôm có một tia ánh sáng, cậu không dám mở sáng quá, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy An Tĩnh cùng Trình Khả Khả là tốt rồi.
"Anh hai. . . . . ." An tĩnh cũng cau mày thanh tỉnh lại, "Chuyện gì xảy ra? !"
An Bình bĩu bĩu môi, thở dài một tiếng, lay tỉnh Trình Khả Khả, cậu nhóc vừa tỉnh liền muốn khóc lớn, hoàn hảo bị An Bình bụm miệng, "Chớ lên tiếng, chúng ta bị bắt cóc rồi, nếu làm bọn họ thức dậy, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. . . . . ."
Nước mắt lớn chừng cái đấu từ trong con ngươi hoảng sợ của Trình Khả Khả chảy xuống, tội nghiệp nhìn cậu, An Bình một hồi mềm lòng, nhẹ giọng dụ dỗ cậu, "Đừng sợ, có các anh ở đây. . . . . ."