Chương 10
Tiêu Sách cũng tò mò nhìn thứ đó, muốn xem đồ vật mà Lý Cát Xương không tiếc bất cứ giá nào bắt cóc bạn gái của Phương Bác, rốt cuộc là bảo vật gì.
Anh vừa nhìn thấy vật này, đôi mắt lập tức sáng lên, vẻ mặt như đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó.
Nhưng anh cũng không nói gì, Phương Bác đành giao miếng gỗ đen trong tay cho Lý Cát Xương.
Phương Bác cắn răng nói: “Đã giao đồ rồi, nhanh thả bạn gái tao ra!”
Lý Cát Xương lấy được miếng gỗ đen, tức khắc đứng dậy cười ha ha.
Anh ta vỗ vỗ tay, đột nhiên một cô gái bước ra từ từ phía sau nhà máy. Vẻ ngoài của cô rất khá, dáng người cũng đẹp, chỉ là trên mặt có một vết sẹo.
Phương Bác nhìn thấy cô, trong mắt hiện lên sự kích động, chạy nhanh lại ôm lấy cô vào trong ngực.
Anh ấy oán hận nhìn qua Lý Cát Xương, lại thấy Lý Cát Xương vẫn đang nghiêm túc nhìn chằm chằm miếng gỗ đen, cắn răng nói: “Linh Linh, không sao rồi, chúng ta về nhà thôi…”
“Tiêu Sách, chúng ta đi thôi.”
Tiêu Sách cười nhạt, nói: “Không cần vội, cậu là người anh em của Tiêu Sách tôi, đồ vật của cậu không phải ai cũng có thể lấy, phải làm cho bọn họ nhớ kỹ một chút.”
Nói xong, Tiêu Sách lướt qua Phương Bác, đi về phía Lý Cát Xương.
Thấy vậy, đột nhiên Phương Bác thay đổi sắc mặt, nhanh chóng nói nhỏ: “Tiêu Sách, anh đừng kích động, bọn họ nhiều người quá, đồ vật kia mất rồi cũng không sao…”
Tiêu Sách cười nhạt một tiếng, tiếp tục đi về phía Lý Cát Xương.
Hành động của anh lập tức thu hút sự chú ý của đám côn đồ trong khu nhà máy, tất cả đều vây quanh lại đây, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Sách, giống như chỉ cần anh có động thái khác lạ nào sẽ lập tức xông lên bắt giữ.
Nếu là một người bình thường, bị vây quanh bởi mười mấy tên côn đồ với gậy gộc sáng bóng trong tay, xăm trổ đầy người hình hổ gầm sói tru, chỉ sợ là sẽ sợ hãi mà ngã quỵ xuống đất, ôm đầu từ bỏ chống cự.
Nhưng khóe miệng Tiêu Sách lại nở một nụ cười nhàn nhạt, coi bọn họ như không tồn tại, một tay đút túi, một tay thì chơi đùa mấy viên đá nhỏ, tiếp tục đi về phía Lý Cát Xương.
Lý Cát Xương thấy vậy, thản nhiên phất tay nói: “Thằng nhóc này muốn đi tìm cái chết, các anh em cứ tiếp đãi anh ta thật tốt, sau đó ném vào nhà vệ sinh phía sau đi!”
Sau khi anh ta nói xong, mười mấy tên côn đồ đột nhiên cười rộ lên, đi về phía Tiêu Sách.
Khóe miệng Tiêu Sách cong lên, nhưng anh không hề hoảng sợ khi bị vây kín, mắt thấy sắp bị gậy gỗ đánh tới, hòn đá nhỏ trong tay anh nhất thời giống như viên đạn trực tiếp bắn ra.
Bụp bụp bụp bụp bụp!
Sau khi vài tiếng động rất nhỏ này vang lên, năm thanh niên đứng gần Tiêu Sách nhất đột nhiên ôm ngực, rên lên ngã xuống đất, gậy gỗ trong tay cũng cùng lúc rơi xuống.
Tình huống đột ngột này khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.
Mà lúc này, Tiêu Sách lại di chuyển, dưới chân anh vừa trượt một cái đã lập tức nhảy vào bên trong đám người, vươn tay đoạt lấy gậy gỗ trong tay một tên côn đồ, sau đó hất nhẹ một cái, tên côn đồ ngã xuống đất.
Đồng thời, hai chân anh đạp sang hai bên, đá bay hai tên côn đồ ra ngoài.
Sau đó, gậy gỗ trong tay Tiêu Sách vung vẩy, giống như có được một sinh mạng bình thường, như một con rắn thần phun ra nuốt vào, trong lúc đó một người hét thảm ngã xuống đất, trong khoảng thời gian ngắn cũng không đứng dậy được.