• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: Rời nhà trốn đi (3).


Sáng sớm Lâm Linh đã bị bà nội đánh thức, cô đang ngủ mơ mơ màng màng, cứ ngỡ đang ở trong biệt thự thành phố C, cuộn tròn xoay người, đưa lưng về phía bà nội Lâm: “Anh trai… Em muốn ngủ thêm chút nữa.”


///yeungontinh.vn///Bà nội đứng trước giường Lâm Linh, lớn tuổi rồi không theo kịp thời đại, năng lực hiểu cũng theo một phong cách riêng, nghe Lâm Linh gọi anh, bà nội nói với bạn đời đang đứng ngoài cửa: “Linh Linh nằm mơ nên không tỉnh táo, nó có anh trai hồi nào?”


Bình thường ông nội Lâm hay xem tin tức trên mạng, hiện đại hơn bà nội một chút: “Giới trẻ bây giờ đa dạng lắm, không gọi bạn trai là chồng nữa mà gọi là chú, oppa, chắc là từ gì để gọi bạn trai đó.”


Bà nội Lâm gật đầu, cho rằng ông nội Lâm nói đúng lắm, ngẫm nghĩ rồi lại càu nhàu với ông nội Lâm: “Linh Linh cũng thật là, quen bạn trai hai năm rồi mà không dẫn về nhà xem thử.”


Ông nội Lâm chợt im lặng, vờ như không nghe thấy gì.


Bà nội Lâm đang ngồi bên giường càu nhàu, bỗng nhiên một người xuất hiện sau lưng bà, Lâm Linh khẽ tựa vào lưng bà Lâm, mềm nhũn: “Bà nội, bắt được rồi nha, bà với ông đang lén nói xấu cháu.”


“Linh Linh thức rồi, dậy nhanh đi ăn sáng nữa này, sau khi ăn xong thì đi chợ mua thịt với ông nội.” Bà nội Lâm yêu thương gọi Lâm Linh dậy.


Đợi Lâm Linh vào nhà vệ sinh rửa mặt, ông nội Lâm đã đi dạo trong vườn rồi.


Bà nội Lâm đứng trước cửa nhà vệ sinh, nhìn Lâm Linh đánh răng rửa mặt.


Lâm Linh đã quen từ lâu, từ nhỏ bà nội đã vậy rồi, có vấn đề gì muốn hỏi, bà sẽ đi theo sau lưng cô.


Lúc học cấp hai, có một bạn nam trong lớp mời cô ăn kem nên về trễ, bà nội cũng giống vậy, không hỏi thẳng nhưng cho dù Lâm Linh làm gì, bà cũng sẽ nhìn cô với ánh mắt muốn nói lại thôi, cho đến khi Lâm Linh tự thú, không chống chối nữa. Sau đó bà nội sẽ nói những câu như yêu sớm có hại cho sự khỏe mạnh của thể xác và tinh thần.


Già hóa trẻ con, già hóa trẻ con, câu này miêu tả bà nội cô.


Ngồi xuống bàn cơm, Lâm Linh vừa cầm một cái bánh bao thịt, ăn nửa cái ngon lành, vừa thấy ánh mắt của bà nội là đầu hàng.


“Được rồi được rồi, cháu nói là được. Bà nội đừng nhìn cháu nữa, cháu ăn không vô.”


Bà nội Lâm nói: “Cháu nói xem chừng nào bạn trai của cháu mới đến gặp mọi người, đã quen nhau hai năm rồi, nếu tình cảm hai đứa ổn định thì cũng nên giới thiệu cho ông và bà.”


///yeungontinh.vn///Nói đến đây bà nội cứ nhắc mãi: “Mọi năm cháu không ở nhà, không biết đám người kế bên rảnh rỗi không có chuyện gì làm thích khua môi múa mép, nói xấu sau lưng cháu. Bà muốn cháu dẫn bạn trai về cho mấy bà ấy xem, tát vào miệng các bà ấy.”


Lâm Linh bật cười, không ngờ bà nội lại thích mang thù: “Bà quan tâm lời người ta nói làm gì, không được ăn nho nên chê nho xanh thôi, chẳng phải bà là giáo viên ngữ văn hả, chắc hẳn hiểu lý lẽ này chứ?”


“Nếu không phải các bà ấy nói xấu cháu gái bà, bà già rồi lười chẳng thèm so đo đâu.” Bà nội khuyên bảo tận tình: “Bà nội đâu có hại cháu, cho dù người khác có nói hay không thì bạn trai cháu cũng nên về đây cho ông với bà xem thẻ chứ, còn kiểm tra cho cháu nữa.”


Lâm Linh ăn xong rồi, buông đũa, nhìn gương mặt nghiêm túc của bà nội, “phụt”, cô bật cười, cố ý vờ như suy nghĩ một chốc rồi mới nói: “Dạ… Vậy cũng được, nếu bà đã xin cháu thì cháu gái của bà cũng không phải người không hiểu lý lẽ, trong vòng ba ngày, cháu rể của bà sẽ đến thăm bà và ông nội, thế nào, hài lòng chưa?”


“Hài lòng hài lòng.” Bà nội Lâm cười tươi làm nếp nhăn trên mặt như nở hoa, sau đó mới phát hiện cháu gái đang trêu mình, oán trách: “Nhóc khỉ này, cứ trêu bà mãi!”


“Ha ha.”


Lâm Linh ăn sáng xong, quay lại phòng ngủ chọn tới chọn lui, mặc chiếc áo mùa đông màu trắng mới ra của hãng Cache – Cache, chân mang boot thẳng màu đen, choàng khăn màu xanh lá nhạt, lưng đeo balo cùng màu với chiếc khăn, thả vài món quà nhỏ vào balo, sau khi trang điểm xong thì xuống lầu tìm ông nội đang đi dạo trong sân.


Sau khi xuống lầu xong, Lâm Linh nhanh nhạy thấy ông nội Lâm đang ngồi với nhóm bô lão không biết đang nói gì mà rất vui vẻ.


Lâm Linh đi qua, đầu tiên là ngoan ngoãn chào người lớn.


Ông Tô khen Lâm Linh với ông nội Lâm: “Cháu gái của Lâm Kiến Quốc ông xinh đẹp thật đấy, chưa lấy chồng đúng không. Tôi có đứa cháu trai làm quản lý ngân hàng, năm nay ba mươi tuổi, chưa lấy vợ. Tôi thấy để hai đứa gặp nhau, nói không chừng sẽ nên duyên nên phận.”


“Đẹp cái gì mà đẹp.” Ông nội Lâm khiêm tốn nói, nhìn thoáng qua cách ăn mặc của Lâm Linh: “Mặc đồ giống củ cải vậy, may mà bạn trai nó không chê nó.”


Ông Tôn hơi tiếc nuối: “Cháu gái ông có bạn trai rồi à, tiếc quá, có muốn suy nghĩ lại không, điều kiện cháu tôi tốt lắm, tính tình thật thà nữa…”


Ông nội Lâm phất tay: “Ông, lão già này không biết gì cả, đã nói cháu tôi có bạn trai rồi mà.”


Ông Tôn ngại ngùng: “Tôi hơi nhiều chuyện rồi nhỉ.”


Lâm Linh củ cải: “…” Tư tưởng hai người phóng khoáng thật đó.


///yeungontinh.vn///


Lâu rồi Lâm Linh không đi chợ, đi theo ông nội đến chợ bán thức ăn, thấy đám người đang cãi cọ ồn ào, mùi máu gà máu vịt máu heo và các nội tạng khác trộn lẫn vào nhau, ngập tràn hơi thở cuộc sống…


Lâm Linh bị nghiện diễn, ra vẻ nói với ông nội Lâm: “Trời ơi ông nội, giày cháu đắt lắm đấy, không được dính nước, ông nhìn xem chợ này nhiều nước quá chừng, chi bằng…”


Ông nội Lâm gật đầu, nghiêm túc nói: “Vậy cháu cởi giày ra, ông nội cầm cho cháu, bảo đảm không dính giọt nước nào.”


Lâm Linh: “…”


Sau khi Lâm Linh đi theo ông nội mua rất nhiều món cô thích ăn thì dọn đường về nhà, trên đường còn gặp thím Trương và cô con gái của thím ấy.


Giọng thím Trương vẫn lớn như mọi khi, lớn đến mức cách đó mười mét cũng nghe thấy, thím ấy vừa mở miệng là Lâm Linh và con của thím đều tự giác lùi về sau một bước.


Hai người đi theo người lớn, tay cầm hai túi thức ăn.


Con gái thím Trương tên Vương Nguyệt Nguyệt, năm nay đang học cấp ba, học hành bận rộn.


Quan hệ giữa Lâm Linh và cô ấy cũng được nên tán gẫu: “Nguyệt Nguyệt làm bài tập xong chưa, thi được bao nhiêu điểm, đã nghĩ sẽ thi đại học nào chưa?”


Ba câu hỏi chết chóc đáng sợ nhất đời học sinh, Lâm Linh không hề bỏ sót cái nào, giẫm thật mạnh lên miệng vết thương của Vương Nguyệt Nguyệt.


Vương Nguyệt Nguyệt cũng là người miệng lưỡi sắc bén: “Chị có thăng chức hay tăng lương chưa, tiền lương bao nhiêu, chừng nào dẫn bạn trai về ra mắt?”


Lâm Linh: “…”


Gặp đối thủ rồi.


Lâm Linh không cảm thấy mình bị xúc phạm, dù sao tại cô khơi mào trước nên cũng không thể trách Vương Nguyệt Nguyệt.


Vốn dĩ thím Trương đang nói chuyện với ông nội Lâm, sau khi nghe thì quay đầu răn dạy Nguyệt Nguyệt: “Đứa nhỏ này, sao lại ăn nói với chị như vậy, bây giờ chị Lâm Linh của con đang là ngôi sao nổi tiếng, con phải học theo chị.”


Lâm Linh “ngôi sao nổi tiếng” hơi chột dạ: “Thím Trương quá lời, đâu có gì đâu, cháu và Nguyệt Nguyệt đang giỡn.” Nói xong mở balo ra, lấy món quà trong túi ra đưa cho Nguyệt Nguyệt: “Này, cho em đó, làm em bị mắng, chị xin lỗi nha.”


///yeungontinh.vn///Vương Nguyệt Nguyệt bị thím Trương mắng cho một trận, vốn dĩ không phục lắm, thấy Lâm Linh tặng quà cho mình thì lại vui lên ngay: “A, cảm ơn chị Linh Linh, chị Linh Linh là tuyệt nhất.”


Sau đó vội vã mở giấy gói quà ra, thấy chiếc kẹp tóc ngọc trai sáng lấp lánh, mừng muốn chết, chẳng thèm cầm túi thức ăn nữa, hai tay cầm kẹp tóc vui vẻ nhảy cẫng lên: “Aaa, em muốn mua cây kẹp này lâu rồi, con gái trong lớp ai cũng có mà em không có, năn nỉ mẹ lâu rồi mà mẹ không mua cho em, hu hu hu hu hu, chị Linh Linh tốt quá đi, sao chị biết em thích cái này!”


Lâm Linh sờ cằm: “Ừ… Hình như chị thấy status của bé học sinh nào đó.”


“Bé học sinh” Vương Nguyệt Nguyệt cười hì hì, không tranh luận.


Nhưng thím Trương nhìn thoáng qua kẹp tóc trên tay Vương Nguyệt Nguyệt: “Trả cho chị đi, món đồ đắt vậy mà con cũng không biết xấu hổ chìa tay nhận hả?”


Ông nội Lâm khuyên: “Ui trời, đồ trẻ con mà đáng bao đồng đâu, cứ để Nguyệt Nguyệt nhận đi, khách sáo làm gì.”


Thím Trương chỉ vào con cua đang nhảy nhót tung tăng trên tay, nói với ông Lâm: “Chú Lâm, chú đừng thấy đó chỉ là cái kẹp nhỏ, lần trước con nhóc này kéo tôi đến trung tâm mua sắm, tôi vừa nhìn giá, còn đắt hơn hai cân cua trên tay tôi gấp mấy lần. Bọn buôn bán hiện nay vô lương tâm thật, lừa tiền của mấy đứa nhỏ.”


Cô gái nhỏ Lâm Linh: …


Vương Nguyệt Nguyệt không phục: “Đắt thì đã sao, chị Linh Linh của con có tiền, muốn mua gì thì mua mẹ có quản lý được đâu? Mẹ nhìn đôi giày dưới chân chị ấy đi, con đã từng thấy trên mạng, giống như đúc, mẫu mới của hãng Cache – Cache, trăm mấy nghìn! Còn bộ quần áo mùa đông trên người chị ấy nữa, cũng trăm mấy nghìn. Chị Lâm Linh có tiền, cũng tốt với con, mua cho con cái kẹp thì sao, mẹ đã không mua cho con mà còn không chị chị Lâm Linh mua, sao mẹ lại quan tâm nhiều quá vậy!”


Thím Trương trợn mắt to như chuông đồng, nhìn đôi boot màu đen dưới chân Lâm Linh, lại nhìn bộ quần áo mùa đông màu trắng bình thường không có gì đặc biệt trên người cô, hoàn toàn không ngờ bộ quần áo này mà trị giá mấy trăm nghìn? Quay đầu quát Vương Nguyệt Nguyệt: “Con ăn nói lung tung hả, tốn mấy trăm nghìn mua quần áo, chị Lâm Linh của con bị điên hả? Dù có tiền cũng không tiêu xài phung phí như vậy.”


Bà ấy biết con nhóc Lâm Linh này làm người nổi tiếng, giàu hơn dân thường như bà ấy, cũng từng nghe bà nội con bé nói, hình như bạn trai con bé này là ông chủ công ty gì đó, giàu lắm.


Nhưng mặc bộ độ mấy trăm nghìn, bà không dám tin. Mấy trăm nghìn không phải là con số nhỏ, tiền lương mỗi tháng của ông Vương nhà bà chưa đến mười nghìn, bộ quần áo của con bé bằng tiền lương mấy năm của ông Vương nhà bà!


Lâm Linh chưa kịp nói gì, thím Trương lại nói: “Linh Linh à, thím Trương không có nhiều chuyện đâu nhưng mà nếu cháu có bạn trai tìm dẫn về ra mắt mọi người đi, đừng làm vài mụ ghen tị nói xấu sau lưng cháu. Bà nội cháu còn sống ở khu này, bị người ta nói này nói nọ, hai vợ chồng già cũng thấy mất mặt mà đúng không? Tất nhiên thím Trương tin cháu, nhưng có vài mụ già thích bà tám.”


Lâm Linh ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ dạ, cháu biết rồi thím Trương.”


“Bộ quần áo trên người cháu trăm mấy nghìn lận à? Còn đôi giày này nữa, cũng một trăm mấy nghìn luôn à?”


Không phải đâu thím Trương, thím nghe cháu giải thích đi, cháu có món đắt hơn nữa.


///yeungontinh.vn///


Sau khi về nhà.


Ông nội Lâm thả thức ăn mấy trăm tệ xuống rồi lại nhìn bộ quần áo trăm mấy nghìn trên người cháu gái.


Ông nghĩ đến bộ giường một nghìn tệ trên mạng mà ông đã cắn răng mua cho cháu gái, thở dài.


Haiz… Già rồi già rồi, không nuôi nổi đứa nhỏ này.


Mặc dù sau khi ra ngoài làm việc, tháng nào đứa cháu này cũng gửi mười nghìn vào thẻ của ông nhưng ông đều để dành cho con bé, để dành sau này còn cho bạn trai nó.


Vợ đi khám bệnh tốn hết vài trăm tệ, đó là tiền bà lấy từ sinh viên mới tốt nghiệp của bà.


Sau lại cháu gái chợt cầm tiền đến bệnh viện đóng tiền viện phí, thanh toán một lần hết mấy triệu tiền viện phí, còn nâng cấp thành phòng VIP để bà cảm thấy thoải mái hơn.


Ông hỏi cô tiền ở đâu ra, cô nói tiền bạn trai cho, vốn dĩ ông còn không yên tâm, sợ cô làm chuyện sai trái, cô nói là người bạn cấp ba, ông vẫn còn nhớ, không ngờ quanh đi quẩn lại cô vẫn ở bên cạnh thằng bé đó.


Ông cũng yên tâm, làm giáo viên mấy chục năm, ông cực kỳ không ủng hộ việc làm bạn bè với nhau là cho người ta nhiều tiền như vậy. Nhưng đứng trước mạng sống của vợ mình, ông đành phải cúi đầu. Chỉ dạy cháu mình rằng phải tốt với người ta, cố gắng làm việc, sau này có tiền trả lại cho thằng bé.


Suy cho cùng, tại ông và người bạn già làm liên lụy cháu mình.


Ông nội Lâm gọi Lâm Linh lại, dạy cô: “Ông nội biết bạn trai cháu có tiền nhưng cháu cũng không thể thẳng tay xài tiền của người ta được, chúng ta đã thiếu nợ thằng bé nhiều lắm rồi.”


///yeungontinh.vn///Lâm Linh đau khổ suy nghĩ ,cô ăn xài phung phí tiền của anh hồi nào, không nghĩ ra được nên ngây thơ nói: “Cháu biết mà ông nội, nhưng những thứ này là anh ấy mua mà.”


Ông nội Lâm trừng mắt nhìn cô: “Cháu không nói thằng bé đừng mua hả?”


“Cháu nói rồi nhưng anh ấy không đồng ý!”


Ông nội Lâm nhìn ánh mắt không cho là đúng của cháu gái, thấm thía nói: “Cho dù thế nào thì đây cũng là tiền của thằng bé, cháu và cậu ta chưa kết hôn, có một số chuyện nên biết chừng mực thì hơn.”


Lâm Linh nghe ông nội nói vậy, tức giận.


Cô bị oan mà! Tại anh mua nên liên quan gì đến cô đâu, những thứ cô mặc những đồ cô dùng đều là những thứ anh tặng hằng tháng, lúc trước cô còn tặng lại anh một đống, nếu cô không mặc… Thế chẳng phải lãng phí hay sao… Đúng không?


Hơn nữa rõ ràng từ trước đến nay Giang Ngộ chưa từng nói cô xài quá nhiều, cô tiết kiệm lắm nhé!


Cô cần kiệm, quan tâm gia đình, lại còn ân cần bao dung hiểu ý người ta mà ông nội nói cô không biết chừng mực? Tức muốn chết, hừ!”





Sau khi Lâm Linh đi theo ông nội Lâm về, thím Trương còn ở phía sau thì thầm với Vương Nguyệt Nguyệt: “Con lừa mẹ hả, quần áo trên người con bé đắt vậy thật hả?”


Vương Nguyệt Nguyệt mất kiên nhẫn nói: “Con lừa mẹ làm gì, không tin về nhà mẹ lấy máy tính xem thử đi.”


Thím Trương vỗ ngực mình, không biết đang ghen tị hay hâm mộ: “Con bé ngoan ngoãn này tìm đâu ra bạn trai giàu dữ vậy, còn tiêu tiền cho nó nữa. Nếu như bị mẹ của Tôn Ni Ni biết, chắc chắn là sẽ ghen tị muốn chết. Mụ già này nói xấu bé Lâm mãi, nói đi cũng nói lại, tại con gái bà ta đã không biết cố gắng mà còn không muốn người ta giỏi hơn mình… Nhưng đúng là quần áo của con bé Lâm Linh đẹp thật, thảo nào đắt cũng có lý do của đắt!”


Vương Nguyệt Nguyệt lén trợn mắt, lúc trước mẹ còn nói quần áo màu trắng xấu muốn chết, bây giờ lại cảm thấy đẹp? Tóm lại trong mắt mẹ, đắt là đẹp!


Thím Trương lại đẩy cô con gái đang ngắm kẹp: “Con nhìn con đi, không biết học hỏi chị Lâm Linh của con hả, quen bạn trai giàu có, mẹ và ba con sẽ không ép con học hành nữa.”


Vương Nguyệt Nguyệt nhịn không được, dỗi mẹ: “Đại gia dễ tìm vậy hả mẹ, mẹ đừng mơ nữa!”


Thím Trương: “Vậy sao Lâm Linh tìm được, chẳng phải tại con không có bản lĩnh hay sao.”


Cô bé rất bênh vực chị Linh Linh đã tặng món quà cô bé thích: “Chị Linh Linh và bạn trai là bạn cấp ba, hai người thanh mai trúc mã, chị ấy còn là sinh viên Đại học C, mẹ có tiền đưa con đến thành phố C học đi, ít nhiều gì con cũng sẽ trả mẹ 250 (đồ ngốc)!”


Thím Trương nghẹn lời, không nói gì nữa.


///yeungontinh.vn///


Thành phố C.


Giang Ngộ mới bước ra từ buổi tiệc xã giao, bây giờ đã là mười giờ tối.


Nhìn di động không có bất kỳ động tĩnh gì, Giang Ngộ hơi đau đầu, bảo tài xế ông Trịnh lái xe về biệt thự.


Sau khi về biệt thự, biệt thự trống rỗng, không có người, cũng không bật đèn, căn phòng quạnh quẽ.


Về phóng tắm rửa sạch sẽ, Giang Ngộ nằm trên giường, mở điện thoại lên nhìn giao diện Wechat, click vào ảnh đại diện Wechat của cô, trên màn hình trò chuyện có mấy dấu chấm than màu đỏ, câu nói cuối cùng là do anh gửi: Khi nào em về?


Tốt lắm, đã không nói câu nào mà còn block hết tất cả phương thức liên lạc, cô làm hay lắm!


Vốn dĩ anh không quan tâm chuyện cô bỏ nhà trốn đi, cho rằng cô chỉ quậy phá làm loạn thôi, đến hai ngày sau anh cho người đến nhà Ngô Phỉ đón cô về mới biết cô không hề ở nhà Ngô Phỉ.


Gọi điện thoại cho cô, lại nghe giọng nữ máy móc hết lần này đến lần khác, vệ sĩ đi theo cô, hai ngày nay anh nhận được tin mọi thứ đều bình thường, thế là cô cố tình block anh.


Giang Ngộ đang hơi bực bội, bỗng diên Châu Mạt gọi điện thoại đến.


“Mở cửa đi người anh em, tụi tớ đến chúc mừng cậu đây, mừng cậu thoát khỏi bể khổ.”


Giang Ngộ: “…”


Mở cửa, hai người Châu Mạt và Trần Mạt Bắc đứng ngoài cửa, tay mỗi người còn cầm hai bình rượu vang đỏ.


Châu Mạt làm lơ nét mặt lạnh nhạt từ chối tiếp xúc với mọi người, tùy tiện xông vào, còn nói: “Ngày gì ấy, ông đây thất tình, tối nay chúng ta không say không về!!!”


Giang Ngộ nhướn mày: “Cậu thất tình liên quan gì đến tớ?”


Châu Mạt: “Chẳng phải vợ cậu trốn rồi à, anh em chúng ta cùng cảnh ngộ, cùng là người bị đá!”


Trần Mạt Bắc bật cười, lớn đến mức vang vọng khắp phòng khách trống trải. ///yeungontinh.vn///


Bình thường anh ấy ít hay cười, trừ khi không nhịn nổi nữa.


Giang Ngộ: “…”





Chương 40: Về ra mắt.


Châu Mạt tùy ý đến ghế sofa trong phòng khách, giẫm lên tấm thảm lông mềm mịn, thoải mái thở dài: “Cuối cùng đồ diễn sâu đó cũng đi rồi, cô ấy ở đây làm tôi không dám đến, mắc công cô ấy giận lên, chỉ có cậu là chịu được cô ấy.”


Trần Mạt Bắc cũng đến ngồi xuống bên cạnh Châu Mạt: “Chẳng phải hai người là bạn học hả? Sao cậu lại có thành kiến với cô ấy quá vậy?”


///yeungontinh.vn///Trần Mạt Bắc nói xong, Châu Mạt nhìn thoáng qua Giang Ngộ đang đen mặt đứng bên cạnh, bởi vì bị ném nên đầu óc hơi mơ màng, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại ngay, đứng phắt lên từ sofa, vươn ngón trỏ run rẩy chỉ vào Trần Mạt Bắc, giọng nói cũng hơi run: “Cậu muốn hại tôi chết hả? Nói rõ trước nha, tôi không hề có thành kiến với cô ấy, tôi chỉ đang phát biểu ý kiến của mình mà thôi!”


Giang Ngộ cũng ngồi xuống sofa bên kia, lạnh lùng nhìn Châu Mạt: “Nếu cậu không thể quản lý cái miệng nhiều chuyện của mình, tôi không ngại quản lý giúp cậu đâu.”


“Đừng đừng đừng.” Châu Mạt vội vã từ chối không ngừng, lắc đầu như trống bỏi.


Đồ chó Giang Ngộ, chuyện nhỏ xíu vậy mà cũng gọi người đến trước mặt ông nội, vết thương lần trước chưa hồi phục hoàn toàn đâu: “Tôi sai rồi”.


Bởi vì lần trước vợ anh uống rượu ở quán bar cậu ta, uống rượu giá trên trời của cậu ta nhưng cậu ta chẳng dám hó hé tiếng nào. Giang Ngộ này hay lắm, quay đầu kêu người đi báo cho ông nội, ngày nào ông cũng mong ngóng cậu ta cưới vợ sinh con, nghe tin cậu ta và con gái nhà người ta chia tay nhau, mẹ nó cầm cây roi mây dài cực kỳ đánh lên lưng cậu ta, trách cậu ta hại con gái nhà người ta, đau muốn chết!


Bây giờ cậu ta lại thất tình, nếu anh nói chuyện này cho ông nghe, cậu ta không cần phải sống nữa.


Trần Mạt Bắc nhìn Châu Mạt đang nằm trên sofa như xác chết, không hiểu tại sao tên này lại không thể yêu đương dài lâu được, một tháng chia tay hai lần, nửa năm chia tay mười lần, tốc độ chia tay còn nhanh hơn tốc độ heo đẻ, nói cậu ta khốn nạn, Trần Mạt Bắc cảm thấy cậu ta rất khốn nhưng anh em mười năm hai mươi năm, anh ta rất hiểu Châu Mạt.


Kiên quyết chỉ ra vấn đề: “Có phải cậu đã từng bị người ta đá không?”


“Cậu mới bị người ta đá đó!” Châu Mạt không làm ra vẻ u buồn nửa, lộn mình nhảy lên, tung cùi chỏ với Trần Mạt Bắc.


Lúc này Giang Ngộ lại chém một đao: “Thời cấp ba cậu ta bị nữ thần trong mơ từ chối, hơn nữa người ta đã kết hôn sinh con, con lớn mấy tuổi rồi.”


Trần Mạt Bắc nhịn không được lại bật cười, tiếc nuối nói: “Thì ra là có chuyện như vậy, tội nghiệp bé Châu Mạt… Tâm lý yếu đuối quá đi.”


Châu Mạt: “…”


Ủa, chẳng phải trong tình huống này, hai người nên an ủi khích lệ cậu ta, thể hiện tình cảm chân thành hay sao? ///yeungontinh.vn///


Trần Mạt Bắc vỗ vai Châu Mạt: “Thảo nào cậu ghen tỵ với Lâm Linh, thì ra cậu thấy cô ấy và Giang Ngộ tu thành chánh quả, hoảng hốt đúng không? Không phải chứ người anh em, cậu nhỏ nhen thật đấy!”


Châu Mạt bị câu nói của Trần Mạt Bắc kích thích, to gan lớn mật, bắt đầu nói không lựa lời: “Tôi ghen tị? Tôi ghen tị cái mông, cậu tưởng Giang Ngộ tốt hơn tôi à? Lúc học cấp ba chẳng phải cậu ta bị Lâm Linh kia…”


Nói giữa chừng, Châu Mạt nhìn thoáng qua ánh mắt lạnh như băng của Giang Ngộ, thôi rồi, cậu ta nuốt những lời còn lại vào miệng, cầm ly rượu trên bàn uống ừng ực hơn nửa ly.


Thảm quá, cậu ta quá thảm, tất cả mọi người đều ức hiếp cậu ta, cho dù đây là lần thất tình thứ bao nhiêu thì cậu ta cũng đau lòng mà, tại sao không ai an ủi cậu ta vậy?


Hai thằng bạn không bằng heo chó này, ngu ngốc, hừ, anh em gì.


Giang Ngộ không cho nói, Trần Mạt Bắc cũng không phải người nhiều chuyện, cầm ly rượu cụng ly với Giang Ngộ.


Tiếng thông báo Wechat vang lên, Trần Mạt Bắc lấy di động ra, xem video Ngô Phỉ gửi rồi lại nhìn hai người đàn ông tâm trạng không tốt lắm: “Vợ cậu gửi video cho Ngô Phỉ này, tôi chưa xem đâu, cậu có muốn xem trước không.”


Giang Ngộ nhíu mày, uống một ngụm rượu.


Lúc này, Châu Mạt bị đả kích đang buồn bã tỉnh táo lại ngay, giành điện thoại trong tay Trần Mạt Bắc: “Tôi xem thử tôi xem thử, Ngô Phỉ cũng chẳng trọng nghĩa gì cả, sao lại gửi cậu mà không gửi cho tôi? Dù sao chúng ta cũng là chiến hữu trải qua rất nhiều cuộc chiến mà!”


Trần Mạt Bắc cười không nói gì.


Châu Mạt click mở video, âm thanh điện thoại rất nhỏ, không nghe rõ Lâm Linh trong video đang nói gì.


Châu Mạt lấy điện thoại vừa xem vừa hỏi Giang Ngộ: “Tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, Lâm Linh về quê hai ngày rồi, sao cậu chưa đi tìm cô ấy nữa, cẩn thận chờ cô ấy làm loạn lên, cậu chết chắc!”


Ánh đèn trong biệt thự sáng rực, ánh mắt Châu Mạt nhìn Giang Ngộ, hơi nghi ngờ.


Giọng Giang Ngộ hơi trầm: “Cô ấy muốn bình tĩnh, tôi cho cô ấy thời gian bình tĩnh.”


Châu Mạt bĩu môi, nghi ngờ nói: “Cho nên cậu không đi tìm cô ấy?”


Tay cầm ly rượu của Giang Ngộ ngừng một chút, không nói gì.


“Nhưng mà…” Châu Mạt cố tình kéo dài, mở loa điện thoại, giọng nói đặc âm mũi của Lâm Linh vang lên, Châu Mạt xấu tính nói: “Đồ diễn sâu này bị cảm ở thành phố A rồi?”


///yeungontinh.vn///Sau đó Châu Mạt đặt điện thoại ngay tầm mắt Giang Ngộ, bóng người quen thuộc mấy ngày không gặp xuất hiện trong video, cô tươi cười giới thiệu cho Ngô Phỉ cô ở nhà ăn món gì, đi đâu chơi, vẫn là bộ dạng vô tâm vô phổi ấy. Giang Ngộ rũ mắt, sau đó nghe tiếng cô hít mũi, ánh mắt nhìn chóp mũi hồng hồng của cô.


Ánh mắt u ám, xem ra mấy ngày rời khỏi anh, cô sống rất vui vẻ.


Xem video xong, Giang Ngộ đẩy tay Châu Mạt, đặt ly rượu trong tay xuống, đứng từ ghế sofa lên.


“Tôi mệt rồi, không tiếp các cậu được nữa. Các cậu uống tiếp đi, phòng cho khách ở lầu hai, các cậu cứ thoải mái.”


Châu Mạt bĩu môi, không cản nữa, bởi vì sự đau lòng do thất tình mang lại nên hôm nay tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi, cậu ta và Trần Mạt Bắc ngồi trên ghế sofa uống hết số rượu còn lại, sau đó khóc lóc kể lể oan ức của mình, lại bị Trần Mạt Bắc xem thường một phen.


Sau đó lại thảo luận đến tốc độ khai phá dự án thành phố phía Nam của Trần Mạt Bắc, Trần Mạt Bắc sống ở nước ngoài mười mấy năm, không rõ tình hình trong nước, vốn dĩ định đi với Châu Mạt đến bàn với Giang Ngộ, thấy anh không có tâm trạng lắm, Trần Mạt Bắc cũng không hỏi.


Thời gian càng lúc càng muộn, Châu Mạt uống mệt mỏi, cậu ta và Trần Mạt Bắc chia nhau lên lầu tìm phòng cho khách, tự ngủ.





Sáng hôm sau, Châu Mạt xoa cái đầu đau nhức đi xuống lầu, thấy Trần Mạt Bắc đang ngồi trên sofa, không biết đang nhắn tin cho ai, hỏi: “Giang Ngộ đâu?”


Ánh mắt Trần Mạt Bắc không rời khỏi điện thoại, cũng không quay đầu lại, nói: “Mới sáng sớm đã ra ngoài rồi, không biết đi đâu.”


Mặt Châu Mạt như thể “cậu bị ngốc à: “Chắc chắn là đi tìm đồ diễn sâu kia rồi, chậc chậc chậc còn nói cho cô ấy thời gian bình tĩnh, thấy cô ấy bị cảm là cưỡi ngựa đi tìm liền.”


“Còn mạnh miệng nữa!”


Trần Mạt Bắc buông di động, nói một cách sâu xa: “Cậu đó, nếu cậu mà hiểu rõ tình cảm của mình như vậy thì đâu đến mức ngày nào cũng bị người ta đá.”


Châu Mạt: “…”


Mẹ nó!


///yeungontinh.vn///


Trận tuyết mùa đông đầu tiên của thành phố A bắt đầu từ đêm qua, chờ đến hôm sau khi Lâm Linh bị bà nội gọi dậy, bên ngoài đã đọng thành một lớp tuyết dày.


Ăn sáng xong, Lâm Linh phấn khích gõ cửa nhà thím Thẩm kế bên, cuối tuần Nguyệt Nguyệt được nghỉ, cô định đưa cô bé đi đắp người tuyết.


Đúng lúc Vương Nguyệt Nguyệt ra mở cửa, hai người ăn nhịp với nhau, cầm xẻng và thùng chạy xuống dưới lầu


Hai người ra hơi chậm, chờ đến khi hai người xuống tới khu vườn dưới tiểu khu, đã có vài đứa trẻ đang đắp người tuyết rồi, nói nói cười cười vui vẻ náo nhiệt.


Lâm Linh cũng không chịu thua, dọc đường cầm chiếc xẻng trồng rau của ông nội, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang dắt Vương Nguyệt Nguyệt đến một cây đại thụ, lượng tuyết của một xẻng bằng lượng tuyết trên đầu người tuyết của đám trẻ.


Làm đám trẻ cầm xẻng đồ chơi thèm thuồng, hâm mộ chảy nước mắt.


Lâm Linh đắc chí, càng xúc càng hăng, xẻng xúc đến đâu, phần tuyết ở đó không còn nữa.


Cô cầm xẻng bước đến đám trẻ, vừa định khoe ra, không ngờ đám trẻ lại giải tán như bầy chim, vài đứa còn hét lên: “Aaaaaa! Yêu quái xẻ thịt người, chúng ta chạy đi!”


Lâm Linh: “…”


Chị thấy mấy đứa bị gì ấy, có yêu quái nào đẹp vậy không?


Sau khi xúc đủ tuyết, Lâm Linh ném xẻng xuống, bắt đầu đắp người tuyết, đầu tiên là thân hình mập mạp, rồi lại đến cái đầu to, lại nhặt mấy nhánh cây dưới gốc cây, mấy viên đá nhẵn xem như cánh tay, mắt và miệng.


Lâm Linh cực kỳ hứng thú, người tuyết của Vương Nguyệt Nguyệt đã được đắp xong từ lâu rồi, ngồi xổm bên cạnh chờ xem người tuyết của Lâm Linh, chờ Lâm Linh đắp xong, Vương Nguyệt Nguyệt gấp không chờ nổi hỏi cô: “Chị Linh Linh, chị đắp ai vậy?” Mắt lệch mũi nghiêng… Xấu quá đi…


Lâm Linh phủi tuyết trên tay, bởi vì đắp người tuyết một thời gian dài nên tay lạnh đỏ bừng nhưng dường như cô không hề có cảm giác gì, chống nạnh cực kỳ tự hào: “Bạn trai chị!”


Vương Nguyệt Nguyệt: “…”


Chị chê bạn trai chị như vậy, mẹ của Tôn Ni Ni sẽ nói chị bị ông già xấu xí mập mạp bao nuôi. ///yeungontinh.vn///


Vương Nguyệt Nguyệt chu chu môi, định nói gì đó cảm thấy thôi đi, đừng đả kích sự nhiệt tình của chị ấy thì hơn.


Ngoài tiểu khu xôn xao, một chiếc siêu xe màu đen xa xỉ đến mức chưa bao giờ nhìn thấy lái vào tiểu khu, làm người hai bên đường dừng lại quan sát.


Lâm Linh đang chống cằm trầm tư, làm thế nào để chỉnh “bạn trai” đẹp hơn chút xíu.


Bên này Vương Nguyệt Nguyệt chợt kích động vỗ tay cô: “Chị, chị nhìn kìa, bên kia có anh chàng đẹp trai bước từ trên xe xuống!”


Để chị xem thử đẹp trai cỡ nào!


Lâm Linh vội vàng quay đầu sang, chỉ thấy cách đó không xa có một người đàn ông cực kỳ quen thuộc bước xuống xe, mặc tây trang màu đen vừa người, vóc dáng thon dài, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng người sống chớ lại gần, sạch sẽ kiêu ngạo là bộ dạng từ đó đến giờ của anh.


Ném hòn đá nhỏ trong tay xuống, Lâm Linh cười mi mắt cong cong: “Là bạn trai chị.”


Vốn dĩ Lâm Linh định rụt rè một chút nhưng khi anh xuống xe, gương mặt lạnh lùng đứng đó, cô không thể khống chế được mình, bay thẳng về phía anh, nhào vào lòng anh.


Giang Ngộ thấy người bên cạnh người tuyết rất to rất xấu vọt về phía anh như viên pháo nhỏ, lấy sức vững vàng bắt được cô.


Vốn dĩ định tìm được cô rồi sẽ dạy cô một trận nhưng cô vừa nhào đến, những lo lắng và tức giận suốt mấy ngày liền như bị gió thành phố A cuốn đi, chỉ thấy nụ cười ngọt ngào và đôi mắt cong cong của cô.


///yeungontinh.vn///Cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ trắng nõn, mái tóc đen dài búi sau đầu, má có vài sợi tóc mai, mũi ửng hồng, môi đỏ mọng.


Xem ra cô sống ở nhà khá tốt.


Giang Ngộ véo eo cô, ôm cô lên, hôn môi cô: “Rời nhà trốn đi có vui không?”


Chân Lâm Linh kẹp lấy eo anh, hai chân bắt chéo sau lưng anh, ôm cổ, giọng vui vẻ nghiêm túc biện hộ: “Anh đang nói gì vậy, đây cũng là nhà của em mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK