Nhà sản xuất toát mồ hôi hột, sao dàn diễn viên nữ lại thành ra thế này? Không thấy sắc mặt giám đốc Giang không ổn hả, người đâu mà cứ như bị mù ấy.
Khuôn mặt Tôn Miểu Miểu đã bày sẵn vẻ chế nhạo, chỉ chờ Lâm Linh bị Giang Ngộ vả mặt mà thôi.
Ầy, cũng may chẳng phải mình mình mất mặt, Lưu Sở thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian từng chút trôi qua, Giang Ngộ không hề cho cô mặt mũi hay có ý muốn bắt tay với cô.
Lâm Linh trợn trừng mắt, nhìn thẳng vào anh, điên cuồng chớp mắt truyền tín hiệu cho anh.
Mau bắt tay em đi, nếu không em không bò xuống được đâu!
Chả biết Giang Ngộ nghĩ cái gì, khẽ thở dài một tiếng, sau đó mới vươn tay bắt lấy tay cô, “Xin chào.”
Lâm Linh hài lòng lắm!
Đạo diễn và nhà sản xuất kinh ngạc rớt cằm!
Tôn Miểu Miểu muốn xem trò cười cũng vỡ mộng!
Lưu Sở… Lưu Sở cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi!
Ai cũng không nghĩ tới, Giang Ngộ sẽ đặc biệt xem trọng một nữ diễn viên nho nhỏ đóng vai phụ số 4.
Đạo diễn âm thầm rón rén đánh giá Lâm Linh, đột nhiên có ánh sáng chói qua tim, xem ra tổng giám đốc Giang vừa ý cô rồi.
Những người khác cũng nghĩ giống vậy.
Tôn Miểu Miểu ghen tị hận, thấy nụ cười trên mặt Lâm Linh mà chướng mắt thế không thế, không ngờ bị người phụ nữ này đoạt trước cơ hội.
Hai người không có quan hệ tốt đẹp gì cả, nếu cô mà bám lên được người Giang Ngộ, sau này sao cô ta yên ổn được đây?
…
Giang Ngộ cũng không ở tiệc rượu lâu lắm, sau khi gặp các nhà đầu tư khác, giao tiếp một hai câu rồi cũng nhanh chóng rời hội trường trước.
Tôn Miểu Miểu vừa thấy Giang Ngộ rời đi với trợ lý, đã vội vàng buông chén rượu, trộm đi theo.
—
Bãi đỗ xe.
“Tổng giám đốc Giang, xin anh chờ một chút.”
Tôn Miểu Miểu đuổi theo, trước khi Giang Ngộ lên xe thì ngăn anh lại: “Tôi có lời muốn nói, mong anh có thể cho tôi thời gian một phút.”
Giang Ngộ quay đầu nhìn cô gái này một cái, lúc nãy ở trong tiệc rượu anh cũng không chú ý, hoá ra chiếc váy mà cô ta mặc trên người là hàng giới hạn của Cache-Cache, nếu anh nhớ không nhầm, tháng trước anh mới mua chiếc cuối cùng trong nước rồi nhét vào trong tủ đồ của Lâm Linh.
Bên ngoài coi như chẳng hề gì, bên trong lại âm thầm trào phúng: “Cô muốn nói cái gì?”
Tôn Miểu Miểu thấy anh nguyện ý nghe cô ta nói, trong lòng vui muốn xỉu, trên mặt lại không biểu hiện ra, làm bộ lo lắng lắm, “Thật ra tôi cũng không có việc gì cả, vốn dĩ việc này cũng không liên quan đến tôi nữa. Nhưng mà tôi đã nghĩ nhiều lắm, vẫn cảm thấy không thể để anh bị lừa được, cho nên muốn tốt bụng nhắc anh một chút, cái cô Lâm Linh kia kìa, cô ta là người vô cùng tâm cơ, không đơn thuần thiện lương như vẻ bề ngoài đâu. Tháng trước tôi với bạn trai nhìn thấy một mình cô ta đi vào ‘Thanh Lạc’, nghe nói là đi vào để——”
Tôn Miểu Miểu nói như vậy, một là chứng minh bản thân đã có bạn trai, phủi mông coi rằng cô ta không có bất kỳ suy nghĩ gì với anh, nhắc nhở Giang Ngộ hoàn toàn là bởi vì lòng tốt cũng như là do đứng trên góc độ của anh, muốn tốt cho anh. Hai là cô ta muốn bôi nhọ Lâm Linh, cô ta không chiếm được, Lâm Linh cũng đừng đừng hòng có!
Sau khi Tôn Miểu Miểu diễn xong bộ dáng đơn thuần, ngoại trừ muốn tốt cho anh thì chẳng còn ý gì khác, trợ lý Triệu đứng ở phía sau Giang Ngộ vẫn luôn không lên tiếng, giờ lại thầm lắc đầu trong lòng.
Toang rồi. Nữ diễn viên này thật sự xong đời rồi!
Cô ta tính kế ai không tính, giờ còn dám tính kế bạn gái của giám đốc, kiếp diễn viên của cô ta cũng coi như chấm dứt tại đây.
Quả nhiên, Giang Ngộ lười biếng dựa vào cửa xe, dù bận nhưng vẫn ung dung nói: “Cô là nữ chính bộ phim này?”
Không ngờ Giang Ngộ chú ý đến mình, nội tâm Tôn Miểu Miểu càng thêm vui mừng: “Đúng vậy. Tôi cũng đã từng diễn rất nhiều bộ phim khác, trau dồi kỹ năng diễn xuất bao năm mới được đạo diễn chọn làm nữ chính. Tổng giám đốc Giang cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ cố gắng diễn cho tốt, sẽ không khiến anh thất vọng.” Tôn Miểu Miểu một mặt biểu hiện nỗ lực thầm lặng một mặt lại nở một nụ cười mềm mại, ánh mắt ngậm cười đảm bảo với Giang Ngộ.
“Thế mà tôi lại cảm thấy, diễn xuất của cô còn cần luyện thêm nhiều lắm.” Giang Ngộ như nhẹ nhàng lại hời hợt nói ra một câu như thế.
Tôn Miểu Miểu bị những lời này của anh làm cho ngớ người, sau một lúc mới lúng túng mở miệng: “Tổng, tổng giám đốc Giang, lời anh nói có ý gì vậy?”
Giang Ngộ hơi cong khoé môi, ý cười lại chẳng đọng, “Nếu cô còn nghe không hiểu ấy, vậy mời cô trở lại học thêm từ giáo viên ngữ văn cấp hai.”
“Tổng giám đốc giang, xin anh nghe tôi giải thích ——” Tôn Miểu Miểu luống cuống, bộ phim này là do cô ta trải qua trăm cay nghìn đắng mới cướp về được, ý của Giang Ngộ là muốn đổi cô ta ư?
Đằng sau cây cột đối diện xuất hiện một bóng đen, Giang Ngộ nhíu mày: “Còn chưa đi?”
“Không phải, tổng giám đốc Giang, xin anh cho tôi một cơ hội, thật ra tôi ——” Giọng nói của Tôn Miểu Miểu mang theo tiếng nức nở, cô ta cũng không biết mình đã đắc tội đối phương ở điểm nào, chỉ một lòng muốn giải thích.
Giang Ngộ lại không có thời gian nghe cô ta nói nhảm, chỉ nghe được giọng điệu của anh càng thêm lạnh nhạt: “Tôi không phải là một người có kiên nhẫn, nếu còn không rời đi bây giờ, tôi không đảm bảo được liệu cô còn có cơ hội nhận bộ phim nào tiếp theo hay không đâu.”
Tôn Miểu Miểu đành phải vội vàng lau khô nước mắt, xách váy, miệng lại nói “Thật xin lỗi giám đốc Giang, lần sau tôi sẽ giải thích với anh.” Sau đó cuống quít rời khỏi bãi đỗ xe.
Một cô gái yếu đuối mỏng thanh thường sẽ khiến đàn ông mủi lòng, nhưng trong đó lại không bao gồm Giang Ngộ.
Ít nhất vào thời điểm mà Tôn Miểu Miểu rời đi, Giang Ngộ chưa từng đưa mắt nhìn cô ta thêm một lần nào nữa.
Chờ Tôn Miểu Miểu đi rồi, Giang Ngộ mới nói với cái bóng đen sau cột: “Ra đi.”
Lâm Linh thử ghé đầu ra xíu xiu, nhìn xung quanh một lát, không còn thấy bóng dáng của Tôn Miểu Miểu nữa mới đứng thẳng dậy, chạy như bay về phía Giang Ngộ.
Vô cùng thẳng thắn cho Giang Ngộ một cái ôm, Lâm Linh ôm chặt eo anh, miệng thì liên tục khen ngợi: “A!!!!! Bạn trai em ngầu quá đi à, cuối cùng cũng xả tức cho em!!!!”
Trợ lý Triệu là người có năng lực, cực kỳ tự giác ngồi vào ghế lái.
Khuôn mặt vô tội của Lâm Linh lại bày ra vẻ khó hiểu: “Rõ ràng em chẳng chọc gì đến cô ta á, em cũng không hiểu sao cô ta lại cứ nhằm vào em nữa. May mà bạn trai em vừa hoạt bát vừa thông minh, gian xảo lại nhạy bén ——”
Giang Ngộ không thể chịu nổi nữa kéo tay cô ra, “Người em đang nói đến là Xì Trum!”
“À.” Lâm Linh thích thú đáp.
Trên đường trở về ‘Quân Lâm’.
Ngày hôm nay Lâm Linh cảm thấy vui quá trời quá đất.
Cứ tưởng không được gặp, bạn trai lại bất ngờ xuất hiện ở tiệc rượu, còn thuận tiện giúp giúp cô giải quyết một phiền phức lớn.
Đúng là ông trời phù hộ!
Nghĩ một hồi, cô hỏi anh: “Vì sao hôm nay anh lại đến thế, em còn tưởng loại tiệc rượu thế này anh sẽ không đi cơ.”
“Năm nay công ty mới khai thác thị trường giới giải trí, tôi tới để quan sát.” Giang Ngộ ánh mắt lãnh đạm, nhìn thẳng chính phía trước.
“Hoá ra là thế.” Lâm Linh cũng không hiểu về công việc trong công ty của anh lắm, chỉ biết Giang thị là xí nghiệp hàng đầu của thành phố C. Ngay cả công ty của anh ở chỗ nào cô cũng không biết, năm nay công ty anh đầu tư vào giới giải trí cô cũng vừa biết đấy thôi.
Cũng đúng, cô ít khi gặp Giang Ngộ lắm, cô còn không hiểu rõ tình huống của anh bằng những người khác nữa.
Đối với việc này, cô cũng bất lực, dù rằng cô đã rất cố gắng giữ lấy trái tim của bạn trai rồi.
Có lẽ cô cần phải quan tâm tới suy nghĩ trong lòng bạn trai nhiều hơn chút.
“Gần đây anh bận lắm sao?”
“Vẫn tạm.”
Lâm Linh lại hỏi: “Vậy sao anh không để ý đến em, sao cơ chứ?”
“Là bởi vì cuối tuần sao?”
Giang Ngộ: “…”
Thật sự anh chẳng thể nào hiểu nổi cô.
Giang Ngộ không đáp, nhìn mặt anh còn hơi lạnh lùng nữa. Lâm Linh dùng ngón tay chọc eo anh, không đáp, lại chọc chọc, vẫn chẳng có chút động tĩnh nào.
Lại chọc —— ngón tay bị anh bao trọn trong lòng bàn tay, cô nghe được giọng nói không kiên nhân: “Đừng nghịch nữa.”
“À.”
Lâm Linh rút tay về, hai bàn tay của cô siết lấy nhau. Nhiệt độ điều hoà trong xe không thấp, chẳng hề lạnh, chỉ là Lâm Linh lại ôm lấy bả vai mình, nói: “Lạnh quá.”
Trợ lý Triệu nhìn lại nhiệt độ, lại nhìn khoảng cách của hai người đang ngồi ở ghế sau, trầm mặc không đáp.
Nhưng mà Giang Ngộ lại nhíu mày, nhắc nhở trợ lý Triệu: “Chỉnh nhiệt độ cao hơn chút.”
“Vâng.”
Lâm Linh: “…” Vì sao bạn trai chẳng hiểu phong tình chút nào vậy hả?
Cô giờ đã không lạnh rồi còn tăng nhiệt độ nữa, làm sao bây giờ?
Muốn tháo chuông thì cần người buộc chuông, nếu Giang Ngộ làm bộ nghe không hiểu, vậy cô chẳng muốn lòng vòng với anh nữa.
Cô hắng giọng, nhìn người đàn ông đang ngồi bên trái, nói thẳng: “Ý em là, anh ngồi gần em một chút, dịch lại đây.”
…
Một phút đi qua, Giang Ngộ không nhúc nhích.
Hai phút đi qua, anh vẫn chẳng hề động đậy.
Thôi được, nếu anh không dịch thì để cô ra tay.
Hít sâu một hơi, Lâm Linh dịch mông, nghiêng người sang bên trái, đường hoàng ngồi lên đùi anh, sau đó dựa đầu vào vai anh. Cô ôm chặt lấy Giang Ngộ, như nằm cả người vào lòng anh vậy.
“Như vậy sẽ không lạnh nữa.”
Giang Ngộ ngả người về phía sau, “Xuống.”
“Em không.”
Lâm Linh vùng vẫy, cánh tay ôm eo anh càng thêm chặt.
“Lâm Linh,” Giang Ngộ lạnh lùng lên tiếng, nghiêm mặt nói: “Nếu mà vô lại cũng có giải thưởng, nhất định em sẽ giành được chiếc cúp cao nhất đấy.”
Lâm Linh: “…” Đậu má chứ thánh vô lại.
Nói thì nói thế, nhưng cuối cùng Giang Ngộ cũng không vô tình đẩy cô xuống, mặc kệ cô ôm tuỳ thích.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chiếc siêu xe bình tĩnh chạy về phía trước, thỉnh thoảng mới chấn động do đi qua mấy chỗ ổ gà ổ vịt. Giang Ngộ tuy không nói gì, nhưng nhìn lông mày của anh hiện tại cũng biết anh đang không hài lòng.
Trợ lý Triệu chỉ có thể cố gắng tránh mấy ổ đó ra, lái xe càng thêm ổn định.
Bên trong xe yên tĩnh, không một âm thanh.
Thỉnh thoảng trợ lý Triệu nhìn vào gương chiếu hậu một chút, chỉ thấy bạn gái của tổng giám đốc Giang đang nằm trọn trong lồng ngực anh, trên người khoác áo khoác anh cho, ngủ ngon lắm.
Không phải bảo rằng tình cảm không tốt sao? Vậy mà anh ấy lại cảm thấy cô Lâm Linh ôm giám đốc chặt lắm.
–
‘Quân Lâm’ là khu biệt thự được Giang thị nhận thầu, mời kiến trúc sư nổi tiếng nhất về đề thiết kế, sau hai năm cuối cùng khu biệt thự này cũng hoàn thiện, mức giá ở trên trời. Giao dịch chỉ diễn ra trong vòng nửa năm đã bán hết sạch.
Giang Ngộ giữ lại một căn thích nhất, tháng trước vừa mới lắp đặt thiết bị xong.
Xe ổn định đỗ vào trong gara.
Trợ lý Triệu rất có năng lực, nhỏ giọng báo cáo xong lịch trình công việc ngày mai lập tức xuống xe chạy lấy người.
Trợ lý Triệu đi rồi, bên trong xe chỉ còn lại hai người.
Giang Ngộ nhìn cô gái trong lòng ngủ đến quên trời quên đất. Cả một đoạn đường trở về cả tiếng đồng hồ, cô cũng ngủ trên người anh nửa tiếng, xe đã dừng vài phút rồi, còn chưa thấy dấu hiệu thức giấc.
Giang Ngộ lấy áo khoác trên người Lâm Linh, dùng tay nhéo khuôn mặt cô, vẫn không tỉnh. Cảm xúc trên đầu ngón tay mềm mại nhẵn nhụi, khiến cho anh khó kìm lòng nhéo thêm vài lần.
“Dậy.”
Lâm Linh ngủ mơ mơ màng màng, cảm nhận được má bị nhéo, đầu lắc lắc tránh thoát khỏi tay anh, nhích tới nhích lui không muốn dậy.
“Không muốn đâu, bây giờ em là công chúa ngủ trong rừng, cần anh hôn hôn thơm thơm mới tỉnh dậy cơ.”