Lâm Linh và Giang Ngộ chiến tranh lạnh.
Sau hôm vứt bỏ thư tình, Giang Ngộ không tới lớp, ngày tiếp theo cũng không tới, ngày tiếp theo nữa…
Lâm Linh cảm thấy một tuần Giang Ngộ không tới là thời gian khổ sở nhất trong ba năm cấp ba của cô, ngày nào cô cũng ngóng trông anh sẽ tới trường nhưng ngày nào anh cũng không tới.
Điều đáng giận hơn là lớp học thiếu một người, cô Lý còn không thèm nhắc tới, bình thường có người bạn nào không tới lớp là cô Lý sẽ nhắc một tiếng, chẳng hạn như bạn nào đó xin nghỉ, bạn nào đó bị cảm các thứ. Nhưng Giang Ngộ vắng mặt sắp gần một tuần, cô Lý lại chẳng nhắc câu nào.
Ngày thứ sáu Giang Ngộ không tới trường học, Lâm Linh vẫn cúi đầu trước Chu Mạt.
Mấy ngày trước Giang Ngộ cũng không tới trường nhưng chuyện anh ta trốn học đã bình thường như cơm bữa, cô chẳng thấy mới lạ gì. Hai ngày sau, cuối cùng Chu Mạt cũng tới trường nhưng Lâm Linh ngại thể diện, không định đi tìm Chu Mạt. Trái lại ngày đó Giang Ngộ hung dữ như vậy cũng là lỗi của anh, tại sao cô phải cúi đầu trước? Dưới những thứ tình cảm phức tạp đan xen, cuối cùng Lâm Linh vẫn cúi đầu trước Chu Mạt.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, Lâm Linh lắp bắp đi tới trước bàn học của Chu Mạt, đứng đó một hồi lâu.
“Chu Mạt…”
Chu Mạt bắt chéo chân, hơi nghiêng đầu, khinh thường nhìn Lâm Linh: “Ồ, đây không phải là hoa khôi lớp chúng ta à, tìm tôi có chuyện gì đây?”
Trong lòng Chu Mạt rất đắc ý, anh ta rảnh rỗi đếm thử, cả buổi tối hôm nay thánh diễn sâu này nhìn anh ta không dưới mười lần, trong lòng cô nghĩ gì anh ta đều biết rõ. Nếu là trước kia thì thánh diễn sâu này ghét anh ta còn không kịp, sao có thể nhìn sang đây, có lẽ là muốn hỏi tin tức của bạn thân anh ta chứ gì.
Chu Mạt vốn tưởng Lâm Linh này cũng chỉ diễn sâu tí thôi, nhân phẩm vẫn tốt, ai ngờ chó không sủa lại cắn người đau như thế, cô cũng đủ bản lĩnh khiến bạn thân anh ta bị thương như thế.
Anh ta không nói đấy, cho cô tức chết thôi.
Lâm Linh thấy bộ dạng bỉ ổi kia của Chu Mạt thì cụp mắt, không tự chủ nắm chặt tay, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên, ôn tồn hỏi anh ta: “Cậu có thể nói cho tôi biết Giang Ngộ đi đâu không?”
Chu Mạt khinh thường: “Cậu muốn biết?”
“Ừm.” Lâm Linh gật đầu rất thành khẩn, nhìn anh ta đầy chờ mong.
“Vậy tôi…” Chu Mạt cố tình kéo dài giọng: “Không nói cho cậu biết, cậu tới đánh tôi đi ha ha ha…”
Dáng vẻ gật gù đắc ý của Chu Mạt khiến Lâm Linh nổi trận lôi đình. Cô nắm chặt tay, không thể nhịn được nữa, cầm sách trên bàn đập vào Chu Mạt.
Gần đây tâm trạng cô khá tệ, tên chó Chu Mạt này còn dám khiêu khích cô như vậy, cô phải đánh chết anh ta.
Chu Mạt đã bị cô đánh tới ngu người, giơ tay lên cản sách, phòng ngừa trang sách sắc bén làm gương mặt đẹp trai của anh ta bị thương.
Mạnh Toàn vừa đi vệ sinh về, định thu dọn cặp về nhà, vừa vào lớp đã thấy tình cảnh như vậy. Mạnh Toàn hơi kinh ngạc, bình thường Lâm Linh rất ngoan, rất lễ phép, không phải loại người tính tình nóng nảy, Mạnh Toàn ngồi cùng bàn với cô hai năm cũng chưa từng thấy cô đánh ai bao giờ. Bây giờ là gì đây?
Sách Chu Mạt rách một miếng, anh ta cũng không yêu quý sách lắm, chẳng qua chỉ cảm thấy thánh diễn sâu này hơi khó hiểu, cô có bệnh không mà đột nhiên nổi điên thế?
Vất vả lắm mới bị cô đánh sách xong, Chu Mạt thả tay xuống, chuẩn bị lý luận với thánh diễn sâu này.
Không ngờ Mạnh Toàn đột nhiên đi tới đạp một đạp: “Này Lâm Linh, chúng ta về chung đi.”
Sau đó rất cẩn thận nhìn Chu Mạt, sợ Chu Mạt đánh lại mình.
Chu Mạt cũng rất cạn lời, anh ta mới là người bị hại mà, hơn nữa anh ta nào dám đánh trả lại, nếu anh ta dám đánh trả lại thì tên Giang Ngộ kia sẽ chém anh ta mất.
Chu Mạt uất ức muốn nói gì đó nhưng bất cẩn nhìn thánh diễn sâu kia, hình như hốc mắt ửng đỏ, thôi bỏ đi, coi như hôm nay anh ta xui xẻo.
Anh ta thả tay xuống, Chu Mạt đeo cặp trống rỗng rời đi.
Sau khi trở về, Chu Mạt lập tức trắng trợn khuếch đại sự hung ác của thánh diễn sâu kia với Giang Ngộ, sau khi nói xong câu cuối cùng, Chu Mạt nhìn Giang Ngộ thờ ơ mà sờ đầu: “Hay là cậu tới trường đi, mình cảm thấy có lẽ thánh diễn sâu kia biết lỗi rồi, cậu cho cậu ta một cơ hội giải thích đi.”
Giang Ngộ trầm mặc nghe xong mấy lời của Chu Mạt, cũng không nói câu nào.
Chu Mạt cũng ngậm miệng, anh ta đã nếm thử mùi vị thất tình, đúng là rất khó chịu, thôi để anh một mình một chút thì hơn.
Sau khi Chu Mạt đi, Giang Ngộ trầm mặc không nói, đôi mắt thâm sâu rũ xuống không nhìn rõ được cảm xúc trong đó.
Gió từ cửa sổ thổi vào, màn cửa tinh xảo nặng nề cũng khẽ lung lay, thổi giấy gói sô cô la hoàn hảo trên bàn hơi xê dịch. Giang Ngộ liếc nhìn qua, chợt cầm lấy hộp sô cô la kia, mặt không thay đổi vứt vào thùng rác.
Ngày hôm sau Chu Mạt dậy thật sớm, lúc đi ngang qua nhà Giang Ngộ đúng lúc gặp được một thanh niên mặc âu phục, mang giày da cầm một hộp đóng gói quen mắt đứng ở cổng nhà họ Giang. Ha, đây không phải là sô cô la mà Giang Ngộ thường đặt ư? Chu Mạt vô cùng tò mò định lấy tới xem thử, vừa chạm vào một góc bao bì thì bị Giang Ngộ lấy đi.
Chu Mạt: “…”
Anh ta chạm tí thì chết à cái tên này…
“Sao hả người anh em, định tha cho thánh diễn sâu kia à?” Chu Mạt khoác tay lên cổ anh, xấu xa trêu chọc.
Giang Ngộ dùng sức hất tay anh ta ra, nhếch môi: “Liên quan gì tới cậu.”
Chu Mạt: “…” Chỉ bằng cái thứ đồ chơi không bằng heo chó đó mà thái độ cái gì chứ!
Vào tuần cuối cùng Giang Ngộ cũng về trường học, nhưng ngày nào anh cũng tới trường khi chuông vừa reo, cũng không tiếp tục tới sớm nữa, hết giờ học thì về nhà, cũng không ở lâu trong lớp, Lâm Linh không tìm được cơ hội nói chuyện với anh.
Ngày nào Lâm Linh cũng sẽ nhìn về phía anh vài lần nhưng anh không cúi đầu đọc sách thì là nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề nhìn lại Lâm Linh một lần nào.
Lâm Linh cảm thấy hơi lạc lõng, không biết phải làm thế nào mới phải.
Cô cũng giận mà, cô không biết tại sao đột nhiên Giang Ngộ lại tức giận. Có đôi khi cô thậm chí còn lạc lõng nghĩ có phải Giang Ngộ cũng cảm thấy cô phiền, không muốn làm bạn với cô không.
Lâm Linh ngày càng im lặng hơn, ngày nào cũng vùi đầu làm bài tập, giống như bất giác cô và Giang Ngộ chiến tranh lạnh. Có đôi khi không cẩn thận gặp mặt, Giang Ngộ cũng thờ ơ như không nhìn thấy cô, giống như lúc vừa bắt đầu. Không, lúc vừa bắt đầu là vì tính cách Giang Ngộ vốn là như thế, không có kiên nhẫn, bây giờ là lạnh lùng, lạnh lùng tới mức không muốn nhìn cô thêm.
Hai người chiến tranh lạnh gần một tháng, cuối cùng vào một buổi tối tự học nào đó, sau khi mọi người đi về, Lâm Linh vùi đầu làm xong một đề cuối cùng mới theo thói quen nhìn thoáng ra phía sau, phát hiện Giang Ngộ vẫn còn ở đó.
Lâm Linh do dự một hồi, vẫn quyết định đến hỏi rõ.
Cô nghĩ có lẽ hai người có hiểu lầm gì đó.
Lâm Linh chậm rãi đi tới, dừng trước bàn Giang Ngộ, cắn môi một hồi mới hỏi: “Giang Ngộ, tại sao cậu lại không vui?”
Nghe thấy giọng cô, tay đang cầm bút của Giang Ngộ dừng một chút, một lát sau mới dựa vào lưng ghế, ngước mắt nhìn cô, giọng bình tĩnh: “Tại sao tôi không thể không vui?”
“Vậy cậu…” Lâm Linh vừa nói ra hai chữ, giọng như hơi nghẹn ngào, cô vội im lặng, chờ cảm xúc qua đi mới nói: “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết tại sao cậu không vui không?”
Lớp học trống rỗng, trừ hai người ra thì mấy người khác đã về hết, giọng Lâm Linh vừa thốt ra, Giang Ngộ lại nhíu mày không nói câu nào, không biết là đang suy nghĩ gì.
Một hồi lâu sau, giọng nói trầm trầm của Giang Ngộ mới thoáng cất lên: “Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, cậu thật sự chỉ muốn làm bạn của tôi cả đời ư?”
Lâm Linh do dự, nghiêm túc khẽ gật đầu.
Giang Ngộ không nói gì, chỉ đứng dậy đi thẳng ra cửa.
Lâm Linh lại đứng sau lưng hỏi anh: “Vậy chúng ta làm hòa rồi ư?”
Lâm Linh không thấy sắc mặt của anh, chỉ nghe thấy giọng anh rất lãnh đạm: “Cậu cảm thấy hòa rồi thì hòa rồi.”
Hai người như đã làm hòa, ngày nào Giang Ngộ cũng sẽ mang sô cô la cho cô ăn, giảng đề cho cô, cũng sẽ dỗi cô, dường như hai người lại trở về như trước kia.
Lại như là không có.
Lâm Linh luôn cảm thấy giữa hai người có một tầng ngăn cách gì đó nhưng cô vẫn không biết được, hoặc là nói cô không muốn biết. Cô nghĩ cho dù cứ thế này cũng được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lên lớp mười hai, mọi người đều tranh thủ từng giây để học tập. Thành tích của Giang Ngộ rất tốt, là mãi mãi top 1, Lâm Linh cũng càng khắc khổ hơn.
Cuối cùng thì sau khi thi đại học xong, Lâm Linh nhẹ nhõm ra khỏi phòng thi, cô dám chắc bản thân mình thi không tệ, thi vào chung trường với Giang Ngộ tuyệt đối sẽ không thành vấn đề.
Lâm Linh rất vui vẻ, nhưng hôm điền nguyện vọng cô lại nghe nói Giang Ngộ muốn ra nước ngoài, anh không học đại học trong lớp nên dù cô thi tốt bao nhiêu, hai người cũng không thể vào chung một trường đại học.
Ngày đó Lâm Linh điền nguyện vọng xong, trở về nhà ngồi dưới lầu rất lâu, lâu tới mức bà nội phải ra ngoài tìm cô.
Ở bên khác, Giang Ngộ cũng rất sốt ruột, bởi vì đã nhiều ngày trôi qua rồi mà Lâm Linh chưa từng đi tìm anh, chẳng quan tâm gì tới chuyện anh ra nước ngoài cả.
Cách ngày xuất phát còn một tuần, cuối cùng Giang Ngộ vẫn không nhịn được gọi Lâm Linh tới, anh cúi đầu, cực kỳ nghiêm túc nhìn cô: “Nếu cậu nghĩ rõ rồi thì tới tìm tôi.”
Lúc đó Lâm Linh gật đầu rất nhẹ.
Sau đó Giang Ngộ cũng nhận được cái gọi là thư tình của cô, suốt cả bức thư không có một thích hay yêu, chỉ có anh tốt với cô và có thể ở lại không.
Lúc đầu Giang Ngộ cảm thấy như vậy cũng được nhưng sau này cô lại dạy cho anh một từ khiến anh không vui.
Cùng ngày anh xuất phát, sảnh sân bay có rất nhiều người, bạn cùng lớp đều tới, trừ cô.
Tiếng thúc giục đăng ký vang lên nhiều lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
Chu Mạt ở bên cạnh giơ chân, hùng hổ nói: “Không thích thì không thích thôi, thậm chí đưa tiễn còn không tới, hay cho cái tên lòng lang dạ sói này, uổng công cấp ba cậu tốt với cô ta. Cái miệng nhỏ bla bla bla kia trừ biết lừa người thì còn biết làm gì…”
“Im miệng.”
Giọng điệu của Giang Ngộ lại vô cùng tỉnh táo: “Nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì cút.”
Sau đó không chút lưu luyến đi lên máy bay.
Sau khi khai giảng đại học, Giang Ngộ nhìn thấy ảnh chụp chung của Lâm Linh với một người khác trong nhóm lớp, trong ảnh là gương mặt tươi cười của cô, không nhìn thấy bất kỳ sự ưu sầu nào giữa hai đầu lông mày, so với bản thân bực bội cả ngày thì cô đúng là một người không tim không phổi.
Giang Ngộ thật sự tức tới mức nản lòng thoái chí.
Giang Ngộ đang tức hổn hển đối mặt với Cao Hiểu Thấm theo đuổi không bỏ, lãnh đạm nói: “Được, nhưng tôi không có cảm giác nào với cô cả, tôi cũng sẽ không làm chuyện bạn trai nên làm, nếu cô muốn thì sau khi chia tay tôi sẽ cho cô một số tiền.”
Không ngoài dự tính, Cao Hiểu Thấm đồng ý.
Giang Ngộ thật sự cực kỳ tức giận, một phần cảm thấy Lâm Linh cũng chỉ như thế, một mặt lại một nhịn được nghĩ xem cô có gọi điện thoại cho anh hay không. Nhưng từ đầu tới cuối cô không hề gọi một cuộc nào.
Một tháng sau Giang Ngộ vẫn không nhịn được bay tới thành phố C, cũng nhìn thấy gương mặt tươi cười xán lạn của cô.
Lúc đó anh đã cảm thấy không còn ý nghĩa, cô không nhìn thấy, những gì anh làm hoàn toàn vô nghĩa.
Cô không biết ghen, chỉ biết cười tới mức xán lạn.
Anh thật sự chóng mặt, không ngờ bản thân lại làm chuyện ngu xuẩn như thế.
Sau khi trở về, Giang Ngộ cho Cao Hiểu Thấm một khoản tiền rồi chia tay, đến tận đó cũng không còn nghe ngóng bất cứ tin tức gì của Lâm Linh nữa.
Từ đó hai người bọn họ chia xa bốn năm, sau này cuối cùng Lâm Linh cũng hiểu, thật ra năm đó mấy người kia vì tạo hiểu lầm chỉ là chuyện nhỏ, nguyên nhân chân chính khiến hai người bỏ lỡ nhau là do sự yếu đuối của cô.
Lúc anh đi chín mươi chín bước, còn cô lại vì tự ti và nhát gan mà không dám bước ra bước đầu tiên, hai người như vậy chắc chắn sẽ phải xa nhau.
May là sau này cô nguyện ý vì anh bỏ đi lớp bảo vệ của mình, còn anh cũng nguyện ý bước đến bước cuối cùng này.
Thành toàn lẫn nhau.
Chương 70: Phiên ngoại sau khi kết hôn – Kế hoạch mang thai
Lâm Linh và Giang Ngộ kết hôn gần một năm.
Sau khi cưới bộn bề nhiều việc, Lâm Linh vừa phải quay phim vừa phải lo cho gia đình. Bây giờ cô cũng khác rồi, cô là tiểu Hoa đang hot, có rất nhiều bộ phim tìm đến cô, fan hâm mộ tăng lên mấy ngàn vạn, lần nào ra ngoài cũng có mấy vệ sĩ đi theo sau lưng, nữ minh tinh vừa hot vừa xinh đẹp cũng khiến Chu Tiểu Vân hâm mộ không thôi.
Bây giờ Chu Tiểu Vân đã không làm nghề diễn viên nữa, cô ấy đi theo sư phụ học tập, bây giờ đang dẫn dắt nghệ sĩ mới trong công ty giải trí.
Mọi người đều biết những chuyện trong giới giải trí là kích thích và náo nhiệt nhất, Chu Tiểu Vân thích bà tám, ngày nào cũng chia sẽ mấy thông tin mới nhất trong giới giải trí cho Lâm Linh nghe. Hơn nửa năm trôi qua, Lâm Linh ăn dưa, ăn mấy cái dưa tán loạn trong giới còn nhiều hơn dưa ngoài ruộng.
Lâm Linh không muốn ăn dưa nhưng Chu Tiểu Vân cứ đút vào miệng cô.
Không ăn cũng phải ăn!
Bây giờ Chu Tiểu Vân làm người đại diện nên không thể miệng rỗng bà tám nói người khác khắp nơi, lỡ như lỡ miệng đắc tội ai thì sẽ phạm vào điều tối kỵ, nhưng cô ấy lại không nhịn được nên ngào nào cũng nói với Lâm Linh.
Ai mà ngờ được cô đường đường là một nữ minh tinh đang hot lại còn biết nhiều hơn cả phóng viên chứ.
Có một khoảng thời gian Lâm Linh còn lấy một cái tên cho nhóm của hai người là ăn dưa song sát, bị Chu Tiểu Vân nhiệt liệt phản đổi, bởi vì tên này nghe nhầm lại thành song ngốc ăn dưa, quá ngu. Nhưng Lâm Linh tuyên bố cô ấy phản đối vô hiệu, rất ngang ngược muốn dùng cái tên này khiến Chu Tiểu Vân tức giận block cô vài ngày, Lâm Linh mới hậm hực cho qua.
Lâm Linh nghe những chuyện này cũng không rảnh rỗi, cứ nhất quyết phải chia sẻ với Giang Ngộ từng chuyện trên trời dưới đất. Hai ngày đầu Giang Ngộ còn muốn nghe cô nói một chút, sau này cô vừa mở miệng, anh không trực tiếp che miệng cô thì là dẫn cô lên giường, sau khi bị Giang Ngộ dạy dỗ vài lẫn, Lâm Linh đã có kinh nghiệm, nằm lì trên giường tức giận lén mắng anh.
Người này thật là, sao chẳng có tí lòng hiếu kỳ nào cả vậy.
Cô tốt bụng chia sẻ cho anh là lỗi của cô ư? Không phải lỗi cô mà…
Lâm Linh thở phì phò quay đi không muốn để ý tới anh, lại tiếp tục tám chuyện với Chu Tiểu Vân.
Vân Khởi Vân Lạc: “Má ơi má ơi má ơi, có đánh chết mình thì mình cũng không ngờ, cậu biết Doanh Toại không? Mệnh của mình đó, cậu ấy cậu ấy cậu ấy kết hôn rồi a a a a a… Weibo sắp nổ tung rồi, chị em à, mình thất tình hu hu hu…”
Lâm Linh mở Weibo tò mò nhìn thoáng qua, phát hiện Sever bị lag, cô bấm cũng không bấm được. Doanh Toại là đỉnh lưu không ai không biết, rất đẹp trai, nhưng mà cô đã có Giang Ngộ rồi, chồng cô đẹp trai hơn nên Lâm Linh chẳng hề kích động tí nào.
Lâm Linh giả mù sa mưa an ủi Chu Tiểu Vân: “Cô gái, hãy khóc đi, khóc đi, không cần buồn, thử nếm nước mặt đã xa cách từ lâu…”
Vân Khởi Vân Lạc: “Má nó, cậu chẳng có tí thành ý nào, cô gái à, cô còn qua loa hơn được nữa không?”
Thịnh Thế Bạch Linh: “Chị em à, cậu có từng nghe Lỗ Tấn từng nói, con người vui buồn cũng không tương thông, mình chỉ cảm thấy cậu hơi ồn thôi.”
Vân Khởi Vân Lạc: “Chưa từng nghe, cút.”
Một lát sau Chu Tiểu Vân lại gửi cho cô một tin tức: “Mình cho cậu biết, mặc dù hiện tại Doanh Toại chỉ mới công bố kết hôn nhưng theo mình được biết thì vợ cậu ấy đã mang thai luôn rồi, tốc độ nhanh thật. Nghe nói là vì mang thai nên vợ cậu ấy mới chịu gả sớm cho cậu ấy đó…”
Lâm Linh cực kỳ hâm mộ, ngón tay gõ chữ rất nhanh: “Ôi, cậu ấy trâu thế à. Hình như cậu ấy mới 22 thôi, đúng là tâm cơ khó lường. Cậu biết cậu ấy không? Có thể bảo cậu ấy dạy mình chút được không, mình cũng muốn mang thai.”
Đương nhiên Chu Tiểu Vân biết tình huống hiện tại của Lâm Linh, cô ấy khinh bỉ nói: “Cậu cũng thật vô dụng, kết hôn đã một năm rồi, thuyết phục chồng cậu sinh con cũng không làm được, cái miệng đó của cậu còn làm ăn được gì nữa, phế vật.”
“Được rồi được rồi, mình đi hỏi thử giúp cậu.”
Lâm Linh vội nịnh nọt: “Hu hu hu hu, mình biết Tiểu Vân tốt nhất mà, Tiểu Vân tốt nhất, Tiểu Vân mạnh nhất.”
Vân Khởi Vân Lạc: “…”
Nói tới chuyện mang thai thì Lâm Linh cũng rất bất đắc dĩ, lúc trước cô còn hùng hồn nói với mẹ chồng ba năm sẽ cho bà ấy ôm hai đứa, bây giờ đã qua một năm rồi mà bụng cô chẳng có tí động tĩnh gì, trừ khi cô sinh một đôi song bào thai, nếu không thì rất khó gỡ được.
Đều tại Giang Ngộ, nói gì cũng không sinh, tức chết cô!
Nghĩ tới đây, Lâm Linh lại đặt điện thoại xuống, quay người nằm vào lòng anh, ôm eo anh, ngẩng đầu chớp mắt nhìn anh bằng vẻ mặt mong đợi.
“Anh trai à ~”
Giang Ngộ ném sách trong tay sang bên cạnh, cúi đầu hôn nhẹ hôn cái lên khóe môi đang cong lên của cô: “Không được.”
Lâm Linh: “…”
Có phải anh muốn chống đối cô không!
Hừ, anh dám chọc tức cô, cô sẽ đè chết anh.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Lâm Linh không có phim, vì để chuyện sinh con được đưa vào danh sách quan trọng mà cô còn cố tình bảo người đại diện từ chối rất nhiều quảng cáo đại ngôn giúp cô, chương trình truyền hình lại càng không nhận, trừ khi có kịch bản tốt, còn không thì đừng ảnh hưởng đến kế hoạch mang thai của cô.
Giang Ngộ cũng hiếm khi được nghỉ ở nhà, lúc Lâm Linh thức dậy thì bên cạnh đã trống rỗng, vừa nhìn thời gian cũng đã mười một giờ trưa, cô dậy trễ.
Thái độ hôm qua của anh khiến Lâm Linh tức giận, một lời không hợp đã muốn cưỡng hiếp anh, quần áo cũng lột sạch cho anh, anh cũng bày vẻ nhẫn nhục chịu đựng khiến Lâm Linh thấy máu nóng sôi trào, còn tưởng là mình có hy vọng. Đúng là lúc bắt đầu vẫn rất thuận lợi nhưng nửa đoạn sau cô đã không chịu được mà từ bỏ.
Coi như cô đã cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là sắp thành lại bại rồi.
Tức chết, tức chết mà!
Anh cố tình, lúc bắt đầu thì cố tình nghe theo để cô chủ đạo, anh đang trêu đùa cô!
Cô còn có chút địa vị nào trong gia đình không chứ!
Sau khi rửa mặt xong, Lâm Linh xuống lầu, đi vào phòng bếp nhìn thấy dì Lưu đang rửa rau thì cố ý bàn giao một câu: “Dì Lưu, sau này ngày nào cũng làm nhiều một chút, sau đó lại nấu cho con một tô canh bồi bổ cơ thể nha.”
“Vâng phu nhân.” Dì Lưu cũng không hỏi nhiều, bởi vì không cần hỏi bà cũng biết gần đây phu nhân đang chuẩn bị chuyện gì.
Dì Lưu cũng cảm thấy tiên sinh không đúng, đã lấy phu nhân về rồi mà cứ không cho phu nhân mang thai sinh con, nếu như phu nhân không muốn sinh thì bà còn có thể hiểu, bây giờ rõ ràng phu nhân cực kỳ muốn sinh, tại sao ngài ấy lại không phối hợp chứ?
Dì Lưu cảm thấy mình không hiểu rõ, nhưng bà cũng không phải loại người nhiều chuyện, không hiểu thì bà cũng nghiêm túc nấu cơm là xong, dù sao phu nhân cũng sẽ tự nghĩ cách.
Lâm Linh dặn dò xong thì ra khỏi phòng bếp, đúng lúc nhìn thấy Giang Ngộ vừa về.
Giang Ngộ cũng nghe lời dặn của Lâm Linh, hỏi một câu: “Làm gì vậy?”
Lâm Linh chống nạnh, hùng hồn nhìn anh: “Không làm gì cả, em đang chuẩn bị mang thai, ăn nhiều một tí thì có sao.”
Giang Ngộ nhíu mày, vẫn bình thản nói: “À, anh đồng ý rồi?”
Lâm Linh bị một câu của anh làm cho nghẹn họng, gương mặt nhỏ nhăn lại, hít sâu một hơi, hung dữ nói: “Anh không đồng ý cũng phải đồng ý, cái này không phải do anh quyết định, cái nhà này do em quyết định!”
Giọng điệu giống như ác bá, ai không biết còn tưởng không phải cô muốn sinh con mà là muốn tìm Giang Ngộ thu phí bảo kê.
Giang Ngộ khẽ gật đầu: “Ừ, vậy em cố lên.”
Thái độ tùy tiện đó chính là mặc cho cô làm sao thì làm, hoàn toàn không để ý tới tâm chí mạnh mẽ của Lâm Linh.
Lâm Linh: “…” Cô sẽ cố gắng.
Ăn cơm trưa xong, Lâm Linh cũng đi theo Giang Ngộ vào thư phòng, Giang Ngộ ngồi một bên đọc sách, Lâm Linh ngồi bên cạnh xem kịch bản. Xem cũng được nửa tiếng nhưng làm sao cô cũng không tĩnh tâm được, trong đầu toàn là sinh con sinh con.
Trước khi kết hôn Lâm Linh đã nhắc tới chuyện muốn sinh mấy đứa con cho Giang Ngộ, lần nào cũng bị anh cự tuyệt, lúc đó Lâm Linh còn tưởng là anh nói đùa, không ngờ anh lại làm thật…
Sau khi kết hôn, lần nào cô nhắc tới chuyện có thể bắt đầu chuẩn bị mang thai là anh sẽ nói cô vẫn còn nhỏ, chờ hai năm nữa đi. Năm nay cô đã 27 rồi biết không? Cho dù cô có mặt dày cũng không nói ra được mấy câu như mình còn nhỏ, anh còn không biết xấu hổ nói ra…
Giang Ngộ không phối hợp, cũng không phải là cô không muốn.
Lúc ban đầu mẹ chồng cũng giục, một ngày ba bữa đều đưa canh bổ cho Lâm Linh, bây giờ cũng không giục nữa vì bà ấy biết giục Lâm Linh cũng vô dụng, bây giờ bà ấy đổi sang mắt Giang Ngộ là đứa con bất hiếu. Lần nào trở về tổ trạch nhà họ Giang là mẹ chồng cũng nhắc với cô, phàn nàn Giang Ngộ từ nhỏ tới lớn đều có chủ ý của riêng mình, không ai quản được anh, ba và ông nội của anh cũng không quản được chứ đừng nói chi là bà ấy.
Tức tới mức mẹ chồng của cô phải bay ra nước ngoài mua một đống hàng xa xỉ mới nguôi giận.
Không nhắc tới sự sốt ruột của mẹ chồng, thậm chí ông nội bà nội của cô cũng rất sốt ruột, cách mấy ngày lại muốn gọi điện thoại thúc giục cô, hỏi xem tiến độ của chắt trai.
Lúc đầu Lâm Linh cũng không sốt ruột, mặc dù cô cũng rất muốn sinh con nhưng trước khi kết hôn cô đã quyết định rồi, cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên là được. Nhưng thuận theo tự nhiên của cô là sau khi kết hôn hai người thuận theo tự nhiên mang thai sinh con, chứ không phải làm được một nửa là anh đột nhiên đeo bao…
Cứ tiếp tục như vậy thì cô phải thuận theo tự nhiên tới khi nào?
Vậy nên Lâm Linh thuận theo tự nhiên một năm, bây giờ cũng bắt đầu hơi sốt ruột, cô ba năm ôm hai đó…
Lâm Linh cau mày suy nghĩ, quyết định để trích dẫn dỗ người của Bạch Liên Hoa của cô tái xuất giang hồ, viên đạn bọc đường dỗ anh không tìm được bại, cô lại dụ dỗ anh một chút, thư phòng cũng không có bao, như vậy chẳng phải là thành rồi sao?
Lâm Linh ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên cạnh, thấy anh không biết đang đọc sách gì, một mớ chữ lít nha lít nhít, trang bìa thì trống rỗng trông rất khó hiểu. Nhưng bây giờ Lâm Linh cũng không rảnh đi nghiên cứu anh đang xem gì, bây giờ trong đầu cô toàn là phân bón màu vàng ha ha.
Giang Ngộ phát hiện người bên cạnh im lặng rất lâu, bình thường cô thỉnh thoảng sẽ chia sẻ với anh đôi câu tâm đắc, hôm nay lại rất an tĩnh.
Vừa định quay sang nhìn thử thì trên đùi nặng xuống, Lâm Linh an vị trên đùi anh, hai tay ôm cổ anh, đầu tiên là mềm mại gọi anh một tiếng: “Ông xã ~”
Làm sao mà Giang Ngộ không biết cô có ý đồ gì, anh úp ngược sách lên bàn, tay ôm eo cô nhưng không hùa theo.
Lâm Linh cũng tức không thôi, hôn lên môi anh một cái: “Em vừa lên mạng tìm đại sư tính thử, đại sư nói hôm nay thích hợp để chuẩn bị mang thai sinh dưỡng, là một ngày tốt hiếm có, chúng ta cũng không nên bỏ lỡ đâu.”
Giang Ngộ vươn tay nhéo mặt cô: “Đại sư không nói cho em biết là chồng em không đồng ý à?”
Lâm Linh giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục làm nũng: “Bé con đáng yêu như vậy, anh không muốn có một đứa ư? Em đã chuẩn bị xong hết rồi, khi nào thì anh gieo bé con vào bụng người ta đây.”
Giang Ngộ vẫn không nói gì, Lâm Linh ngẩng đầu lên, lắc ống tay áo anh: “Anh trai là tốt nhất đó, chắc chắn anh sẽ đồng ý với em mà, đúng không?”
Giang Ngộ cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ tràn đầy chờ mong của cô, thở dài: “Em vội cái gì, sang năm rồi sinh cũng không muộn.”
Lâm Linh kiên định lắc đầu: “Không được, em muốn sinh ngay bây giờ.”
Giang Ngộ: “…”
Lâm Linh đã chuẩn bị xong rồi, nếu anh dám không nghe theo thì trưa nay cô sẽ phiền chết anh.
Nếu không nói Lâm Linh tự chủ trương muốn bồi bổ thân thể, lúc trước cô không nghiêm túc, nếu cô quyết tâm muốn sinh thì Giang Ngộ cũng không cản được cô.
Ở chỗ Giang Ngộ, chỉ có cô không muốn chứ không có gì mà cô không có được.
Lúc trước là vậy, bây giờ cũng vậy.