• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Dẹp phản loạn (2)


Giang Ngộ làm như đã quen từ lâu rồi, bình tĩnh trả lời cô: “Nếu em không nói hưu nói vượn thì anh sẽ không mệt như vậy.”


Châu Mạt bị cô nói thế, giẫm chân: “Cậu đừng ăn nói lung tung, tôi nói rõ trước tôi không có cướp bạn trai cậu, ông đây thẳng đến mức không gì thẳng hơn, cậu đừng chụp tùm lum mũ lên đầu tôi.”


Lâm Linh thả tay ra, nghi ngờ nhìn cậu ta, cuối cùng kiên quyết nói: “Tôi không tin.”


Châu Mạt: “?”


Khóe miệng Lâm Linh co rút: “Ồ, tôi biết rồi, anh là người có tà tâm mà không có gan cướp, thích bạn trai tôi mà mà không dám thừa nhận.”


Châu Mạt: “??”


Cô càng nói càng quá đáng, mắt Giang Ngộ trầm trầm: “Được rồi, đừng làm loạn nữa.”


Lâm Linh không phục: “Cậu ta nói em trước.”


Giang Ngộ rất đau đầu: “…” Rõ ràng là cô kiếm chuyện trước, đừng tưởng biết cô đến đây với mục đích gì.


Lấy điện thoại cô ta, mở khung nói chuyện, chỉ vào ghi chú “đồ chó” nói: “Chẳng phải em cũng mắng cậu ta hay sao?”


Lâm Linh bị vạch trần, xấu hổ một giây, sau đó đau khổ: “Rõ ràng cậu ta muốn cướp bạn trai em, người ta chưa kịp nói gì, chỉ bảo cậu ta tránh xa anh ta, anh nhìn cậu ta xem, dữ dằn quá trời, cậu ta dữ vậy anh không mắng cậu ta mà còn mắng ngược lại em?”


Giang Ngộ: “…”


Anh dữ với cô hồi nào?


Châu Mạt vừa nghe, giả vờ đáng thương, trong lúc tức giận bắt đầu nói bậy: “Đồ bạch liên hoa, cậu giả vờ oan ức làm gì, ngày nào cũng nói năng như trà xanh, ông đây thích bạn trai cậu đó, thì sao, cậu đánh tôi đi, đánh tôi thử xem? Cậu dám không?”


“Thừa nhận rồi đó?” Lâm Linh quay đầu nhìn Giang Ngộ, mắt cực kỳ vô tội, như là đang nói, anh thấy em nói đúng chưa, cậu ta thích anh.


Giang Ngộ: “..” Sao đồ chó này lại gây phiền phức nữa vậy.


Châu Mạt khiêu khích nhìn Lâm Linh đang ngồi trên sofa, cong môi, ngẩng đầu, đung đưa trông cực kỳ muốn bị đánh.


“Đúng vậy, tôi thừa nhận đó, cậu làm gì được tôi? Tôi muốn cướp bạn trai cậu, làm cậu tức chết!”


Bộ dạng muốn bị đánh của cậu ta làm Lâm Linh tức điên, sau khi im lặng một lúc lâu, bỗng dưng khoanh chân ngồi đối diện Giang Ngộ, đặt tay lên vai anh, ôm cổ anh thật chặt, khẽ ấn đầu anh xuống.


Giang Ngộ vươn tay ôm eo cô, phối hợp cúi đầu.


Lâm Linh hôn môi anh thật mạnh, sau đó quay đầu khiêu khích: “Đến lượt anh đó?”


Châu Mạt: …


Cậu ta sửng sốt hồi lâu, chưa nghĩ ra nên đối phó với cô thế nào.


Mẹ nó đây là chuyện con người nên làm hả?


Lâm Linh buông bàn tay đang ôm cổ Giang Ngộ xuống, dùng hết sức lực ngồi vào lòng anh, dời tay xuống ôm chặt eo, tựa đầu lên vai anh, bắt đầu cố gắng thuyết phục Giang Ngộ: “Anh nhìn đi cậu ta không hề thích anh như vậy, đến hôn anh cũng không dám, chỉ có em mới là người thích anh nhất.”


Giang Ngộ nhẹ nhàng đẩy người lòng: “Được rồi, anh biết, xuống đi.”


Lâm Linh vòng tay chặt anh: “Không muốn.”


Châu Mạt: … Ông đây đá một phát bay chén cơm chó này!


Hai người ôm nhau dính dính, Châu Mạt chưa bao giờ độc thân nhưng bỗng nhiên cảm thấy rất muốn đánh nhau.


Không được, cậu ta đánh trả, cậu ta phải đánh trả.


Châu Mạt làm bộ cũng muốn hôn: “Anh em, excuse me?”


Một tay Giang Ngộ chặt người phụ nữ vẫn ăn vạ trên đùi anh không chịu đứng dậy, một chân đá vào đùi Châu Mạt, trợn mắt khinh thường: “Cút.”


Châu Mạt: … Tại sao lúc nào người bị thương cũng là tôi?


Lúc này Lâm Linh thừa thắng xông lên, nói với Giang Ngộ: “Anh đừng thích cậu ta, thành tích kém như vậy, thành tích của anh tốt thế, cậu ta không xứng với anh, học bá và học tra không môn đăng hộ đối, hai người sẽ không có kết quả gì đâu.”


“…”


Giang Ngộ kiên quyết kéo cô ra, bàn tay đặt trên eo cô dùng chút sức là có thể nhẹ nhàng ôm cô ngồi xuống sô pha.


“Được rồi.”


“Nhưng mà…” Lâm Linh còn muốn nói gì đó.


“Cậu ta là em đó, cậu ta có bạn gái rồi.”


Lâm Linh không tin: “Lỡ như cậu ta giả vờ thì sao? Có lẽ bạn gái chỉ là cái cớ để cậu ta tiếp cận anh một cách trơ trẽn?”


Phòng riêng yên tĩnh hồi lâu.


Giang Ngộ hít một hơi thật sau, nói với Châu Mạt: “Mẹ nó lần sau cậu dẫn bạn gái đến đây.”


Sau đó nhìn Lâm Linh: “Hài lòng chưa?”


Lâm Linh rất muốn nói cô chưa hài lòng nhưng cô biết cô mà làm loạn nữa anh sẽ giận, cô rất biết cường độ vừa phải nên miễn cưỡng nói: “Được rồi.”


Châu Mạt rất không hài lòng, chỉ vào Lâm Linh không dám tin: “Cậu ta gây chuyện vô cớ thế mà cậu lại nuông chiều cậu ta?”


“Đừng nói nhảm nữa.”





Sau khi giải quyết xong vấn đề nghiêm trọng của mình, Lâm Linh không muốn ở lại đây nữa, hơn nữa Giang Ngộ và Châu Mạt có chuyện cần bàn bạc, Lâm Linh cũng lười nghe nên xách túi rời đi.


Trước khi đi đe dọa Châu Mạt: “Tôi sẽ không để cậu có cơ hội đâu.”


Châu Mạt suýt chút quỳ xuống.


Cậu ta thề sau này cậu ta sẽ tránh cô thật xa, cậu ta thật sự không hiểu, đồ diễn sâu này làm loạn đến thế mà sao Giang Ngộ lại chịu nổi, chịu đựng suốt hai năm trời.


Từ trước đến nay bạn gái của cậu ta luôn dịu dàng, ân cần, không bao giờ làm loạn, anh chẳng chịu đựng cơn giận này đâu!


__


Sau khi ra khỏi quán bar, cô lại gặp Tôn Miểu Miểu.


Điều khác biệt là lúc này chỉ có một mình cô ta, còn người đàn ông đáng khinh bóng dầu kia không biết đi đâu rồi.


Tôn Miểu Miểu vẫn nhiệt tình như cũ, chào Lâm Linh: “Ồ, cậu xử lý xong rồi đó à?” Giọng điệu đó, giống như Lâm Linh vào quán bar để làm chuyện gì đó xấu hổ phải giấu diếm.


Lâm Linh giả ngu nói với cô ta: “Tìm người thôi mà đương nhiên phải nhanh rồi.”


Tôn Miểu Miểu bĩu môi: “Là người trong giới với nhau, cô giả vờ với tôi làm gì? Cô vào quán bar này làm gì bộ tôi không biết à? Dù sao tôi cũng giúp cô vào, ít nhất cô phải cảm ơn tôi.”


Chẳng lẽ Tôn Miểu Miểu này nghĩ cô giống cô ta, vào đây để tìm đại gia cho tiền à?


Người giàu nhất thành phố C đã bị cô bắt được rồi, cô còn cần làm những chuyện này à?


Đương nhiên Tôn Miểu Miểu không biết chuyện này cho nên cô vẫn phải nói rõ với cô ta, nếu không sau này sẽ xuất hiện một số tin đồn không hay thì khó mà giải thích rõ.


“Bạn tôi là ông chủ nơi này, tôi đến tìm cậu ta.”


Tôn Miểu Miểu không hề tin, chế nhạo cô: “Chỗ này chỉ có hai chúng ta, cô giả vờ làm gì, bán thân là bán thân, hà cớ gì phải vờ thanh cao?”


Nếu cô ta không biết điều thì Lâm Linh không cần phải khách sáo với cô ta.


“Cô đang nói gì vậy, tôi vào đây tìm bạn, cô đừng ăn nói lung tung, còn cô nữa, người đàn ông ban nãy đâu? Khoan đã… Hình như lúc tôi đi ra thấy ông ta ôm cô gái khác…”


Sau đó vờ như bừng tỉnh, Lâm Linh “ồ” lên khoa trương: “Thì ra người đàn ông béo phì vừa rồi không phải là bạn trai cô, vậy cô cứ anh yêu này anh yêu nọ, tôi còn tưởng đó là bạn trai cô, không ngờ…” Nhìn Tôn Miểu Miểu từ trên xuống dưới, Lâm Linh nói như thể quả nhiên là vậy: “Nếu ông ta không phải bạn trai cô, vậy… Hình như tôi nghe ai đó trong đoàn phim nói có một diễn viên nữ nửa đêm đến gõ cửa đạo diễn… Nếu tôi kể những gì đã xảy ra hôm nay cho…”


Lâm Linh chưa nói hết câu nhưng cả hai người đều hiểu ý. Cô thấy sắc mặt của Tôn Miểu Miểu càng ngày càng tái.


Tâm trạng càng ngày càng vui.


Hai người giằng co trong chốc lát.


Đôi mắt trang điểm đậm của Tôn Miểu Miểu từ từ chảy nước mắt, kẻ mắt đen ướt nhòe, lớp trang điểm tinh xảo bắt đầu nhem nhuốc, gương mặt xinh đẹp của Tôn Miểu Miểu trở nên kém đi phần nào.


Chỉ thấy cô ta kéo Lâm Linh đến gốc cây, chảy nước mắt, nói với Lâm Linh: “Xin cô đừng nói chuyện xảy ra hôm nay, cô đừng nói chuyện hôm nay tôi gặp cô ở đây. Tôi không làm những chuyện như trong đoàn phim, có người bôi nhọ tôi… Về phần người đàn ông hôm nay, anh ấy thực sự là bạn trai tôi nhưng chúng tôi vừa chia tay, anh ấy thích người phụ nữ khác nên không cần tôi nữa, tôi cũng không còn cách nào khác. Hơn nữa cô cũng biết giới giải trí hỗn loạn khó mà nổi tiếng được, chỉ diễn thôi thì không được, không nỗ lực thì bất kỳ người mới nào cũng có thể giẫm trên đầu cô, tôi không muốn bị người mới vượt mặt. Tôi luôn cảm thấy rằng đôi khi hy sinh điều gì đó cho sự nghiệp cũng không sao. Xã hội này ai mà không nỗ lực tranh thủ đâu, cô không tranh thủ người khác cũng sẽ tranh thủ, người khác tranh thủ được rồi thì sẽ đạp cô dưới chân, giẫm lên lòng tự trọng cô, sỉ nhục lòng tốt của cô. Cho nên tôi luôn làm việc theo nguyên tắc cho dù phải trả giá thế nào tôi cũng phải thành công, tôi nghĩ điều này cũng không sai, cô sẽ khinh thường tôi như những người đó đúng không?”


Lâm Linh không hề nghĩ ngợi: Ừ.”


Tôn Miểu Miểu thao thao bất tuyệt xong tự cho là thành công thuyết phục Lâm Linh: “…”


Rất bất ngờ.


Im lặng vài giây, Tôn Miểu Miểu cười gượng hỏi: “Tại sao?”


Lâm Linh cực kỳ hợp tình hợp lý: “Bởi vì cô bò lên trên thì sẽ khinh thường những người chưa bò cao như cô. Lúc trước cô còn chế nhạo tôi xấu số diễn vain ha hoàn, cô cũng giẫm đạp lòng tự trọng của tôi và sỉ nhục lòng tốt của tôi, cho nên tôi khinh thường cô.”


Lúc đầu nghe có vẻ Lâm Linh đang gây sự vô cớ nhưng lại không thể bắt lỗi được chỗ nào.


“Nếu à như vậy, tôi xin lỗi cô. Thật ra tôi không muốn như thế, tôi làm vậy là vì muốn để người đàn ông kia thấy hãnh diện, trên thực tế ai lại làm chuyện ai cũng ghét chứ?”


Lâm Linh: … Cô nghĩ xem tôi tin cô không?


Hay lắm!


Lâm Linh không thể không cảm thán, thảo nào tên là Tôn Miểu Miểu, nếu cô biết cách ăn nói như Tôn Miểu Miểu thì đâu bị đồ chó Châu Mạt giành bạn trai?


Bất kể Lâm Linh tin hay không, Tôn Miểu Miểu đã nói đến mức này, Lâm Linh cũng cho cô ta một bậc thang leo xuống. Không thể đẩy người ta vào con đường cùng, chó cùng rứt giậu mà, Lâm Linh luôn hiểu đạo lý này cho nên cô không làm khó Tôn Miểu Miểu nữa mà vờ như đồng cảm nói: “Thì ra là vậy, thế cô cũng sống không dễ dàng gì. Thật ra cô nói cũng đúng, đúng là xã hội này không thể không có một ít thủ đoạn, ban nãy tôi khinh thường cô là cố tình đáp trả lại màn cô chế giễu tôi thôi, nếu đã nói thẳng rồi thì không có gì, tôi nghĩ cô cũng sẽ tha thứ cho tôi đúng không?”


Tôn Miểu Miểu tươi cười hiền lành: “Đương nhiên, chị em với nhau mà tha thứ gì chứ, khách sáo quá.


“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.”


Hai bạch liên hoa cô tới tôi lùi, bỗng nhiên bắt đầu thăm hỏi.





Bên phía quán bar.


Sau khi Lâm Linh rời đi, phòng riêng còn lại hai người Giang Ngộ và Châu Mạt, khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu.


Châu Mạt không chịu nổi nữa: “Tại sao, ông đây ngồi ngay ngắn, cậu ta nói đi là đi? Bởi vì cậu ta lên án nên muốn gặp bạn gái ông đây hả, mơ đẹp nhỉ!”


Giang Ngộ đá vào bàn trà, bàn trà bị anh đá ra một khoảng: “Chẳng phải vì cậu nói hươu nói vượn hay sao? Cậu không có gì làm khiêu khích cô ấy làm gì?”


“Tôi khiêu khích cậu ta? Anh em cậu nói đúng lại xem nào, ban nãy tự dưng cậu ta bảo tôi cướp bạn trai cô ta, cô ta nói đâu ra đó đến ông đây còn suýt chút đã tin, trời đất chứng giám rõ ràng cậu ta đổ oan cho tôi nha? Sao cậu lại đổi trắng thay đen như vậy?”


Trợn mắt lên, Châu Mạt lại nói: “Tôi hỏi này cậu thích cậu ta ở đâu, cô gái này thích ăn nói ngụy biện, cậu không thể nói lại cậu ta, tìm cô gái ngoan ngoãn dịu hiền chẳng phải tốt hơn sao?”


Châu Mạt lải nhải, không oán giận thì cũng phàn nàn.


Không thành công nhưng lại nghe Giang Ngộ nói: “Ai nói tôi thích cô ấy?” Trong phòng riêng xa hoa, giọng anh bình tĩnh đến đáng sợ.


Châu Mạt không hiểu: “Không thích cậu ta cậu còn ở bên cậu ta làm gì? Cậu xem ban nãy cậu phối hợp với cậu ta đến nhường nào, sao lại nói không thích cậu ta, lừa ai vậy?”


Giang Ngộ lấy bật lửa trong túi tiền ra, tùy tiện châm một điếu thuốc, tàn thuốc vừa rơi đã nghe giọng điệu lạnh lùng của anh: “Cô ấy hay những người phụ nữ khác, chẳng khác gì nhau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK