• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7

Sau đó, Tiêu Sách ăn sáng với dì Hàn, cùng nhau nói chuyện mấy năm gần đây, trễ lắm Tiêu Sách mới chịu về nhà.

Anh lại nhìn sang phòng tắm nhà dì Hàn xuyên qua lớp của sổ, nhịn không được lại thở dài một tiếng.

Tiêu Sách đang chuẩn bị an tâm lên giường đi ngủ, sáng mai còn dậy sớm đi tìm việc thì lại thấy dì Hàn mặc áo tắm, đi vào phòng tắm.

Tiêu Sách nhất thời khựng lại, lén nhìn sang phòng tắm dì Hàn.

Chỉ thấy dì Hàn sắc mặt hồng hào, không như Tiêu Sách tưởng tượng kéo rèm che lại như mọi khi, mà cứ thế cởi quần áo ra, bắt đầu tắm rửa cơ thể động lòng người.

Dì Hàn nhẹ nhàng nắm lấy vòng eo, dáng người mê hồn kia lại một lần nữa lộ ra trước mắt Tiêu Sách, khiến Tiêu Sách ngây dại.

Chuyện gì vậy?

Sao dì Hàn lại có thể không kéo rèm cửa lại chứ?

Dì ấy quên mất phòng tắm nhà mình đối diện với phòng của Tiêu Sách, hay là…

Cố tình quyến rũ anh?

Còn nữa, mặt dì Hàn sao lại hồng như vậy?

Hai mắt Tiêu Sách sáng rực lên, chăm chú ngắm nhìn thân thể khiến người khác phải ganh tị kia, anh đưa ánh mắt theo hai cánh tay xoa sữa tắm khắp thân thể của dì ấy.

Mãi cho đến khi dì Hàn tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm, Tiêu Sách mới thả lỏng cơ mặt, nằm xuống giường.

Anh tự hỏi, dì Hàn không kéo rèm cửa rốt cuộc là có ý gì, là quên, hay cố tình để anh nhìn thấy?

Dì Hàn biết rõ anh đã trở về, lại như trước đây không che rèm cửa lại, chắc chắn là có ý gì đó, cứ nghĩ đến việc này là máu huyết Tiêu Sách lại sục sôi.

Đây có được xem như là cố ý quyến rũ hay không?

Nghĩ đến đấy, Tiêu Sách lại cảm thấy trong người nóng ran lên.

Cả buổi tối, Tiêu Sách cứ trăn trở nghĩ ngợi, tóm lại là dì Hàn quên kéo rèm cửa hay là cố ý quyến rũ anh.

Trong đầu anh thi thoảng lại hiện ra thân hình dì Hàn trong phòng tắm…

Vì vậy ngày hôm sau, khi rửa mặt, anh dùng hết sức lắc đầu, quyết định tạm thời không nghĩ đến chuyện đó nữa, đi tìm việc làm quan trọng hơn, nếu không thì anh lại phải dựa vào sự giúp đỡ của dì Hàn…

Những năm anh ở trong quân ngũ, tuy là để dành được một ít tiền, nhưng khi rời khỏi quân ngũ anh đã giao toàn bộ cho đồng đội Thủy Oa để cứu người bố bị ung thư của anh ta.

Lúc này, túi quần Tiêu Sách còn sạch hơn da mặt của anh.

Anh cất bước về phía thành phố, nhưng chưa đi khỏi khu nhà ổ chuột đã gặp một đám bảy tám người, trong tay cầm khúc cây đang đuổi đánh một thanh niên tầm 23, 24 tuổi.

Người thanh niên bị trói hai tay, cao ráo khỏe mạnh, cơ bắp vạm vỡ, toàn thân tràn đầy sức mạnh.

Tiêu Sách nhìn người thanh niên cao khỏe như tháp này, nhìn qua thì giống như một đầu gấu bình thường, sau đó ánh mặt anh bỗng sáng lên, kinh ngạc nói: “Phương Bác, Tiểu Bác?”

“Phương Bác, có bản lĩnh thì đừng có chạy, xem hôm nay bố mày có đánh què chân mày không?”

“Không phải dọa, có bản lĩnh thì đấu một chọi một với ông nội mày đi, ông đây có bị trói hai tay cũng chỉ cần một đấm là có thể đấm chết chúng mày, ra vẻ cái gì? Sau này đừng có một mình mà đụng phải ông đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK