Tôn Miểu Miểu đuổi theo sau Giang Ngộ, chạy tới đại sảnh ở tầng một, rất vất vả mới đuổi kịp.
Giọng nói yếu ớt đến đáng thương: “Giang tổng, xin ngài hãy cho tôi thêm một cơ hội, bộ phim này rất quan trọng đối với tôi. Thật ra đến giờ phút này tôi vẫn không rõ đã đắc tội với ngài lúc nào, nhưng đối với ngài tôi chỉ có ngưỡng mộ, nếu có làm sai chỗ nào, nhất định là do tôi không cẩn thận, tuyệt đối không phải cố ý, xin ngài hãy tin tôi.”
Người tập trung ở đại sảnh tầng một này không được tính là quá nhiều, hầu hết đều là nhân viên phục vụ đang làm việc.
Người ra vào chỗ này không phú thì quý. Người làm việc ở đây đều được huấn luyện kỹ càng, luôn luôn tuân theo nguyên tắc không nghe không thấy không tám chuyện, im miệng bảo vệ sự bình yên.
Trừ khi là khách lên tiếng dặn dò.
Nếu không bọn họ cũng sẽ không nhiều chuyện, cần phải cho khách hàng tôn quý đến đây sự tự do và tôn trọng nhất.
Nhưng hình ảnh hai người kia đứng cùng nhau có hơi không được hài hòa.
Cô gái mặc váy dài có vẻ mặt đau khổ, nước mắt trên mặt cứ như có như không, làm cho người ta để ý. Người đàn ông kia thì lại hoàn toàn trái ngược, dáng người rất cao, khí chất thanh cao, lại là vẻ mặt lạnh lùng.
Lúc này, ngay cả chút kiên nhẫn cuối cùng của Giang Ngộ cũng biến mất.
Không quay đầu lại: “Nghe không hiểu tiếng người thật sao?”
“Giang tổng…”
Tôn Miểu Miểu có hơi hoảng sợ, nhưng mà cô ta vẫn muốn thử thêm một lần nữa.
Nhìn thấy tình hình càng ngày càng xấu, khẽ cắn môi, quyết liệt dốc hết sức: “Giang tổng, nếu như ngài không ngại, tôi đồng ý cùng ngài…”
Khóe miệng Giang Ngộ lạnh lùng cười khẽ, Từng câu từng chữ: “Tôn tiểu thư quá đề cao bản thân rồi, dáng người, nhan sắc, khí chất không hề phù hợp với tiêu chuẩn của tôi, có rảnh thì soi gương nhiều hơn chút. Hiện tại tâm trạng của tôi đang rất xấu, nếu như còn muốn lăn lộn trong ngành giải trí, thì mau chóng biến cho khuất mắt tôi.”
Vẻ mặt Tôn Miểu Miểu trắng bệch, mặc dù cô ta không phải đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, nhưng dù gì cũng xem như là mỹ nữ bảy phần trở lên. từ nhỏ đến lớn người theo đuổi cô ta nhiều vô số kể, vậy mà lại bị hắn chê không đáng một đồng.
Lười nói nhảm với cô ta, Giang Ngộ tiện tay gọi một nhân viên phục vụ tới.
“Gọi bảo vệ đến đây.”
Nhân viên phục vụ biết rất rõ về Giang Ngộ, lập tức vội vàng khom người gật đầu đồng ý. Không đến một phút sau, hai người bảo vệ to lớn đi tới, làm dấu hiệu mời bằng tay đối với Tôn Miểu Miểu.
Tôn Miểu Miểu đang giãy dụa bị bảo vệ mang đi ra. Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
… [Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Lúc này phía sau đột nhiên có một đôi tay ôm chặt eo anh, một mùi hương quen thuộc của cô cũng theo đó mà đến.
Sau lưng, Lâm Linh đứng ôm lấy hắn, nhỏ giọng thét lên ∶ “A a a a a! ! ! ! ! Bạn trai của em thật là tuyệt vời, không cần em ra tay đã đuổi được Tôn Miểu Miểu đáng ghét kia chạy mất, rất tốt em nhất định sẽ thưởng cho anh mới được.”
Giang Ngộ xoay người, cúi đầu xuống nhìn cô∶ “Đến đây từ lúc nào?”
Lâm Linh không trả lời, nhón chân lên ngẩng đầu nhắm mắt lại, miệng hơi cong lên, là tư thế sắp hôn.
Hai má căng phồng, làm nổi bật lên nét đẹp tinh tế xinh đẹp của cô, càng thêm sinh động.
Giọng nói mờ ám∶ “Ừm… Nhanh lên đi, em chuẩn bị xong rồi.”
Giang Ngộ không hiểu sao lại cảm thấy như thế này cũng hơi đáng yêu. Cười khẽ một tiếng, cúi đầu xuống phủ lấy môi của cô, hôn một cái.
Sau đó nhéo nhéo da mặt của cô∶ “Đi.”
Chút tâm trạng buồn phiền lúc đầu bỗng nhiên đã tan biến đi rất nhiều.
Nhìn thấy cái cảnh này, Châu Mạt không thể nhịn được nữa, cho một cái ánh mắt khinh bỏ. Nếu không mắt chó này của hắn đã bị hai người đằng trước chọc mù rồi. Mẹ nó cái cô minh tinh này dọa em họ xinh đẹp của hắn chạy mất, sau đó lại đứng trước mặt cậu ta mà ân ái sao?
Cô gái này thật quá ác độc. Không được, cậu ta cũng muốn chia rẽ hai người bọn họ.
Châu Mạt bước lên tách hai người đang dính nhau ra: “Tôi nói hai người này, trước mặt mọi người còn ra thể thống gì nữa, có thể đừng có hôn nhau được không hả, đầu cũng bị hai người hôn cho rớt mất rồi.”
Lâm Linh lập tức phản bác hắn mà không hề nghĩ ngợi∶ “Dù sao đầu óc của anh cũng không cần, đã rỉ sét rồi, rơi mất thì rơi mất thôi.”
Châu Mạt tức giận, suy nghĩ một lát nhưng do ăn nói vụng về nên không biết phản bác thế nào, cho nên hắn dùng ánh mắt chân thành lia về phía người anh em tốt của mình.
Lần này cậu đến giúp tôi đi?
Không ngờ rằng anh em tốt của hắn cũng gật đầu một cái, dùng ánh mắt đồng tình nhìn cậu ta∶ “Cô ấy nói đúng.”
Châu Mạt ∶ “…”
Cái đồ đại ngu ngốc nhà cậu, vợ nói gì cũng đều đúng còn tôi nói gì cũng sai hết thôi!
Người ta thì anh em như chân với tay, phụ nữ như quần áo. Sao đến lượt cậu ta lại ngược lại thế này, mười mấy hai mươi năm tình cảm của bọn hắn cũng không sánh bằng người phụ nữ này hay sao?
Đã thế, vậy cũng đừng trách cậu ta! ! !
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Thời gian không còn sớm, cũng đã gần đến lúc ăn khuya, Châu Mạt kêu nhân viên phục vụ đưa một ít món ăn tới. Trong cuộc Giang Ngộ chỉ xã giao, chưa ăn gì, lại thêm Lâm Linh điên cuồng chạy một mạch lao tới, bụng cũng đã đói.
Ba người ngồi xuống ghế, vị trí rõ ràng.
Lúc này, chó độc thân Châu Mạt sống sờ sờ sáng lấp lánh ngồi một mình một bên. Lâm Linh cùng Giang Ngộ cùng một chỗ ngồi tại một bên khác.
Châu Mạt đột nhiên giả vờ bất ngờ hỏi Lâm Linh, giọng nói vô cùng ra vẻ mềm mại∶ “… Ê, cô sao lại đột nhiên đến đây, không phải là tới tra khảo đấy chứ? Trời ạ, cô không yên tâm đối với Giang Ngộ đến thế ư?”
Lâm Linh cầm cái nĩa xiên một miếng bánh Souffle đưa vào miệng, nghe thấy Châu Mạt đột nhiên hỏi câu này.
Hả? Châu Mạt đây là có ý gì, không phải cậu ta gửi bức ảnh đó cho cô nên cô mới tới sao? Cậu ta muốn làm gì, lấy đạo lý của sen trắng đi trị sen trắng à?
Lâm Linh nghiêng đầu, ánh mắt đối diện với Giang Ngộ, nhìn thấy trong mắt hắn cúng có nghi ngờ tương tự.
Trong lòng Lâm Linh bộp một tiếng, hắn sẽ không hiểu lầm rằng cô lại tới quậy quá đó chứ? Cô thật sự không phải là tới bắt gian mà, lần này cô thật sự là yên tâm đối với hắn!
Cô bình tĩnh nhớ kỹ lại, trong nhân vật trà xanh cao cấp mà cô diễn kia có một đoạn nói như thế này.
“Ghen tuông nũng nịu hợp lý có thể rút ngắn khoảng cách giữa cô và hắn, nhưng mà không thể quá đà. Giả vờ dịu dàng quan tâm không càn quấy gì hết mới là một liều thuốc tốt để nắm lấy đàn ông.”
Hôm qua bởi vì một sự hiểu lầm, cô mới ‘quậy phá’ ghen tuông, hôm nay lại để cho hắn nghĩ cô lại ghen tuông vậy thì cũng hơi quá… Có khi nào hắn sẽ cảm thấy cô quản quá chặt hay không?
Không thể! ! !
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Rút từ trên bàn ra một tờ giấy, giúp cô lau bánh gato trên khóe miệng, giọng nói âm trầm∶ “Tới kiểm tra tôi sao?”
Lâm Linh lấy tay chỉ Châu Mạt, quay đầu bán đứng cậu ta∶ “Không phải, em chắc chắn là rất tin tưởng anh mà. Là cậu ta, là cậu ta nói ở đây có em họ rất xinh đẹp nên em mới tới xem xinh đẹp như thế nào.”
Châu Mạt nặng nề hừ một tiếng, không hề nể nang vạch trần cô∶ “Cô cho rằng bọn tôi là con nít ba tuổi hay sao, lý do giả dối thế này ai mà tin cho được, tôi nhìn cô chắc chắn là tới tra khảo. Chẳng qua là tôi thuận tay gửi một bức ảnh sang, mà cô đã vội vàng chạy tới, chậc chậc chậc, rõ ràng chính là không tin cậu, nghi ngờ cậu chứ sao.”
“Tôi nói cậu đó người anh em, nên suy nghĩ kỹ lại đi, cậu chỉ là xã giao bình thường cô ta cũng không yên tâm, rõ ràng là cố tình gây chuyện từ những việc không đâu, cậu nên đá cô ta đi. Em gái dịu dàng hiền lành còn rất nhiều, tôi cam đoan sẽ giới thiệu cho cậu một người an phận không quậy phá!”
“Tôi không có!” Lâm Linh đột nhiên lớn tiếng phản bác.
Sau đó âm thanh lại yếu dần, ánh mắt tội nghiệp nhìn Giang Ngộ∶ “Không phải anh cũng không tin em đó chứ?”
“Mặc dù bình thường em có hơi suy nghĩ lung tung nhưng vậy cũng là quan tâm anh đấy chứ, cái gì em cũng không cần, chỉ nghĩ cho anh. Lần trước em nói còn chưa hết, đầy đủ phải là, nếu có một ngày anh thích người khác, vậy cũng chẳng hề gì, chỉ cần anh sống vui vẻ hạnh phúc, em sẽ không so đo bất cứ điều gì. Cho nên, em thật sự không phải tới bắt gian, cũng sẽ không phải vì những người đàn bà khác mà cố tình gây chuyện khiến anh không vui, anh phải tin em.”
Trong lòng Lâm Linh nghĩ, đã đủ thâm tình làm người ta tin phục chưa nhỉ?
Đôi mắt Giang Ngộ tinh tế, xinh đẹp dần lạnh đi∶ “Vô tư như thế thật sao?”
Lâm Linh liên tục gật đầu ∶ “Đúng đúng.”
Giang Ngộ ném giấy trong tay vào trong thùng rác, hành động không mạnh cũng không nhẹ, sau đó đứng lên.
“Rất tốt.”