Phía dưới có người lần lượt trả lời: “Người này không phải là hoa khôi của lớp chúng ta, Lâm Linh sao?”
“Đúng vậy, thật không ngờ đã nhiều năm rồi mà vẫn còn xinh đẹp như vậy.”
“Hoa khôi lăn lộn thật không tồi, chiếc xe mà cậu ấy mới bước lên ít nhất cũng phải mấy nghìn vạn. Toàn bộ thành phố C này tôi nhớ hình như chỉ có…”
Lúc này người Không Liên Quan Đến Tôi lại trả lời: “Mọi người đừng nói bậy bạ được không, người này sao có thể là Lâm Linh được, nhất định là mọi người bị hoa mắt rồi, mình nhớ là Lâm Linh so với cô kia đẹp hơn nhiều.”
Cô ta vừa nói xong, các bạn học đều tỏ ra không đồng ý, họ liền lấy ra bức ảnh tốt nghiệp hồi cấp ba: “Mình tuyệt đối không nhận nhầm người, mọi người nhìn đi giống nhau như đúc.”
Không Liên Quan Đến Tôi đáp: “A? Sẽ không phải là Lâm Linh thật chứ?”
Mạnh Toàn trả lời cô ta: “Cái gì mà thật với giả, mình thấy cậu chính là ghen tị với sự thành đạt của Lâm Linh, cậu chính là đột nhiên cảm thấy không cam lòng chứ gì?”
Không Liên Quan Đến Tôi đáp: “Không phải như vậy đâu…, ya…đã như vậy thì mình nói thẳng ra vậy, mình tận mắt nhìn thấy trong chiếc xe đó còn có một đàn ông lớn tuổi, cử chỉ của họ còn rất thân mật. Mình nhớ là bố mẹ của Lâm Linh đều đã qua đời, nhà cô ấy cùng không có nhiều tiền, cho nên người đàn ông lớn tuổi kia chắc là không phải bố cô ấy, vậy đó không phải là…?”
Không Liên Quan Đến Tôi vẫn chưa nói hết, nhưng những gì muốn biểu đạt thì đã rõ mồn một.
Ám chỉ Lâm Linh là tiểu tam được một ông già bao nuôi.
Màn hình chụp lại tin nhắn đến đây liền kết thúc, Lâm Linh có thể đoán được nội dung nói chuyện sau đó chắc hẳn đều là phỏng đoán về việc cô là tình nhân của một ông già? Cho nên Mạnh Toàn mới không cáp màn hình nữa, sợ tâm trạng cô bị suy sụp.
Thật ra chuyện nhỏ nhặt như này, Lâm Linh căn bản không để ở trong lòng.
Chỉ có vậy?
Cô hiểu toàn bộ câu chuyện, trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ. Từ Vũ Ngưng cô vẫn còn tưởng rằng không liên quan đến mình, tôi thấy cô chính là một tên đại ngốc!
Quán rượu “Thanh Lạc”
Giang Ngộ vừa mới xuống máy bay liền bị gọi đến đây, ăn mừng vì anh trở về.
Giang Ngộ, Châu Mạt, còn có người mới về nước Trần Mạt Bắc là hàng xóm từ nhỏ, quan hệ của ba gia đình đều rất tốt. Châu Mạt và Giang Ngộ từ lúc đi học đến hiện tại vẫn luôn ở cùng một khu, còn Trần Mạt Bắc thì sau khi tốt nghiệp cấp hai liền cùng gia đình ra nước người định cư.
Lần này cậu ta trở về là vì tiếp quản chi nhánh của công ty ở trong nước.
Để chúc mừng ba người hội ngộ, Châu Mạt đã mở một chai sâm banh quý giá nói tối nay không say không về. Trần Mạt Bắc vui vẻ đồng ý.
Giang Ngộ xoa xoa hai thái dương thần sắc lộ rõ vẻ mệt mỏi. Mấy ngày nay vì vụ mua bán sát nhập công ty ở nước ngoài, đối thủ có chút khó đối phó, cho nên hai ngày nay anh không hề ngủ lấy một giấc. Vừa bước xuống máy bay liền nhanh chóng đến đây, đối với lời nói không say không về của Châu Mạt không hề có chút hứng thú, nằm trên ghế sô pha mềm mại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Châu Mạt muốn mời anh uống rượu liền bị anh từ chối: “Không có hứng thú.”
Trần Mạt Bắc tò mò quan sát anh, lâu như vậy không gặp, trong ấn tượng của anh ấy người bạn từ bé này luôn luôn toát ra khí chất hơn người, rất ít khi anh ấy nhìn thấy dáng vẻ lúc này của anh, quanh người anh tỏa ra một luồng ám khí, lạnh lẽo đến thấu xương.
Chuyển tầm mắt, nhìn sang Châu Mạt, hỏi cậu ta: “Như này là như nào, ngồi trên máy bay một quãng đường dài lại mệt mỏi như vậy ư? Lẽ nào tao ngồi máy bay mười tiếng đồng hồ là giả? Không phải chứ, không phải là hỏng thận đâu nhỉ.”
Giang Ngộ không buồn cử động, ngay cả chuyện liên quan đến tôn nghiêm của một người đàn ông cũng lười phản bác.
Châu Mạt rót cho Trần Mạt Bắc một ly rượu, giọng nói tràn đầy sự đồng tình: “Đừng hỏi nữa người anh em, cậu ta chính là thất tình rồi, rượu cũng không them động, đến đây, hai chúng ta cùng nhau uống, không cần để ý đến cậu ta đâu.”
Châu Mạt mới uống một ngụm rượu, bắp chân liền bị đạp một cước, rượu trong ly thiếu chút nữa văng hết ra ngoài.
“Cậu nói ai thất tình?”
Lúc này anh cuối cùng cũng chịu phản ứng lại.
Châu Mạt đặt ly rượu trong tay xuống, tận tình khuyên bảo anh: “ Cậu giả vờ cứng rắn trước hai người anh em chúng tôi làm cái gì, người đàn bà đó tôi đã giúp cậu thử rồi đó, cô ta căn bản là không thích cậu? Hơn nữa cậu không phải cũng đã nói, cô ta với những người đàn bà khác không có gì khác nhau sao, nếu đã như vậy sao cậu vẫn còn không nhanh chóng chia tay với cô ta, giữ một người đàn bà không yêu cậu ở bên cạnh cậu có phải là nghĩ không thông rồi không?”
Giang Ngộ chẳng hề cảm kích chút nào, thanh âm lãnh đạm nói: “Nhiều chuyện.”
Trần Mạt Bắc ở bên cạnh vừa uống rượu vừa hóng chuyện, nghe đến đoạn này liền tăm te hỏi một câu: “Người đàn bà nào mà lợi hại như vậy, dám lừa gạt cảm tình của tổng giám đốc Giang của chúng ta, chán sống rồi sao?”
Châu Mạt tốt bụng giải thích: “Một bạn học cấp ba bình thường không còn gì có thể bình thường hơn, mình không thể nào hiểu nổi tổng giám đốc Giang của chúng ta thích cô ta ở điểm nào, cô ta vừa già mồm vừa giả tạo.”
“Châu Mạt.”
Âm thanh cương quyết của Giang Ngộ vang lên: “Không muốn chết thì cậu im ngay cho mình.”
“Thấy chưa thấy chưa.” Châu Mạt đùng đùng nhìn sang bên Trần Mạt Bắc nói: “Vẫn còn bảo vệ cô ta, mình nói những câu thật lòng cũng không được sao? Cô ta lẽ nào vẫn không đủ già mồm?”
“Cậu quên mất cô ta hồi cấp ba đã làm những gì rồi sao? Mình nói cho cậu biết hạng người như cô ta chính là không có…”
Lời còn chưa nói hết, Giang Ngộ liền từ ghế sô pha ngồi dậy, cầm lấy ly rượu trên bàn đổ vào miệng cậu ta: “Mình thấy miệng của cậu thật là quá rảnh rồi, đến uống nhiều một chút đi.”
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Thiếu chút nữa Châu Mạt bị anh làm cho chết sặc, thật vất vả cậu ta mới né ra được, liền lăn một vòng sang bên Trần Mặt Bắc, tỏ vẻ ủy khuất tố cáo: “Cậu nhìn cậu ta đi, vì một người đàn bà, mà muốn làm cho lão tử chết.”
Trần Mạt Bắc hung hăng đẩy cậu ta ra, vỗ vỗ vào quần áo của mình giống như là nó bị dính thứ gì không sạch sẽ: “Cậu đừng nói nữa, cậu thật là buồn nôn, tránh xa mình ra một chút.”
Châu Mạt: “…”
Tại sao chiêu của người đàn bà Lâm Linh kia lại không có tác dụng?
Cậu ta thấy cô dùng không phải vô cùng hữu dụng sao?
Ya, thật không ngờ cậu ta đường đường là Vua của “trà xanh”, ngay cả tiểu bạch liên Lâm Linh còn không đấu lại cậu ta, vậy mà cậu ta lại bại trước trực nam Trần Mạt Bắc này?
Vào lúc này, tin nhắn ở nhóm Wechat đã bùng nổ.
Có bạn học trả lời Không Liên Quan đến tôi: “Có lẽ là không phải đâu, liệu có phải là ông chủ của công ty không?”
“Có cử chỉ thân mật cùng với ông chủ của công ty? He he.”
Không Liên Quan Đến Tôi: “ Cậu nói cũng đúng đó, có thể là do tôi suy nghĩ linh tinh, xin lỗi nha, có thể nhìn thấy những hình ảnh kiểu này thường khiến người ta nghĩ tới những điều không hay, cho nên mới nghĩ đến chuyện cô ấy làm chuyện gì đó không tốt.”
Mạnh Toàn trả lời cô ta: “ đại tỷ cậu bây giờ mới đến nói xin lỗi, lúc cậu phát video ra trong lòng nghĩ gì chẳng lẽ lại không có ai nhận ra sao, còn ở đó giả vờ giả vịt làm Tiểu Bạch Hoa?”
Không Liên Quan Đến Tôi: “Không cần bêu xấu mình như vậy chứ, mình đã rất nhiều năm rồi không nhìn thấy Lâm Linh, cô ấy bây giờ trở nên xinh đẹp tỏa ánh hào quang mình không nhận ra cũng là rất bình thường mà?”
Lúc này có một bạn học nam đứng ra trả lời: “Mạnh Toàn cậu còn định tẩy trắng cái gì nữa, Lâm Linh cho cậu tiền để cậu giúp cô ta tẩy trắng đúng không?” Video như này rồi còn gì nữa mà không nhận ra, không phải là được ông chủ bao nuôi sao, hồi cấp ba còn giả vờ là băng thanh ngọc thiết, thật không ngờ bây giờ lại quỳ gối trước một lão già, trở thành tiểu tam của người có tiền, thật là đê tiện.”
Bên dưới có người đồng ý.
“Thật ra hồi học cấp ba tôi đã nhận ra rồi, người đàn bà như Lâm Linh sẽ không an phận đâu, cậu thấy cô ta dám đưa thư tình cho Giang Ngộ thì biết rồi đấy, dã tâm không nhỏ.”
“Vậy thì làm sao, không phải cũng bị Giang Ngộ cự tuyệt sao? Làm ơn đi, cô ta cũng không soi gương lại khuôn mặt của mình, một khuôn mặt tràn đầy sự nghèo nàn, người ta là Giang Ngộ thuộc top nhà giàu bậc nhất đó nha, sao có thể để ý đến cô ta?”
“Cô ta thật là mất mặt.”
“Không biết tự lượng sức mình, buồn cười chết đi mất ha ha ha ha ha!”
“Chuyện buồn cười nhất được nghe trong năm nay.”
…
Trò chuyện đến đây, nội dung sau đó không biết sai lệch đi đến tận phương nào.
Họ nhiệt tình không ngừng cười nhạo chuyện năm đó Lâm Linh đưa thư tình cho Giang Ngộ rồi bị Giang Ngộ vô tình cự tuyệt.
Đương nhiên tất cả mọi người đều đã nhận định Lâm Linh được một người đàn ông lớn tuổi bao tuôi.
Thỉnh thoảng một vài lời phủ định của Mạnh Toàn đáp lại đều bị bọn họ khinh thường bỏ qua.
… [Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Nhận được ảnh chụp màn hình của cuộc nói chuyện từ Mạnh Toàn, Lâm Linh sau khi xem trong vô cùng bình thản, cô biết rằng những người này vĩnh viễn chỉ biết cười nhạo cô, lấy việc giễu cợt cô làm thú vui.
Cô cũng có thể hiểu được tại sao trừ Mạnh Toàn thì chỉ có một số người lên tiếng bênh vực cô, hầu hết mọi người đều chọn ở một bên đứng xem. Người trưởng thành đều lấy lợi ích làm đầu, những người chê cười cô trong nhà cũng coi như là có chút tiền, những người còn lại sẽ không vì cô mà phản bác lại bọn họ, cùng bọn họ tranh cãi cũng chẳng được gì. Cho dù thật sự có người cảm thấy chuyện căn bản không như bọn họ nói, họ cũng sẽ giả câm giả điếc cho qua.
Việc duy nhất họ có thể làm là không cùng với bọn họ ném đá xuống giếng thôi. Đây chính là thế giới của người trưởng thành chỉ quan tâm đến được mất.
Mà cô không cần thiết bởi vì những người này mà ảnh hưởng đến tâm tình của mình, như vậy cái mất đi nhiều hơn cái đạt được. Cô cũng sẽ không vì việc ngoài Mạnh Toàn ra thì chẳng có ai giúp mình mà cảm thấy thương xót cho chính mình.
Bạn học nam đầu tiên trả lời chính là bạn trước kia đi học ngồi ở phía sau Lâm Linh, đã từng tặng Lâm Linh thư tình và bị cô khéo léo từ chối, lý do chỉ là vì cô muốn học tập thật tốt, không muốn yêu đương.
Bạn học nam Lưu Tuấn này là một người rất nhỏ nhen, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt kia mà âm thầm oán hận Lâm Linh nhiều năm, hôm nay cuối cùng cũng bắt được cô hội, cậu ta không nể nang gì mà muốn dìm chết cô.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Thật ra thì Lâm Linh và các bạn học cấp ba có quan hệ không mấy thân thiết, có thể là do hồi cấp ba cô quá lạnh lùng, hoặc là nữ sinh ở tuổi đó đều để ý rất nhiều chuyện, thích so sánh, ngoại hình, thành tích, gia đình…
Từ khi Lâm Linh còn nhỏ thì bố mẹ đã qua đời, cô được ông bà nội nuôi lớn. So với những gia đình có cả bố lẫn mẹ, sau khi biết về hoàn cảnh gia đình cô, luôn luôn có người dùng ánh mắt thương hại để nhìn cô, loại ánh này cô đã nhận được rất nhiều, nhiều đến mức khiến bản thân cô nhiều khi cũng cũng cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Sau khi lên cấp ba, cô học được cách lãnh đạm để ngụy trang chính mình, để che giấu lòng tự trọng vô căn cứ của bản thân.
Cô cùng với bạn học trong lớp giao lưu không nhiều, nhưng đối với người bạn cùng bàn Mạnh Toàn quan hệ cũng không tệ lắm. Mạnh Toàn là một con người nhiệt tình, ai cậu ấy cũng có thể kết bạn, cũng có lẽ bởi vì cậu ấy giống như một mặt trời nhỏ rực rỡ, Lâm Linh không tự chủ được buông xuống sự phòng bị đối với Mạnh Toàn, quan hệ với cậu ấy ngày càng thân thiết, cho nên trong đám bạn học cũng chỉ có Mạnh Toàn là đứng ra giúp cô.
Bây giờ nhóm chat cấp ba có rất nhiều người đang xem chuyện cười. Cũng có một vài bạn học nữ có ác ý với Lâm Linh, trực tiếp thêm dầu vào lửa.
Lâm Linh thậm chí còn chưa từng nói chuyện với bọn họ, càng không hề phát sinh mâu thuẫn gì với bọn họ. Nếu như thật sự muốn tìm một nguyên nhân, vậy thì vẻ đẹp chính là cội nguồn của vấn đề. Bọn họ mở mồm ra là xem thường Lâm Linh, nhưng thật ra trong lòng đã không ngừng ghen tị oán hận cô.
Lão già, cũng cần phải xem mặt chứ.
Bọn họ không ai có được nhan sắc như vậy.
…[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Chuyện này rất dễ để giải quyết.
Chỉ cần cô nói ra người ngồi trong xe không phải là lão già nào, mà chính là Giang Ngộ, vậy thì những lời đồn không phải tự nhiên sẽ được dẹp sao, hơn nữa còn có thể hung hang vả vào mặt bọn họ, đến lúc đỏ vẻ mặt của bọn họ, nhất định sẽ rất khó coi.
Về phần Từ Vũ Ngưng, đồ Tiểu Bạch Hoa này, có lẽ cô phải đến công ty của cô ta, hung hăng tát vào mặt cô ta vài phát, dứt tóc cô ta, nếu không rất khó để cô chút được mỗi hận trong lòng.
Nhưng tệ là tệ ở chỗ, cô mấy hôm trước đã đắc tội với Giang Ngộ, hiện tại cô không tìm thấy anh.
Hơn nữa bọn họ đã ở bên nhau hai năm, Giang Ngộ không hề nói với ai về chuyện hai người họ ở bên nhau, cô thật giống như một tình nhân hạ cấp. Cho nên thật ra cô cũng không dám chắc chắn, Giang Ngộ sẽ ở trong nhóm bạn học cấp ba giúp cô làm rõ mọi chuyện.
Cô cũng không phải là hoài nghi việc anh sẽ không giúp cô giải quyết chuyện này, mà là, Giang Ngộ có rất nhiều cách để xử lý chuyện này, anh biết rồi nhất định sẽ giúp cô xử lý, rất có khả năng sẽ là cách mà cô không hề mong muốn.
Cô muốn, Giang Ngộ tại wechat trực tiếp thừa nhận anh là bạn trai của cô, vả một cái thật đau vào mặt của bọn họ!!!
Đám người trong nhóm, vì hãm hại cô, còn ở trong nhóm chat bêu xấu việc cô đưa thư tình cho Giang Ngộ. Phật tổ làm chứng, cô đưa thư tình cho Giang Ngộ vào lúc nào, còn nói cô bị Giang Ngộ từ chối thẳng thừng???
Đúng là chuyện cười, bạn trai của cô lại từ chối cô?
…Được rồi, có lẽ là sẽ như vậy.
Nhưng mà ai bảo cô là người vừa có dũng có mưu…. không phải, là có tâm cơ và không biết xấu hổ, một chiêu liền có thể nắm gọn anh trong lòng bàn tay!
Suy nghĩ một hồi, Lâm Linh gửi tin nhắn trên wechat cho Mạnh Toàn, bảo Mạnh Toàn kéo cô ấy vào trong nhóm bạn học cấp ba, cô tự mình đi làm rõ mọi chuyện.
Mạnh Toàn có chút lo lắng: “Cậu thật sự muốn vào sao? Bây giờ bọn họ vẫn còn đang thảo luận, nói rất là khó nghe, mình sợ cậu không ứng phó được…”
Điều này Lâm Linh dĩ nhiên là là nghĩ đến.
Cho dù là cô tự mình đi nói rõ mọi chuyện, bọn họ cũng sẽ không tin, bởi vì cô không hề có bằng chứng gì, dựa vào một cái miệng, bọn họ dựa vào cái gì mà tin tưởng cô?
Người tràn đầy ác ý, sẽ không bởi vì một cây giải thích bằng miệng mà buông tha cho người khác đâu. Thứ mà bọn họ cần, là một cái tát vào thẳng mặt, sau đó quay lại làm người một lần nữa.
Lâm Linh trả lời Mạnh Toàn: “Không sao đâu, cậu không cần lo lắng, mình tự biết nên làm gì mà. Còn nữa, cảm ơn cậu nha, vì một mực đứng ra giúp mình, mình thật sự rất vui rất cảm động! Nhưng mà cậu có từng nghĩ đến chưa, thật ra mình chính là hạng người như bọn họ nói, dù sao trừ cậu ra, tất cả mọi người đều đang cho là như vậy.”
Mạnh Toàn rất nhanh đã trả lời cô: “Cậu nghĩ cái gì vậy, ngồi cùng bàn với cậu ba năm cấp ba mình còn không biết cậu là kiểu người như thế nào sao? Cậu tuy rằng có chút kiêu ngạo kiểu cách, nhưng cũng xem như là một bông hoa kiêu kỳ của Tổ Quốc, sao cậu có thể làm ra những chuyện như vậy, mình không đời nào tin đâu!”
Lâm Linh: “… Cảm ơn cậu nha, cảm động đến rơi nước mắt rồi.”
Mạnh Toàn: “Ha ha ha ha ha.”
Sau đó Mạnh Toàn liền kéo Lâm Linh vào nhóm bạn cấp ba.
Lúc này, wechat liền có một thông báo.
“Toàn Toàn đáng yêu” đã mời “Thịnh Thế Bạch Linh” vào nhóm.
Nhóm bạn trên wechat đang nói chuyện rất vui vẻ, đang nói về những điều đáng xấu hổ của Lâm Linh hồi cấp ba, ví dụ như việc trong giờ họ thể dục thì đến tháng lại còn bị Giang Ngộ nhìn thấy.
Lúc nhìn thấy tin nhắn này trong wechat, Lâm Linh không biết nói gì, đến cái này mà bọn họ cũng moi ra để nói?
Bọn họ có phải hay không không biết sau đó Giang Ngộ đã cởi áo áo cho cô quấn quanh người?
…[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Mọi người trong nhóm vẫn chưa có phản ứng kịp sự xuất hiện của nhân vật Thịnh Thế Bạch Linh.
Lâm Linh đã lên tiếng chào hỏi trong nhóm: “Chào mọi người, mình là Lâm Linh, lâu rồi không gặp, mọi người vẫn sống tốt chứ?”
Cả nhóm người trong nhóm đều yên lặng.
Không lâu sau Mạnh Toàn liền nhắn một tin trong nhóm: “Lâm Linh, mình nói cậu nghe, bọn họ đang ở đây nói xấu bạn đó, mình đếm cho bạn nha, có Trương Tiền Tiền, Vương Phương Phương, Từ Vũ Ngưng, Lưu Tuấn còn có…”
Những người bị Lâm Mạnh gọi tên giờ phút này có chút lúng túng, Lâm Mạnh này có bệnh sao, đếm từng người từng người một?
Bọn họ không phải là sợ Lâm Linh, dù sao cô cũng chỉ là một tiểu tam của một người có tiền, là đồ chơi, đắc tội với hạng người này cũng chả có gì. Chỉ có điều ở sau lưng nói xấu thì không sao, trực tiếp đối mặt với cô như này bọn họ vẫn cảm thấy có chút lúng túng.
Lâm Linh giả bộ không biết gì hỏi một câu: “A? Tại sao vậy, bọn họ tại sao lại nói xấu mình, mình đắc tội với bọ họ lúc nào rồi sao? Mọi người đều là bạn học, sao phải làm những chuyện như vậy?”
Từ Vũ Ngưng người có biệt danh là “Không Liên Quan Đến Tôi” đáp: “Thì ra là Lâm Linh, cậu hiểu lầm rồi, bọn mình đâu có nói xấu cậu, bọn mình chỉ là thảo luận một sự thật mà thôi. Dù sao cũng đều là do mình cả, vô tình quay được cảnh cậu bước lên một chiếc xe hạng sang, mình thật là đáng chết mà, nếu mình cẩn thận hơn một chút không gửi nó thì tốt rồi…”
Lưu Tuấn hùa theo đáp: “Liên quan gì đến cậu? Từ Vũ Ngưng cậu không cần tự trách bản thân mình, chuyện này đâu có liên quan gì đến cậu, cậu cũng không phải cố ý.”
Những người khác tiếp tục trả lời, an ủi cô ta.
“Đúng vậy, cậu là người vô tội mà, cậu chỉ là không nhìn rõ đã phát một video mà thôi, là bọn mình tự suy ra. Thế nào, có người làm chuyện bẩn thỉu, dám làm không dám nhận?”
“Đúng vậy, tự mình không biết xấu hổ, còn không cho người khác nói?”
“Loại người như vậy mà lại là bạn học của tôi, nghĩ đến thôi là tôi muốn buồn nôn.”