Thiện ma ma đáp lời rồi vội vã chạy lên thượng phòng.
Còn Thư Quân lại chẳng để bụng, nàng đỡ Tô thị về phòng.
Tô thị vẫn ôm chuyện này trong lòng, nôn ra ít máu.
Nhìn thấy Thư Quân vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, bà ấy lại cảm thấy mệt mỏi: "Thư Quân ngốc nghếch, khi nào thì con mới nghĩ cho mình hả?"
Thư Quân bĩu môi, ngồi đối diện bà ấy, xoắn khăn tay thành một cuộn nhỏ: “Ý của con đã rất rõ ràng, con muốn tuyển rể."
Nàng chỉ có thể lấy việc "tuyển rể" làm bia đỡ đạn, đến lúc thời cơ chín muồi rồi mới nói cho phụ thân với mẫu thân biết chuyện của nàng với Bùi Việt.
Sau một thời gian uống cạn chung trà, tỳ nữ đi nghe ngóng tin tức đã về, hai mắt nàng ta đỏ hoe, lo lắng đến mức sắp khóc:
"Phu nhân, lão thái thái vừa ý Trần công tử, nói cái gì mà sau đó sẽ trao đổi canh thiếp đính hôn, phòng trên sẽ làm việc này. Trần công tử không tiện từ chối trước mặt nên đã đồng ý rồi."
Tô thị nắm chặt vạt áo: "Bà ta có ý gì?"
Tiểu tỳ nữ nhìn qua Thư Quân, khóc lên: “Ý của lão thái thái là tam phòng chúng ta không có con trai, phải giữ cô nương ở nhà tuyển rể. Cuộc hôn nhân này sẽ cho Tứ tiểu thư, có lẽ là sẽ nhân lúc trao đổi canh thiếp thay mận đổi đào sang Tứ tiểu thư."
Một ngụm máu phun lên, nghẹn lại ở cổ họng rồi bà ấy bất tỉnh.
Thư Quân nhìn thấy đôi mắt Tô thị trắng bệch, tim như thể rơi xuống.
"Mau đi mời đại phu!"
Thiện ma ma không có ở đây, trong phòng chỉ có mấy tiểu nha đầu chưa trải sự đời. Thư Quân giục Thược Dược đi mời Thư Lan Phong, sau đó lại sai tỳ nữ đi tìm thuốc, còn mình đỡ Tô thị òa khóc.
"Mẫu thân, mẫu thân..."
Chủ mẫu đột nhiên ngất đi, cả phòng trở nên hỗn loạn.
Thư Lan Phong vừa mới tiễn Trần Văn Châu đi, nghe được chuyện này thì lòng nóng như lửa đốt, đích thân cưỡi ngựa đến y quán thường khám. Còn Thiện ma ma được tiểu nha hoàn bẩm báo thì cũng sợ mất hồn mất vía, lúc rời đi còn liếc qua Nhị phu nhân đang tỏ ra đắc ý, cay đắng nói:
"Nguyên một đám không có lương tâm, đã cướp lần một còn muốn cướp lần hai. Làm nhiều chuyện trái lương tâm như vậy mà không sợ Diêm Vương tìm đến tận cửa!"
Nhị phu nhân vốn đã ôm một cục tức vì chuyện cửa hàng, nghe Thiện ma ma nói những lời này thì chạy theo ra:
"Đồ bà tử khốn nạn không biết xấu hổ nhà ngươi, đây là viện của lão thái thái, làm gì có chỗ cho ngươi nói, sao ngươi có gan nói đến Diêm Vương, ta thấy Diêm Vương đang giáng vận rủi cho tam phòng các ngươi đấy."
Những lời này thực sự chọc đến chỗ đau của Thiện ma ma, bà ấy rơi lệ: “Mấy người cẩn thận gặp báo ứng!” Sau đó dậm chân vội vàng chạy về phía tam phòng.
Nhị phu nhân vẫn chưa hết giận, xắn tay áo đứng dưới hành lang, chỉ về phía tam phòng: “Ai đang phải chịu khổ chính là người gặp báo ứng."
Hóa ra thuốc được Thiện ma ma khóa lại, chìa khóa đang nằm trong tay bà ấy. Thư Quân đích thân đến tìm Thiện ma ma, chạy đến trước tiền sảnh của thượng phòng thì nghe được câu này.
Mạng sống của mẫu thân nàng đang nghìn cân treo sợi tóc, thế mà Dương thị lại nguyền rủa bà ấy như thế.
Điều này chẳng khác nào đâm vào tim người khác.
Ngọn lửa tà ác trong lồng ngực Thư Quân hiện rõ lên giữa lông mày, cả người nàng như bốc cháy. Nàng không nghe cũng không nhìn thấy gì, tất cả những gì nàng có thể nhìn thấy chỉ có phu nhân vênh váo hống hách dưới hành lang.
Thư Quân đẩy tay Thược Dược đang đỡ mình ra, chạy nhanh đến hành lang. Nàng lao tới với khí thế quá mãnh liệt khiến Nhị phu nhân Dương thị không kịp đề phòng. Thấy mắt Thư Quân đỏ hoe như con thỏ nóng nảy vì bị cắn, bà ta chống nạnh, bày ra dáng vẻ bề trên và quát:
"Ngươi làm cái gì? Trừng mắt với ta làm gì hả?"
Thư Quân nghiến răng nghiến lợi, lồng ngực phập phồng, trong đầu choáng váng chỉ có một suy nghĩ:
Xé rách cái miệng đó, xé rách cái miệng đó.
Nàng nghĩ như nào thì làm như vậy.
Đến khi hoàn hồn lại, nàng đã tát Nhị phu nhân bảy tám cái. Khóe miệng bà ta nứt toác ra, máu chảy hết nửa khuôn mặt.
Tất cả sợ hãi và tức giận đều trút hết vào những cái tát này. Nàng không quan tâm đến thứ bậc trên dưới, chẳng quan tâm đến luân thường đạo lý, nàng muốn Dương thị phải nuốt lại những lời nguyền rủa kia.
Người trong phòng lao ra ngoài, từng khuôn mặt đáng ghét tỏ ra hoảng hốt trước mặt nàng. Vô số ngón tay chỉ vào nàng và buông lời chửi bới không ngừng. Có người kéo nàng lại, Thược Dược đẩy đám đông ra và đỡ lấy nàng.
Tiểu nha đầu cũng rất hung dữ, giơ nắm đấm lên xua đuổi những vú già bao vây Thư Quân, dìu Thư Quân đi về phía tam phòng.
Sương mù dày đặc không tan bao trùm thượng phòng của Thư gia. Bầu trời tối sầm, bỗng có tiếng ầm ầm và mưa lớn trút xuống.
"Mẫu thân....."
Không biết đó là nước mắt hay mồ hôi, Thư Quân chạy trong mưa gió, mơ mơ màng màng quay trở lại cửa tròn của tam phòng.
Chỉ nghe thấy tiếng khóc phát ra từ phòng chính đèn đuốc sáng trưng.
"Phu nhân nôn ra máu, mau tới đây."
Chân Thư Quân mềm nhũn, cả người ngã rạp xuống đất.
Một bóng người ở phía sau đẩy nàng ra, Thư Lan Phong kéo một vị đại phu già lao tới hành lang.
Thư Quân hít một hơi thật sâu rồi đuổi theo, khi đi ngang qua cửa sổ, nàng thoáng nhìn thấy mẫu thân mình đang nằm trong vòng tay của Thiện ma ma với khuôn mặt trắng bệch, máu đen từ miệng trào ra từng cơn.
Trong ký ức của nàng, mẫu thân đã nôn ra máu mấy lần nhưng chưa lần nào nghiêm trọng như hôm nay.
Thư Quân cảm thấy tim mình như bị đâm thủng, sợ đến mất hồn mất vía. Nỗi sợ hãi tột độ lấn át ý thức của nàng, tim nàng nặng trĩu, không thể buông lỏng nỗi sợ hãi này.
Mẫu thân nàng sắp không xong rồi...
Nàng không thể không có mẫu thân...
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng.
Hoa Thái y!
Thư Quân giống như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, quay người chạy ngược đám đông về phía phòng mình. Nàng lao vào trong phòng và tìm được lệnh bài giấu kín trong tráp trang điểm, giật bừa một chiếc áo choàng treo trên tấm bình phong rồi chạy nhanh ra ngoài.
Chỉ cần có thể cứu được mẫu thân, đừng nói là làm nữ nhân của hắn, dù làm trâu làm ngựa cho hắn thì nàng cũng đồng ý.
Mưa phùn bay bay bao trùm lấy cơ thể nàng, một con đường hiện rõ trong ánh sáng mờ ảo.
Gió lạnh quất vào má nàng như dao cứa, đôi giày thêu thấm đầy nước, cái lạnh ngấm vào tận xương tủy.
Nàng chạy trong cơn mưa tuyết đầy trời.
Phía sau nàng vang lên tiếng khóc của Thược Dược qua màn mưa.
“Cô nương, phu nhân gọi tên người…”
Bước chân cứng ngắc của Thư Quân đột nhiên khựng lại, khóe mắt đỏ tươi bị máu và nước mắt bao phủ, tầm nhìn đột nhiên trở nên mờ mịt.
Một ánh lửa đột nhiên thắp lên trong bóng tối mờ mịt.
Ngay sau đó, một bóng đen lướt qua trong gió, cầm một chiếc ô giấy dầu lớn, tay hắn ta kéo một lão tiên sinh tóc bạc trắng, bước vào sân Thư gia mà không hề quay đầu lại.
Phía sau hắn ta có ba năm Cẩm Y vệ, có người kéo có người đỡ các Thái y ở đủ loại cấp bậc.
Trong đầu Thư Quân như có thứ gì đó nổ tung, một luồng nhiệt nóng bỏng thiêu đốt trái tim nàng. Nàng nuốt nước bọt một cách khó khăn, không nói nên lời.
Lận Tuần nhìn nàng một cái nhưng cũng không dừng lại, chỉ gật đầu rồi bước nhanh đi vào.
Phía sau Hoa lão thái y là ba gã dược đồng, có cả nam lẫn nữ, họ đều giữ vẻ mặt bình tĩnh, như thể đã quen với những cảnh tượng như vậy.
Một nhóm hơn mười người vội vã lướt qua Thư Quân.
...
Đồng hồ đã điểm đến giờ Tý.
Đã hai giờ trôi qua kể từ khi bốn Thái y của Thái Y viện vào trong.
Thư Lan Phong ngồi thẳng lưng sau tấm bình phong, vẫn không hề nhúc nhích, đến giờ vẫn khó có thể tưởng tượng thê tử của mình vừa mới đi qua Quỷ Môn Quan một lần. Từng ngụm máu cứ thế trào ra, ông ấy hoảng sợ không biết phải làm gì, chỉ có thể nắm cổ tay gầy gò của mình và yếu ớt cầu nguyện.
Phía sau ông ấy có một chậu than, Thư Quân ngồi cạnh chậu than. Thược Dược đang bện lại mái tóc đã rối bù cho nàng, quần áo ướt sũng trên người nàng cũng đã được hong khô, người cũng bắt đầu có ý thức khi được ánh lửa sưởi ấm.
Thược Dược thấy nàng vẫn chưa hết hoảng hồn, bình tĩnh chải lại mái tóc đen như mực, trấn an nàng:
"Cô nương, người hãy bớt lo lắng. Không phải Hoa Thái y nói phu nhân đã qua cơn nguy kịch rồi sao?"
Con ngươi như ngọc trai của Thư Quân chậm rãi chuyển động, trong lòng tựa như có một nhúm lửa đang chậm rãi bùng lên.
Đúng vậy, mẫu thân đã được cứu rồi.
Chính người đó đã cứu bà ấy.
Một lát sau, Hoa lão thái y rửa tay và bước ra khỏi tấm bình phong. Vẻ mặt ông lão không chút gợn sóng, vẻ mặt như vậy cũng có thể khiến người ta yên tâm.
Thư Lan Phong vội vàng đứng dậy định hành lễ, nhưng vì đứng dậy quá nhanh nên suýt ngã. Hoa lão thái y đã đỡ ông ấy, sau đó đi tới trước mặt Thư Quân, nhìn nàng và mỉm cười ấm áp.
"Phu nhân không có vấn đề gì nghiêm trọng, để lại mấy người ở đây hầu hạ, lão phu phải đi báo cáo."
Ông ta nhấn mạnh hai chữ "báo cáo", lông mi Thư Quân khẽ run lên, trong đầu nàng nảy ra một ý nghĩ khó tin.
Hắn đến đây?
Thư Lan Phong hoàn toàn không hiểu chuyện giữa hai người, trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi, luống cuống nói: “Hạ quan tiễn lão tiên sinh…”
"Ôi..." Lão thái y chậm rãi lắc đầu: "Thư tiên sinh khách sáo rồi."
Thư Lan Phong vẫn định khăng khăng tiễn, nhưng Thư Quân đã tỉnh táo lại, nhanh chóng mở lời: “Phụ thân, ngài ở đây trông mẫu thân đi, để con tiễn lão tiên sinh."
Bình thường Thư Lan Phong sẽ biết điều này cực kỳ không thích hợp, nhưng đêm nay tâm trạng cứ lên lên xuống xuống, sức sống đã héo mòn, đầu óc rỉ sét không thể nghĩ thêm gì.
Thư Quân tự mình giúp đỡ lão thái y ra ngoài, Lận Tuần đã không còn ở đó nữa, chỉ để lại một Cẩm Y vệ đợi ở cửa.
Mưa tạnh, ánh trăng soi sáng một vùng nhỏ bé trên bầu trời tối tăm.
Thư Quân đỡ lão Thái y lên xe, Thược Dược với Cẩm Y vệ đi bộ theo xe.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài quán trà gần Thư gia, lão thái y cũng không xuống xe mà chỉ vẫy tay ra hiệu cho nàng đi lên.
Nàng đến căn phòng riêng quen thuộc, đẩy cánh cửa chạm khắc ra.
Nàng ngước mắt lên nhìn thấy bóng dáng đẹp và cao, hắn nhìn sang với đôi mắt trong veo.
Vào khoảnh khắc này, tất cả sự hoảng loạn và sợ hãi như đã tìm được chỗ dựa.
"Bệ hạ..." Mũi nàng chua xót, nàng lao về phía hắn như chim bay trong rừng, rưng rưng nước mắt nhìn hắn: "Tạ ơn bệ hạ đã cứu mạng."
Nhìn thấy nàng ăn mặc phong phanh, Bùi Việt cởi áo choàng trên người mình xuống, hất qua đỉnh đầu trùm lên người nàng:
"Kiều Kiều đừng sợ, có trẫm ở đây."