Thư Quân giữ chặt tay của Bùi Việt, hắn kéo mạnh một cái, nàng lập tức có thể dễ dàng lên được lưng ngựa.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi vậy thôi nhưng Thư Quân đã cảm nhận rõ được sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai người. Rõ ràng trông có vẻ như hắn không hề dùng lực nhưng thực ra lại vừa mạnh mẽ, vừa vững vàng. Thư Quân liếc nhìn Bùi Việt cao lớn, hắn cao hơn nam tử bình thường khá nhiều, chẳng hạn như hiện tại, rõ ràng nàng đang ngồi trên lưng ngựa nhưng tầm mắt của hắn vẫn có thể thoải mái nhìn về phía nàng.
Bùi Việt bắt đầu dạy nàng những kiến thức cơ bản của việc cưỡi ngựa, không tốn công nói nhiều lời rườm rà vô ích, hầu như hắn luôn đứng đằng trước, cầm dây cương để hướng dẫn Thư Quân cách dùng lực như thế nào khi cưỡi ngựa.
Khác với con ngựa ban nãy có làm thế nào cũng không chịu nghe lời, quả nhiên con ngựa này thông minh hơn nhiều. Thư Quân chỉ giật dây cương một chút, nó đã biết phải đi hướng nào rồi.
Bùi Việt thấy nàng dần dần đã nắm giữ được chừng mực bèn buông hẳn cương ngựa ra, đứng tránh qua một bên.
Thư Quân thong thả cưỡi ngựa đi chầm chậm một đoạn, nếm được niềm vui khi cưỡi ngựa, nàng lập tức cảm thấy hứng thú, vẫy tay gọi hắn: “Bệ hạ, hình như thần nữ học được một chút rồi.”
Bùi Việt đứng chắp tay sau lưng, bóng dáng cao ráo sừng sững trong gió tựa như tùng bách.
Chỉ nhìn thôi cũng thấy an lòng.
Thư Quân đánh bạo tiếp tục cưỡi ngựa đi xa hơn, con ngựa cũng đã quen với chủ nhân mới, bắt đầu vui vẻ chạy về phía trước. Nó chạy hơi nhanh, Thư Quân bắt đầu hốt hoảng: “Bệ hạ...” Nàng nắm chặt dây cương, muốn siết cương để ngựa dừng lại.
Thế nhưng dường như con ngựa dịu dàng, ngoan ngoãn lại không được vui, nó lập tức hí lên một tiếng, tỏ ý phản đối, Thư Quân giật mình la lên, Bùi Việt lo nàng bị dọa sợ, nhanh chóng chạy tới, nhắc nhở nàng: “Ngồi yên, thả lỏng dây cương, để kệ cho nó đi, nhớ kẹp chặt hai chân vào bụng ngựa.”
Thư Quân hít vài hơi gió mát, cắn chặt hàm răng, từ từ buông lỏng dây cương, con ngựa nhận được tín hiệu, lập tức chạy thẳng về phía trước.
“Á....” Cơ thể của Thư Quân bị kéo mạnh về phía trước, mới đầu nàng không quen, nhắm chặt hai mắt lại để mặc cho ngựa chạy, sau đó, dần dần nàng phát hiện ra ngựa chạy cực kỳ vững vàng, bấy giờ nàng mới mở hé mắt ra, gió thổi vù vù lướt qua khuôn mặt nàng, khung cảnh trước mặt lao thẳng về phía nàng, con ngựa chở nàng vững vàng phi băng băng về phía trước. Cảm giác này vừa mạo hiểm lại vừa kích thích, dường như mọi phiền não đều có thể bị gió cuốn bay.
Nàng thử kẹp chặt bụng ngựa rồi tăng tốc, con ngựa thần của Đại Uyển này cực kỳ thông minh, hiểu ra ý đồ của chủ nhân, nó bắt đầu tăng tốc đều đặn.
Sóng nhiệt trong lồng ngực Thư Quân cũng bốc lên theo.
Sau khi chơi thỏa thích rồi, Thư Quân mới phát hiện ra mình đã chạy đi rất xa khỏi chỗ ban đầu, nàng hoảng sợ ngoái lại nhìn, trông thấy bóng dáng anh tuấn kia đang đi theo nàng.
Cảm giác lo lắng trong lòng nàng lập tức tan biến, nụ cười bất giác nở rộ ở đuôi mắt, nàng phấn chấn chạy tiếp về phía trước: “Đi!”
Sau khi chạy băng băng thêm một đoạn, Thư Quân tới bên một dòng suối lớn. Nàng không dám vượt qua suối nên quay đầu ngựa chạy trở về. Đúng lúc này, một con nai chạy vọt ra từ lùm cỏ đằng trước, con ngựa giật mình, tung hai vó lên trời. Thư Quân chưa từng gặp tình huống này bao giờ, cương ngựa tuột khỏi tay, cơ thể mất kiểm soát, ngả ra đằng sau.
Nàng còn chưa kịp kêu cứu thì đã được Bùi Việt đưa tay ra đỡ lấy, đặt ngồi xuống trước người hắn. Con ngựa tiếp tục lao vụt đi, Thư Quân vẫn chưa hoàn hồn, hai chân như nhũn ra, bất giác níu ống tay áo của hắn.
Thân thể mềm mại của nàng chốc chốc lại va vào lồng ngực rộng và rắn chắc của hắn. Lưng nàng lập tức cứng đờ, cố gắng kiểm soát để không va chạm với người ngồi đằng sau.
Phát hiện ra sự cứng ngắc của nàng, Bùi Việt dịch lồng ngực ra sau, cố gắng để mình không đụng vào người nàng.
Gió đêm thổi thốc vào miệng, vào mũi, Thư Quân nghiêng mặt đi, cố gắng hít thở.
Nàng ngồi ngay trước ngực hắn nhưng đầu vẫn chưa chạm tới được cằm của hắn, đôi tay cực kỳ rắn chắc bảo vệ hai bên trái phải của nàng.
Cảm giác an toàn, mạnh mẽ, căng tràn sức mạnh này là điều mà dù nàng có muốn phớt lờ cũng không thể. Dường như chỉ cần hắn ở đây thì cho dù lúc này họ có đang vượt núi băng sông cũng không có gì đáng sợ.
Thư Quân ngước mắt lên nhìn hắn một cái.
Bùi Việt biết rõ nàng đang nhìn mình nhưng hắn không hề đáp lại. Chỉ cần hắn cúi đầu xuống một chút thôi là có thể hôn lên xoáy tóc của nàng nhưng hắn không làm vậy, vẫn giữ nguyên tư thế bất động nhìn thẳng về phía trước, thậm chí vì quan tâm tới tâm trạng của nàng mà hắn còn giảm dần tốc độ chạy của ngựa lại.
Một lát sau, bọn họ chạy về lại triền dốc ban nãy. Bùi Việt dừng lại, dìu Thư Quân xuống ngựa. Thư Quân vén tóc qua tai, lặng lẽ đứng dịch ra, cách hắn vài bước chân. Lúc này, con ngựa thần kia cũng đã chạy về, nó đi tới trước mặt Thư Quân, đôi mắt vô tội nhìn nàng như thể đang áy náy vì ban nãy lỡ phạm lỗi.
Thư Quân rất đỗi ngạc nhiên, chút dư âm sợ hãi trong lòng cũng tan biến theo. Con ngựa thần này không cao, Thư Quân với tay là chạm được tới trán của nó, vậy là nàng cứ thế vừa nhẹ nhàng xoa trán nó vừa cười nói: “Không sao đâu.”
Con ngựa kêu khẽ một tiếng, giọng điệu không giống như lúc nãy nữa mà dường như đang cố ra vẻ ngoan ngoãn, Thư Quân càng cảm thấy nó đáng yêu hơn, lập tức không còn thấy sợ ngựa nữa.
Bùi Việt đứng bên cạnh, chắp tay sau lưng xem, giải thích với nàng: “Nó là một con ngựa cái con, bình thường hễ làm gì sai là lại thích làm nũng.”
Không biết lời này của Bùi Việt là vô tình hay cố ý, Thư Quân nghe vậy tai bất giác nóng ran.
Bùi Việt liếc nhìn vành tai đỏ bừng của nàng: “Nếu như lần sau còn gặp phải chuyện này nữa thì tuyệt đối không được buông dây cương ra, nhớ phải cúi người về phía trước để triệt tiêu lực hất, chỉ cần chờ một lát là nó sẽ chở nàng chạy tiếp thôi.”
Thư Quân lúng túng gật đầu: “Thần nữ rõ rồi…”
Bùi Việt thấy ánh mắt nàng vẫn còn ngập tràn hào hứng bèn hỏi: “Hay là thử lại thêm một lần nữa nhé?”
Dù trong lòng Thư Quân rất muốn nhưng khi nhìn sắc trời, thấy ánh chiều tà đã bao trùm mặt đất, nhuộm khắp tầng tầng lớp lớp tán cây rừng, nàng lại lắc đầu: “Không còn sớm nữa, chắc là Ấu Quân tỷ tỷ sắp về rồi…”
Bùi Việt thầm thấy tiếc nuối nhưng không thể hiện ra mặt, chỉ tay vào doanh trướng mà thị vệ dựng ở dưới sườn núi: “Chúng ta qua đó ngồi nghỉ một lát trong lúc chờ con bé.”
Thư Quân tin lời này, đi theo hắn xuống dốc, bước vào trong doanh trướng.
Doanh trướng này không lớn cũng không nhỏ, rộng khoảng một trượng, bên trong có một chiếc sập nhỏ, bữa xế, bánh ngọt, dụng cụ pha trà, đầy đủ mọi thứ. Cuối cùng Thư Quân cũng biết đãi ngộ của Đế vương là như thế nào. Chỉ đi cưỡi ngựa thôi mà số thị tòng lặng lẽ phục vụ hắn đã không dưới hai mươi người rồi.
Thư Quân chủ động rót trà cho Bùi Việt, hắn cũng không ngăn cản.
Trong lòng nàng ngóng trông Vương Ấu Quân sẽ sớm trở về.
Trên thực tế, Vương Ấu Quân đã về từ một khắc trước, thấy Thư Quân và Bùi Việt đứng nói chuyện bên sườn núi, nàng ấy bèn vô tư chạy về phía đó nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị người ta bẻ tay ra sau, đẩy qua một bên.
Lại một lần nữa, Vương Ấu Quân được trải nghiệm sự chênh lệch về sức lực giữa nam và nữ. Nàng ấy rất muốn đạp lại một cước nhưng đối phương mặc áo giáp bạc loại nhẹ, chỉ nhìn thôi là đã có thể cảm nhận được sức mạnh của cánh tay bên trong lớp áo giáp như thế nào, nàng ấy vừa sợ vừa giận, lên án nói:
“Ngoại trừ bẻ tay người ta ra, ngươi không biết làm gì khác à?”
Thành Lâm vừa nhai chiếc lá bạc hà vừa ậm ờ đáp: “Ôm?”
Hai má Vương Ấu Quân lập tức đỏ bừng, giậm chân chạy đi.
Thành Lâm nhìn theo bóng cô nương chạy xa, đưa tay lên gãi thái dương, nếu biết trước chỉ một chữ là có thể giải quyết được rắc rồi thì tội gì hắn ta phải tốn sức làm gì?
Lúc này, Đô chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Lận Tuần cầm một chiếc phong bì bằng da đi tới đây. Thành Lâm chỉ cần liếc sơ qua là biết ngay đó là mật tín của Cẩm Y vệ.
“Có chuyện gì vậy?”
Lận Tuần đánh mắt nhìn doanh trướng đằng xa: “Có chuyện cần giải quyết, phải bẩm báo với bệ hạ.”
Thành Lâm nhíu mày: “Có chuyện gì quan trọng hơn cơ nghiệp tổ tông, dòng dõi giang sơn chứ?”
Lận Tuần nghe vậy thấy hơi bực mình, tại sao tên nào cũng động một tí là lôi cơ nghiệp tổ tông ra nói vậy? Lưu Khuê nói như vậy, Thành Lâm cũng nói như vậy.
Thành Lâm thấy hắn ta không phục bèn nói: “Đời này bệ hạ đã đánh giặc nhiều lần, chưa bao giờ bỏ sót một phong tấu chương quan trọng nào đúng không? Nhưng đây là lần đầu tiên ngài ở bên nữ nhân, ngươi không thể bớt kiếm chuyện đi một chút được hay sao?”
Lận Tuần bó tay, hắn ta hết lòng lo cho dân cho nước, tại sao lại thành ra là kẻ thích kiếm chuyện cơ chứ?
“Vậy còn ngươi, ngươi ở đây làm gì?”
Thành Lâm đánh mắt nhìn nữ tử đang ngồi trên chiếc ghế trên bãi cỏ cách đó không xa, chép miệng: “À, ta cũng đang ở bên nữ nhân.”
Lận Tuần càng bó tay hơn.
Vương Ấu Quân không muốn ngồi đây để bị khinh bỉ nhưng tiếc là nếu Thư Quân không trở lại thì nàng ấy không thể rời khỏi đây được. Hoàng đế thì đương nhiên là không sợ bị người khác phát hiện ra rồi nhưng nàng ấy lại không thể không đánh yểm trợ cho tỷ muội thân thiết của mình, cho nên đành ngồi sưởi ấm chung với nha hoàn, thỉnh thoảng lườm Thành Lâm một cái sắc lẹm.
Thành Lâm cười đầy du côn: “Xem kìa, tiểu tiểu thư nhà Đông Đình Hầu đang liếc mắt đưa tình với ta kia.”
Lận Tuần không muốn nghe hắn ta ba hoa: “Đúng rồi, bệ hạ đã biết chuyện sáng nay Tạ cô nương đại náo hành cung rồi. Lúc xuất cung, bệ hạ tình cờ gặp Tạ Thượng thư, bệ hạ đã nói với Tạ Thượng thư một câu.”
Thành Lâm thu bớt thái độ du côn lại, nghiêm túc hỏi: “Nói gì?”
Lận Tuần nghiêm mặt thuật lại: “Tuổi tác của Tạ cô nương không còn nhỏ nữa, nên lo chuyện hôn sự đi.”
Ráng chiều bị dãy núi đằng xa nuốt chửng quá nửa, những tia sáng còn sót lại trông rất đẹp.
Thị vệ dâng hai hộp cơm vào trong doanh trướng, có thỏ rừng nướng, bồ câu sữa nướng. Bùi Việt giục Thư Quân ăn thử một ít. Thư Quân vẫn còn canh cánh nghĩ tới Vương Ấu Quân nên tướng ăn nhã nhặn hơn bình thường.
Bùi Việt ăn nhanh hơn nàng. Lúc uống trà, hắn nhìn cô nương ngây thơ ngồi đối diện: “Quân Quân, nàng không hề nghĩ tới chuyện thử đón nhận trẫm ư?”
Thư Quân nghe vậy không sao ăn nốt nửa chiếc đùi thỏ còn dư lại được nữa. Để tránh bị Bùi Việt phát hiện ra, nàng vẫn nhai từ tốn, cúi đầu không nhìn hắn: “Vậy bệ hạ thì sao? Ngài có nghĩ tới chuyện hiểu thần nữ không? Ngài có nghĩ rằng hoàng cung phù hợp với thần nữ không?”
“Trẫm đã nghĩ rồi.” Bùi Việt nhẹ nhàng đáp, sau đó lấy một vật trong tay áo ra đưa cho nàng.
Thư Quân ngước mắt nhìn thứ trong lòng bàn tay hắn. Đó là một tấm lệnh bài màu vàng tía khảm ngọc, chế tác cực kỳ cầu kỳ, có vẻ như có dấu vết của huyền thiết, Thư Quân mơ hồ đoán ra được một chút.
Bùi Việt nói: “Nàng cầm thứ này thì có thể tự do ra vào hoàng cung. Hiện tại là vậy, sau này gả cho trẫm cũng vẫn như vậy, đến lúc đó, nàng có thể xuất cung thăm hỏi phụ mẫu bất cứ lúc nào.”
Đây chính là kết quả mà hắn cân nhắc ra ư?
Đôi mắt long lanh của Thư Quân nhìn Bùi Việt, nàng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Đâu phải bệ hạ không nên duyên với thần nữ thì không thể nên duyên với ai khác chứ, ngài có thể cưới thêm nhiều nữ tử hơn bất cứ khi nào ngài thích.”
Giọng điệu của Bùi Việt tỏ ý không cho phép nàng phản đối: “Nhưng hiện tại trẫm chỉ muốn cưới nàng.”
Hai má Thư Quân nóng bừng, hắn đã nói ra như vậy rồi, chi bằng nhân đây nàng cũng hỏi nhỏ luôn: “Vậy tương lai thì sao? Ngài đâu thể chỉ ở bên mình thần nữ cả đời được.”
Bùi Việt nghe vậy im lặng, hắn không thích khua môi múa mép, cũng không thích hứa hẹn suông, hắn muốn chứng minh bằng hành động thực tế nhưng cô nương này lại đặt ra một cửa ải lớn cho hắn.
“Quân Nhi, đúng là trẫm không thể hứa hẹn trước chuyện tương lai nhưng trẫm cho nàng tấm lệnh bài này là muốn nói với nàng rằng, nếu như có ngày trẫm phụ nàng thì nàng có thể rời cung.”
Trái tim Thư Quân rung động.
Lúc nào người này cũng rất kín kẽ, bất kể nàng có tung ra chiêu gì thì hắn cũng vẫn luôn có thể hóa giải dễ như trở bàn tay, khiến nàng không còn sức chống đỡ.
Bùi Việt nhạy cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của tiểu cô nương, hắn dịu dàng cười bảo: “Nàng càng né tránh trẫm thì trẫm lại càng muốn lấy nàng.” Nói rồi, hắn nhét lệnh bài vào lòng bàn tay nàng.
“Vậy giờ, nàng hãy thử không có việc gì vẫn vào cung thăm trẫm, cho trẫm có nhiều cơ hội để hiểu nàng hơn nhé?”
Thư Quân cảm thấy mình lại bị rơi vào bẫy của hắn rồi.