Chương 11
Tiêu Sách giống như chỉ đang đi dạo bình thường, từ đầu đến cuối một bàn tay luôn đút trong túi, nhanh chóng hạ gục hơn một nửa mười mấy tên côn đồ.
Những tên còn lại thấy tình hình không ổn, nhanh chân bỏ chạy, không muốn theo gót mấy anh em bị đánh bầm dập kia.
Đồng thời, trong mắt những người đang đứng cũng tràn ngập sự sợ hãi, da đầu tê rần, dùng một ánh mắt giống như đang nhìn quái vật để nhìn Tiêu Sách.
Ngay cả Phương Bác, lúc này cũng đang trợn mắt há hốc miệng nhìn Tiêu Sách.
“Tiêu Sách… Không, anh Sách! Anh… anh như vậy là…”
Phương Bác lắp bắp không nói được một câu trọn vẹn, chỉ cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Trước đó không lâu, khi Tiêu Sách đi theo, anh ấy còn lo lắng rằng sẽ không có cách bảo vệ cho Tiêu Sách khi gặp nguy hiểm.
Nhưng bây giờ anh ấy đã biết được, Tiêu Sách có chỗ nào cần anh ấy che chở cơ chứ, đám côn đồ ở trước mặt Tiêu Sách so ra còn không bằng với mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ.
Giống như những cái chai trong trò chơi bowling, lăn bóng tới là ngã, hơn nữa còn ngã rạp một đống!
Tất nhiên, không phải do bọn họ quá yếu, mà là Tiêu Sách quá mạnh.
Lúc này rốt cuộc Phương Bác cũng biết lúc trước bị người ta đuổi theo, những người đó đột nhiên ngã xuống căn bản không phải là do bị khí thế của anh ấy dọa sợ, mà là Tiêu Sách đã ra tay.
Anh ấy hít sâu một hơi, giống như một lần nữa được quen biết Tiêu Sách, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khó coi, ánh mắt lộ ra sợ hãi của Lý Cát Xương, anh ấy lại cảm thấy rất sảng khoái.
Vẻ mặt của Tiêu Sách lúc này vẫn không thay đổi, anh vẫn đang tiến về phía của Lý Cát Xương.
Sắc mặt của Lý Cát Xương đã trở nên vô cùng méo mó, đột nhiên xoay người muốn bỏ chạy.
Tiêu Sách cười lạnh một tiếng, ném gậy gỗ trong tay mình, chính xác rơi vào lưng của anh ta, làm cho anh ta ngã xuống đất.
Lúc này Tiêu Sách mới chậm rãi đi qua, kéo Lý Cát Xương đứng lên, thản nhiên nói: “Anh chạy vội như vậy làm gì? Anh còn chưa trả lại đồ cho anh em tôi đâu.”
Lý Cát Xương vẻ mặt kinh hãi, lúc này làm sao dám phản kháng, nhanh chóng giao ra mảnh gỗ đen, run rẩy nói: “Đại ca! Em sai rồi, em có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, đồ vật này em trả lại cho bọn anh, em sai rồi.”
Tiêu Sách cười nhạo một tiếng, đầu tiên là nhận lấy miếng gỗ đen, sau đó lạnh lùng nói: “Chỉ cần trả lại đồ là xong à? Không cần quỳ xuống nói xin lỗi sao?”
Sắc mặt Lý Cát Xương thay đổi, nhất thời trên mặt thoáng qua sự câm nín, nhưng cuối cùng vẫn mềm nhũn quỳ xuống.
“Anh Bác… Em sai rồi, anh là người lớn có lòng bao dung lớn hãy tha thứ cho em đi, em không dám nữa. Từ nay về sau, anh chính là đại ca, đại ca ruột thịt của em!”
Phương Bác thấy Lý Cát Xương quỳ xuống giải thích với mình, trong lòng cảm thấy cực kỳ hả giận.
“Mẹ nó, đáng khinh!”
Anh ấy đạp Lý Cát Xương một cái làm anh ta ngã xuống đấy, nhổ nước bọt về phía anh ta.
Trút giận xong, anh ấy hào hứng nói: “Anh Sách, chúng ta đi thôi.”
Tiêu Sách mỉm cười gật đầu, không hề quan tâm đám người Lý Cát Xương, cùng Phương Bác rời khỏi nhà máy.