• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm trạng tốt đẹp của Bùi Việt không kéo dài được lâu, ban đêm, Lưu Khuê mang một tin tức đến:

“Bệ hạ, Lý tướng bị cảm lạnh, đã ba ngày liền vẫn không dậy nổi, mấy ngày nay triều thần ngày ngày đều chạy tới Tướng phủ, chuyện triều chính ở Trung thư tỉnh đã bị trì hoãn không ít, ngài xem, nên làm gì bây giờ ạ?”

Trên thực tế, Bùi Việt đã biết tin Lý Triệt bị bệnh từ sớm, đồng ý cho ông ta nghỉ ngơi mấy ngày, không ngờ triều thần đều không thể rời khỏi Lý Triệt. Lý Triệt đang nằm trên giường bệnh mà vẫn còn phải xử lý công việc, tuy là vậy nhưng cũng không thể thuận tiện như lúc ở Trung thư tỉnh, thường xuyên như vậy, chuyện triều chính bị trì hoãn, bệnh của Lý Triệt cũng chẳng thấy đỡ.

Bùi Việt suy nghĩ một lát, giọng nói bình tĩnh: “Không gấp, cứ để cho bọn họ đi.”

Lại qua ba ngày, công việc chồng chất trong Trung thư tỉnh càng nhiều hơn, Lý Triệt không chịu được gánh nặng này nên bệnh càng trở nên nghiêm trọng. Ông ta nghĩ đến lời bàn tán tung bay khắp nơi dạo gần đây, triều thần tụ tập ở Tướng phủ, Hoàng đế lại vờ như không nhìn thấy, Lý Triệt bỗng nảy ra suy nghĩ muốn thử lòng Bùi Việt.

Trong mắt lão thần như Lý Triệt, Bùi Việt còn trẻ tuổi, tuy có chút năng lực nhưng giang sơn này vẫn là do những lão thần như ông ta gánh vác, ông ta không tin là Bùi Việt có thể rời khỏi ông ta, vậy nên Lý Triệt dâng tấu xin khất hài cốt*.

*Khất hài cốt nghĩa là tự xin từ chức, xin được để hài cốt quay về an táng tại cố hương.

Tấu chương này được đệ trình lên Ti Lễ Giám, đây cũng là chuyện phổ biến đối với triều thần. Từ khi Thái Thượng Hoàng cầm quyền cho tới nay, thường có triều thần xin khất hài cốt để thử vị trí của mình trong lòng Đế vương, Thái Thượng Hoàng không chấp nhận, lại an ủi một phen để biểu thị ân sủng, cái này gọi là lấy lùi làm tiến.

Nhưng Bùi Việt không làm theo lẽ thường, hắn đồng ý với thỉnh cầu của Lý Triệt.

Một cơn sóng lớn bỗng cuồn cuộn trong triều.

Lý Triệt nằm trên giường bệnh, suýt chút nữa thì phun ra máu, nhưng ngay sau đó, thủ đoạn của Đế vương trẻ tuổi vô cùng cao tay, hắn hạ chỉ tứ hôn Hoàng muội Thập Công chúa cho con út của Lý Triệt, ban thưởng cho ông ta một căn lâm viên vô cùng xa hoa ở Thông Châu để ông ta nghỉ ngơi lúc tuổi già, lại gia phong Lý Triệt thành Thái tử Thái bảo, minh thăng ám hàng*.

*Minh thăng ám hàng: Bên ngoài được thăng chức, thực ra là bị giáng chức.

Chiêu này đánh cho Lý Triệt không kịp trở tay.

Ông ta gọi mấy nhi tử, tôn tử và phụ tá đáng tin cậy đến để bàn bạc kế hoạch đối phó.

Một phụ tá trong số đó nói:

“Lý tướng chớ lo lắng, bệ hạ hồi kinh còn chưa được một năm, căn bản không hiểu biết chuyện triều chính. Tuy trong triều còn có Hữu tướng Cố Vân Sinh, nhưng Cố Vân Sinh là kẻ chỉ biết a dua nịnh hót, không có mấy tài năng thật sự, Tả thừa và Hữu thừa của Trung thư tỉnh đều là người phe ngài, dù ngài không ở trong triều nhưng vẫn có thể khống chế trung tâm triều đình một cách chặt chẽ.”

Phụ tá này suy tính không sai, ngay sau đó, Hoàng đế thuận thế đề bạt Cố Vân Sinh làm Tả tướng, thăng Tả thừa Tề Tranh lên chức Hữu tướng. Tề Tranh là môn sinh của Lý Triệt, là người đáng tin cậy được ông ta một tay nâng đỡ, nghe tin Tề Tranh trở thành Hữu tướng, nỗi lòng của Lý Triệt lại được thả lỏng.

Quả nhiên, chỉ được ba ngày, Trung thư tỉnh hỗn loạn không thôi, Cố Vân Sinh không có chủ kiến, chuyện lớn thì nghe Hoàng đế quyết định, chuyện nhỏ và chính vụ thì giao tất cho Tề Tranh.

Mà Tề Tranh thì ngày nào cũng phải chạy tới Lý phủ ba lần, tuy Lý Triệt không ở trong triều nhưng lại khống chế cục diện triều chính từ xa.

Lưu Khuê bẩm báo tình hình cho Hoàng đế, Bùi Việt đang ở Ngự Thư phòng, ung dung ngắm nhìn cái áo choàng ngắn kia: “Không vội, trong lòng trẫm hiểu rõ.”

“Chuyện trẫm bảo ngươi điều tra, ngươi đã tra được đến đâu rồi?”

Lưu Khuê vội vàng trình một đống công văn và tấu chương mà ông ấy đã chuẩn bị sẵn lên, đặt ở trên ngự án:

“Ôi chao, lão nô tìm rất vất vả, tốn không ít sức mới tìm được một ít này ở Lại bộ, Đô Sát viện và Ti Lễ Giám, ngài nhìn xem sao.”

Bùi Việt cẩn thận đặt cái áo choàng ngắn xuống, quay lại ngự án, trên bàn chất đầy hạ biểu*, hết thỉnh công đến thỉnh tội, còn có công văn báo cáo công tác, Bùi Việt chọn mấy cái để lật xem.

*Hạ biểu: tấu chương do thần tử dâng lên để khen ngợi, chúc mừng mỗi khi có ngày lễ quan trọng.

Lưu Khuê đứng ở một bên kể rõ cho hắn nghe

“Vị Tô Huyện lệnh này là ân khoa năm giáp ngọ, lúc ấy là tiến sĩ có thứ tự đứng cuối cùng. Người này không có chỗ dựa trong triều, tuy tỷ phu là Ti nghiệp Quốc Tử Giám, nhưng Ti nghiệp thì có đường nào để nhờ cậy đâu, sau khi quan chính* kết thúc liền bị tống cổ đến nơi thâm sơn cùng cốc, làm mười năm liền, trong mười năm này, ngài ấy được thăng từ Thôi quan lên Huyện lệnh…”

*Quan chính: Sau khi các sĩ tử thi đỗ tiến sĩ, bọn họ không được nhận chức quan ngay mà sẽ được phái đến các nha môn như Lục bộ Cửu khanh để thực tập.

Còn chưa dứt lời đã nghe thấy Bùi Việt khen ngợi: “Ồ, tài văn chương của vị Tô Huyện lệnh này đúng là cực kỳ tốt, tư duy nhanh nhạy.”

Lưu Khuê cười nịnh: “Ai bảo ngài ấy là cữu cữu của Quân cô nương đâu, chắc chắn là tài văn chương phải tốt rồi.”

Bùi Việt vờ như không nghe thấy, hắn bật cười: “Chỉ là tính cách có hơi bướng bỉnh.”

“Đúng vậy ạ.” Lưu Khuê thẳng lưng, chỉ vào công văn khảo hạch của Lại bộ: “Nếu không thì với thân phận tiến sĩ, ngài ấy sớm đã không chỉ là người đứng đầu một huyện. Người này tính cách bướng bỉnh, trong mắt không thể chấp nhận được dù chỉ là hạt cát, vậy nên gây thù kết oán với không ít người, cấp trên không có ai muốn nâng đỡ ngài ấy, lo ngài ấy là người cứng đầu, sợ vác đá nện vào chân mình.”

“Ừ.” Bùi Việt gật đầu, nghiêm túc hỏi: “Công lao khi tại chức của ông ấy thế nào?”

Lưu Khuê lôi tấu chương khảo hạch của Lại bộ và Đô Sát Viện ra đưa cho hắn: “Ngài nhìn xem, ông trời phù hộ năm thứ ba gia cố đê đập, cứu mấy chục nghìn bá tánh và ruộng đồng khỏi cơn nguy, ông trời phù hộ năm thứ tám tập hợp quan binh quét sạch lũ thổ phỉ lục lâm ở quanh Li Thủy, ông trời phù hộ năm thứ chín…”

Bùi Việt kiên nhẫn nghe Lưu Khuê nói xong: “Hạ chỉ, thăng Tô Triều Sơn thành tứ phẩm Thiêm đô ngự sử.”

Lưu Khuê vừa nghe thấy chức quan này thì hoảng sợ: “Bệ hạ, thất phẩm Huyện lệnh thăng lên thành tứ phẩm Thiêm đô ngự sử, này cũng quá…” Ông ấy sợ Hoàng đế không vui nên vội cười khổ, giải thích: “Nô tài sợ triều thần không đồng ý.”

Bùi Việt ném sổ gấp xuống, cười khẩy, nói:

“Với công lao của Tô Triều Sơn, nếu không phải Đốc Phủ một vùng thì cũng nên trở thành kinh quan tam phẩm từ sớm. Đô Sát Viện và Lại Bộ Ti có trách nhiệm phân biệt đúng sai, cất nhắc người tài, loại bỏ kẻ kém, vậy mà lại không đề bạt quan viên tốt như vậy, trẫm không trị tội bọn họ đã là khai ân, ai dám phản đối nửa chữ, trẫm chém đầu hắn ta!”

Lưu Khuê rùng mình không nói.

Không có Lý Triệt cản trở, ý chỉ của Hoàng đế tới Trung thư tỉnh, Cố Vân Sinh không nói chữ nào mà chuyển ý chỉ sang Lại bộ.

Chờ mọi thủ tục xong xuôi thì đã là ba ngày sau.

Ngày 28 tháng 10, chim khách hót vang, Thư Quân lười nhác vươn vai rời giường, đến Hạnh Hoa đường chăm sóc Tô thị từ sớm.

Tô thị được vài vị thái y thay phiên điều trị, hiện giờ đã có thể xuống giường đi lại, sáng sớm bà ấy đã đi quanh phòng vài vòng, giờ đang dựa vào gối mềm để nghỉ ngơi, Thư Quân ở bên cạnh, nàng giúp Tô thị uống thuốc viên xong thì nhàm chán mà bắt đầu thắt dây đeo.

Tô thị không thể nhìn nàng lười biếng, bà ấy thúc giục:

“Con đừng lười nhác ở chỗ của ta, nếu con đã quyết tâm kén rể thì cửa hàng trong nhà đều sẽ giao cho con, con phải tự học cách xử lý.”

Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính bản thân mình, Tô thị định dạy dỗ Thư Quân cẩn thận.

Việc làm Thư Quân không kiên nhẫn nhất chính là tính toán sổ sách, nàng vừa mới chu môi thì bên ngoài truyền tới tiếng hô “chuyện vui” của Thược Dược:

“Phu nhân, cô nương, có chuyện vui, chuyện vui lớn.”

Người còn chưa bước vào mà đã nghe thấy tiếng nàng ấy vịn cửa thở hổn hển, có lẽ nàng ấy lo hai người Thư Quân chờ sốt ruột nên vừa thở hồng hộc vừa vén rèm lên:

“Phu nhân, lão gia vừa sai người đến đưa tin tức, cữu lão gia thăng chức thành tứ phẩm Thiêm đô ngự sử, lệnh điều động đã được Thông Chính ti phát ra từ một canh giờ trước, đang được đưa đến Li Thủy.”

Tô thị giật mình, chén trà trong tay rơi xuống.

Tô thị vốn là người Giang Nam, trên có thứ huynh, dưới có đệ đệ song bào thai, sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân phù chính* di nương - mẹ ruột của thứ huynh. Tô thị tình cờ gặp được Thư Lan Phong đang đi du ngoạn núi non sông nước, hai người vừa gặp đã yêu, bà ấy gả tới Kinh thành, sau khi phụ thân qua đời, tình cảm của bà ấy với mọi người trong nhà cũng dần phai nhạt.

*Phù chính: nâng thiếp lên làm thê.

Năm đó, bà ấy gả tới Kinh thành, ấu đệ Tô Triều Sơn vì muốn giúp đỡ bà ấy mà bán hết của hồi môn do mẫu thân để lại và cả gia sản trong tay đi để lấy tiền mặt, mua hai gian cửa hàng cho bà ấy ở nơi Kinh thành chẳng dễ sinh sống này. Tính tình của Tô Triều Sơn xuất sắc hơn người, sau lại đi nơi khác du ngoạn thăm thú.

Mấy năm sau, ông ấy vào kinh đi thi, trúng tuyển tiến sĩ, nhưng lại bị điều đến nơi biên thùy làm huyện quan.

Trong lòng Tô thị vẫn luôn mong nhớ đệ đệ, chỉ là mỗi khi viết thư, Tô Triều Sơn chỉ nói bản thân ở Li Thủy bảo vệ bá tánh nơi đây, vui vẻ hài lòng, bảo Tô thị không cần nhớ mong, nhưng dù gì cũng là cốt nhục chia lìa, mấy năm nay Tô thị mãi không khỏi bệnh cũng có nguyên nhân là do chuyện này.

Bất chợt nghe nói đệ đệ sắp được điều nhiệm đến Kinh thành, lại còn là quan lớn đến như vậy, Tô thị khóc lên vì vui mừng, bà ấy cầm khăn thêu khóc một lúc lâu, nỗi trăn trở trong lòng đều tan biến hết, đến bệnh cũng khỏe hơn một nửa.

Bà ấy vội vàng sai đầu bếp, hôm nay dù có thế nào thì cũng phải làm hai bàn tiệc để người một nhà cùng nhau chúc mừng.

Thư Quân ngơ ngác mà nhìn mẫu thân đang vui mừng khôn xiết, chỉ thấy không thể tưởng tượng nổi, nàng quay đầu liếc nhìn Thược Dược, Thược Dược nhón chân, nói thầm bên tai nàng:

“Cô nương, nhất định là bệ hạ đang nâng đỡ người đấy.”

“Đợi cữu lão gia vào kinh, tam phòng có chỗ dựa, để xem còn có ai dám bắt nạt phu nhân, cô nương của chúng ta.” Thiện ma ma đứng ở một bên, vui vẻ lau nước mắt.

Nhiều năm như vậy, lý do Tô thị không đứng vững chân được ở Thư gia ngoài trừ việc không có con trai ra thì còn là do không có người nhà mẹ đẻ giúp đỡ.

Lúc này thì tốt rồi, cữu lão gia thăng chức, cốt nhục ruột thịt gặp nhau, thật đúng là song hỷ lâm môn.

Mọi người trong phòng đều vui mừng phấn khởi, còn vui hơn cả ăn Tết.

Mắt Thư Quân ngân ngấn nước, chỉ thấy có hơi nóng đang bốc lên trong lồng ngực, nàng không kìm nén được, nói với Tô thị: “Mẫu thân, con có việc gấp phải ra ngoài một lát, ngài đừng chờ con, cứ ăn mừng với phụ thân đi ạ.”

Thược Dược sợ Tô thị lo lắng, đợi Thư Quân chạy ra khỏi cửa, nàng ấy vội vàng cười giải thích với Tô thị:

“Phu nhân, lần trước cô nương cùng đi bái Phật với Vương tiểu thư, cô nương ước điều ước, không ngờ Phật Tổ hiển linh, điều ước trở thành hiện thực, cô nương đây là vui vẻ nên muốn đi lễ tạ đấy ạ.”

Chuyện này là do Hoàng đế làm, vậy chẳng phải là đi “lễ tạ” hay sao?

Tô thị rất vui, không rảnh lo ràng buộc Thư Quân, chỉ sai Thược Dược đem nhiều bà tử theo.

Lúc này, Thư Quân chạy về sân của chính mình, ôm lấy y phục mà thời gian này nàng làm cho hắn trong sự ngượng ngùng, nàng không nhớ đến việc xấu hổ, cũng không nhớ đến phải rụt rè, cứ vậy mà chạy ra ngoài.

Có vết xe đổ nên để tiện cho Thư Quân vào cung mà Hoàng đế cố ý để lại tai mắt ngầm.

Thư Quân vừa mới đến trà lâu ở gần Thư gia thì xe ngựa đã đến cửa hông, chủ tớ hai người lặng lẽ lên xe, xe ngựa từ từ chạy tới hoàng cung.

Vừa đến trưa, Bùi Việt mệt mỏi từ tiền triều về cung, bỗng nhìn thấy một cô nương có đôi mắt hồng hồng đang ngoan ngoãn xinh xắn mà đứng ở trong ngự thư phòng.

“Bệ hạ, là ngài sao?”

Hai mắt nàng bị bao phủ bởi một lớp sương mù, nhìn như sắp khóc, đến cả giọng nói cũng bị lớp sương ấy ảnh hương, mềm mại yếu ớt, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.

Trái tim Bùi Việt nóng lên nhưng lại không biểu hiện lên mặt, hắn thong dong ngồi xuống giường La Hán, tiện tay rót một chén trà cho bản thân rồi liếc nhìn gói đồ nàng đang ôm trong ngực, hỏi: “Nàng tới được bao lâu rồi?”

Thư Quân không vui vì hắn né tránh, không trả lời, nàng ngồi xuống gần hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt to phân trắng đen rõ ràng:

“Thần nữ đang hỏi ngài mà.”

Vừa làm nũng vừa ỷ lại, còn có chút oán trách vì được yêu chiều mà tự tin.

Chưa từng có ai nói chuyện với hắn bằng giọng điệu này.

Ánh mắt Bùi Việt sâu thăm thẳm, hắn chăm chú nhìn nàng, im lặng một lát rồi dần dần nở nụ cười:

“Nàng muốn nghe câu trả lời theo phép công hay câu trả lời thật lòng?” Hắn thong thả uống cạn ngụm trà.

Thư Quân mím môi nhìn hắn, không cần nói cũng biết nàng có ý gì.

Thân hình cao gầy của Bùi Việt nhích lại gần nàng, tìm một tư thế thoải mái: “Câu trả lời theo phép công chính là Tô Triều Sơn là tiến sĩ, thành tích nổi bật, trung thành, biết phân rõ đúng sai, là người phù hợp nhất với vị trí Thiêm đô ngự sử.”

“Còn câu trả lời thật lòng thì…” Nam nhân có diện mạo đẹp đến mức xuất sắc nói với giọng lơ đãng: “Là vì nàng.”

Ba chữ vô cùng đơn giản lại đâm thẳng vào trái tim.

Thư Quân chỉ thấy trán mình nóng lên, nàng chu đôi môi nhỏ nhắn hồng hào, hết sức chuẩn xác mà nhào tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK