Nhưng thường đi ở bờ sông, nào có đạo lý không ướt giày.
Cuối cùng cũng có một lần cô lén mắng anh là bạo quân, lúc quay đầu lại đã thấy anh xuất hiện sau lưng cô, nhìn cô bằng vẻ mặt khó lường.
Một giây trước uống hết sữa bò của anh, một giây sau đã nói xấu anh, còn bị anh nghe thấy nữa. Mặc dù sữa bò là anh ép cô uống nhưng có một câu nói vẫn phải nói, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Điều này cũng khiến Lâm Linh vô cùng chột dạ, dù cô da mặt dày cũng cảm thấy hơi xấu hổ, gãi đầu một cái nghĩ xem phải ngụy biện thế nào, à không, là giải thích.
Cô bối rối nắm tay áo: “Không phải đâu, cậu nghe tôi giải thích…”
Không ngờ Giang Ngộ lại như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nghe thấy lời nói từ tận đáy lòng của cô cũng không hề kinh ngạc.
Anh lười biếng dựa trên bàn sách, giọng điệu không mặn không nhạt, không sợ hãi cũng không tức giận: “Cậu giải thích đi.”
Lâm Linh suy tư một hồi mới nói: “Ý tôi là cậu có tài mưu lược kiệt xuất.”
Vì để câu nói của bản thân có vẻ thuyết phục hơn, cô còn tự khẳng định thêm một câu: “Ừ, đúng thế.”
Giang Ngộ lạnh lùng nhìn cô một cái, như cười lại như không cười: “Bạo quân có tài mưu lược kiệt xuất?”
Vẻ mặt Lâm Linh ngây thơ không có hại, cực kỳ thành khẩn gật đầu: “Ừ, đúng.”
Giang Ngộ: “…”
Da mặt của cô dày đấy.
Lớp mười một.
Lên lớp mười một, việc học nặng nề hơn nhiều, cố gắng hơn năm lớp mười một chút là có thể nắm bắt được tri thức trong sách giáo khoa một cách dễ dàng, đối mặt với đống bài tập ngày càng phức tạp của lớp mười một, Lâm Linh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Ngày nào Lâm Linh cũng nghe giảng rất nghiêm túc, sau khi hết tiết cũng không ra ngoài chơi, chỉ ngồi ì trên chỗ làm bài tập.
Cô cũng rất bướng bỉnh, dù có đề bài nào khó khăn một chút khiến cô tạm thời không nghĩ ra thì vẫn muốn nghĩ.
Lâm Linh nghiêm túc như vậy, lúc trước thỉnh thoảng mt còn mời Lâm Linh tham gia hoạt động đi vệ sinh giữa các nữ sinh, sau này thấy Lâm Linh kiểu không thi được max điểm sẽ không bỏ cuộc thì mt cũng không muốn làm trễ nải chuyện học của cô nữa, vì vậy không gọi cô.
Lâm Linh đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đôi khi có người gọi cô, phản ứng của cô sẽ bị chậm một nhịp, chẳng hạn như bạn nam trước mặt này, Lâm Linh cũng biết tên cậu ta, tên là Lưu Tuấn.
Lâm Linh lấy lại tinh thần thì nhìn thấy cậu ta lấy một bức thư màu lam kẹp vào dưới sách toán của cô, không chờ Lâm Linh đáp lại đã tự nhiên nói: “Mình coi như là cậu đồng ý nhé.”
Nghe thấy câu này, Lâm Linh mở to mắt, vô thức phản bác: “Không có.”
Sau đó cô nghiêm túc giải thích: “Mình không nghe thấy cậu mới nói gì nên mình không đồng ý gì với cậu cả, cậu đừng có hiểu lầm.”
Không ngờ Lưu Tuấn hoàn toàn không để ý Lâm Linh nói gì, dáng vẻ rất tự tin, không thèm quan tâm nói: “Không sao, sau khi đọc thư rồi trả lời mình, tiết tự học buổi tối ngày mai mình sẽ tới tìm cậu.”
Để lại câu này xong, Lưu Tuấn cũng đi luôn, hoàn toàn không cho Lâm Linh thời gian trả lời và phản ứng gì.
Lâm Linh giận chết đi được, nhíu chặt mày. Cô cũng không quen biết gì cậu bạn Lưu Tuấn này cho lắm, lần này chỉ nói có hai câu mà cô cũng cảm giác được có phải người này hơi tự tin rồi không? Còn không tôn trọng người khác nữa chứ, chỉ biết vênh mặt hất cằm vứt cho cô một bức thư, giọng điệu thì như bố thí, xem thường ai thế?
Ha ha, cô ghét nhất loại người như cậu ta.
Lâm Linh ghét bỏ nhìn thoáng qua lá thư, không cần mở xem cũng biết bên trong viết gì, cũng chỉ là vài lời tỏ tình, cô không thèm xem.
Ngày mai, ngày mai cô sẽ nói rõ với cậu ta, nếu không được nữa thì nói với cô lý.
Nữ thần của Chu Mạt nghe nói anh ta muốn theo đuổi cô ấy thì lập tức tìm bạn trai ngay trong đêm, điều này khiến cho Chu Mạt sa sút tinh thần vài ngày. Mấy tiết tự học buổi tối hôm sau cũng không đến lớp nữ thần chặn đường cô ấy nữa, cũng không mặt dày vô sỉ đòi đưa cô ấy về, cho dù anh ta là một tên liếm cẩu cũng cần mặt mũi.
Chu Mạt sa sút bây giờ nhìn cái gì cũng không vừa mắt, đặc biệt là đôi nam nữ đi cùng nhau, anh ta càng ngứa mắt.
Còn không phải ư? Trước mắt đang có một đôi xui xẻo đụng phải anh ta, Chu Mạt đang định đi lên giáo dục hai người kia một chút, trường học là môi trường học tập trong sáng, không phải nơi để cẩu nam nữ bọn họ yêu đương vấy bẩn.
Anh ta tức giận bất bình đi xem thử, đây không phải là thánh diễn sâu Lâm Linh ư? Người bên cạnh cô không phải là Lưu Tuấn ư? Hai người họ làm gì ở đây thế?
Đầu óc anh ta xoay chuyển, Chu Mạt vội đổi hướng chạy nhanh vào lớp.
Sau tiết tự học buổi tối, học sinh trong lớp đều về hết nhưng thánh diễn sâu kia vẫn chưa đi, chắc chắn Giang Ngộ cũng còn ở lớp, anh ta dám đảm bảo.
Quả nhiên anh vẫn còn ở đây.
Nghĩ tới gì đó, Chu Mạt đến gần, cố tình hỏi anh: “Chỗ mình có một tin tức, không biết anh đây có muốn biết không?”
Giang Ngộ: “Có gì thì nói.”
Chu Mạt cũng không lề mề mà nói thẳng: “Mình nhìn thấy Lâm Linh và Lưu Tuấn đi cùng nhau ở hành lang lớp học bên kia, xem ra người nào đó sắp được theo đuổi, cậu không tới xem à?”
Bàn tay Giang Ngộ đang lật sách hơi khựng lại, ánh mắt nhìn Chu Mạt không hề có ý tốt, trong đầu suy tư, cau mày: “Có gì đáng xem.”
Chu Mạt rêu rao như vậy, cũng may trong lớp không có ai, nếu không thì cái loa này vừa mở là mọi người đều biết hết.
“Không phải cậu thích người ta ư? Cậu còn không đi cản người ta lại là bị người khác theo đuổi mất đó. Đừng tưởng là mình không biết, nếu không thích thì ngày nào cậu cũng tốn công phái người đi đưa sữa bò quái gì đó làm gì? Cậu cũng không thích uống sữa, còn không phải cho thánh diễn sâu kia uống hết ư? Cậu còn che giấu thánh tình trường như mình à?”
“Không đâu.” Giang Ngộ khựng lại, chỉ nói hai chữ.
Với sự hiểu biết của anh về cô, bây giờ cô tuyệt đối sẽ không yêu đương, huống chi một Lưu Tuấn kia cũng chẳng có uy hiếp gì.
Chu Mạt không ngờ anh vẫn bình tĩnh như vậy, anh đã phủ thế rồi, Chu Mạt thấy Giang Ngộ muốn đi thì đuổi theo, khoác vai Giang Ngộ hỏi: “Vậy cậu thật sự không đi à?”
Giang Ngộ: “Đi.”
Chu Mạt: “…”
Cái tên này miệng thì nói thế, anh ta còn tưởng là anh thật sự có thể thờ ơ, ai dè là vẫn không kìm nén được.
Sau tiết tự học, Lưu Tuấn chờ mọi người đều đi gần hết mới đi tới trước bàn của Lâm Linh, hẹn cô ra ngoài hành lang. Lâm Linh thấy cậu ta lén la lén lút như rất sợ người khác nhìn thấy như vậy thì nhíu mày, càng cảm thấy không hiểu nổi cậu ta. Cô lấy bức thư màu lam còn chưa mở trong bàn học chuẩn bị trả lại cho Lưu Tuấn.
Hai người đi tới một góc hành lang, cơn gió thổi tan sự oi bức, thổi một vài sợi tóc của Lâm Linh bay lên, một lát lại về nguyên vẹn. Trong lòng Lâm Linh hơi bực bội, chỉ muốn nói rõ hết với cậu ta, sau đó quay về ghế ngồi làm bài tập. Cuối bài toán này có một đề lớn, tới bây giờ cô vẫn chưa giải hết được.
Lưu Tuấn nhìn chằm chằm vào Lâm Linh, nhìn một hồi lại cảm thấy càng hài lòng hơn.
Trong nhà Lưu Tuấn kinh doanh nhỏ, cũng có một chút tiền vốn, cộng thêm bản thân cậu ta cũng không tồi, thành tích còn tốt. Rất nhiều nữ sinh đều theo đuổi cậu ta, cậu ta cũng quen vài cô, không bao lâu đã chia tay, điều này cũng khiến sự tự tin của Lưu Tuấn tăng lên, không thèm để nữ sinh vào mắt.
Cậu ta cũng nghe nói tình hình trong nhà Lâm Linh, cậu ta cũng không hài lòng lắm. Nhà cô kém như vậy đúng là không xứng với cậu ta, nhưng Lưu Tuấn vừa mới cẩn thận quan sát Lâm Linh vài lần, cô xinh đẹp thế này cũng coi như miễn cưỡng phù hợp với yêu cầu của cậu ta.
Cậu ta có lòng tin Lâm Linh tuyệt đối sẽ không từ chối mình.
Ai ngờ cậu ta còn chưa lên tiếng, Lâm Linh đã trả lại cho cậu ta tờ thư hôm qua còn mới như in: “Lưu Tuấn, cảm ơn lòng tốt của cậu nhưng hiện tại mình chưa định yêu đương, thư này trả lại cho cậu.”
Thật ra Lâm Linh đã rất lễ phép rồi, cô không hề nói lời khó nghe, chỉ ôn tồn trả thư lại cho cậu ta mà thôi, cũng nói với cậu ta nguyên nhân, cô cảm thấy chắc là có thể giải quyết xong việc này.
Nhưng không ngờ sắc mặt Lưu Tuấn lập tức trở nên khó coi, Lưu Tuấn không ngờ cô dám từ chối mình, nhất thời cảm thấy bị mất mặt không thể xuống đài được. Bản thân bị một người mình không quá để ý từ chối, gương mặt tuấn tú kia có phần vặn vẹo.
“Cô vờ vịt cái gì, giả bộ thanh cao như thế cho ai xem? Tôi thấy cô đáng thương nên mới…”
Còn chưa nói dứt câu, Lưu Tuấn đã cảm thấy đầu gối bị đá mạnh một cái, hai chân không chịu nổi quỳ xuống mặt đất, xương bánh chè nặng nề đập lên nền đất đau thấu xương.
Lưu Tuấn cực kỳ đau đớn, khó khăn bò dậy, đau đến mức giọng cũng thay đổi: “Ai?”
Sau đó lại là một đạp, Lưu Tuấn vừa đứng lên lại bị người ta đạp quỳ xuống. Một đạp này còn nặng hơn cả vừa rồi, Lưu Tuấn cảm giác hai chân mình sắp tàn phế luôn rồi.
Lưu Tuấn hung hăng chửi mẹ trong lòng, mẹ kiếp, tên nào đánh lén sau lưng cậu ta vậy!
Lưu Tuấn run rẩy dùng tay chống đất để bò dậy, vừa quay sang đó thấy Giang Ngộ mặt không thay đổi đứng thẳng ở đó, bên cạnh là Chu Mạt đang xem kịch vui, trong lúc nhất thời không phân biệt được là ai mới đá cậu ta.
Nhưng cho dù là ai trong hai người họ đá cậu ta thì cậu ta cũng không dám truy cứu. Nhìn lại thì lúc này đã chẳng thấy bóng dáng Lâm Linh đâu, Lưu Tuấn cũng không thể phân thần nghĩ xem cô đi đâu rồi, bây giờ cậu ta chỉ có thể cố gắng đối phó với hai người trước mặt, cậu ta đã chọc phải hai đại Phật này khi nào chứ?
Cho dù bị đánh, Lưu Tuấn cũng chỉ có thể ôn tồn nói: “Giang Ngộ, xin hỏi tôi đã đắc tội hai người cái gì ư?”
Giang Ngộ cụp mắt, khóe môi cong lên, lạnh lùng giễu cợt: “Cậu cũng xứng à?”
Không biết là đang trả lời cậu ta hay có ý khác.
Trái tim Lâm Linh lạnh run, không biết câu này của anh có ý gì.
Chu Mạt xem kịch cũng không sợ chuyện lớn, đi tới lượn quanh một vòng Lưu Tuấn khập khễnh, sau đó vỗ vỗ lên mặt Lưu Tuấn, giọng điệu thấm thía: “Lưu Tuấn à Lưu Tuấn, bị con gái từ chối không phải chuyện gì mất mặt đâu, nhưng bị từ chối xong thẹn quá hóa giận sỉ nhục bạn học là mất phong độ đàn ông đó, cậu hiểu mà…”
Lưu Tuấn bị Chu Mạt xuyên xỏ như vậy thì khó xử, cúi thấp đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Chu Mạt lại vỗ mặt cậu ta: “Hiểu là tốt, sau này nhớ kỹ chút, biết chưa?”
Lưu Tuấn cảm thấy nhục nhã nhưng không dám phản kháng.
Cậu ta cho là chuyện này cứ thế cho qua, không ngờ lại nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Giang Ngộ: “Nếu tôi nghe thấy bất kỳ lời đồn nhảm nào thì không chỉ đơn giản là hai chân cậu đâu.”
Lưu Tuấn thấy ớn lạnh, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, đương nhiên không dám lắm mồm.
Sau khi Lâm Linh quay về lớp cũng chẳng tức giận gì, hồi cấp hai cô đã nghe mấy câu còn khó nghe hơn thế này nhiều, cô đã sớm không tức giận vì mấy câu này nữa rồi. Trái lại là làm trễ nải chút thời gian, cuối cùng đề đó cô vẫn chưa làm xong, thời gian cũng muộn, cô hơi do dự có nên ở lại làm hay về nhà rồi làm…
Giang Ngộ vừa đi vào đã thấy gương mặt nhíu mày tỏ vẻ khổ não của cô, tưởng là cô đang tức giận vì chuyện của Lưu Tuấn.
Không biết tại sao khi nhìn thấy cô nhíu mày, Giang Ngộ cũng hơi khó chịu.
Anh đi tới vài bước đến bên cạnh cô, vươn tay khẽ gõ đầu cô, giọng điệu hơi nặng nề: “Cậu ta mắng cậu, cậu không biết mắng lại à?”
Lâm Linh bất ngờ bị anh gõ đầu như vậy, sờ đầu cảm thấy anh thật sự không nói đạo lý.
Nếu cô muốn mắng thì anh cho cô cơ hội mắng ư?
Không phải cô còn chưa kịp lên tiếng thì Lưu Tuấn đã bị anh gạt ngã sao? Còn không cho cô tham chiến, bảo cô trở về lớp. Chẳng qua nếu như Giang Ngộ không tới giúp cô thì có lẽ cô cũng sẽ suy tính xem có nên cãi vã với Lưu Tuấn không.
Không phải cô không có năng lực cãi lại cậu ta, cô chỉ muốn suy tính xem nếu như cãi với Lưu Tuấn, kết quả cuối cùng có phải lại như cấp hai hay không. Dù cho cô có mắng thắng nhưng tất cả mọi người vẫn sẽ nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình, cô thật sự rất ghét cảm giác đó.
Cô chỉ muốn yên lặng đi học, không muốn lãng phí quá nhiều sức lực vào mấy chuyện vô dụng này. Thay vì tốn thời gian trên mấy chuyện vô dụng, chi bằng cô học cho giỏi, có lẽ lần tiếp theo còn có thể thi vượt cả Giang Ngộ nữa…
Nhưng cô vẫn muốn giải thích một chút, cô không muốn không có nghĩ là cô không biết: “Tôi biết mắng người nhưng mà tôi không phát huy ra mà thôi.”
“Ồ…” Giang Ngộ hơi bất ngờ, nhíu mày nhìn cô: “Chẳng hạn như?”
Lâm Linh lắc đầu: “Không có mục tiêu, tôi không tiện phát huy.”
Giang Ngộ: “Vậy cậu xem Chu Mạt là mục tiêu đi.”
Lâm Linh thấy anh thật sự muốn nghe nên chỉ tay vào anh: “Chu Mạt, tiểu súc sinh, tiểu vương bát đản.”
Giang Ngộ: “…”
Chỉ có hai từ này thôi, không có mục tiêu cô chửi không được.
Lâm Linh cười hì hì nhìn bộ dạng câm nín của anh mà cảm thấy chơi rất vui, Giang Ngộ như vậy vẫn rất tốt. Dù cho tính tình anh không tốt nhưng anh là người đầu tiên cô dám nói đùa mà không có chút gánh nặng nào, bởi vì Giang Ngộ cũng thường xuyên dỗi cô.
Đột nhiên Lâm Linh nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh, lần đầu tiên hỏi ai đó về vấn đề này: “Giang Ngộ, có phải cậu cảm thấy tôi rất đáng thương nên mới đồng tình với tôi như bọn họ không?”
Đôi khi cô nghĩ chắc là Giang Ngộ đồng tình với cô, có lẽ nghe thấy thân thế của cô nên thái độ của anh đối với cô mới khác như vậy, lúc trước anh chẳng muốn nói với cô cậu nào.
Giang Ngộ khom người, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, trong đôi mắt thâm thúy cất chứa cảm xúc khiến cô khó hiểu, giọng điệu rất trịnh trọng: “Tại sao cậu lại cảm thấy tôi đồng tình với cậu?”
Không đợi Lâm Linh trả lời, anh nói thêm: “Người đồng tình đều là tạm thời, nếu có người đồng tình lâu dài với cậu thì đây là cố ý đồng tình chứ không phải đồng tình, là ganh tị, bởi vì cậu ưu tú hơn bọn họ. Vậy nên lần sau, bất kỳ ai tốt với cậu thì cậu cũng đừng cảm thấy bọn họ đang đồng tình với cậu, mà là vì cậu đáng được như thế.”
Anh nghiêm túc nhìn cô, nghiêm túc nói ra mấy câu này như thể nó có sức thuyết phục hơn tất cả mọi người.
Lâm Linh bất giác gật đầu: “Vậy nên cậu không phải đang đồng tình với tôi, đúng không?”
“Tôi đồng tình với cậu khi nào?”
“Thì ngày nào cậu cũng lấy sữa cho tôi uống cứ như đang đút cho mèo cho chó gì đó.”
Giang Ngộ trầm tư một hồi: “Ngày mai tôi đổi cái khác.”
Lâm Linh thở dài, cô không có ý này, tại sao anh bị lệch trọng điểm thế.
“Tôi không có ý này, cậu hiểu lầm rồi, không phải tôi muốn ăn sô cô la.”
Giang Ngộ: “Được.”
Chương 68: Phiên ngoại cấp ba – Chiến tranh lạnh
Lúc đó Lâm Linh tưởng là cô và Giang Ngộ sẽ luôn chung đụng kiểu gà bay chó nhảy như vậy, trong lúc vô tình cô đã xem Giang Ngộ là một người bạn quan trọng nhất nhất nhất trong mắt cô.
Lúc trước, mỗi ngày đi học cô đều dậy thật sớm tới trường, lên lớp đọc sách, làm bài tập, cứ tuần hoàn như vậy, mỗi ngày cũng không làm chuyện gì lạ hơn.
Bây giờ trừ mấy chuyện đó ra thì cô cũng rất mong chờ được gặp anh.
Ba năm cấp hai cô không có một người bạn tốt nào, thậm chí bạn cùng bàn có chút thân thiết cũng dần rời xa cô theo thời gian, cấp ba cũng vậy, trừ mt ra thì mấy người luôn sợ hãi tránh xa cô. Có lẽ ba năm cấp hai Lâm Linh đã chịu đủ những sỉ nhục đau khổ nên lên cấp ba, cô cố gắng dựng cho mình một tấm ngăn, xây cho mình thiết lập thanh lãnh, người khác thấy cô là tránh xa ngàn dặm, không vào được cũng không muốn vào.
Ai mà muốn đối xử nhiệt tình với một người bạn bình thường nhưng bị hờ hững đâu.
Cô vốn cũng chẳng quan tâm, dù sao có bạn hay không cũng vậy, một mình cô cũng sống tốt được. Chỉ cần nỗ lực học tập, thi đậu đại học tốt, sau này lại cố gắng làm việc, kết hôn, sinh con, cuộc sống của cô cũng sẽ không vì không có bạn mà thiếu đi cái gì.
Nhưng đánh bậy đánh bạ rồi cô vẫn trở thành bạn bè tốt với Giang Ngộ.
Lúc trong lớp có nhiều người, cô sẽ cố gắng giữ khoảng cách với Giang Ngộ, cô không muốn có người nói xấu sau lưng mình. Bọn họ sẽ không nói trước mặt, luôn lén nói xấu sau lưng, cô thính tai nên đã nghe được mấy lần rồi.
Cô nghĩ nếu cô thân với Giang Ngộ quá thì có lẽ bọn họ lại bắt đầu nói một vài chuyện khó nghe không có tật, đối với thanh danh cô hay Giang Ngộ cũng chẳng tốt lành gì.
Lời đồn có thể giết chết một người.
Cô nghĩ chờ cô mạnh mẽ lên một chút, có thêm chút năng lực, lần tiếp theo cô đã có thể quang minh chính đại nói với người khác Giang Ngộ là bạn của Lâm Linh cô. Mà lúc Lâm Linh nói ra yêu cầu này, Giang Ngộ cũng không hề nói gì, trầm mặc một giây rồi cũng im lặng làm theo.
Lúc đó cô tưởng là Giang Ngộ sẽ luôn là người bạn tốt nhất, quan tâm nhất của cô. Anh sẽ dỗi cô, an ủi cô, dạy cô làm những bài tập cô không biết, còn cho cô ăn, cô muốn mãi làm bạn với Giang Ngộ.
Vậy nên cô cảm thấy Chu Mạt rất là phiền, thành tích thì nát bét mà cứ luôn lượn qua lượn lại bên cạnh Giang Ngộ như một con muỗi đáng ghét cứ vo ve không ngừng. Đôi khi Lâm Linh suy nghĩ rất ích kỷ, anh có thể chỉ làm bạn với một mình cô, đừng đi cùng cái tên Chu Mạt như cái loa kia được không. Giống như một Hamster nhỏ luôn muốn giấu những thứ tốt nhất đi, không muốn ai phát hiện.
Tiếc là lúc đó cô không biết Giang Ngộ cũng không muốn làm bạn tốt của cô.
Học kỳ hai năm lớp mười học.
Thời gian giải lao của tiết tự học buổi tối, trong lớp có mấy người hoạt bát hiếu động đang đùa giỡn, chạy tới chạy lui liên tục trong lớp. Lâm Linh lặng lẽ ngồi tại chỗ làm bài tập, thỉnh thoảng lại quay ra sau, nhanh chóng liếc mắt qua chỗ Giang Ngộ một vòng, không thấy bóng dáng anh đâu thì lạc lõng quay lại.
Cả tiết tự học tối hôm đó Giang Ngộ cũng không có mặt, Chu Mạt cũng thế. Học tra như Chu Mạt thường xuyên trốn học, anh ta không có mặt thì Lâm Linh cũng sớm quen rồi, không cảm thấy kinh ngạc. Nhưng mà Giang Ngộ thì khác, ngày nào anh cũng sẽ đến lớp đúng giờ, không biết tại sao lại không tới tiết tự học hôm nay.
Không biết tại sao trái tim Lâm Linh lại đập hơi nhanh, cô hơi bất an. Lâm Linh hít sâu, mắt lại đặt trở về sách bài tập, cưỡng ép đè nén nội tâm thấp thỏm, tiếp tục chăm chú làm bài.
Đình nghỉ mát sau núi trường học.
Trên đường nhỏ nhân tạo sau núi, hai bên thực vật xanh thẳm được tu sửa rất ngay ngắn, hai bên đường cũng thắp đèn sáng tỏ, ánh đèn sáng choang chiếu vào, Chu Mạt buồn bực ngán ngẩm tiện tay hái lá cây, đặt bên miệng thổi thổi, không thổi ra tiếng thì ghét bỏ vứt lá cây xuống.
“Chừng nào cậu nói chuyện ra nước ngoài cho thánh diễn sâu kia biết? Mình nói cậu này, còn chưa tới một năm nữa là tốt nghiệp rồi, cậu mà cứ như vậy là vịt đun sôi cũng bay mất đó.”
Gần đây tâm trạng Chu Mạt rất tốt, nữ thần lại chia tay với cậu bạn kia, anh ta nghĩ có lẽ anh ta lại có cơ hội nên gần đây vui vẻ không thôi. Tâm trạng của anh ta vừa tốt lên là lại đắc ý vênh váo, giọng điệu như một người từng trải, bắt đầu múa tay múa chân chỉ trỏ Giang Ngộ.
Giang Ngộ mặc kệ anh ta, trực tiếp lấy ra một bức thư đưa cho Chu Mạt: “Cậu đưa cho cậu ấy giúp mình, nói là mình ở đây chờ cậu ấy.”
Chu Mạt thấy bức thư kia còn là loại màu hồng mà con gái thích thì tò mò nhận lấy, thấy phong thư trống rỗng, thậm chí còn chẳng có chữ ký. Anh ta nhếch môi, anh già này cần gì sợ anh ta nhìn lén chứ? Cạn lời mà, Chu Mạt anh ta là loại người này ư?
Anh ta mất kiên nhẫn nói: “Mẹ kiếp, cậu tự đưa đi, thánh diễn sâu kia ghét mình mà, vừa thấy mình là mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, cậu không thấy ư? À, đương nhiên là cậu không thấy rồi, trước mặt cậu thì cậu ta giả vờ khá tốt, diễn quá chừng diễn giống như mình cướp mất thứ gì của cậu ta vậy. Mẹ nó, rõ ràng ông đây mới là thanh mai trúc mã của cậu.”
“Cút.” Giang Ngộ đạp anh ta một cái rồi giải thích một cậu: “Tiết tự học buổi tối quá đông, bảo cậu đưa thì đưa đi, đừng nói nhảm.”
Chu Mạt bất đắc dĩ nhận thư, chậc chậc mấy tiếng: “Cậu ta nói gì cậu cũng nghe, có cần phải vậy không, cũng không phải là không nhận ra…”
Gió tháng ba thổi qua đình nghỉ mát, lá cây hai bên bị thổi lao xao mang theo một chút hơi lạnh.
Giọng điệu bình tĩnh của Giang Ngộ ẩn trong tiếng gió, nghe không rõ ràng lắm.
“Cậu ấy cần thời gian.”
Chu Mạt: “…”
Khó hiểu.
Chu Mạt bất đắc dĩ cầm thư chạy vào dãy lớp học, mới vừa tới lầu hai, một tên đàn em của Chu Mạt đã đuổi theo sau, thở hồng hộc: “Anh Mạt, không xong rồi, lại có người tỏ tình với chị dâu. Anh đi nhanh đi, chậm tí nữa là không kịp nữa đâu.”
“Mẹ kiếp, lại tên nào cạy góc tường của bố mày rồi!”
Chu Mạt hung dữ gào lên, hung hăng muốn đi tìm người kia tính sổ nhưng trên tay anh ta vẫn còn một bức thư phỏng tay, dưới tình thế cấp bách, Chu Mạt kéo một nữ sinh mặt tròn vừa đi ngang qua, sốt sắng nói: “Cậu biết Lâm Linh lớp 1 không?”
Nữ sinh mặt tròn bị dọa sợ như chim cút, không dám phản kháng, ngoan ngoãn gật đầu.
“Tốt lắm.” Chu Mạt nhét thư vào tay nữ sinh mặt tròn: “Tôi có chút chuyện, cậu giao thư này cho Lâm Linh, nghe rõ chưa?”
Sau khi nói xong, Chu Mạt lo lắng chạy theo tên đàn em kia.
Nữ sinh mặt tròn kia thật sự biết Lâm Linh, trong ký túc xá cô ấy có một bạn cùng phòng là tùy tùng của Từ Vũ Ngưng, cô ấy thường xuyên nghe thấy tên Lâm Linh từ miệng bạn đó, tất cả toàn là mấy từ khó nghe.
Nữ sinh mặt tròn cầm bức thư này vừa đi tới cửa lớp 1 lại gặp phải bạn cùng phòng, cô ấy vừa định giấu bức thư đi thì bị người kia nhìn thấy.
Bạn cùng phòng cướp thư trong tay cô ấy: “Đưa cho ai?”
Nữ sinh mặt tròn ngập ngừng không nói lại bị cô ta quát một tiếng, nhỏ giọng nói: “Cho Lâm Linh.”
Ánh mắt bạn cùng phòng thay đổi, nữ sinh mặt tròn biết cô ta lại có ý đồ xấu nhưng cô ấy không dám phản kháng, chỉ đành nhìn thoáng qua Lâm Linh trong lớp một chút, nữ sinh mặt tròn do dự mãi, cuối cùng rời đi.
Cô ấy nghĩ cô ấy cũng bất lực.
Sau tiết tự học buổi tối, mọi người lục tục rời đi, cuối cùng trong lớp chỉ còn lại một mình Lâm Linh.
Lâm Linh làm bài tập nửa tiếng, lại lề mề thu dọn một hồi vẫn không thấy bóng dáng Giang Ngộ đâu. Không biết có phải do uống nhiều nước hay không, Lâm Linh đột nhiên muốn đi vệ sinh.
Sau khi đi vệ sinh về, trong lớp chẳng còn ai, Lâm Linh thở dài định về nhà vì bây giờ cũng trễ rồi. Cô lấy sách tiếng Anh trong ngăn bàn ra định đem về chuẩn bị bài, đúng lúc đó một bức thư màu hồng rơi ra theo sách tiếng Anh.
Màu hồng rất đẹp, là màu cô thích.
Lâm Linh nhặt thư lên, nhìn xung quanh không thấy ai, cũng không biết là ai đưa, vì rảnh rỗi nên cô định mở ra xem.
Mở ra xem lại thấy được dòng chữ vô cùng ác độc: Lâm Linh, cô là đồ rác rưỡi, cô phải là kẻ FA cả đời, cô không xứng cho ba mẹ, không xứng có bạn bè, cô chỉ xứng đi chết sớm thôi!
Lâm Linh giận run lên, người viết bức thư này mới là rác rưởi. Người này có điên không, còn viết cả một bức thư để mắng cô.
Lâm Linh tức không thôi, đi tới trước thùng rác xé bức thư thành hai nửa cho hả giận, mặt lạnh trơ mắt nhìn bức thư rơi vào thùng rác.
“Rác thì nên vứt vào thùng rác.”
Lúc Giang Ngộ đi vào thì nhìn thấy cảnh tượng như thế, bức thư kia là anh bảo Chu Mạt đưa đi, nó bị xé thành hai mảnh, lẳng lặng nằm trong thùng rác.
Giang Ngộ luôn thuận buồm xuôi gió, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy cái gọi là khó xử và thất bại. Đêm hôm đó tâm trạng anh thế nào, đến nỗi nhiều năm sau anh vẫn còn nhớ rõ, tức giận, oán hận, thậm chí là bất lực.
Chờ khi cô quay lại, Giang Ngộ lạnh lùng nhìn cô, như rơi vào hầm băng.
Chẳng còn gì khác cả.
Lâm Linh nghe thấy tiếng động ở cửa thì quay lại, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Giang Ngộ, trong mắt đè nén cảm xúc khiến cô khó hiểu.
Lâm Linh nhìn lá thư này, tâm trạng rất tệ, tệ đến mức cô không để tâm tới sự lãnh đạm trên mặt anh.
Cô rất cần anh tán đồng, vậy nên cô vội vàng hỏi anh: “Giang Ngộ, chúng ta có thể mãi làm bạn không?”
Giọng nói của Giang Ngộ lại lạnh lùng hơn bao giờ hết, anh nhếch môi, nở nụ cười châm chọc: “Ai là bạn với cậu?”
Trong lớp rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức câu nói này bay vào tai cô rất rõ ràng. Lâm Linh không dám tin mở to hai mắt, cô vốn tưởng Giang Ngộ nhất định sẽ nói là đúng vậy.
Không phải hai người là bạn bè tốt nhất ư? Nhưng sao anh lại nói khó nghe như thế?
Cô bước tới một bước, miệng ngập ngừng như muốn nói thêm gì đó.
Bàn học trước mặt bị anh đạp đổ, một cái ghế ngã bịch trước mặt cô.
Giọng nói lạnh lẽo cương quyết của Giang Ngộ truyền tới: “Bây giờ tâm trạng của tôi rất tệ, cậu đừng đụng tới tôi.”
Sau khi nói xong câu đó, anh cũng rời đi không thèm quay đầu lại.
Lâm Linh sắp rớt nước mắt.
Cô trơ mắt nhìn Giang Ngộ quay đi, dáng anh bị bóng đêm bao phủ, mãi đến khi biến mất không còn thấy nữa.
Sau khi trở về, Lâm Linh lại tốn nửa tiếng viết nguyên một trang nhật ký mắng anh, chưa hả giận, cô lại hung hăng viết thêm năm chữ “Giang Ngộ thật ngu xuẩn” to đùng. Còn chưa hết giận, Lâm Linh giận tới mức đập đầu mấy cái lên bàn sách, cúi cùng không biết ngủ quên từ lúc nào.
Sáng hôm sau thức dậy, Lâm Linh sờ lên hốc mắt ửng đỏ của mình mà nghĩ, tính tình anh vốn như thế, cô rộng lượng như vậy, tha thứ cho anh một lần cũng chẳng sao.
Cô tới trường học với một tâm thái thật tốt nhưng Giang Ngộ không tới.
Qua một tuần sau Giang Ngộ mới trở lại trường, nhưng Giang Ngộ trở lại trường thì cả hai bắt đầu chiến tranh lạnh.