Cho nên, Trình lão nóng nảy muốn đi tìm Trình Khả Khả thì Con Muỗi dẫn theo người từ bốn phương tám hướng trong bệnh viện tra hỏi dần dần tiến tới đây, tìm được lão.
Sắc mặt Trình lão tái xanh, nhìn chằm chằm Con Muỗi, "Chẳng lẽ tất cả chuyện này đều là do Trình Quân Hạo đã lập kế hoạch từ trước? !"
Con Muỗi nhíu mày, cười lạnh một tiếng, "Anh hai nói ông thấy cái tin nhắn kia nhất định sẽ tới bệnh viện, cho nên tôi liền lập tức chạy tới bệnh viện, không ngờ ông thật sự sẽ tới đây, xem ra. . . . . . Ông thật sự rất để ý chuyện này. . . . . ."
Bờ môi Trình lão run rẩy, chỉ do lão quá hưng phấn, hoàn toàn quên mất chuyện Trình Quân Hạo vẫn còn đang truy tìm lão.
"Lần trước để ông chạy trốn như vậy, thật là rất tiện nghi cho ông, lần này. . . . . ." Con Muỗi lạnh lùng khẽ hừ, "Tuyệt đối sẽ không phạm lại sai lầm lần đó. . . . . ." Anh ta phân phó mấy người áo đen, "Mang về Ưng Môn. . . . . . Nhốt vào địa lao. . . . . . Trình lão, lần này tôi đã vì ông mà đặc biệt xây dựng một địa lao cực kỳ kiên cố, tuyệt đối không có ai có thể từ Ưng Môn cứu ông đi lần nữa. . . . . ."
Con Muỗi nói vô cùng ác độc, Trình lão cũng không tỏ ra sợ hãi gì, lão chỉ lo lắng cho Khả Khả, "Trình Khả Khả có ở trong tay Trình Quận Hạo hay không? ! Nó tình làm cái gì với Khả Khả ? !"
Đôi mắt âm lãnh có vẻ hơi khẩn trương, lão đã từ trên báo cáo DNA thấy được Trình Quân Hạo cùng Trình Khả Khả tuyệt không có quan hệ cha con, như vậy, nhất định là con trai của Quân Hoa không sai.
Con Muỗi cười lạnh một tiếng, chỉ không để ý đến lão, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói ra một câu, "Anh hai anh ấy vốn nhân từ, tuyệt đối không ác độc giống như ông, Khả Khả là một đứa bé vô tội, anh hai sẽ không giận lây sang nó, nhưng ông, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. . . . . ." Làm ra nhiều chuyện như vậy, chết cũng xứng đáng.
Trình lão thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy, Lâm Khả Nhân nhất định đã mang theo Khả Khả trốn đi. Lão cười nhạt, "Ta vốn không quan tâm chuyện sống chết của bản thân mình, một lão già chỉ còn lại mỗi bộ xương khô như ta đây đấu tranh cả đời, giành giật cả đời, cuối cùng còn có thể quan tâm chuyện sống hay chết ư, chỉ cần Khả Khả bình an, cốt nhục Quân Hoa vẫn còn, dù như thế nào ta cũng không quan tâm, ha ha. . . . . ."
Lão già nua cười to một tiếng, vốn là ánh mắt lạnh lẽo, xen lẫn nổi hận thấu xương, nhưng khi biết Khả Khả huyết mạch cốt nhục cuối cùng vẫn còn, từ trong tang thương liền bừng dậy. Giống như thật sự được cải tử hồi sinh, chỉ là tâm hồn đã không còn cảm thấy gì nửa.
Mặt Con Muỗi co rút, liếc mắt nhìn Trình lão, cái lão già đáng chết này, làm ra nhiều chuyện như vậy, chết cũng là quá tiện nghi cho lão.
Đem Trình lão nhốt vào địa lao, lần này Trình lão cũng rất an tĩnh, không giống như lần trước náo loạn cả lên.
Trình lão nhàn nhạt thương xót kêu rên, "Quân Hoa, con vẫn còn có một đứa con trai, cũng không uổng con chết ở chỗ này, Trình gia chúng ta cuối cùng vẫn còn có một người thừa kế. . . . . ."
Con Muỗi chỉ nhìn thoáng qua, có chút chán ghét rồi đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Trình Quân Hạo, "Anh hai, thuận lợi tìm được người, quả nhiên là ở bệnh viện. . . . . ."
"Vậy thì tốt." Trình Quân Hạo thở phào nhẹ nhõm, may nhờ mình phản ứng kịp thời, bằng không lại bỏ qua cơ hội tốt ngàn năm có một này rồi, vốn khi anh gừi đi lá thư phản hồi liền hối hận không ngừng, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến chuyện có thể Trình lão sẽ đi đến bệnh viện để xác nhận tin tức này, cho nên, liền ra lệnh cho Con Muỗi đi chận đường, thật là không uổng công chuyến này, cũng coi là trong họa có phúc.
"Em đem lão nhốt trong địa lao, lần này tuyệt sẽ không để cho lão chạy thoát. . . . . ." Con Muỗi ác độc nói.
"Lần này, nợ cũ nợ mới cùng nhau thanh toán hết. . . . . ." Trình Quân Hạo vuốt vuốt chân mày nói, "Buổi tối tôi sẽ về thẩm lão, Con Muỗi, một hồi đi đón mẹ An ra ngoài, buổi tối cùng bọn Trữ Trữ cùng nhau ăn một bữa cơm. . . . . ." Con Muỗi vội vàng đáp, Trình Quân Hạo liền cúp điện thoại.
Con Muỗi híp mắt cười hì hì, An Tâm Á vừa dọn đi, kết quả liền đón mẹ vợ vào, một chiêu này thật cao tay, mẹ vợ cũng đã dọn vào, chẳng lẽ An Tâm Á lại không dọn về ở sao? !
Hơn nữa, nếu mẹ vợ cũng đã đáp ứng ở lại, thì nói lên rằng chuyện kết hôn này cũng sẽ không còn xa nữa.
Hơn nữa lại còn có hai anh em sanh đôi, An Tâm Á sớm muộn gì cũng sẽ trở thành chị hai của Ưng Môn bọn họ, hắc hắc. . . . . .
Mấy ngày trước anh hai còn buồn bực phiền não, đoán chừng bây giờ tâm tình cũng đã tốt trở lại rồi.
Con Muỗi đón An Như Ý ra ngoài đi đến trước để sắp xếp phòng ăn thật tốt, Trình Quân Hạo gọi điện thoại cho An Bình An Tĩnh, An Bình suy nghĩ một chút liền đồng ý, mặc dù đối với bữa ăn này cũng bày tỏ kinh ngạc, thật sự không hiểu Trình Quân Hạo tại sao lại muốn bọn họ cùng ăn cơm với cái bà ngoại điên khùng đó. . . . . .
Trình Quân Hạo dẫn theo An Tâm Á chạy thẳng tới nhà hàng.
An Tâm Á ngồi ở trong xe, cả ngày đều cực kỳ buồn bực."Làm sao mà anh lại thuyết phục được mẹ em vậy? !" Rốt cuộc cô cũng hỏi ra được nghi hoặc trong lòng.
Trình Quân Hạo cười hắc hắc, "Mẹ vợ nhìn thấy con rể, càng nhìn càng thuận mắt. . . . . ."
Cái đầu anh đó, An Tâm Á 囧 rồi, "Anh nha tuyệt đối là bán sắc đẹp. . . . . ."
Trình Quân Hạo không chấp nhất, khóe miệng thủy chung vẫn thản nhiên mỉm cười toe toét, cái này làm An Tâm Á rất là kinh ngạc, từ khi nào mà Trình Quân Hạo lại có loại vẻ mặt này, cô nói anh như vậy, thế nhưng anh lại không có nhảy dựng lên, thật là quá mức kỳ lạ.
Cái này tuyệt đối là biến dị gene.
Trình Quân Hạo bình tĩnh nhún vai một cái, tuyệt không để ý sự nhạo báng của cô.
"Anh với mẹ em thật là hợp nhau, thật sự rất kỳ quái. . . . . ." An Tâm Á nói thầm, càng nghĩ càng không hiểu, cả buổi chiều nay cô cảm giác mình giống như đang nằm mơ, nói không rõ là vui hay là buồn nữa.
"Giữa người và người, phải dựa vào duyên phận. . . . . ." Trình Quân Hạo thản nhiên nói, "Thành phố A nhiều người như vậy, cố tình anh và em bảy năm trước lại gặp nhau, còn sinh ra hai đứa sanh đôi, đây không phải là duyên phận chứ là cái gì? ! Anh với mẹ cũng giống như vậy. . . . . ."
Khóe miệng An Tâm Á co giật, anh mở miệng một tiếng mẹ hai tiếng cũng là mẹ, thật làm cho cô cảm thấy đau bao tử.
Đến cổng nhà hàng, hai cậu nhóc bảo bối cũng đã đến, An Tâm Á tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hai người, Trình Quân Hạo che chở An Tâm Á, một nhà bốn người vào phòng ăn được đặt trước, An Như Ý đã ngồi ở đó, nhìn thấy một nhà bốn người bọn họ đi vào, lòng An Như Ý vốn là cảm thấy tội lỗi tràn đầy, đột nhiên lại trở nên ấm áp.
Không quan trọng, tất cả đều không quan trọng, chỉ cần cả nhà bọn họ hạnh phúc là tốt rồi.
"Mẹ. . . . . ."
"Mẹ. . . . . ."
An Bình An Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, đối với chuyện Trình Quân Hạo đột nhiên bạo phát ra ngoài một chữ kia cảm thấy rất là ngạc nhiên, từ khi nào, ông ta mà cũng gọi bà ngoại điên khùng kia là mẹ, mẹ nó, tiến triển này cũng quá lớn rồi, nên cũng không theo chân bọn họ mà lên tiếng chào hỏi, khó chịu.
An Như Ý vui mừng gật đầu, vừa nhìn về phía An Bình An Tĩnh, đau lòng nhìn của bọn họ nói: "An Bình? An Tĩnh? !" Trong đôi mắt bà là sự áy náy.
Hai cậu nhóc không muốn làm khó mẹ, không thể làm gì khác hơn là bình tĩnh kêu một tiếng bà ngoại, chỉ là có chút bất đắc dĩ. An Tâm Á cùng Trình Quân Hạo cũng không có để ý.
Nhưng mà An Như Ý lại cảm động không thôi, luôn miệng nói, "Tốt tốt tốt. . . . . ."
An Bình An Tĩnh yên lặng liếc nhau một cái, kinh ngạc nghĩ ngợi, chẳng lẽ bà ngoại điên khùng đã nghĩ thông suốt, trải qua chuyện lần trước bị bọn họ mắng một trận về sau lại nghĩ thông suốt sao? !