• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13

Đi xem coi Cao Cẩn Băng, một trong bốn người đẹp của Giang Lăng rốt cuộc đẹp đến mức nào.

Sau khi cùng Phương Bác tách ra, Tiêu Sách gọi xe đến dưới toà nhà của Dược phẩm Tinh Quang, nói với tiếp tân mục đích mình đến, điền đơn xong rồi thì được dẫn vào một căn phòng nghỉ rộng rãi.

Lúc này, trong phòng nghỉ đã có bốn người.

Một trong những người đó có vẻ mặt nghiêm túc, nửa mông ngồi trên ghế, ở trong tình trạng vô cùng cảnh giác, trên người toả ra khí chất chỉ có quân nhân giải ngũ mới có.

Còn ba người còn lại, ai cũng có ánh mắt hung dữ, lộ ra sự dữ tợn.

Hai loại người khác nhau rõ ràng, chia nhau ngồi ở hai bên của phòng nghỉ. Khi họ nhìn thấy Tiêu Sách vào, đột nhiên cùng quay sang nhìn anh.

“Xin chào.” Tiêu Sách không để tâm đến ánh mắt của mấy người đó, gật gật đầu với người quân nhân giải ngũ, rồi bình thản ung dung đi đến sofa giữa phòng mà ngồi.

“Lại là quân nhân giải ngũ, thật là mẹ nó phiền mà!” Một người đàn ông trung niên có vết sẹo hung tợn trên mặt đột nhiên hừ lạnh nói.

Tiêu Sách quay đầu nhìn người đàn ông mặt sẹo, thấy trên mặt ông ta có vẻ khát máu, đột nhiên nhíu mày nói: “Sao? Ông có thù với quân nhân giải ngũ sao?”

“Ha ha ha, không có, tôi chỉ là không thích và khinh thường các người thôi! Dựa vào đâu mà đa số nơi nào cũng chỉ nhận giấy chứng nhận giải ngũ, rõ ràng đều là đồ bỏ đi!”

Nói xong, người đàn ông mặt sẹo khinh thường nhìn Tiêu Sách, vẻ mặt kiêu ngạo.

Hai người đàn ông hung dữ khác bên cạnh ông ta cũng nhìn chằm chằm Tiêu Sách đầy ác ý, lộ ra hàm răng trắng, giống như một con thú dữ đang nhìn chằm chằm con mồi của nó vậy.

“Ba người này chắc là lính đánh thuê trong giới xã hội đen…” Trong lòng Tiêu Sách nghĩ.

Mặc dù ba người này đang khiêu khích anh, nói chuyện không dễ nghe, nhưng Tiêu Sách không muốn gây sự, nên anh cũng lười đáp lại bọn họ, nhắm mắt lại chờ đợi.

Tiêu Sách không nói gì, ba người kia lại tưởng là anh sợ, đột nhiên chế nhạo nói: “Rác rưởi! Quân nhân giải ngũ bây giờ đến máu cũng chẳng mấy khi thấy, lấy đâu ra tâm huyết!”

“Công việc nguy hiểm thế này không thích hợp với các người đâu, vẫn nên về nhà nuôi heo đi, lỡ lát nữa bị chúng tôi đánh cho một trận thì mất mặt lắm!”

“Ha ha, tôi gặp nhiều quân nhân giải ngũ rồi, nhưng không một ai biết đánh nhau cả, tất cả đều là đồ bỏ đi!”

“Dù sao cũng là thời bình, bọn họ ở trong quân đội cũng chỉ xếp chăn, hô khẩu hiệu, anh còn mong đợi có thể có cao thủ gì chứ? Một mình tôi cũng có thể đánh bại mười người!”

Ba người anh một câu tôi một câu, lời nói ngày càng khó nghe, sỉ nhục Tiêu Sách, sỉ nhục quân nhân.

Tiêu Sách đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt hiện lên sự giận dữ.

Anh không quan tâm đến việc bọn họ khiêu khích anh, nhưng anh không thể chịu được khi ba người họ sỉ nhục quân nhân!

Anh từ từ đứng dậy, lạnh lùng nhìn ba người họ, nói: “Im miệng cho tôi!”

Ba người đó cười ha ha, tiếp tục chế nhạo nói: “Sao? Đây là thẹn quá nên giận à? Đúng là không giữ nổi bình tĩnh, có giỏi thì cậu đánh chúng tôi đi?”

Khóe miệng Tiêu Sách vểnh lên, cười lạnh nói: “Đánh các người? Thật là một yêu cầu biến thái, vậy tôi sẽ thỏa mãn các người!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK