"Chúng tôi là tuyển người mẫu chuyên nghiệp, An tiểu thư cô tự xem lại mình thử coi, thấy cô có điểm nào giống như người mẫu không? !" Quả thật An Tâm Á nhìn lướt qua mình, đầu bù tóc rối, quả thật rất nhếch nhác.
Người giám khảo kia cũng không thèm liếc mắt lên, "Huống chi còn đi trễ, công ty chúng tôi không hoan nghênh một nhân viên không chuyên nghiệp. . . . . ."
An Tâm Á giận, muốn giải thích nhưng không mở miệng được, lời nói ra khỏi miệng cũng chỉ là xin lỗi, nói rất không có khí thế, "Cho tôi thêm một cái cơ hội nữa thôi. . . . . ."
Chỉ cần vừa nghĩ tới hai bảo bối của cô, không có công việc cô không biết làm sao vượt qua được hoàn cảnh này.
Vị quản lý kia cũng mặc kệ cô, khoát tay áo, mời người đem cô đuổi ra ngoài.
"Mẹ nó! !" An Tâm Á trong thang máy bạo thô dùng sức. Vừa nghĩ tới ánh mắt chờ đợi của hai bảo bối, cô lại ỉu xìu, trở lại lâu rồi cũng chưa có công việc. . . . . . Ách, cái danh tốt nghiệp đại học danh tiếng của cô không biết biến đi nơi nào rồi? !
Nghĩ muốn xin làm người mẫu, cũng là bởi vì lúc ở Anh quốc nghĩ hè có tham gia một vài show biểu diễn thời trang, bởi vì cô là người phương Đông khuốn mặt của xinh đẹp, da dẻ hồng hào, mang màu da nâu của người châu Á , bây giờ suy nghĩ một chút, dường như ở trong nước tương đối khó khăn hơn, dù sao người Trung Quốc cũng rất nhiều. . . . . .Haizz, An Tâm Á suy nghĩ muốn tìm một công việc khác, nhưng dường như có chút khó khăn, bởi hai bảo bối ở nhà với đôi mắt nhỏ mong chờ, làm cô không nói ra miệng được. . . . . .Tinh thần của cô xuống dốc cực kỳ nhanh. . . . . . Mẹ nó.
Bi phẫn đi tới KFC, hai tiểu tử kia đã dặn cô, nhất định phải mua đồ ăn ở KFC cho chúng, cái này làm cô càng thêm khó chịu, nhất là bây giờ lo sao cho có ba bữa cơm cũng đã khó khắn, hai tên nhóc còn thừa dịp cháy nhà hôi của, nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt trong sáng đáng yêu của chúng, cô không có cách nào cự tuyệt, khiến hai đứa trẻ phải chịu khổ cô có cảm giác đau lòng không lời nào có thể miêu tả được, ngay cả KFC cũng không có tiền ăn, cô rất đau lòng. . . . . .
Hít một hơi, xem lại tiền trong túi rồi đi vào KFC, vừa nhìn lên, mắt cô mở lớn, ngày hôm nay thật là một ngày xui xẻo, tại sao cứ gặp phải tên cầm thú này. . . . . .
Gào khóc
~~Trình Quân Hạo nhìn Khả Khả ăn đùi gà yếu thương mỉm cười, dùng khăn tay lau bên khóe miệng dính dầu mỡ của cậu bé, "Khả Khả, về sau nên ăn cái này ít thôi, không tốt cho sức khỏe. . . . . ."
Lập tức Khả Khả tỏ ra đáng thương, "Anh trai, một tháng ăn một lần được không? !"
Trình Quân Hạo cười rất ôn hòa, ". . . . . . Được." Anh không khỏi mềm lòng mà đáp ứng, lấy tay sờ sờ đầu Khả Khả, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt nóng rực, chân mày anh nhíu lại, nâng lên ánh mắt quét xung quanh, liền nhìn thẳng vào An Tâm Á
~~An Tâm Á lập tức cúi đầu, không bình tĩnh vọt ra khỏi cửa chính, mẹ nó, thất dễ sợ. Vẻ mặt kia làm cô quá kinh hãi, cùng ánh mắt mới vừa này trong thang máy hoàn toàn khác nhau, ánh mắt đó rất có cảm xúc yêu thương ~ nhất là bên cạnh cậu bé có dáng dấp rất giống anh, An Tâm Á không muốn xao động cũng thật khó khăn.
Tình thần An Tâm Á bất an cùng sợ hãi ~~ phát ra hai tiếng tiếng cười quái dị, rồi chuẩn bị về nhà.
Trình Quân Hạo nhíu mày một cái, có sự hiểu nhầm gì sao, người phụ nữ này vừa nảy trong thang máy vừa nhìn thấy mặt của anh, lập tức lui lại, hiện tại gặp anh giống như là gặp ác ma tránh như tránh rắn rếp bò cạp, anh khó chịu nhíu mày, rất không thoải mái.
Nhưng rất nhanh lực chú ý bị phân tán, giọng nói non nớt của Khả Khả vang ở bên tai, "Anh ơi, Khả Khả ăn xong rồi, anh mang em đi mua món đồ chơi có được hay không? !"
Khả Khả lôi kéo ống tay áo của anh làm nũng, Trình Quân Hạo lộ ra nụ cười mềm mại, ôm lấy cậu, "Tốt, anh mang bảo bối đi mua Transformers. . . . . ."