Chương 9
Nói xong, Phương Bác chạy vụt ra ngoài.
Tiêu Sách cũng vội vàng chạy theo, đuổi kịp anh ấy, bình tĩnh nói: “Tiểu Bác, cậu đừng nóng vội, Lý Cát Xương bắt cóc bạn gái cậu lại còn gọi điện cho cậu, nói trắng ra thì mục tiêu thực sự của anh ta không phải bạn gái cậu mà là thứ khác.”
“Tạm thời thì bạn gái cậu không gặp nguy hiểm đâu, cậu vội vàng đi đến đó, ngược lại có thể sẽ bị mắc mưu, để tôi đi với cậu xem sao.”
“Anh đi với em? Thôi đi, Tiêu Sách, Lý Cát Xương là trùm của bang hội vùng lân cận, đàn em dưới tay anh ta không ít đâu, lại ra tay rất dã man, anh đi theo kiểu gì cũng bị thương.” Phương Bác nghe vậy vội lắc đầu.
“Tôi đi với cậu, đừng lề mề tốn thời gian nữa.” Tiêu Sách nói.
“Thôi được rồi, nhưng lúc đó nếu thấy nguy hiểm, anh đừng để ý đến em, cứ chạy trước đi, em không giữ anh lại đâu.” Phương Bác nhíu mày, đành đồng ý với anh.
Rất nhanh, Phương Bác đã chặn được một chiếc taxi, sốt ruột nói: “Bác tài, đến xưởng kim loại Thành Đông, nhanh!”
Xưởng kim loại Thành Đông cũng không xa lắm, đã bị bỏ hoang rất lâu rồi, chỉ còn lại một nhà xưởng đổ nát, xe taxi chạy chưa đến năm phút đã đến nơi.
Phương Bác vô cùng lo lắng cho an nguy của bạn gái, không đợi xe dừng hẳn đã lao xuống, chạy như điên vào trong nhà xưởng.
Tiêu Sách lắc đầu ngao ngán, thong thả thanh toán tiền xe, rồi mới từ từ theo sau anh ấy đi vào trong căn nhà xưởng bỏ hoang.
Anh đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện bên trong có khoảng mười lăm mười sáu thanh niên người đầy hình xăm đứng đó.
Bọn họ ai cũng để vai trần, vung vẩy cây gậy trong tay, nhếch mép cười khẩy nhìn Phương Bác.
“Lý Cát Xương, bạn gái tao đâu? Mau thả bạn gái tao ra!”
Phương Bác chẳng thèm để ý xung quanh, anh ấy nghiến răng nghiến lợi nhìn người thanh niên tầm 30 tuổi đang nhàn nhã ngồi trên ghế cắt móng tay.
Lý Cát Xương đặt đồ bấm móng tay trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Phương Bác, cười nói: “Tới cũng rất nhanh nha, yên tâm, bạn gái của mày không sao đâu. Nếu mày mang đồ tới rồi thì giao cho tao, tao sẽ lập tức thả cô ấy ra ngay.”
“Còn không thì, nơi này của tao có nhiều anh em như vậy, chắc chắn có thể giúp mày tiếp đãi cô ấy thật tốt.”
“Lý Cát Xương, mày muốn chết sao?” Phương Bác tức giận hét lên, nhưng không dám manh động.
Dù tự tin và kiêu ngạo đến đâu, anh ấy cũng không nghĩ mình có thể đánh bại mười mấy người cùng một lúc. Ánh mắt anh ấy chuyển động rất nhanh, thầm suy nghĩ phải làm thế nào để cứu được bạn gái ra.
Lý Cát Xương không chút hoang mang, bộ dạng bề trên cao quý nhìn Phương Bác.
Sắc mặt Phương Bác u ám, cuối cùng chỉ có thể cắn răng nói: “Tao có thể giao đồ cho mày, nhưng phải thả bạn gái tao ra trước đã!”
“Ha ha, Phương Bác, mày cho rằng tao bị ngốc à? Trước tiên giao đồ ra đây, sau đó bạn gái mày đương nhiên sẽ trả lại cho mày, Lý Cát Xương tao cũng có danh dự mà, đã nói là sẽ làm.”
Phương Bác nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chỉ có thể móc từ trong ngực ra một vật đen thui, giống như một khúc gỗ mục, lưu luyến không rời nhìn thoáng qua.