Giang Ngộ bóp má cô, khiến cô trở thành miệng heo, cười nhạo: “Nhiều nhất cũng chỉ có thể coi em như heo xinh ngủ quên thôi, anh trai không hôn heo.”
Lâm Linh: “…?” Nếu anh đã nói như thế thì em không thèm dậy nữa, đè chết anh!
Đối với cái tên xấu “heo xinh ngủ quên” mà anh đặt cho, Lâm Linh dùng im lặng để phản đối, không nói lời nào, cũng không đứng dậy.
Cô muốn đè chết anh!
Hôm nay cô phải cho anh biết, con gái đáng sợ như thế nào!
“Mau đứng dậy, về rồi!” Thấy Lâm Linh vẫn cứ nằm trong lòng không chịu đứng lên, đầu chôn ở ngực anh, Giang Ngộ lại dùng sức nhéo má cô, nhẹ đẩy bả vai cô.
Lâm Linh thờ ơ, ôm eo anh, không đứng dậy là không đứng dậy mà.
Một phút sau.
Giang Ngộ đầu hàng, bất đắc dĩ nói: “Em muốn thế nào?”
Lâm Linh cười trộm trong lòng anh, nhìn đi, không phải là hết cách rồi sao?
Lâm Linh ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo nét cười giảo hoạt, nhìn anh, “Xin lỗi em đi. Không cần nói gì khác, chỉ cần anh nói, xin lỗi công chúa nhỏ của anh, đã khiến em sợ hãi rồi.”
Ngoại trừ người đẹp ngủ say, lại còn thêm cả công chúa nhỏ nữa.
Giang Ngộ nhịn không nổi, “… Chọn cái khác đi.”
“Vì sao chứ?” Lâm Linh nghi ngờ khó hiểu: “Rõ là lúc trước anh gọi em rời giường còn gọi em là bé——”
Lời còn chưa dứt, miệng đã bị anh lấp kín.
Tay Giang Ngộ nâng cằm cô, hôn nhẹ lên đôi môi ấy. Giọng điệu tức giận muốn hộc máu: “Câm miệng.”
Lâm Linh: “À∼”
…
Lâm Linh lần đầu tiên tới biệt thự ‘Quân Lâm’.
Nhìn từ bên ngoài, không hổ khu trọng điểm khai phá dành cho nhà giàu mà Giang thị chọn, một loạt biệt thự được thiết kế tinh tế độc đáo, trang hoàng xa hoa quý phái, cực kỳ tương xứng với thân phận của những người có tiền. Nếu mà cô có rất nhiều tiền, chắc chắn cô cũng sẽ mua một toà mang về mà khoe. Tiếc thay với thù lao đóng phim hiện tại của cô, một tấm kính thuỷ tinh ở nơi biệt thự này cô cũng chả mua nổi?
Lâm Linh hơi tò mò, hỏi anh: “Biệt thự có đắt không anh? Bao nhiêu tiền một mét vuông ạ?”
Giang Ngộ chẳng thèm quay đầu, đi thẳng vào phòng khách.
Anh chỉ để lại một câu: “Tiền đóng phim hai năm của em chắc là miễn cưỡng mua được một mét vuông đấy.”
Lâm Linh: “…”
Người này thật là, cứ có cơ hội là lập tức cà khịa cô! Kẻ có tiền chả nhẽ không thể nhìn thứ nào khác ngoài tiền à, cô hiền lành thánh thiện, linh hồn đẹp đẽ ánh sao thế này sao anh cứ kiên quyết không thèm nhìn hả?!!
…
Mệt mỏi cả một ngày trời, Lâm Linh muốn đi tắm trước.
Chỉ có điều đây là lần đầu tiên cô tới biệt thự này, nơi đây không có quần áo của cô. Đứng ở trước cửa phòng tắm lâu ơi là lâu, đột nhiên một tia sáng lóe qua.
Lát nữa cô sẽ mặc sơ mi trắng của Giang Ngộ, quyến rũ anh.
Giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết đều viết rằng, thân là đàn ông hàng thật giá thật không ai có thể kiềm chế nổi khi thấy bạn gái mặc đồ của mình.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, nếu mà là ở chung cư, quần áo cô nhiều lắm, chả tìm đâu ra cớ để xuất chiêu, không phải bây giờ đã có cơ hội rồi sao?
Lúc này Giang Ngộ đi tới, thấy cô đứng mãi ở trước cửa phòng tắm mãi không nhúc nhích: “Sao em còn chưa đi tắm rửa?”
Lâm Linh lấy lại tinh thần, buồn rầu nhìn anh: “Nơi này không có quần áo của em á… Tuy em cũng không muốn mặc quần áo của anh đâu, nhưng mà chuyện đã rồi em sẽ gắng gượng mặc vậy.”
“Không cần cố làm gì.” Giang Ngộ xoay lưng, bước tới phòng giữ đồ: “Chỗ này cái gì cũng có hết, em tự chọn đi.”
Lâm Linh: “…”
Cô quên mất, người có tiền muốn làm gì chả được.
—
Hôm sau, khi Lâm Linh đến phim trường.
Trong phim trường đã tụ tập nhiều người, một số người tụ tập với nhau không biết đang nói cái gì, Lâm Linh chỉ mới vào đoàn, không quá quen thuộc với bọn họ, khó mà hòa nhập vào câu chuyện của bọn họ.
Đúng lúc nhìn thấy cô bạn tốt đã trang điểm xong, đang đứng một mình cắn hạt dưa, toàn thân cô tản ra khí chất của Bách Hiểu Sinh trong phim, toàn thân tản ra đoàn phim Bách Hiểu Sinh khí chất cùng thiên hạ bát quái đều ở ta tay các ngươi này đó cặn bã ai đều so ra kém ta nhất kỵ tuyệt trần cô độc cùng cô đơn.
Lâm Linh thấy không thể để cô cudon như vậy được.
Cô chạy nhanh đến bên Chu Tiểu Vân, chào hỏi: “Cao nhân có lòng, xin hãy giúp tôi thoát khỏi cơn mê!”
Chu Tiểu Vân ra vẻ cao thâm nhìn cô, lắc đầu sau đó phủi sạch hạt dưa trên tay mình xuống: “Thôi được rồi, hôm nãy lão hủ sẽ giảng giải cho cô nghe, giảng thích nghi ngờ trong lòng cô.”
“Xin cao nhân chỉ dạy.”
“Điều thứ nhất…” Chu Tiểu Vân không cosplay nổi nữa, rón rén kéo cô ngồi xuống, “Tôn Miểu Miểu bị thay mất rồi!”
“Cái gì? Sao cô ta lại bị đuổi cơ chứ, không phải ô dù của cô ta là đạo diễn ư?”
Chu Tiểu Vân nhìn cô với vẻ mặt ‘cậu làm sao hiểu được’, nói: “Đạo diễn chả là cái gì hết, hình như cô ta đắc tội một nhân vật lớn, nên mới bị đổi vai ~”
“Hoá ra là như thế~”
Thật ra Lâm Linh đã ngờ trước được điều này, Tôn Miểu Miểu đúng là đi tìm đường chết, cô bảo cô đến trước mặt bạn trai nhà người ta nói xấu người ta, đầu óc bị hố chỗ nào à?
Nhưng Lâm Linh vẫn tỏ vẻ vô cùng khiếp sợ: “Thế còn điều thứ hai là gì?”
“Thứ hai là bởi hôm nay không có nữ chính, cho nên nam chính cũng không tới. Nghe nói Tôn Miểu Miểu bị đổi là do bên phía nhà đầu tư yêu cầu. Cậu không biết lúc đạo diễn vừa đến đoàn vào sáng nay đâu, rắm cũng chả dám đánh, chắc dụ mãi Tôn Miểu Miểu mới phục vụ cho ổng mấy hôm ấy nhỉ?”
“Ờm…” Lâm Linh không biết phải đánh giá ra sao, nhưng mà chắc chắn chẳng có ai vì một minh tinh không quan trọng đi đắc tội người có tiền có quyền cả?
“Vậy thứ ba là gì?” Lâm Linh nghĩ mãi không ra, ngoại trừ Tôn Miểu Miểu, còn có việc gì khác?
“Thứ ba à…” Chu Tiểu Vân nhìn Lâm Linh từ trên xuống dưới hồi lâu: “Tớ nghe nói, ngày hôm qua cậu được tổng giám đốc Giang coi trọng? Giờ mọi người đều nghĩ cậu sẽ leo lên làm nữ số bốn!”
“??”
Lên cái quỷ gì chứ!
Hôm qua cô chỉ bắt tay với Giang Ngộ một cái thôi, sao lại biến thành cô sẽ lên vai nữ số bốn? “Ai không có đạo đức như thế hả, nói hươu nói vượn!”
“Đạo diễn nói.”
Lâm Linh: “…” Đạo diễn không hổ là đạo diễn, ánh mắt sáng như sao!
Vừa thấy biểu tình này của Lâm Linh, Chu Tiểu Vân càng tò mò hơn: “Người hôm qua tham gia tiệc rượu đều bảo, chỉ có cậu mới có thể bắt tay với tổng giám đốc Giang, những người khác nào được như thế đâu, có lẽ ảnh có ý với cậu thật í?”
“Cũng có gì đâu, bắt tay thôi mà, cậu nghĩ nhiều quá, huống hồ tớ đã có bạn trai rồi.” Lâm Linh lập tức giải thích.
Khó trách hôm qua Giang Ngộ lại do dự như vậy, hoá ra là thế này. Nhất định là anh không muốn người ta biết cô là bạn gái của anh, giận!
Dù cô cũng không cần lắm đâu, công khai rồi nhất định mọi người sẽ xét nét soi mói cô, cô sẽ trở thành tâm điểm của giới giải trí mất!
Nhưng mà cô không muốn công khai khác với chuyện anh không muốn thừa nhận, đây hoàn toàn là hai chuyện khác hẳn nhau!
Chu Tiểu Vân chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Bạn trai cậu là cái chi, có tiền bằng Giang Ngộ không, có đẹp giai bằng ảnh không? Ở bên cạnh ngày nào cũng tức bay màu, tớ thấy cậu đá quách người ta đi, rồi ở bên giám đốc Giang luôn!”
“…”
Chị em à, đừng nói nữa, tổng giám đốc Giang còn sắp đá cô đến mông rồi đây này!
—
Đoàn làm phim đột nhiên có biến, không có nữ chính, nhưng mà đã khai máy, diễn viên không thể không tiếp tục quay.
Cho nên tạm thời đạo diễn bảo vai phụ quay trước, đợi khi nào tìm được nữ chính thì quay phần đó sau.
Tần Thanh trong phim là một em gái trà xanh tâm cơ, quyến rũ nam thứ hai ngoại tình, cũng chính là chồng của nữ hai, cho nên Lâm Linh có rất nhiều cảnh tương tác đối diễn với nữ số hai Lưu Sở.
Lúc trước Lâm Linh căn bản không tiếp xúc với Lưu Sở, nhưng đêm qua cô ta lại đi cà khịa cô với Tôn Miểu Miểu, cô nhớ rõ lắm luôn.
Người này cũng không tốt đẹp gì!
Trước khi quay chung, Lâm Linh đã nghĩ đến bảy bảy bốn chín trường hợp bị quấy phá, trong lòng đã soạn ra hàng tá cách để ứng phó, không ngờ lúc quay lại vô cùng thuận lợi?
Lưu Sở không chỉ không phá cô, thậm chí còn vô cùng tốt bụng ôn hoà chỉ ra lỗi sai trong diễn xuất của cô, thậm chí còn bảy tỏ bản thân sẵn sàng làm lại.
??
Lâm Linh hỏi chấm đầy đầu.
Cô chỉ bắt tay với Giang Ngộ có một cái thôi mà, đến mức đấy ấy hả?
Quay xong cảnh nói chuyện với nam số hai ở quán cà phê, phần diễn hôm nay của Lâm Linh đến đây là xong rồi. Lúc đang định về nhà, thì nữ số hai Lưu Sở cầm một cốc trà sữa tiến đến, đưa cho cô, “Hôm nay vất vả rồi, cho cô đấy.”
Lâm Linh nhận, khuôn mặt nở nụ cười xã giao, khách khí nói: “Không ngờ tiền bối lại khác với tôi từng nghĩ, tôi vẫn tưởng tiền bối là người nghiêm túc đấy, hoá ra cô còn thân thiện như vậy. Thôi tôi còn có việc đi trước, hợp tác vui vẻ!”
Lưu Sở xấu hổ trong chớp mắt, sau đó lại trưng khuôn mặt tươi cười lên: “Vậy thì cô về trước đi, tôi còn có cảnh, hợp tác vui vẻ!”
Hai cô gái chị tới em lui, giống như hoàn toàn quên mất chuyện ngày hôm qua, Lưu Sở còn khinh thường trào phúng Lâm Linh, mà Lâm Linh cũng mắng cô ta ở sau lưng là đồ nhà quê.
—
Hôm nay xong khá sớm, cũng có nghĩa là mọi ngày Lâm Linh tan làm muộn hơn nhiều, vừa lúc gặp giờ cao điểm của thành phố C khi về chiều.
Nhìn phần mềm gọi xe vẫn đang tìm kiếm tài xế, Lâm Linh suy nghĩ xem có nên gọi điện cho Giang Ngộ tới đón mình hay không.
Lúc này một chiếc xe Passat màu đen chầm chậm dừng ở trước mặt cô, cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú của nam phụ số hai Vương Quân Tả.
“Lâm Linh, có phải cô không đi xe không, hay là để tôi tiễn cô một đoạn nhé?”
Lâm Linh nhìn vào WeChat một lần nữa, cô đã gửi WeChat cho Giang Ngộ rồi nhưng anh vẫn chưa trả lời lại.
“Được, vậy cảm ơn anh nhé.”
Không cần khách sáo từ chối làm gì, Lâm Linh nhanh nhẹn ngồi vào ghế phụ.
Sau khi lên xe, Lâm Linh tám chuyện với hắn: “Chuyện trong nhà ổn chứ?”
Vương Quân Tả: … Chuyện nhà tôi thì liên quan gì đến cô hả trời?
Phải lễ phép, hắn vẫn đáp: “Khá ổn.”
“Vậy là tốt rồi.”
Xe khởi động, chờ Lâm Linh thắt dây an toàn xong, Vương Quân Tả mới hỏi cô: “Cô muốn đến chỗ nào, để tôi định vị.”
“Không cần.” Lâm Linh nói thẳng: “Anh cứ thả tôi ở gần ga tàu điện ngầm là được rồi, tôi sẽ ngồi tàu về nhà.”
“Không sao, tôi có thời gian, cứ để tôi đưa cô về thẳng nhà nhé?”
“Không cần, anh cứ bận việc gì.”
“Tôi không bận, thời gian đưa cô về thì vẫn có mà.” Vương Quân Tả cười, lại nhìn sang phía Lâm Linh. Nhìn tới mức da gà da vịt trên người cô nổi cả lên.
Lâm Linh: “…” Không phải chứ, Vương Quân Tả có ý gì vậy trời?
Cô còn nhớ rõ Chu Tiểu Vân tưng phổ cập kiến thức cho mình, nam thứ Vương Quân Tả là một người thành thật trung hậu, cũng là người an phận, không quyền không thế. Hơn nữa Chu Tiểu Vân từng nói, người từng hợp tác với Vương Quân Tả đều khen hắn, là người cẩn thận, thành thật, giữ chữ tín, còn hiền lành, chẳng lẽ tin tức của Chu Tiểu Vân sai rồi ư?
Im lặng một hồi, bỗng Lâm Linh lên tiếng: “Thầy Vương à, chẳng lẽ anh không nghe chuyện ở trường quay à ——”