Thư Quân đang run rẩy, nước mắt cũng trào ra, nàng khó khăn chống lên lồng ngực hắn: “Bệ hạ…” Xương cánh bướm “đong đưa” trong gió.
Mặt trời nóng rực ban trưa chiếu lên bệ cửa sổ trông vô cùng chói mắt, Bùi Việt ngồi ngược sáng trên ghế trúc, không thấy rõ được vẻ mặt nhưng ít nhất thoạt nhìn cũng không khác bình thường là mấy.
Hắn đỡ nàng, muốn chống cho nàng nhưng cái kiểu chống này không phải thứ nàng muốn. Nàng liên tục lắc đầu, nói năng lộn xộn: “Bệ hạ, thiếp không cần chàng đút, chàng mau thả thiếp ra…”
Những sợi tóc hỗn loạn bay trong gió, nàng cảm thấy trướng, vô cùng khó chịu, vành mắt đỏ ửng lên trông vô cùng tủi thân.
Vẻ mặt Bùi Việt vẫn chẳng thay đổi, chỉ chậm rãi hỏi nàng: “Hôm nay nàng làm gì?”
Thang thuốc kia rất kỳ lạ, Thư Quân thực sự không giống kiểu người sẽ làm ra chuyện như vậy. Chỉ là thỉnh thoảng cô nương này lại làm ra việc khiến người khác bất ngờ nên cứ hỏi rõ là tốt nhất.
Thư Quân chậm rãi bám lấy vai hắn, muốn cách xa hắn một chút mà dường như Bùi Việt phát hiện ra ý đồ của nàng, nên hắn lại ngả người ra sau, cứ thế mà thoải mái nằm xuống. Do đó, Thư Quân cũng theo đó mà ngã xuống, thiếu chút nữa là hét toáng lên.
Cô nương đang vừa đói vừa buồn ngủ nhưng giờ đi ngủ là không thể rồi, còn cảm giác đói thì lại vì hắn mà ngày càng cảm thấy đói hơn nên đương nhiên cũng chẳng còn sức để mà nói. Dáng vẻ của nàng rất mong manh, yếu đuối, đôi mắt long lanh, thử nói điều kiện: “Thiếp… Thiếp nói cho bệ hạ, bệ hạ sẽ bỏ qua cho thiếp đúng không?” Giọng của nàng không giống như đang nói mà là như đang tràn ra, trông yếu đuối, vô cùng đáng thương.
Bùi Việt nghe giọng điệu này thấy rất giống quỷ kế của nàng.
Đáy mắt hắn hiện lên vẻ bất ngờ, cảm thấy có chút ngoài dự đoán: “Nàng nói trước đi, nếu trẫm thấy hài lòng thì trẫm sẽ bỏ qua cho nàng.”
Thư Quân tin lời hắn nói, cố gắng hết sức tập trung nhớ lại sáng nay nàng đã làm những gì.
“Thiếp không làm gì hết, thiếp chỉ… Chỉ thêu đồ cho chàng thôi… Còn có… Còn có đọc sách, vẽ tranh…” Nàng lắp bắp nói ra từng chữ.
“Nàng thêu gì?” Bùi Việt thản nhiên hỏi.
Thư Quân nhớ lại, khuôn mặt càng thêm đỏ, sự nóng nảy khiến nàng càng thấy xấu hổ. Nàng dùng hết sức, cố gắng vịn lên vai hắn, nức nở nói: “Làm áo lót cho bệ hạ… Lần trước Dung ma ma nói thiếp làm không tốt nên bảo thiếp làm lại…”
Bùi Việt nghe vậy, ánh mắt bỗng trầm xuống, giọng nói cũng mang theo vẻ oán trách: “Nàng cũng biết nàng làm không tốt?”
Cái áo lót kia nàng làm rất chặt, hắn không thể mặc nổi.
Tiểu cô nương rất thành thật gật đầu, đôi mắt ngấn lệ, nơm nớp lo sợ: “Đúng… Đúng là không tốt lắm.”
Bùi Việt vươn tay, tiếp tục vuốt ve khóe môi nàng: “Vậy bây giờ đã biết chưa?”
Thư Quân xấu hổ không ngẩng đầu lên nổi, nức nở ghé vào lồng ngực hắn muốn cầu xin hắn, hai gò má nóng đến mức có thể mang ra làm lò sưởi: “Biết rồi…” Nàng cắn răng.
Bùi Việt ừ một tiếng, di chuyển phần hạ thân, điều chỉnh thành tư thế thoải mái hơn, thậm chí hai tay còn gối ra sau đầu, nhìn nàng trôi dạt như khúc gỗ mất gốc.
Hành động nhỏ này của hắn thiếu chút nữa đã lấy mạng Thư Quân.
Nàng nhân lúc hắn buông tay, vội vàng cong eo, không ngừng giữ chặt hắn khóc lóc xin tha.
Nhưng Bùi Việt hoàn toàn không có ý định bỏ qua cho nàng: “Nàng còn làm gì nữa? Đọc sách? Đọc sách gì?”
Thư Quân bị hắn chuyển dời sự chú ý, sau một hồi suy nghĩ thì bật thốt: “Xích Bích phú…”
Bùi Việt buồn bực cười khẽ một tiếng: “Phú hay, vậy nàng nhớ được bao nhiêu?”
Thư Quân tủi thân nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hơi nước: “Bệ hạ, chàng đây là muốn kiểm tra bài của thiếp sao?”
Bùi Việt khẽ gật đầu.
Thư Quân run rẩy leo lên, tự cho là đã tìm được cơ hội sống: “Được, vậy bây giờ thiếp đi đọc lại một lần rồi qua về đọc cho chàng nghe.” Rồi tay nàng vịn lấy phần để tay hai bên ghế mây muốn xoay người.
Bùi Việt dễ dàng kéo nàng lại, tuy hắn không dùng sức nhưng vẫn khiến cho Thư Quân không cách nào nhúc nhích: “Bây giờ đọc luôn.”
Cơ thể không nhúc nhích được nhưng trái tim lại đang phát run, Thư Quân bị bắt lại thì cảm thấy rất ngại.
“Ở đây sao?”
“Ừ.”
“Cứ vậy mà đọc sao?”
“Ừ.”
“Nhưng thiếp đọc không được.”
“Vậy thì đừng xuống nữa.”
“…”
Thư Quân tức giận từng hắn nhưng cái trừng mắt này hoàn toàn không có chút tính công kích nào mà lại giống như đang liếc mắt đưa tình.
Sau một hồi giằng co.
“Bệ hạ có thể cho thiếp một cách đi xuống không?”
Ánh mắt Bùi Việt tối tăm nặng nề, nói một cách ẩn ý: “Nàng tự động não đi…”
Lúc này, Thư Quân mới chậm rãi hiểu ra, hắn nào cần nàng động não.
Mặt trời ngả về tây, những tia sáng ngũ sắc phủ lên đám cây cỏ hoa lá trong sân một lớp ánh sáng lả lướt. Đúng vậy, trong mắt Thư Quân tất cả mọi thứ đều lả lướt, mông lung.
Rõ ràng là một căn phòng ngập mùi sách nhưng giờ lại chỉ còn mùi hương khác.
Nàng thật sự không ngờ Bùi Việt lại có thể xấu tới mức này.
Nhưng cũng có thể là nàng đã dẫn dắt sự xấu xa chôn sâu trong hắn.
Nàng muốn ôm cổ hắn nhưng bởi vì chênh lệch chiều cao nên nàng không thể với tới. Nàng giống như một gốc cây không có điểm tựa, như là một con diều bị hắn giật dây.
Với chút sức lực cỏn con của nàng thì sao có thể thỏa mãn được hắn nhưng hắn lại cứ mặc kệ, thậm chí còn có chút hả hê nhìn nàng giãy giụa trong vũng bùn.
Khi nàng kiệt sức, Bùi Việt ôm nàng đi vào trong điện.
Tấm màn che tung bay, ánh sáng lượn lờ bên ngoài phản chiếu lên cửa sổ lưu ly.
Khi Thư Quân mở mắt ra thì thấy sắc trời đã tối, nàng giơ nắm tay lên muốn nện cho người bên cạnh một cái nhưng lại thấy bên cạnh trống không. Nàng nhìn quanh khung cảnh trong màn, người đã đi giường thì trống không. Cả một buổi chiều nằm trên giường La Hán, từ giờ Mùi đến giờ Thân, tròn hai canh giờ.
Nàng tức giận trùm chăn kín người, bên tai toàn là những âm thanh vụn vặt vừa rồi.
*
Sau ba ngày tân hôn, những ngoại mệnh phụ cùng với hoàng thân quốc thích liên tiếp tiến cung thỉnh an.
Trưởng Công chúa Ninh Hưng, mẫu thân của Vương Ấu Quân đưa theo mấy đứa con dâu trong nhà đến cung Khôn Ninh bái kiến Hoàng hậu.
Cho tới vài ngày trước, Thư Quân hoàn toàn không quen những ngoại mệnh phụ tới thỉnh an nên nàng ban thưởng một ít tơ lụa dựa trên thân phận phẩm cấp của họ rồi đuổi về. Thỉnh thoảng gặp phải cô nương hợp ý, Thư Quân còn có thể trò chuyện nhiều hơn vài câu.
Vương Ấu Quân vừa tiến vào, hai cô nương lập tức nhìn nhau. Vương Ấu Quân thấy Thư Quân mặc địch y màu xanh điểm xuyết hoa mẫu đơn đỏ thẫm, tóc búi kiểu Mẫu Đơn, trông ung dung cao quý lộ ra vài phần phong thái của bậc mẫu nghi thiên hạ thì không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Trưởng Công chúa thấy con gái thất lễ thì véo mạnh vào lòng bàn tay nàng ấy một cái khiến Vương Ấu Quân bĩu môi tức giận.
Trưởng Công chúa với Thư Quân rất thân thiết, bà ấy là người đã nhìn nàng lớn lên từ nhỏ nên đương nhiên là gần gũi với nàng hơn những người khác. Chỉ có điều là bà ấy không thể phá hỏng quy củ, thỉnh an xong thì ngồi xuống, gọi nương nương, thỉnh thoảng thậm chí còn không nhịn được gọi đệ tức.
Tuổi của Trưởng Công chúa còn lớn hơn Tô thị một chút mà giờ lại ngang hàng với Thư Quân, nhìn kiểu nào cũng thấy có chút hài hước. Vợ của Vương gia trẻ tuổi cùng với Vương Ấu Quân ngồi bên cạnh che miệng cười.
Trưởng Công chúa tức giận mắng: “Trước mặt nương nương mà không hiểu quy củ như vậy, cẩn thận bệ hạ quay lại trị tội mấy đứa đấy.”
Hai người vội vàng ngậm miệng lại, rủ mắt xuống.
Thư Quân ở một mình trong cũng có chút buồn bực, nảy ra một ý tưởng: “Trưởng công chúa, người có thể để Vương Ấu Quân ở lại trong cung hai ngày với ta không?”
Đương nhiên, Vương Ấu Quân rất nguyện ý ở lại nhưng Trưởng Công chúa lại thấy đau đầu: “Người với bệ hạ đang tân hôn, nếu để Ấu Quân vào ở có khi bệ hạ lại chê con bé.”
Thư Quân thoáng đỏ mặt: “Ban ngày, ở với ta ban ngày thôi cũng được mà.”
Nghe nàng nói vậy, tất cả mọi người đều mím môi cười khẽ.
Ban ngày giữ Vương Ấu Quân lại không phải có nghĩa là ban đêm để dành cho bệ hạ sao.
Trưởng Công chúa cũng thực sự quý mến Thư Quân hồn nhiên ngây thơ này từ tận đáy lòng, khó trách bệ hạ lại yêu thương nàng tới tận tâm khảm như vậy. Bà ấy nhịn cười nói: “Nếu nương nương thực sự luyến tiếc con bé thì người cứ giữ con bé lại trò chuyện, đợi tối rồi thì đưa con bé xuất cung, để con bé ngủ lại thì tuyệt đối không được.”
Thư Quân có chút thất vọng nhưng cũng không thể cưỡng cầu.
Trưởng Công chúa thức thời đưa đám nhi tức qua chỗ Thái Hoàng Thái Hậu hỏi thăm nên giờ trong cung Khôn Ninh chỉ còn Thư Quân với Vương Ấu Quân. Nhóm Thư Quân rời đi, lôi kéo tiểu tỷ muội của mình vào bên trong ngồi lên chiếc giường La Hán. Trong căn phòng được đặt đá lạnh vô cùng mát mẻ, trên bàn bày đầy các loại trái cây và điểm tâm, có quả vào của Phiên Ngu, có nho và dưa lưới của Tây Bắc Ung Châu, còn có quả hồng của Thanh Tề cùng với quả tuyết liên từ Tây Vực, quả nào quả nấy căng mọng, mọng nước bày đầy lên đĩa giống như để trưng bày vậy.
Vương Ấu Quân ngồi xếp bằng trên giường La Hán ăn dưa, Thư Quân ngồi đối diện nàng ấy, còn Thược Dược đứng bên cạnh phẩy quạt. Vương Ấu Quân ăn xong mấy quả nho thì tự mình lột một quả đút cho Thư Quân.
“Ngoại tôn hiếu kính cữu mẫu, sau này phải nhờ cữu mẫu yêu thương rồi.”
“Huyên thuyên!” Thư Quân cắn một miếng nho, liếc nàng ấy một cái.
Vương Ấu Quân cười tủm tỉm, ngồi bên cạnh vừa bóc nho cho nàng vừa hỏi: “Thái Hoàng Thái hậu với Thái Thượng Hoàng đối xử với muội thế nào?”
“Thái Thượng Hoàng không làm khó muội chứ?”
Sau khi lập thánh chỉ, Thái Thượng Hoàng ra sức phản đối nhưng thái độ của Hoàng đế vô cùng kiên quyết. Thông qua việc phế tướng và thiết lập nội các, cứng rắn dắt mũi triều thần, khiến các triều thần không dám hé răng, bên Thái Thượng Hoàng một cây làm chẳng lên non nên cũng lười đi làm kẻ ác.
“Không có, hai ngày nay còn tặng cho muội mấy con cua ăn nữa cơ.” Thư Quân dùng cái kẹp nhỏ gắp một miếng dưa lưới bỏ vào trong miệng.
Vương Ấu Quân hâm mộ chậc chậc vài tiếng: “Làm gì có ai không biết ngoại tổ phụ coi cái ao cua kia như mạng, thế mà lại cam lòng tặng cho muội ăn, có thể thấy được ông ấy thật lòng đối tốt với muội.”
Thư Quân cười cười.
“Vậy còn Thái Hoàng Thái Hậu thì sao? Lão nhân gia không lấy quy củ trong cung ra làm khó muội đấy chứ?”
Thư Quân giang tay ra: “Tỷ lo lắng quá rồi, tuy Thái Hoàng Thái hậu lo muội mềm lòng nhưng vẫn dặn muội không phải gấp, cứ từ từ mà làm, còn sắp xếp cho muội một vài ma ma với chưởng ấn có thể tin làm trợ thủ cho muội nữa cơ. Với lại có bệ hạ chống lưng nữa nên làm gì có ai dám gạt muội?”
“Vậy thì tỷ an tâm rồi.” Vương Ấu Quân ăn trái cây một lúc rồi không biết nhớ tới gì mà có chút ỉu xìu, bắt đầu xuất thần.
Thư Quân nhìn nàng ấy cười: “Tỷ sao vậy? Có tâm sự gì sao?”
Vương Ấu Quân xấu hổ ừ một tiếng, phiền não nói: “Cái đó, Thành Lâm, hắn ta vậy mà lại tới cầu hôn.”
Vẻ mặt Thư Quân vô cùng kinh ngạc: “Lúc nào vậy?”
“Là hai ngày sau muội khi kết hôn.”
“Vậy tỷ đã đồng ý rồi sao?”
Mặt Vương Ấu Quân ỉu xìu, ấp úng nói: “Tỷ từ chối rồi.”
“Tại sao vậy?” Thư Quân khó hiểu hỏi.