• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6

Anh dứt lời, dì Hàn đang ngây người đã lấy lại tinh thần, sau đó lại càng sửng sốt hơn nữa…

Nhưng rất nhanh, dì ấy lại cười thẹn thùng, liếc mắt nhìn Tiêu Sách một cái nhưng lại không đẩy tay Tiêu Sách đang ôm mình ra mà chỉ gật đầu, nhận lấy đồ ăn sáng.

Hình như dì ấy đã ngầm thừa nhận lời Tiêu Sách nói.

Lúc này, Ngụy Nam Diễm giận đến run người, mặt đỏ tía tai, ngay cả tay Hàn Vân Tịch anh ta còn chưa được nắm mà Tiêu Sách đã ôm eo cô ấy rồi!

“Mày muốn chết à?”

Ngụy Nam Diễm thẹn quá hóa giận, giơ tay đấm Tiêu Sách.

Tiêu Sách nhìn cánh tay yếu ớt của anh ta, ánh mắt nhất thời hiện lên sự khinh thường, anh vươn tay vỗ một cái vào sau ót Ngụy Nam Diễm.

“Não mày bị chó gặm à? Mày mà cũng dám ra tay với tao? Để bố mày dạy mày nên cư xử như thế nào!”

Vừa dứt lời, Tiêu Sách ra tay ngay.

Tay anh vỗ một phát lên ngực Ngụy Nam Diễm, Ngụy Nam Diễm kêu lên thảm thiết, anh ta giật lùi về phía sau, ngã xuống vũng bùn dưới đất, uống phải một ngụm nước bùn.

Tiêu Sách vẫn không dừng tay, anh nhấc chân dồn sức đạp cho Ngụy Nam Diễm mấy cái.

“Này thì giở trò với vợ tao, này thì lái xe qua vũng nước không giảm tốc độ, đều là tự tìm đường chết!”

Tiêu Sách vừa mắng vừa đạp, chẳng mấy chốc Ngụy Nam Diễm đã biến thành một pho tượng đất, anh ta đã mấy lần muốn la lên nhưng lại sợ mở miệng ra sẽ uống phải nước bùn, dì Hàn nhìn thấy như vậy cũng đờ người ra.

Dì ấy ngây người một lúc, sau đó chạy đến ôm thắt lưng Tiêu Sách: “Tiêu Sách, đừng đánh nữa, còn đánh nữa là có chuyện đấy…”

Tiêu Sách sợ làm dì Hàn bị thương, lập tức dừng lại, cười với Ngụy Nam Diễm, nói: “Lần sau còn dám làm phiền vợ tao, tao sẽ đánh gãy chân mày!”

Nói xong, Tiêu Sách cảm thấy toàn thân sảng khoái lạ thường.

Anh thấy mình như tướng quân vừa đánh thắng trận, ôm lấy eo dì Hàn, xoay người đi vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Cửa vừa khép lại, dì Hàn ngay lập tức thoát khỏi vòng tay của Tiêu Sách, đưa tay lên véo tai Tiêu Sách.

Dì ấy lầm bầm nói: “Cái thằng nhóc này, gan cũng không nhỏ nhỉ? Cậu nói ai là vợ cậu hả? Muốn ăn đòn à?”

Tiêu Sách vội vàng xin tha thứ, cười hì hì, nói: “Dì Hàn, tôi giúp dì mà, bất đắc dĩ thôi! Tên Ngụy Nam Diễm đó nhìn một cái là biết không phải người tốt, đứa ngốc cũng biết anh ta có ý đồ.”

Ngừng một chút, Tiêu Sách lại nói tiếp: “Nếu tôi không giúp dì, anh ta nhất định sẽ lại đến quấy rầy dì, sao dì lại trách tôi?”

“Hừ, sao dì lại thấy có người cố ý lợi dụng dì, cố tình trả đũa…”

Dì Hàn nói xong, cũng không tiếp tục dạy dỗ Tiêu Sách nữa, thở dài một tiếng nói: “Cậu nói cũng không sai, Ngụy Nam Diễm quả thật không phải người tốt, nhưng Tiêu Sách, cậu đánh anh ta là gặp phải phiền phức rồi.”

“Nhà anh ta có chỗ dựa vững chắc, ở thành phố Giang Lăng này, hai giới hắc bạch đều có người của anh ta, họ chắc chắn sẽ đến trả thù cậu.”

Tiêu Sách nghe vậy, thản nhiên nói: “Dì Hàn yên tâm đi, tốt nhất anh ta đừng đến chọc tôi, nếu dám đến, tôi sẽ cho anh ta biết tại sao nước biển lại mặn.”

Dì Hàn nghe thế, đầy vẻ xem thường nói: “Tóm lại cậu vẫn nên cẩn thận.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK