An Tâm Á cúi mặt không biết nói gì, cuối cùng gật đầu một cái, có cơm ăn miễn phí mà không ăn, không phải phong cách của cô.
Trình Quân Hạo hoàn toàn nổi giận, khuôn mặt u ám của anh nhăn lại, đột nhiên kéo cô tới, nâng mặt cô lên, bá đạo hôn thật mạnh, anh bị chọc tức, cô gái này thật sự làm anh rất tức giận.
Mắt anh đỏ rựt nóng hổi nhìn chằm chằm cô, "Cô gái ngu ngốc, em trong quá khứ sẽ là như thế? !" Rốt cuộc cô cho bao nhiêu đàn ông cơ hội như vậy? !
Sau khi ăn xong có thể xảy ra những chuyện gì hay không? ! Liên tưởng này liền làm anh không chịu nổi.
An Tâm Á thở hồng hộc, gương mặt nhuộm một màu hồng, vô mê hồn, cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhìn khuôn mặt đáng sợ của anh đang nhăn mặt nhíu mày, tên biến thái này sao lại tức giận như vậy? !"Tôi lúc trước cũng rất hi vọng có người mời mình ăn cơm, nhưng là rất ít, Phó Vũ Hằng coi như lần đầu tiên. . . . . ."
Hả? ! Trình Quân Hạo sửng sốt, vẻ mặt đáng sợ biến mất trong nháy mắt, không khí khó chịu đè nén trong nháy mắt biến chuyển, làm An Tâm Á cả người choáng váng, hoàn toàn không hiểu, người đàn ông này bị sao vậy? !
Mẹ nó, quả nhiên là trở mặt như lật sách.
Trình Quân Hạo hài lòng vỗ vỗ đầu của cô, "Ừ, thành thực là đứa bé ngoan, về sau phải nghe lời, có đàn ông xa lạ mời ăn cơm, một mực cự tuyệt. . . . . ."
". . . . . ." An Tâm Á trố mắt, nhìn con mắt lóe sáng hưng phấn của anh, như tên Hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), hoàn toàn không biết anh nghĩ như thế nào, người này vẻ mặt biến ảo quá nhanh, làm cho suy nghĩ của cô không biến chuyển theo kịp. . . . . .
Trình Quân Hạo nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, rốt cuộc hạnh phúc, lại khơi lên nụ cười mờ ám trên khóe miệng của anh.
An Tâm Á một đầu vạch đen. Thật đau đầu nha, có người mời ăn cơm còn phải cự tuyệt, cô cũng không phải là đứa ngốc, hơn nữa, trong nhưng người phải cự tuyệt này trong đó bao gồm cả Trình Quân Hạo anh đúng không, An Tâm Á phúc hắc nghĩ, trong danh sách những phải cự tuyệt, đứng đầu danh sách đen chính là anh, chỉ là, lời này cô chỉ dám thầm nói trong lòng mình mà thôi, không gan tới mức dám nói ra khỏi miệng, không bị tên phúc hắc này bóp chết mới là lạ.
"Đi ăn cơm. . . . . ." Trình Quân Hạo tâm tình rất tốt, muốn đi ăn ở một chổ lãng mạn một chút.
Đến một nhà hàng lớn, dừng xe, lên thang máy, tầng17, một phòng ăn ở tầng trên cùng, An Tâm Á ngồi đối diện Trình Quân Hạo, không khí này có chút lúng túng, làm An Tâm Á tâm hoảng ý loạn.
Ăn đồ ăn Trung Quốc là được rồi, một bữa ăn tối thôi mà lại tới đây ăn? ! Còn một khu vực riêng, cũng chỉ hai người, có chút lúng túng, đối với phòng ăn riêng vừa ăn buổi trưa hình thức hoàn toàn bất đồng, phòng này hoàn toàn là tách biệt, An Tâm Á âm thầm nghĩ ngợi, nếu dã thú ở chỗ này muốn làm chuyện gì, nhất định không ai phát giác, An Tâm Á đứng ngồi không yên, rất không thoải mái, cảm thấy lúc ăn trưa do chỉ có bức rèm che ngăn cách các phòng nên không có nguy hiểm như thế này. . . . . .
Trình Quân Hạo nheo lại mắt, nhìn chằm chằm cô, "An tiểu thư sao lại đứng ngồi không yên như vậy, ăn bữa cơm có cần thiết lo lắng như vậy không? !"
An Tâm Á cười gượng hai tiếng, không có đáp lại, làm bộ nhìn thực đơn.
Trình Quân Hạo nhếch miệng nhìn chằm chằm cô, suy nghĩ trong đầu cô, anh sao lại không hiểu, nha đầu này, trong lòng lo sợ, một cô gái hung hãn, đến chổ anh đều thành con cọp giấy.
Anh ăn cô lần thứ nhất rất không dịu dàng, tuyệt đối không tha thứ mình lại như vậy lần nữa, cho nên, vài món võ mèo cào của An Tâm Á, đối với anh mà nói, hoàn toàn không tạo thành uy hiếp, cho dù hiện tại anh muốn dùng sức mạnh, cô cũng không có biện pháp phản kháng không phải sao? !
Cứ suy nghĩ lung tung như vậy, Trình Quân Hạo đã cảm thấy có chút nóng.
"An Tâm Á, em nói. . . . . ." Trình Quân Hạo nhìn thẳng vào mắt của cô, "Mấy tin tức được đăng gần đây trên báo chí, em nghĩ là anh lấy linh cảm từ đâu mà ra, cái này cũng nên cảm ơn bảy năm trước. . . . . ."
". . . . . ." An Tâm Á toàn thân cứng đờ, "Bảy, bảy năm trước. . . . . ."
Anh cầm tay của cô, ý vị không rõ thử dò xét, ". . . . . . Ừ, bảy năm trước, em đoán thử là xảy ra cái gì? !"
"Cái... cái gì. . . . . ." An Tâm Á cười khan, chuyện này khổ rồi tên cầm thú sẽ không thật sự nhớ ra chứ? ! Cô vội vàng đổi chủ đề, "Cái này, nghe nói trứng cá muối ăn rất ngon, em chưa từng ăn, gọi món này đi, còn có gan ngỗng, em đây là dân hai lúa cũng chưa ăn bao giờ, gọi món này nữa, ha ha, khó mà có dịp được ăn nhà hàng cao cấp này nha, tổng giám đốc Trình sẽ không keo kiệt chứ phải hay không? ! Ha ha. . . . . ."
Trình Quân Hạo không trả lời, chỉ là nhìn chằm chằm cô, mắt nguy hiểm nheo lại, bảy năm trước, xem ra thật có chuyện gạt anh, chỉ là anh không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ! Cô gái này, xem ra là tuyệt không muốn nói. . . . . .
Trình Quân Hạo nhất thời lại trở nên có chút nguy hiểm, An Tâm Á, tuy em biết ngồi trước mặt em chính là cha của các con mình, lại dám lừa gạt anh, sự nóng giận của Trình Quân Hạo lại nổi lên.
"Anh cảm thấy. . . . . ." Trình Quân Hạo lên tiếng, không nhanh không chậm nói, "Chuyện mà báo chí viết không sai. . . . . ."
"Khụ khụ. . . . . ." An Tâm Á sặc một cái, liền đỏ mặt, nhanh chóng uống một hớp nước, ánh mắt bắt đầu loạn phiêu, tâm hoảng ý loạn, "Đúng, đúng sao? ! Qua báo chí viết, em cảm thấy được có chút thái quá. . . . . . Chỉ có thể nói. . . . . . CBD ký giả bên bộ phận truyền thông ý tưởng rất tốt, cấu tứ rất hay. . . . . ."
Trình Quân Hạo nắm chặt nắm tay, nhìn chằm chằm cô không nói lời nào.
Cô gái này căn bản không muốn nói rõ hoàn toàn sự thật với anh, mặt Trình Quân Hạo khó tránh khỏi có chút lạnh lẽo, anh bỏ qua thực đơn, gọi phục vụ viên ra, gọi món ăn lên, thong thả ung dung bắt đầu ăn.
An Tâm Á thấy anh không có hỏi tới nữa, rốt cuộc thở dài một hơi. Nhưng trong lòng có chút nghi ngờ, sao tự nhiên lại hỏi cái này .
An Tâm Á cắn môi, xem ra việc giữ bí mật, thật không thích hợp cô nha, cô tuyệt đối không thể nói láo, có thể bị anh ra hay không? ! Sẽ không, sẽ không. . . . . .
An Tâm Á tự an ủi mình, mấy lần lén nhìn Trình Quân Hạo, theo lý thuyết anh không nhớ ra được mới đúng.
Nghĩ tới thì cũng không có gì cùng lắm thì sao? ! Chuyện bảy năm trước, cô cũng không có gì để cho anh phải tức giận, nhớ được đêm hôm đó thì như thế nào, chỉ cần hai bảo bối của cô không bị phát hiện là tốt rồi.
An Tâm Á an lòng xuống, anh làm sao mà biết được chứ, chỉ cần cô không nói.
Hai người theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, ăn xong bữa ăn tối, An Tâm Á liền muốn về nhà. Cô lúng túng nói ra, Trình Quân Hạo liền cười lạnh, "Sợ cùng anh ở chung một chỗ như vậy sao? ! Hay là, trong nhà có cái gì để cho em không bỏ được như vậy. . . . . ."
An Tâm Á tim đập mạnh đổ mồ hôi lạnh, chết rồi, xong rồi.
Cô cắn răng, Trình Quân Hạo lại lưu manh tiến đến gần cô, cầm tay của cô kéo vào ghế sa lon, người đè lên, "Nếu đi gấp như vậy, cũng không kịp đi tới chổ của anh, không bằng, ở chỗ này làm, không cần phải về nữa, cách này cũng không tệ, An Tâm Á, em thật thông minh. . . . . ."