Bùi Việt mặc long bào bước ra từ Ngự Thư phòng, rõ ràng thấy hai người đứng trước cửa, dáng vẻ lén la lén lút. Bùi Việt sửa soạn cổ tay áo rồi khoanh tay nhìn họ, hai người đang ồn ào kia tức khắc câm miệng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Bùi Việt.
Trước đó, Lưu Khuê đã biết Bùi Việt chuẩn bị đến Lễ bộ một chuyến. Sắp đến ngày cúng tế, mùng ba tháng ba hằng năm, triều đình sẽ cử quan viên đi tổ chức đại điển tế tự ở ngoại ô phía nam để cầu nguyện năm nay mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Lần trước vì chuyện môi Bùi Việt bị cắn rách, lão Thượng thư Lễ bộ kích động đến nỗi té ngã, vậy mà lão Thượng thư này vẫn không chịu ở nhà tĩnh dưỡng, bắt nhi tử phải khiêng mình tới khu công sở*.
*Khu công sở là nơi quan lại làm việc.
Bùi Việt thân là Đế vương, quyết định sẽ đích thân đến Lễ bộ một chuyến để thảo luận quy trình cúng tế với lão Thượng thư, đồng thời bày tỏ lòng săn sóc hạ thần.
Chuyện này mặc dù quan trọng nhưng cũng không gấp gáp, trong mắt Lưu Khuê, cô nương kia quan trọng hơn thảo luận công việc nhiều, bèn nháy mắt ra dấu cho Lận Tuần. Lận Tuần không biết Bùi Việt có việc quan trọng nên đi thẳng vào vấn đề: “Bệ hạ, thần gặp phải Tô cô nương kia ở cổng Huyền Vũ… Không biết có phải đang chờ ngài hay không?”
Sắc mặt Bùi Việt hơi thay đổi, hiển nhiên là rất bất ngờ.
Hắn nhìn thoáng qua sắc trời, bầu trời âm u, dường như sắp có mưa bụi rơi xuống, không khỏi đưa mắt nhìn về phía khu công sở. Lưu Khuê biết hắn đang cân nhắc chuyện gì, không khỏi nhanh trí dùng khuỷu tay chọc Lận Tuần, cố ý cất cao giọng nói: “Vẻ mặt của cô nương kia có sốt ruột không? Cổng Huyền Vũ gió lớn, đừng để nàng ấy bị lạnh đổ bệnh.”
Lận Tuần biết rõ ông ấy có ý đồ gì, cũng cụp mi trả lời: “Hình như cô nương ấy ăn mặc hơi phong phanh, cũng không thấy cầm ô, trông vẻ mặt như có chuyện gì đó…”
Ánh mắt Bùi Việt nặng nề nhìn gỗ son trước điện Phụng Thiên, mím môi không tiếp lời. Nhưng hắn vẫn đứng yên đó không dời bước, có thể thấy được đã nảy sinh tâm tư khác.
Lưu Khuê lập tức kiếm cớ giúp hắn: “Bệ hạ, ngài đi vào canh giờ này thì không biết sẽ phải thảo luận đến lúc nào, hôm nay trời lạnh, Liễu Thượng thư đã lớn tuổi, chi bằng ngài để ông ấy về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai rồi thảo luận cũng chưa muộn.”
Quan trọng hơn là, so với kiên trì thảo luận quy trình cúng tế, tâm bệnh của lão Thượng thư là hôn sự của Thiên tử. Nếu Bùi Việt có thể thuận lợi đón cô nương kia vào hoàng cung, mới thật sự được coi là săn sóc thần tử.
Bùi Việt hoàn hồn, bình tĩnh ra lệnh: “Ngươi sai người đi thông báo cho lão Thượng thư, cứ nói trẫm có việc bận, kêu ông ấy hồi phủ tĩnh dưỡng sớm một chút.”
Lưu Khuê nở nụ cười rạng rỡ, vội vàng khom lưng: “Nô tài tuân chỉ.”
Bùi Việt đang định cất bước, bỗng nhìn thoáng qua long bào trên người, dừng lại trong chốc lát rồi vào phòng thay quần áo. Nhìn bóng lưng của hắn, Lưu Khuê hé miệng cười, quay đầu thấy Lận Tuần vẫn đứng ở đây, không khỏi đẩy hắn ta một phen: “Đi đi, đừng chặn đường ta, ta cũng phải thay một bộ xiêm y…”
Hắn ta thầm nghĩ, rõ ràng Bùi Việt cũng muốn đi gặp cô nương nhà người ta, không thì mười con trâu cũng không thể kéo hắn nhúc nhích.
Lát sau, chủ tớ ba người rời khỏi điện Phụng Thiên, vốn nên men theo cung đạo phía tây điện Phụng Thiên đi thẳng về phía bắc, băng qua Ngự Hoa viên thì sẽ đến cổng Huyền Vũ, song lần trước hắn che giấu thân phận, nói mình là Tuần mã sư, vậy thì không thể không từ cổng Tây Hoa phóng ngựa ra ngoài, men theo sông đào bảo vệ thành vòng về vườn Thượng Lâm, sau đó lại từ cổng Huyền Vũ vào cung.
Khi ấy sắc trời càng tối tăm, chỉ còn một chút ánh sáng, mưa bụi dày đặc rả rích rơi xuống.
Từ trong ra ngoài cổng Huyền Vũ có hai cánh cửa, bên trong là cung đạo rộng lớn, có thể đi thông đến chung quanh, từ cánh cửa đi về hướng nam là nội đình, cửa này đóng kín quanh năm, chỉ mở hai cửa bên đông và tây. Nếu nàng đến từ điện Anh Hoa thì sẽ ở gần góc cửa tây, Bùi Việt cầm ô giấy dầu tiến vào từ cửa hướng tây.
Hắn nhìn bên trong một lượt, bên trái là cung tường thiên viện, trống rỗng không có bóng người, bên phải là khu vườn hoang, bụi cây cao bằng nửa người mọc chằng chịt khắp nơi, mấy cây thân gỗ già che khuất bầu trời thấp thoáng dưới vách tường loang lổ. Khu vườn này không rộng, hầu như chỉ nhìn thoáng qua sẽ thấy rõ ràng cảnh vật bên trong.
Trong vườn cũng không có người.
Bùi Việt không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Thời tiết kiểu này, nàng không bị ướt mưa cũng tốt, sau đó trong lòng hắn lại dâng lên một chút buồn bã. Mưa bụi tầm tã, Bùi Việt đứng dưới tường một lát, đang định rời đi thì chợt nghe thấy tiếng ho rất nhỏ trong rừng, tiếng ho bị nước mưa lấn át đến nỗi gần như không thể nghe rõ nhưng tai của Bùi Việt rất thính, quanh năm hành quân đánh trận nên cực kỳ nhạy bén với âm thanh, hắn không khỏi nghiêm mặt, vội vàng cất bước tiến vào trong vườn.
Bước đến con đường lót đá mà lần trước hai người gặp nhau, một hình bóng xinh đẹp mảnh khảnh dần dần lộ ra sau thân cây. Nàng mặc một chiếc áo trắng, ôm gói đồ màu nâu co ro trốn sau thân cây, đôi mắt đen láy giấu dưới hàng mi thật dài, đằng sau là những bông hoa mảnh mai bị nước mưa xối ướt nhẹp, thân cây cao cao, tiếng mưa rơi rả rích thành một khúc nhạc, tất cả đều biến thành làm nền cho nàng.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân, nàng ngước mắt lên, đôi mắt yêu kiều ấy như làn thu thủy nét xuân sơn, thoáng chốc trở nên sống động hơn bao giờ hết, không có một chút bối rối cô đơn vì bị lạnh nhạt, cũng không có một chút oán trách vì phải chờ thật lâu, đuôi mắt hơi nhướng lên, tia sáng lấp lánh như tràn ra từ đôi mắt ấy, sung sướng vẫy tay gọi hắn.
Bùi Việt đón nàng vào phòng trực hai bên cổng Huyền Vũ.
Lưu Khuê đã sớm đuổi người ra ngoài, trong căn nhà gạch không lớn không nhỏ chỉ còn hai người.
Ánh nến đung đưa, bị gió thổi lúc sáng lúc tối. Không biết Bùi Việt lấy từ đâu ra một tấm khăn sạch đưa cho Thư Quân, Thư Quân nhận lấy lau nước mưa dính trên gò má và trên người. Chỗ trú mưa của nàng vừa hay che khuất thân thể của nàng, chỉ có làn váy và trán dính ít nước mưa.
Không lâu sau, Lưu Khuê cầm một cái chụp thủy tinh tiến vào, che ánh nến không bị gió thổi tắt, sau đó lại dâng lò sưởi tay cho Bùi Việt, Bùi Việt nhân tiện đưa cho Thư Quân, Thư Quân nhận lấy rồi nói cảm ơn, ôm trong bụng, ngón tay tê cứng dần dần hồi phục tri giác.
Hai người ngồi cách nhau một chiếc bàn nhỏ, vừa đủ để Thư Quân ngồi vào nhưng đối với một nam tử cao lớn như Bùi Việt mà nói, chiếc bàn đơn sơ này quá chật chội, bóng dáng cao lớn của hắn nguy nga như ngọn núi, cho người ta áp lực vô hình.
“Ngày mưa thế này nàng ở đây làm gì?”
Ánh mắt Bùi Việt bình tĩnh như dòng nước, không có sâu không lường được, cũng không có cảm xúc dao động, bình tĩnh đến nỗi có thể dễ dàng chứa đựng bất cứ sóng gió nào. Kiểu người này khiến người vô thức muốn dựa dẫm vào.
Thư Quân ôm lò sưởi tay, rất ngượng ngùng.
Trước khi Bùi Việt xuất hiện, nàng đã hạ quyết tâm bỏ cuộc, chuẩn bị chờ mưa tạnh rồi quay về. Nàng suy nghĩ, nếu hắn thật sự muốn gây khó dễ cho mình thì hôm qua đã vin vào chuyện này không chịu buông tha. Nhưng nếu hắn không có ý định dây dưa với nàng thì tấm khăn thêu kia phải xử lý thỏa đáng, nếu nàng nhắc lại thì chẳng khác nào làm điều thừa, ngược lại khiến cả mình lẫn đối phương lâm vào hoàn cảnh lúng túng.
Nhưng bây giờ, Bùi Việt lại xuất hiện.
Thư Quân bèn nghĩ đến một cái cớ: “Hôm qua ngài rời đi vội vàng, ta muốn nói lời cảm ơn cũng không kịp, hôm nay không có việc gì khác, ta bèn đến đây chờ một lát, lỡ gặp được ngài thì cũng tiện đích thân nói lời cảm ơn, nào ngờ trời lại đổ mưa.”
Nàng đứng dậy, trịnh trọng hành lễ với hắn, miệng nói “nói lời cảm ơn” nhưng trong lòng lại âm thầm nói xin lỗi vì lần trước đã mạo phạm hắn.
Dù thế nào đi nữa, đối với nàng mà nói, chuyện lần trước đã kết thúc.
Bùi Việt cụp mí mắt: “Khách sáo.” Rồi cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm.
Bầu không khí thoáng chốc yên tĩnh. Bên ngoài cơn mưa cứ lớn dần, trong lúc nhất thời không thể rời đi, Thư Quân ôm cái bụng đói của mình: “Ngài đã dùng bữa tối chưa?”
“Chưa.” Bùi Việt ngước mắt nhìn nàng, lọn tóc trên thái dương của tiểu cô nương vẫn hơi ẩm ướt, dán lên gò má trông hơi lộn xộn, song cho dù lộn xộn thì vẫn rất xinh đẹp: “Nàng đói rồi à?”
Nếu đói bụng rồi thì gọi người truyền thiện.
Nghe vậy, Thư Quân vội vàng lấy một tấm khăn trong bọc rồi mở ra, bên trong là hai cái bánh hấp trắng, trên bánh bỏ chút hành thái và hạt vừng, thoang thoảng mùi thơm. Bùi Việt khó hiểu nhìn nàng, đã thấy nàng đưa bánh đến trước mặt mình: “Ngài ăn cái bánh tạm lót dạ đi.”
Đôi mắt của nàng sáng ngời, tràn đầy chân thành, sóng sánh ngập nước, dễ dàng tước đoạt tâm trí người khác.
Cả đời Bùi Việt sống an nhàn sung sướng, lại là đương triều Thiên tử, cho dù lúc khổ cực nhất ở quân doanh cũng sẽ không ăn uống tệ hơn cái bánh hấp này. Hắn có thể thấy được Thư Quân cực kỳ trân trọng bánh hấp này.
Nâng món đồ mà mình trân trọng dâng cho hắn…
Bùi Việt cầm một cái bánh: “Nàng cũng ăn đi.”
Thư Quân không chút do dự ôm cánh bánh hấp còn lại cắn một miếng nhỏ. Động tác của nàng tuy nhanh nhưng không thô lỗ, cứ như đã đói lắm rồi.
Bị nàng thu hút, Bùi Việt cũng cắn một miếng bánh, lại ngửi thấy mùi thơm đặc trưng trên người thiếu nữ. Cái bánh này vẫn còn ấm, có thể thấy được nàng ủ ấm nó bằng thân thể của mình, Bùi Việt bỗng khựng lại, vẻ mặt hơi mất tự nhiên. Hắn liếc nhìn cô nương đối diện, miệng anh đào nhỏ bé của nàng đang khép mở cắn bánh, thậm chí có hạt vừng dính trên đôi môi bóng loáng mềm mại ấy, hắn chợt nhớ đêm hôm đó, cái miệng nhỏ này đè lên môi hắn một cách chính xác, không lệch một phân.
Lúc ấy nàng say đến nỗi hồ đồ, e rằng đã quên mất chuyện này.
Đã lâu Bùi Việt chưa ăn món ăn được chế biến đơn giản như thế này nhưng lại cảm thấy không tồi: “Bánh của nàng lấy ở đâu?”
“Ta trộm được…” Dứt lời, nhận thấy mình lỡ miệng, Thư Quân đưa mắt nhìn Bùi Việt, miệng vẫn còn dính vụn bánh, vẻ mặt bối rối: “Ta… Ta không cố ý làm thế…”
Hôm qua, Bùi Ngạn Sinh - Thế tử Lâm Xuyên Vương bày tỏ thiện ý với nàng khiến mấy cô nương ghen ghét, hôm nay đến giờ ngọ thiện, mấy cô nương đó cố ý đụng ngã hộp đồ ăn của nàng, làm hại nàng không thể ăn no. Công chúa Thục Nguyệt chỉ bàng quan chứ không thèm quan tâm đến nàng, đêm qua nàng lại không ngủ ngon giấc, buổi chiều vừa đói vừa mệt, chịu không nổi ngủ gật, lại bị mấy người kia bắt quả tang, phu tử phạt nàng ra ngoài tự kiểm điểm, cứ thế đứng suốt một canh giờ. Chờ đến khi mọi người giải tán, nàng buồn bã không muốn về cung Hàm An, dứt khoát lấy trộm hai cái bánh hấp trong phòng trà nước rồi đi tìm Bùi Việt.
Bùi Việt thấy dưới vành mắt của nàng xanh đen, hốc mắt đỏ hoe, trông như một chú thỏ con đáng thương.
“Sao lại trộm đồ? Có phải là có người bắt nạt nàng không?”
Tối qua bị bỏ rơi một mình ở đây, hôm nay lại đói bụng đến nỗi lấy trộm bánh hấp để ăn cho đỡ đói, nếu là thư đồng thì chắc chắn sẽ có người che chở nàng nhưng sự thật là không có ai che chở nàng.
Ánh mắt Bùi Việt tối sầm, hắn vốn lớn lên trong hậu cung, sao lại không biết hậu cung sâu cạn. Một cô nương như hoa như ngọc lại không có tâm kế như thế này, rất dễ dàng bị kẻ khác theo dõi, bị người ta làm nhục.
Thư Quân không muốn nhắc lại chuyện phiền lòng ấy, cũng không muốn kể lể khiến người ta thương hại. Để dời sự chú ý của hắn, nàng bèn lấy sách từ trong túi đựng: “Nào có, ngài nhầm rồi.”
“Phải rồi, hôm nay phu tử giao bài tập cho ta, nói là không hoàn thành thì ngày mai sẽ bị đánh roi. Nhưng đề bài toán này, ta hoàn toàn không biết làm, ngài có thể dạy ta không?”
Nàng đưa khóa thiếp mà phu tử phát xuống cho hắn, Bùi Việt nhận lấy, mượn ánh đèn không mấy sáng ngời nhìn lướt qua, bỗng nhíu mày.
Khóa thiếp này có hai mặt, mặt trước viết một bài sách luận rồi kêu học sinh trả lời ưu và khuyết điểm của kế sách thống trị lũ lụt các đời vua, mặt sau viết một bài tập toán, thoạt nhìn không có chỗ nào không ổn, đề toán rất thực dụng, sách luận thường thấy trong khoa cử, lại càng cần thiết. Chỉ có điều, phu tử dạy học thì phải nắm giữ trình độ của học sinh, hai bài tập này phù hợp với nam tử chứ không hợp với cô nương khuê phòng. Không phải đang nói cô nương vô dụng, mà là nếu thật sự muốn dạy thì cũng nên dạy từng bước một, chứ không phải bất thình lình cho một bài tập khó, ngược lại khiến cô nương sợ hãi né tránh.
Phu tử này đang nhàn hạ.
Thư Quân hoàn toàn không biết mình vô hình trung tố cáo một lần.
Bùi Việt suy xét một phen rồi hỏi nàng: “Nàng có muốn học không?”
Thư Quân thành thật trả lời: “Ta không muốn học, ta chỉ không muốn bị đánh thôi.”
Bùi Việt không ngờ Thư Quân lại thẳng thắn đến thế. Hắn kiên nhẫn khuyên nhủ: “Hôm nay ta dạy nàng, từ mai về sau nàng phải làm sao đây? Thế này đi, ta có chút thể diện trước mặt bệ hạ, bệ hạ cho phép ta ra vào Tàng Thư các, nếu nàng chịu học thì bắt đầu từ ngày mai có thể đến Tàng Thư các đọc sách, ta sẽ chọn mấy cuốn sách hay cho nàng để nàng học từ dễ đến khó. Nếu có chỗ nào không hiểu, ta sẽ dạy nàng.”
Tàng Thư các Hoàng gia có tổng cộng bảy tầng, sưu tập sách quý hiếm từ xưa đến nay, bất cứ kẻ nào cũng phải thỉnh chỉ mới được phép tiến vào, nếu là người khác thì e rằng sẽ mừng đến nỗi bật khóc, song Thư Quân lại lắc đầu nguầy nguậy: “Ta không muốn đi.”
Phụ thân của nàng là phu tử, trong học đường có nhiều phu tử như vậy, nàng không muốn thêm một vị phu tử nữa đâu.
Bùi Việt khựng lại, hắn là Đế vương, nói chuyện tức là thánh chỉ, chưa bao giờ có người từ chối một cách khẳng định trước mặt hắn như vậy. Xưa nay hắn lại chăm chỉ đọc sách, chướng mắt hành vi biếng nhác của người khác.
“Vậy thì ngày mai nàng chịu đòn đi.” Hắn trả khóa thiếp cho Thư Quân.
Khuôn mặt đỏ rực của Thư Quân thoáng chốc xụ xuống, lẩm bẩm: “Không dạy thì không dạy…”
Cùng lắm thì để phu tử đánh mấy roi.
Nàng vuốt ve lòng bàn tay theo phản xạ.
Thấy động tác nhỏ của nàng, Bùi Việt đoán được nàng đang nghĩ gì.
Ngày đầu tiên lạc đường, ngày thứ hai đói bụng, ngày thứ ba bị đánh…
Lại nhìn bàn tay trắng nõn mịn màng kia, cứ như thể đã nhìn thấy vết roi máu tươi lâm li, Bùi Việt nhéo ấn đường, cầm khóa thiếp đặt trên bàn của nàng lên, giọng nói trầm lắng ẩn chứa một chút bất đắc dĩ: “Lại đây.”