Chương 17
Nhất thời, những người trong thang máy đều nhìn Tiêu Sách bằng ánh mắt hoài nghi.
Tiêu Sách điềm đạm nói: “Mọi người hãy tin tôi, cái thang máy này thật sự có vấn đề. Mọi người nên đi ra ngoài trước, nếu không sẽ gặp nguy hiểm…”
“Có ngu mới tin lời cậu! Tôi không có nhiều thời gian như thế, cậu mau tránh ra đi, nếu không tôi sẽ cho gọi bảo vệ.”
“Đúng thế, tôi thấy anh đang cố tình gây rối ở đây, tôi còn phải đi đưa tài liệu nữa, nếu đi trễ sẽ bị giám đốc chửi, anh mau mau tránh ra đi.”
“Cuộc họp của tôi sắp bắt đầu rồi…”
Người trong thang máy ai cũng lên tiếng phản đối, bọn họ không muốn đi ra ngoài.
Tiêu Sách nhíu mày trong chốc lát, anh nhìn chằm chằm vào người thanh niên đứng ở bên trong cùng, cảm thấy có lẽ chuyện này sẽ hơi khó giải quyết.
Còn thanh niên kia thì cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Anh ta nhìn về phía Tiêu Sách với ánh mắt lạnh như băng, khi thấy Tiêu Sách đang theo dõi mình thì khóe miệng anh ta bỗng kéo ra một nụ cười lạnh lùng.
Trong giây phút đó, có một cảm giác lạnh lẽo vọt ra trong lòng Tiêu Sách.
“Cẩn thận!” Tiêu Sách hét toáng lên, rồi lại đột nhiên ngồi sụp xuống.
Giây tiếp theo xuất hiện một tiếng động nhỏ.
Một viên đạn giảm thanh được bắn ra từ chỗ sâu trong cùng của thang máy. Càng nguy hiểm hơn là nó đã xẹt qua da đầu của Tiêu Sách, sau đó bị ghim trên bức tường phía sau.
Trong khoảnh khắc đó, những người trong thang máy ai cũng chết lặng.
Một giây sau, bọn họ lập tức thét chói tai, ai cũng sợ chết vội vàng lao ra ngoài, muốn nhanh chóng rời khỏi thang máy, lúc này bọn họ vô cùng hối hận vì đã không có nghe lời Tiêu Sách nói.
Mà thanh niên ở tận cùng bên trong thang máy kia đang cầm một một cây súng giảm thanh, miệng cười lạnh lùng.
Hai tiếng súng liên tục vang lên, hai người người chạy chậm nhất xui xẻo bị đạn găm vào ngực, trực tiếp té xuống đất, bị thanh niên kia đá một cú cho văng ra ngoài thang máy.
“Thật là vướng víu, vốn chỉ muốn giết một người thôi…” Thanh niên kia lẩm bẩm.
Khóe miệng anh ta lộ ra vẻ khát máu lạnh lùng, anh ta nâng súng lên một lần nữa, nhắm ngay vào một nữ nhân viên đang chạy trốn ở phía xa.
“Nằm xuống!”
Sắc mặt Tiêu Sách lập tức thay đổi, anh phi người lên đẩy nữ nhân viên kia ngã nhào xuống đất, viên đạn kia dường như đã xẹt quá vành tai của anh, làm cho lỗ tai bị mất thính giác tạm thời.
Nhưng anh không hề để ý đến chuyện đó, động tác lăn người rất linh hoạt, không cho thanh niên kia có cơ hội bắn lần thứ hai. Anh đã thuận lợi đưa cô nhân viên kia vào chỗ ẩn núp.
Mà lúc này, toàn bộ đại sảnh Dược phẩm Tinh Quang đã hoàn toàn hỗn loạn, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng hét chói tai, mọi người đều đang hốt hoảng chạy trốn.
Thanh niên kia nhìn thấy mục đã tiêu bị Tiêu Sách cứu đi thì sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Anh ta nhanh chóng bước ra khỏi thang máy, nói bằng giọng lạnh tanh: “Lại là mày, ban đầu mày đã nhìn chằm chằm vào tao, không biết mày đã phát hiện ra tao lúc nào, nhưng bây giờ mày phải chết!”