• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Hot girl


“Cái gì cơ?” Vương Quân Tả ngẩn người hỏi lại.


“Bọn họ đều bảo tổng giám đốc Giang nhìn trúng tôi, anh không còn cơ hội đâu thầy Vương à!”


“Tôi đã nghe rồi, nhưng mà cô nói đến cơ hội, là cơ hội gì?” Vương Quân Tả càng cảm thấy hoang mang.


Lâm Linh đan tay vào nhau, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, học bộ dáng lạnh nhạt của Giang Ngộ, quý phái lại lạnh lùng: “Cơ hội theo đuổi tôi!”


Vương Quân Tả nhịn không nổi, bật cười thành tiếng: “Cô nghĩ nhiều, tôi không thích cô thì cần gì cơ hội theo đuổi cô hả?”


Lâm Linh bị trúng một kiếm vào vai.


“Tôi thấy cô đáng thương quá, một mình cô đơn đứng giữa đường, tốt bụng muốn cho cô đi ké một đoạn đường thôi.”


Lại trúng một đao.


“Chỉ là cũng cảm ơn cô, đã tốt bụng nhắc nhở, tôi sẽ chú ý hơn.”


Lâm Linh không duy trì nổi bộ dáng cao quý lạnh lùng nữa, giây sau lập tức lật mặt, “Phiền anh quá, thầy Tả.”


“… Tôi họ Vương.”


“Đắc tội anh rồi, thầy Vương.”


……


Passat chậm đỗ gần cửa ga tàu điện ngầm, Vương Quân Tả có lòng nhắc nhở cô: “Cô cứ như thế có đi nổi không, nhỡ bị fans nhận ra thì sao?”


“Không có việc gì, nhận ra thì có sao đâu, chả nhẽ bọn họ còn có thể chặn tôi? Không có khả năng!”


Lâm Linh cảm thấy chẳng sao hết, dù sao cô cũng chỉ ở tuyến mười tám thôi, có thể nhận ra cô cũng không có mấy người, cùng lắm thì ký tên cho bọn họ là được rồi.


“Bọn họ sẽ không chặn cô đâu.” Vương Quân Tả nhắc nhở: “Bọn họ sẽ cười cô đấy.”


Lâm Linh: “…” Nghe vô lý lại rất thuyết phục, sao cô lại không nghĩ đến điều này nhỉ? Cô đường đường là minh tinh tuyến mười tám thế mà lại phải đi tàu điện ngầm?


Cuối cùng, vì giữ tôn nghiêm cho tuyến mười tám, Lâm Linh quyết định đeo khẩu trang.


Không thể có bất kỳ sơ sót gì cả.





Có đôi khi duyên phận giữa người với người kỳ diệu lắm, sau khi tốt nghiệp sáu bảy năm, bạn bè cũng chẳng còn liên hệ, ngẫu nhiên gặp được nhau ở ga tàu điện ngầm, cùng lên một chuyến, còn đứng tranh nhau một chỗ ngồi ở hàng dưới.


Buổi chiều tan tầm là giờ cao điểm, người đứng đợi tàu chen chen chúc chúc, Lâm Linh còn đi giày cao gót, đứng mỏi hết cả chân.


Lâm Linh đột nhiên nhớ đến lúc xưa, cô với bạn cùng phòng đi tàu điện ngầm đến thăm viện bảo tàng mở miễn phí, sở thích mộc mạc như thế này, đã rất lâu rồi cô không cảm nhận được.


Sau khi ở bên Giang Ngộ, cô đã không còn ngồi tàu điện ngầm nữa rồi.


Không phải là cô không muốn đi, mà Giang Ngộ nói, nếu bạn gái anh mà đi tàu điện ngầm sẽ làm anh mất mặt.


Cho nên anh luôn bắt cô lái xe đi, ép cô thi lấy bằng, rồi lại mua cho cô một chiếc xe Maserati màu đỏ.


Anh bảo xe này chẳng đắt một chút nào, cô cũng mua được.


Cô lên mạng tìm, phát hiện anh nói điêu, một hai triệu một cái xe, thế mà không đắt á?


Vất vả mãi mới lên được tàu, lúc này xuất hiện một ghế trống, Lâm Linh lại đứng cạnh cái ghế nhất, theo lý cô phải là người được ngồi ghế này. Nhưng người phía sau lại đẩy cô một cái, có lẽ là muốn cướp ghế, Lâm Linh lập tức ngồi luôn xuống ghế, không dám chậm trễ.


Chờ cô ngồi xuống ghế rồi mới ngẩng đầu nhìn cô gái vừa mới muốn cướp ghế của mình, tóc vừa dài vừa thẳng, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, vẻ mặt cạn lời đứng trước mặt cô… Người này quen ghê, mà không phải là bạn học cùng lớp thời cấp ba, hot girl số hai của lớp Từ Vũ Ngưng hay sao?


Cô và cô ấy coi như là kẻ địch luôn rồi.


Hot girl số một và số hai, còn chẳng phải là không đội trời chung ư?


Từ nhỏ đến lớn Lâm Linh đã xinh đẹp, lên cấp ba ai cũng phải mặc bộ đồng phục rộng thùng thình khó coi, nhưng cũng có một số người mặc lên lại mang theo nét đẹp riêng.


Lâm Linh thuộc loại này, hồi cấp ba cô cùng là mỹ nữ chân dài eo thon.


Sau khi khai giảng hồi lớp mười, truyền thống chọn hot girl của nhà trường lại một lần nữa bắt đầu.


Số phiếu của Lâm Linh và Từ Vũ Ngưng đã có kết quả, thế mà lại bằng nhau!


Cơ mà lớp bọn họ có ba mươi ba người, mỗi người một phiếu, đáng lẽ không thể xuất hiện trường hợp bằng phiếu nhau được.


Cuối cùng điều tra được nguyên nhân, hoá ra Giang Ngộ không bình chọn.


Lúc lớp trưởng đi hỏi anh, anh chỉ trả lời lại bằng hai từ: “Vô vị.”


Nhưng mà thiếu nữ mười mấy tuổi đều mang lòng hư vinh, vị trí hot girl Lâm Linh hay Từ Vũ Ngưng đều muốn, chỉ khác ở chỗ, Lâm Linh theo hệ Phật, cô cảm thấy một lớp có hai hot girl cũng không phải không được. Nhưng Từ Vũ Ngưng lại thấy một núi không thể có hai hổ, trong lớp này, nhất định chỉ có thể có một hot girl mà thôi.


Chí khí ấy của Từ Vũ Ngưng khá là phù hợp với diện mạo của cô ấy, khác hoàn toàn với bề ngoài của Lâm Linh, cô đẹp giống như một viên ngọc bích, thanh thuần đáng yêu.


Khai giảng lớp mới chưa được bao lâu, mọi người cũng chưa phải quen thân lắm, cũng không biết tính cách nhau thế nào.


Nhưng Từ Vũ Ngưng đã được phái nam chiều chuộng từ nhỏ, gia cảnh cũng không tồi, tính cách hơi bị mạnh mẽ.


Giang Ngộ không bình chọn, cô ấy bèn chặn đường anh không cho anh đi, một hai cứ ép anh đưa ra phiếu bầu.


Giang Ngộ lại không phải người có tính tình tốt, không thèm nói nhiều, mặt không chút cảm xúc đưa phiếu mình cho Lâm Linh.


Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Lâm Linh vui vẻ nổ pháo trong lòng, trộm gửi ánh mặt ‘cậu giỏi nhất’ cho Giang Ngộ, anh lạnh lùng nhìn cô một cái.


Lâm Linh phóng khoáng thoải mái, không thèm so đo với anh, biểu hiện ra sự rộng lượng mà ở tuổi mười sáu khó có được.


Cuối cùng Lâm Linh rinh về danh hiệu hot girl lớp một, mà những anh trai thẳng trong lớp vì muốn an ủi Từ Vũ Ngưng, đã tốt bụng ban cho cô ấy cái hiệu hot girl số hai.


Từ Vũ Ngưng… Khóc lụt nhà!


Từ nay về sau cô ấy hận chết Lâm Linh.


Lâm Linh cũng khó hiểu lắm chứ, cho cô ấy danh hiệu hot girl số hai là đám con trai trong lớp, còn có cả Giang Ngộ nữa, nào có một xu quan hệ với hot girl số một như cô chứ?


Chỉ là lúc cô đạt được danh hiệu cười hơi tươi một chút thôi sao?


Nhưng mà thế sự vô thường.


Ai ngờ được hai hot girl các cô, 6 năm sau sẽ gặp lại trên tàu điện ngầm đâu?


Ngẫm lại hồi cấp ba hai cô cũng không có quan hệ tốt đẹp, với lại gặp lại ở trên tàu cũng chẳng phải là nơi hay ho gì cho cam. Cho nên Lâm Linh cúi đầu nhìn di động, làm bộ không nhận ra cô ấy.


Dù sao bây giờ cô đeo khẩu trang, Từ Vũ Ngưng cũng không nhận ra được cô là ai.


Lúc rời khỏi tàu điện ngầm, Lâm Linh nhận được tin nhắn của Giang Ngộ, chỉ có hai chữ lạnh như băng: “Ở đâu?”


Lâm Linh tức giận thở hổn hển đáp lại: Chờ anh đến đón em chả chết lạnh mất rồi ——


Nghĩ thấy câu này không hợp với khí chất của mình, lại xoá đi, viết lại một lần nữa: “Không cần đâu, nhất định là anh mệt với vội lắm, em tự về là được rồi.”


Sau đó ấn gửi tin.


Giang Ngộ đáp lại, vẫn chỉ là hai chữ ấy: “Ở đâu?”


Lâm Linh đáp: “Trạm tàu điện ngầm xx.”


Lúc này một giọng nữ trong trẻo vang lên ở sau lưng cô: “Lâm Linh?”


Cô rón rén quay người lại, đúng là Từ Vũ Ngưng rồi.


Cô ấy tiến lên hai bước, ánh mắt tràn ngập tự tin: “Là cậu mà, Lâm Linh?”


Lâm Linh thấy cô ấy nhận ra mình rồi, cũng thoải cởi khẩu trang ra, không giả nai nữa.


Kéo khẩu trang ra, cảm xúc trên mặt thay đổi liền, cô giả bộ kinh ngạc phấn khích: “Từ Vũ Ngưng? Không ngờ gặp được cậu ở chỗ này đấy, trùng hợp ghê!”


Từ Vũ Ngưng cũng cười, đánh giá cô từ trên xuống dưới hồi lâu, thấy cô mặc toàn đồ phổ thông thường thường, giọng điệu thêm đắc ý: “Không phải là minh tinh có tiếng của chúng ta sao, sao lại đi làm bằng tàu điện ngầm thế? Bạn cùng lớp ai cũng nói hot girl lớp chúng ta thành công lắm, còn thành minh tinh cơ mà. Minh tinh nào thế, hay là lại toàn diễn vai nha hoàn à?”


“Chậc chậc chậc, đừng để ý, tôi không có ác ý gì đâu, chỉ là thấy hơi buồn cười thôi. Lúc cậu diễn nha hoàn ăn nói khép nép giống hệt cậu bên ngoài vậy á. Cũng đúng nhỉ, cậu quả thật là một con đỗ nghèo khỉ mà, ban đầu diễn nha hoàn là thuận buồm xuôi gió rồi!”


… Nếu vừa gặp Tư Vũ Ngưng đã lên tiếng cà khịa cô, vậy đừng trách cô không khách khí!


Sau khi bị cô ấy trào phúng, khuôn mặt Lâm Linh còn chẳng đổi, cô cười nhẹ: “Cảm ơn cậu đã đặc biệt xem phim tôi diễn, có cậu luôn ủng hộ tôi cảm động lắm luôn. Không ngờ cậu còn quan tâm tới tôi hơn cả fans ấy, nhưng cũng đúng, dù sao thì hồi cấp ba cậu đã thích so sánh với tôi rồi cơ mà.”


“Đến bây giờ còn có ác ý như thế cơ á? Không thể nào, chả có nhẽ cậu lại vì một cái danh hiệu hot girl mà canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy, tôi thấy cậu như đứa trẻ con ấy. Ôi, cậu đừng có hiểu nhầm, tôi chỉ nói suy nghĩ của mình thôi, không có ác ý gì đâu.”


“Thật ra tôi thấy cũng không quan trọng ấy, tôi cũng từng nói với bọn họ rồi, danh hiệu hot girl tôi không để ý gì đâu, tôi chỉ muốn học tập thật tốt thôi. Nhưng bọn họ lại nói, hơn một phiếu cũng là hơn, không thể không làm, cái này không thể trách tôi, cậu thấy có đúng không?”


“Nhưng mà sao cậu cũng phải đi tàu điện ngầm thế, vì sao, hay là cậu muốn trải nghiệm cuộc sống? Tài xế riêng nhà cậu đâu, nghỉ rồi à?”


Miệng nhỏ của Lâm Linh nói liên hồi, căn bản không dừng lại một giây nào, không cho cô ấy cơ hội chen lời.


Cuối cùng còn cố ý hỏi, cho cô ấy đòn trí mạng.


Hai người, kẻ tám lạng người nửa cân, muốn cười nhạo ai vậy trời?


Nụ cười trên mặt Từ Vũ Ngưng cứng lại, bàn tay siết chặt dây túi xách, dây túi sắp bị cô ấy siết tới biến dạng.


Năm lớp mười hai, nhà Từ Vũ Ngưng phá sản, còn lên tiêu đề báo chí của thành phố C, cả lớp đều biết cả.


Sau đường ai nấy đi, thiếu chút nữa Lâm Linh đã quên chuyện này, ai bảo cô ấy tỏ vẻ thượng đẳng nhắc cô nhớ làm gì?


Rất nhanh Từ Vũ Ngưng đã chỉnh lại cảm xúc, giả như người vừa biểu hiện khó coi không phải là cô ấy, trách móc Lâm Linh: “Không phải chứ Lâm Linh à, chúng ta là bạn học cùng lớp có nhất thiết phải tính toán như thế không? Tôi chỉ nói cậu một câu thôi, cậu bèn cố ý xát muối lên vết thương trong lòng tôi, ai cũng biết nhà tôi phá sản rồi, cậu cố ý đấy à? Lấy đau khổ người khác ra làm trò cười ư?”


Lâm Linh nhíu mày, có chút buồn rầu: “Ơ? Cậu thấy đau lòng à, vậy tôi xin lỗi nha, thật sự là tôi không cố ý đâu. Tôi không ngờ đã lâu thế rồi mà cậu vẫn còn để ý đến, thật ra tôi chỉ đùa chút thôi, xin lỗi tôi cũng đã xin rồi, chắc hẳn cậu sẽ không để bụng nữa chứ?”


“…”


Từ Vũ Ngưng bị cô làm nghẹn họng, khó thở vô cùng.


“Khó trách Giang Ngộ không cần cậu, cái loại con gái độc ác như cậu thật khiến cho người khác ghê tởm.”


Từ Vũ Ngưng tức giận nói xong câu đó lập tức quay người đi. Một câu hẹn gặp lại cũng không thèm nói.


Đúng là bạn học cây khế, gió chẳng cần thổi, mắng nhau hai câu đã tan mất rồi.


Thấy vẻ mặt nín giận của Từ Vũ Ngưng, Lâm Linh đã thấy vui rồi, tới đê, đè đầu ra mà mắng, cô là bạch liên bông số một của thành phố C đấy!


Nhưng cười chưa được mấy giây đã dừng lại, câu cuối cùng Từ Vũ Ngưng nói rằng ‘khó trách Giang Ngộ không cần cậu’, là có ý gì nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK