Chương 20
Trầm Y hơi động đậy khóe môi, nhưng cuối cùng cô ấy cũng không giải thích, chỉ nói: “Tổng giám đốc, tôi xin lỗi, sau này tôi sẽ kiềm chế mình thật tốt. Còn về vụ việc xả súng ngày hôm nay, tôi…”
Trầm Y còn chưa nói xong Cao Cẩn Băng đã ngắt lời cô ấy, nhàn nhạt nói: “Về chuyện của ngày hôm nay, cô không cần quan tâm nữa, tôi đã hiểu rõ tất cả những chi tiết và sẽ sắp xếp để những người khác xử lý.”
“Cô chỉ là giám đốc HR, tôi vẫn còn những chuyện khác cần cô xử lý…”
“Xin tổng giám đốc cứ nói, tôi nhất định sẽ làm tốt.”
“Rất tốt, chuyện tôi muốn cô làm rất đơn giản, cô hãy đưa Tiêu Sách, người hôm nay đến tuyển dụng mà lại bị cô đuổi đi đến đây, và tuyển anh ta một lần nữa…”
Nghe được lời của Cao Cẩn Băng, Trầm Y nhất thời sửng sốt, nói: “Tổng giám đốc, anh ta…”
Cao Cẩn Băng cắt ngang lời cô ấy nói một lần nữa, nhàn nhạt nói: “Lời tôi nói còn chưa rõ ràng sao? Bất kể là hôm nay hai người đã xảy ra chuyện gì thì anh ta vẫn là người đã cứu chúng ta, cũng đã cứu cổ phiếu của công ty, anh ta chính là người mà chúng ta cần.”
“Cho nên, cô là người đuổi anh ta đi thì bây giờ phải tự mình lôi kéo anh ta quay lại.”
“Nếu không làm được thì cô cũng không cần phải giữ chức vụ giám đốc này nữa…”
Cao Cẩn Băng nói xong, mang theo vẻ uy nghiêm không thể phản đối.
Trầm Y cắn chặt môi, cô ấy biết người phụ nữ này cho tới bây giờ luôn nói sao làm vậy.
Cô ấy chỉ có thể gật đầu nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ mang anh ta quay trở lại.”
Nói xong, cô ấy hít sâu một hơi rồi xoay người rời đi.
Trở lại phòng làm việc của mình, Trầm Y lấy tay xoa xoa ấn đường. Cô ấy cầm tài liệu của Tiêu Sách trong tay, cắn răng, mở điện thoại lên gọi.
Tổng giám đốc đã chỉ đích danh cô ấy phải mang Tiêu Sách về, nên cô ấy không thể không làm theo, bởi vì cô biết rất rõ lời nói của Cao Cẩn Băng ở tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang chính là thánh chỉ.
Nếu như cô ấy không lôi kéo được Tiêu Sách về đây thì công việc này cũng sẽ phải chấm dứt. Mà bây giờ, cô ấy tuyệt đối không thể để mất công việc này.
Cho nên, dù có không muốn đi chăng nữa, cô ấy vẫn phải gọi điện cho Tiêu Sách.
Mà lúc này Tiêu Sách đi lang thang ở mấy chỗ xung quanh để tìm một công việc phù hợp.
Anh không biết hậu quả mà Trầm Y phải nhận, nếu biết, chỉ sợ anh cũng sẽ nói một câu đáng đời.
Khi Trầm Y gọi tới, anh cũng không biết đó là Trầm Y, tùy tiện bấm nút nghe: “Alo, ai đó?”
“Chào anh Tiêu Sách, tôi là Trầm Y…”
Tiêu Sách nghe vậy thì chớp mắt, sau đó khóe miệng vểnh lên, nói: “Hóa ra là cô gái ngực to? Cô tìm tôi có chuyện gì thế? Không phải muốn tôi quay lại đó đấy chứ?”
“Cô gái ngực to?”
Trầm Y nghe vậy nhất thời ngẩn cả người, sau đó cô nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng nghĩ tới yêu cầu của tổng giám đốc, cô chỉ có thể đè lửa giận xuống, bình tĩnh nói: “Anh Tiêu Sách, đúng là tôi mong anh có thể quay lại một chuyến, trước đó giữa hai chúng ta đã có chút hiểu lầm, chúng ta có thể bàn bạc lại…”
Tiêu Sách nghe vậy, cười một tiếng, nói: “Hiểu lầm? Có hiểu lầm nào đâu? Cô nói không sai, chỗ của các cô không cần một người như tôi, tôi là ma là quỷ, là kẻ điên… Dẫu sao thì, cô ngực to hơn nên cô có lý.”
“Ha ha ha, cho nên, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa…”
Sau khi chế giễu Trầm Y một hồi, Tiêu Sách không chút do dự cúp điện thoại, mặt anh hết sức thỏa mãn.
Trầm Y thì ngây ngô sững sờ nhìn cái điện thoại đã tắt ngúm, cô nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Khốn kiếp! Tôi đã phải hạ giọng để nói chuyện, anh còn muốn thế nào nữa? Còn dám trêu chọc tôi!”