Đôi mắt Lão quản gia đỏ lên "Còn có thể nói thế nào? Bị kích thích, tuổi lại lớn, lại thường không nhớ ra được những chuyện lúc trước, bác sĩ, có thể là bệnh mất trí nhớ của người già. . . . . ."
Trình Quân Hạo trầm mặc, hồi lâu, nói, "Cứ an tâm để ông ấy ở đây, phương diện trị liệu ở bệnh viện, tôi sẽ an bài, ông không cần phải lo lắng. . . . . ."
Lão quản gia kinh ngạc liếc mắt nhìn Trình Quân Hạo, "Anh. . . . . ."
Vương lão cùng anh ta là có thù oán, lại làm nhiều chuyện cho ông ấy như vậy, anh ta làm như vậy là có mục đích gì? !
Trình Quân Hạo thản nhiên nói: "Ông đừng nghi ngờ, hiện tại cái bộ dáng này của ông ấy, tôi cũng không đến mức sẽ làm gì đối với ông ấy? ! Chỉ là. . . . . ." Vì Tâm Á, mà bỏ ra một chút xíu tâm ý thôi.
Lão quản gia thở dài, nói, "Cũng được, liền nghe anh vậy, hữu ích đối với lão gia, ta sẽ không cự tuyệt , bất kể là anh có tư tâm gì. . . . . ."
"Ừ." Trình Quân Hạo gật đầu một cái, ra khỏi phòng bệnh, tìm bác sỹ cẩn thận hỏi tình huống của ông ta.
Bác sỹ nói mười phần là bị hội chứng mất trí nhớ.
Hiện tại chỉ mới bị nhẹ, nhưng từ từ sẽ càng ngày càng nặng, cho đến khi mất đi tất cả trí nhớ cùng với sự nhận thức.
Tâm trạng của Trình Quân Hạo khẽ nặng nề, nhưng mà ngược lại trong lòng lại thấy an tâm, có lẽ mất đi trí nhớ, đối với Vương lão lại tốt hơn, nếu cứ mãi không quên những chuyện đau buồn đã qua, cũng không có lợi gì.
Hơn nữa, nếu như ông ta tỉnh táo trở lại, không biết ông ta lại sẽ làm ra chuyện gì, nhất là sau khi ngộ nhỡ biết được Tâm Á là cháu gái của ông ta.
Tâm tình của Trình Quân Hạo rất tốt, trở lại CBD, thấy mọi người tâm tình cũng rất phấn chấn, mới vừa thu mua được một nhà ngân hàng, nhân viên nào có thể mất hứng được chứ? ! Hơn nữa, nếu kết quả làm việc càng tốt, tiền lương cũng sẽ từ từ mà đi lên, nhân viên ai cũng rất vui vẻ, nhất là bây giờ lại chính là thời điểm cần dùng người, cho nên, tất cả mọi người càng cao hứng cực kỳ.
Trình Quân Hạo còn có một số chuyện công việc cần phải xử lý, mở hội nghị, bận cho đến tối, sau đó đi thẳng về nhà.
An Tâm Á cũng đã được bọn cận vệ đón về rồi, An Như Ý cũng ngồi ở trên ghế sa lon ăn trái cây, cùng Tâm Á nói chuyện phiếm, chỉ là hai cậu nhóc vẫn còn chưa trở về.
Trình Quân Hạo do dự một chút, vẫn quyết định đem chuyện này nói ra, nếu như không nói, Tâm Á có lẽ sẽ có vướng mắc trong lòng cả đời không vui vẻ được.
An Như Ý cùng An Tâm Á ngây ngẩn cả người.
"Không ngờ tới, thật sự là không ngờ . . . . . ." An Như Ý thở dài một cái, "Chuyện này ba chưa từng nói với mẹ, chẳng qua mẹ quả thật cũng đã từng rất nghi ngờ tại sao cha lại đem công ty chỉ truyền lại ột mình mẹ. . . . . . Nguyên lai là bởi vì có việc như vậy. . . . . ."
An Như Ý cầm tay An Tâm Á, ý muốn an ủi cô, thì ra thân thế Tâm Á lại rối rắm như vậy. Quá mức rối rắm rồi, sợ là ngay cả bà cũng sẽ không nghĩ ra. . . . . .
An Tâm Á lại cảm thấy như trút được gánh nặng, thì ra là cô cùng Trình Quân Hạo nửa xu quan hệ cũng không có. . . . . .
Ha ha, cô cười cười, "Cha đẻ của con lại là con trai của Vương lão sao? Chết? !"
Trình Quân Hạo gật đầu một cái, "Nói chính ra, Vương lão là ông nội của em. . . . . ."
Anh chăm chú nhìn nét mặt của cô, chỉ sợ bỏ sót chút biểu cảm nào.
Cha chết sớm, mẹ cũng chết sớm. . . . . . Vương lão lại là ông nội, vốn tưởng rằng An Như Ý là mẹ ruột, sau chuyển thành dì, bây giờ lại chuyển biến thành không có bất kỳ quan hệ gì, anh sợ An Tâm Á không chịu nổi cái thân thế rối rắm này.
"Uh. . . . . ." An Tâm Á nhàn nhạt cười cười, "Dù thế nào đi nữa ông ấy cũng không biết, vì vậy em cũng không quan tâm, coi như em cũng không biết gì vẫn tốt hơn. . . . . ."
Trình Quân Hạo cùng An Như Ý cũng không nói gì, nhưng vẫn nắm chặt tay của cô.
"Tâm Á, con vĩnh viễn là con gái mà ta thương yêu nhất. . . . . ." An Như Ý an ủi cô, đau lòng nói.
"Mẹ, con hiểu mà. . . . . ." An Tâm Á mỉm cười, chỉ là nụ cười này cũng có chút kinh ngạc.
Trình Quân Hạo đau lòng , "Tâm Á. . . . . ."
Anh chỉ có thể lựa chọn một chuyện, đó là nói cho cô biết, biết là Tâm Á sẽ khó sử nhất thời, nhưng nếu không nói cho cô biết sự thật, chỉ sợ cô sẽ rối rắm một đời, cho nên, anh lựa chọn nói ra, nhưng bây giờ nhìn thấy nụ cười này của Tâm Á, anh cũng vẫn rất đau lòng.
"Em hiểu mà, anh không cần phải lo lắng cho em. . . . . ." An Tâm Á quan tâm cười với Trình Quân Hạo.
Cũng may cô với Trình Quân Hạo không có liên hệ máu mủ, rốt cuộc sau này cũng không cần phải mang cái gánh nặng ác cảm này mà sống chung với nhay, cô cảm thấy gánh nặng trong lòng như đã được cởi bỏ rồi, rất nhẹ nhàng.
Những chuyện khác, vốn đâu ai có biện pháp lựa chọn nơi ra đời.
Trình Quân Hạo nắm chặt tay của cô, nói: "Anh sẽ sắp xếp thõa đáng cuộc sống sau này của Vương lão, để cho ông ta có cuộc sống nửa đời sau thật tốt không cần lo nghĩ gì . . . . ."
". . . . . . Ừ." An Tâm Á gật đầu một cái.
"Tâm Á, ông ta dần dần về sau sẽ chuyển thành ngờ nghệch, biến thành một ông lão bình thường. . . . . ." Trình Quân Hạo trấn an cô nói, "Nếu sau này em muốn đi gặp ông ta, cũng có thể. . . . . ."
". . . . . . Ừ." An Tâm Á gật đầu một cái, vẻ mặt nhàn nhạt.
Lần trước nhưng lời nói mà Vương lão nói với cô, rất ác độc. . . . . . Thật sự tạm thời cô không có cách nào đem ông ta đặt lên ngang bằng với hình tượng của một người ông nội hiền từ cả.
Dù sao cũng chưa từng chung đụng, không có tình cảm gì, cho nên cách nhìn của cô tương đối nhạt nhòa, không nhất định phải nhận thân thích, sau này hãy nói đi. . . . . .
Nhìn vẻ mặt thãn nhiên của cô, lúc này Trình Quân Hạo mới thả lỏng.
Tâm tình của anh đột nhiên tốt không thể tốt hơn nữa, cực kỳ an tâm.
Trình Quân Hạo lại nghĩ đến An Bình đã đoán được cái gì, sợ cậu nhóc cũng có gánh nặng trong lòng, liền muốn giải thích rõ ràng với cậu, chỉ là An Bình lập tức liền bạo nói tục, "Mẹ nó, nói như vậy, cái lão họ Vương đó lại là ông cố ngoại của tôi sao, mẹ kiếp, có lầm hay không. . . . . ."
Giọng của An Bình có vẻ rất không vui mừng, cực kỳ khó chịu.
Cái này khiến Trình Quân Hạo rất vui vẻ, cười ha ha.
Chuyện quá khứ cuối cùng cũng trôi qua như vậy. . . . . .
*
Đêm đó, thừa dịp tâm tình An Tâm Á đang tốt, Trình Quân Hạo liền hướng cô cầu hôn lần nữa, mà lần này lại rất long trọng, anh móc ra chiếc nhẫn, được đặt hàng riêng tại Pháp, viên kim cương này là loại kim cương hiếm thấy được khai thác ở Nam Phi, anh rất trịnh trọng quỳ một gối, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Làm cho An Tâm Á phải đỏ mặt không biết làm sao.
"Tâm Á, chúng ta kết hôn đi. . . . . ." Vẻ mặt của Trình Quân Hạo cực kỳ nghiêm túc. Anh đưa chiếc nhẫn lên, bắt lấy tay An Tâm Á muốn đeo nhẫn vào.
An Tâm Á giận dỗi, bắt đầu giãy giụa, đỏ mặt nói, "Không được, anh cũng còn chưa có nhớ ra được chuyện bảy năm trước, làm sao kết hôn được à? !"
Trình Quân Hạo dở khóc dở cười, "Chẳng lẽ người mất trí nhớ thì không thể kết hôn sao? !"
"Không thể, có rất nhiều chuyện đã xảy ra lúc trước do anh không nhớ được. . . . . ." An Tâm Á bĩu môi, "Tóm lại, anh phải nhớ lại chuyện đã qua mới có thể kết hôn. . . . . ." An Tâm Á giống như cố ý làm khó anh.
Trình Quân Hạo lần này thật sự nổi nóng, "Tâm Á, em cố ý có đúng không? ! Chuyện đã qua thật quan trọng như vậy sao? ! Chúng ta phải biết nhìn về tương lai. . . . . ."
Anh bất kể, bắt được ngón tay của cô, liền đem chiếc nhẫn đeo vào, "Cầu hôn thành công, em đã đeo nhẫn của anh, không thể đổi ý. . . . . ."
"Anh, anh chơi xấu. . . . . ." An Tâm Á tức giận, nghĩ tới chuyện rút chiếc nhẫn ra, Trình Quân Hạo lanh tay lẹn mắt, lập tức đẩy cô ngã lên giường, hung hăng hôn cô, "Là chơi xấu đó, như thế nào? Dù sao anh cũng sẽ nhanh chóng trở thành chồng của em rồi, vô sỉ chút thì . . . . . . cũng được thôi mà. . . . . ."