• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3

Anh vừa nói xong, sắc mặt của ba người kia lập tức thay đổi.

Tiêu Sách thấy vậy, trong lòng đã đoán được sơ sơ.

Cho dù ba người này không phải là người nhà họ Lý thì chắc cũng liên quan đến nhà họ Lý. Anh cũng lười hỏi nữa, từ từ đi về phía ba người họ, chuẩn bị để lại một kỷ niệm khắc cốt ghi tâm cho bọn họ.

Nhưng vào lúc này, dì Hàn ở bên cạnh dường như nghe thấy tiếng động, hét qua bên này: “Ai vậy? Ai ở bên đó? Là cậu sao Tiêu Sách?”

Tiêu Sách nghe thấy tiếng của dì Hàn, đột nhiên dừng bước chân, do dự một lúc, cuối cùng không tiếp tục ra tay với đám sát thủ.

Anh lạnh lùng nói với ba tên sát thủ: “Xem như các người may mắn, mau cút đi! Trở về nói với nhà họ Lý, đây là bọn họ đang tìm cái chết.”

Ba tên sát thủ nghe thấy, đột nhiên như được ân xá mà đỡ nhau đứng dậy rồi bỏ chạy.

Bọn họ vừa đi không bao lâu, dì Hàn đã xuất hiện ở trước cửa nhà Tiêu Sách.

Rõ ràng là dì ấy bị tiếng động đánh nhau làm ồn mà tỉnh giấc, trên người còn đang mặc áo ngủ bằng bông mỏng như cánh ve.

Đôi chân thon dài trắng nõn hoàn toàn lộ ra trước mắt Tiêu Sách, cặp mông cong vểnh cũng như ẩn như hiện, vô cùng nóng bỏng.

Dì Hàn nhìn thấy Tiêu Sách, trên mặt đẩy vẻ kích động, run giọng nói: “Tiêu Sách, thật sự là cậu sao…”

Một giây sau, cơ thể nóng bỏng của dì Hàn đã bổ nhào vào ngực Tiêu Sách, ôm chặt lấy eo anh.

Tiêu Sách đột nhiên ngây người, hai tay anh cứng đơ trong không khí, nhất thời không biết để đâu. Anh cúi đầu nhìn dì Hàn đang kích động, cảm thấy lòng mình cũng run rẩy theo.

Anh nhớ lần đầu tiên nhìn thấy dì Hàn là lúc anh mười tuổi.

Lúc đó dì Hàn vừa dọn đến đây, mặc chiếc váy công chúa như là một cô công chúa thật sự, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, khiến cho những đứa trẻ chưa từng nhìn thấy bộ mặt thành phố ở thị trấn tồi tàn này tự ti mà không dám đến gần dì ấy.

Chỉ có Tiêu Sách không sợ trời không sợ đất chạy đến vén váy dì ấy, kết quả… bị dì ấy ấn xuống đất đánh cho một trận.

Dì ấy bắt anh gọi là dì Hàn thì mới chịu bỏ qua cho anh. Mà trên thực tế, dì Hàn chỉ lớn hơn Tiêu Sách ba tuổi.

Năm Tiêu Sách mười ba tuổi, bố mẹ ngoài ý muốn mà qua đời. Từ đó về sau, dì Hàn đã bắt đầu chăm sóc Tiêu Sách, còn quan tâm anh hơn cả em trai.

Cuộc sống của bọn họ rất cực khổ, nhưng dì Hàn chưa từng oán hận, cho đến khi Tiêu Sách không muốn liên lụy dì ấy nữa, quyết định đi nhập ngũ.

“Tiêu Sách, để dì Hàn nhìn xem, cậu cao hơn rồi, cũng cơ bắp hơn…”

Rất lâu sau dì Hàn mới buông Tiêu Sách ra, gương mặt hơi đỏ quan sát anh.

Khi cơ thể ấm nóng của dì Hàn tách ra, Tiêu Sách đột nhiên thấy cả người nóng lên, chỉ có thể cảm khái nói: “Dì Hàn, dì còn đẹp hơn trước kia…”

Dì Hàn nghe thấy, không nhịn được mà hừ hừ nói: “Thằng nhóc thối, đừng tưởng nói mấy câu dễ nghe thì tôi có thể tha thứ cho cậu, mau cởi quần áo ra…”

“Gì ạ? Cởi quần áo?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK