Khi tới giao lộ thứ nhất của cung đường, tiểu cung nữ chợt dừng lại trước cổng cung điện có trọng binh đóng giữ.
Cánh cửa nội cung vô cùng trang nghiêm và nặng nề. Bên dưới tầng tầng lớp lớp cổng cung có hơn mười thị vệ đang đứng nghiêm trang trong bộ giáp bạc. Mỗi một người đều có phong thái hiên ngang, khí thế hừng hực. Người dẫn đầu nhìn thoáng qua tấm cung bài trong tay tiểu cung nữ, thậm chí còn chẳng dám liếc nhìn Thư Quân, sau đó vội vàng cung kính lùi sang hai bên, vừa cụp mắt xuống vừa để hai người vào trong.
Họ xuyên qua hành lang dài, sâu hút.
Bầu không khí xung quanh cũng đột nhiên thay đổi. Một tòa cung điện cực kỳ uy nghiêm đang đứng sừng sững ở phía bắc.
Gió đêm lồng lộng ùa vào chóp mũi của Thư Quân từ mọi hướng, suýt chút nữa đã khiến nàng không thở được.
Một trăm lẻ tám bậc thềm bằng đá bạch ngọc kéo dài tới tận điện Phụng Thiên. Cứ sau mỗi bước đi, đầu gối của Thư Quân lại mềm nhũn ra một phần. Mỗi vị trí ở nơi đây đều thể hiện rõ ràng sự tôn nghiêm tối cao của bậc Đế vương.
Chẳng biết đã đi được bao lâu, họ mới đến hành lang của điện Phụng Thiên. Hai tay lẫn hai chân của Thư Quân đã tê dại vì lạnh nhưng nàng hoàn toàn không hề nhận ra. Thư Quân chỉ quay đầu hướng về phía trước rồi nhìn lại. Khu quan thự bao la và tráng lệ được sắp xếp chỉnh tề dưới chân như một bàn cờ, những ngôi sao phản chiếu, ngọn đèn mờ ảo, còn con người thì càng trở nên nhỏ bé hơn.
Tiểu cung nữ sợ nàng lạnh nên nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cô nương, bên ngoài lạnh lắm, người mau vào đi.”
Thư Quân lấy lại tinh thần, theo nàng ấy vào điện Phụng Thiên thông qua cửa điện phía sau. Đằng sau truyền đến tiếng đóng cửa, Thư Quân nghe thế thì hơi run rẩy. Nhưng nàng vẫn kiên trì đi theo cung nữ bước vào cửa hiên.
Lưu Khuê đứng trước cửa, vừa mỉm cười vừa vén tấm rèm màu vàng tươi hướng vào trong cỡ một lóng tay: “Cô nương, Thánh thượng đang đợi người ở bên trong.”
Thư Quân nhìn Lưu Khuê với vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt tỏ vẻ bối rối: “Công công…” Nàng vừa mở lời đã nghẹn ngào rồi.
Vì biết nàng nhất định rất sợ hãi khi chợt nhận ra Hoàng đế nên Lưu Khuê vội vàng nhỏ nhẹ an ủi nàng: “Cô nương ngốc nghếch, đừng sợ gì cả. Bệ hạ muốn gặp người, ngài ấy hỏi gì thì người cứ trả lời cái đó thôi. Nhưng tuyệt đối đừng nói bừa nhé.”
Thư Quân nghe xong thì tinh thần lại càng căng thẳng hơn. Nàng gạt lệ nơi khóe mắt, nghiến răng nghiến lợi bước vào.
Màn che đang được buông rủ, ngăn cách hết thảy mọi thứ ở bên ngoài.
Đồng thời cũng cắt đứt đường lui của Thư Quân.
Trước mặt nàng là một bức bình phong thêu hoa và chim trên gấm Tô Châu có ba lỗ.
Xuyên qua lớp lụa mỏng manh, Thư Quân thấp thoáng nhìn thấy một bóng người cao gầy đang ngồi trên giường La Hán.
Nàng bèn hít một hơi thật sâu, vừa cúi đầu vừa đi vòng ra sau bức bình phong, sau đó chậm rãi tiến lên rồi lập tức quỳ xuống.
“Thần... Thần nữ thỉnh an bệ hạ.” Thư Quân vùi đầu thật sâu.
Phía trên nhanh chóng vang lên tiếng động.
“Đứng lên đi.”
Giọng điệu bình thường, chẳng bộc lộ rõ hắn đang vui hay giận.
Thư Quân bèn đứng thẳng dậy nhưng không dám ngước lên, nàng chỉ buộc mình phải giữ bình tĩnh.
“Thần nữ không dám…”
Trong khóe mắt nàng, ngón tay của người nọ đang cuộn cuốn sách lại, tầm mắt từ từ dừng trên người Thư Quân, sau đó hắn ra vẻ nghiêm túc mà hỏi nàng:
“Tại sao không dám?”
Bùi Việt cứ nhất quyết ép nàng nói ra. Thư Quân mím môi với vẻ ảo não, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng cúi xuống.
“Thần nữ không biết tại sao bệ hạ lại triệu kiến mình nên trong lòng cảm thấy lo sợ, vậy nên thần nữ mới không dám.”
“Ồ...” Nghe thấy lời oán trách này của Thư Quân, dường như tâm trạng của Bùi Việt đã khá hơn một chút. Hắn chầm chậm mỉm cười, đặt ngón tay lên chiếc bàn nhỏ rồi gõ nhẹ.
Thư Quân bị thu hút bởi động tác của Bùi Việt nên đã nhìn thoáng qua hướng của hắn. Nhưng lần này, nhịp tim của nàng suýt chút nữa đã bị hẫng nửa nhịp.
Trên chiếc bàn không lớn cũng chẳng nhỏ có hai đồ vật khác nhau.
Một chiếc khăn tay gấp được thêu hoa lan ở hai mặt cùng với một cuốn sách Thế thuyết tân ngữ.
Thư Quân ngồi xuống một cách tê liệt.
Thì ra hắn vẫn còn nhớ rõ.
Chiếc khăn tay kia vẫn còn dính một vệt màu đỏ sậm, đó là vết máu do nàng đã cắn ở lầu Trích Tinh trong đêm hôm đó.
Còn trong cuốn sách Thế thuyết tân ngữ kia đang kẹp một mảnh giấy chép tay, bên trên có viết ba chữ: Kẻ lừa gạt.
Hôm đó, Thư Quân đã tức giận đến mức viết nó ra giấy rồi kẹp vào sách để trút giận.
Bây giờ, chúng đều trở thành bằng chứng phạm tội của nàng.
Nhẹ là tội đại bất kính, còn nặng thì là tội tổn thương vua, tội nào cũng đủ để giết nàng vài lần cả.
Thư Quân nằm rạp trên mặt đất, chỉ thút tha thút thít chứ không dám lên tiếng.
Thấy dáng vẻ không có tiền đồ này của nàng, Hoàng đế còn bật cười: “Sao nàng vẫn còn tỏ ra oan ức vậy?”
Thư Quân lại khóc to hơn nữa, dùng cổ tay áo lau hết lần này đến lần khác nhưng nước mắt cứ tuôn trào ra, không sao ngăn lại được.
“Thần nữ xấc xược nên đã xúc phạm bệ hạ. Bệ hạ đại nhân đại lượng, xin hãy tha mạng cho thần nữ. Thần nữ trên còn có phụ mẫu, dưới còn có...” Thư Quân vừa hoảng sợ vừa rối rắm, chợt nhận ra mình đã lỡ lời nên lại nuốt khan: “Trong nhà thần nữ chỉ có mình thần nữ thôi, xin bệ hạ thứ tội.”
Nàng đã hồi hộp suốt cả ngày, bây giờ lại tới đoạn đầu đài nên cảm xúc đã tích tụ lên đến đỉnh điểm, thế là Thư Quân khóc lóc một cách bi thương vô cùng.
Hoàng đế bị nàng chọc tức đến nỗi dở khóc dở cười: “Trẫm có nói sẽ trị tội nàng sao?”
Vành mắt đỏ hoe của Thư Quân liếc nhìn chiếc bàn nhỏ kia rồi thầm nghĩ rằng: Vậy thì tại sao ngài lại bày ra những bằng chứng buộc tội này?
Hoàng đế nhìn tiểu cô nương cực kỳ ngốc nghếch này, suýt chút nữa hắn đã nổi giận rồi. Nàng cũng quá yếu ớt. Sau khi khóc lóc được một lúc, hai mắt của Thư Quân đã sưng lên như quả đào đỏ, đôi môi thì mím lại, đỏ thắm và long lanh ánh nước.
Trong nửa năm qua, cả trong lẫn ngoài triều đều khó khăn, chật vật nên Bùi Việt thực sự rất bận rộn. Sau khi chuyển đến hành cung ở Thông Châu, quả thực hắn đã quyết định rời xa nàng một cách triệt để rồi. Nếu nàng đã không muốn thì Bùi Việt cũng không muốn ép buộc.
Nhưng vừa rồi ở điện Sùng Chính, Thư Quân lại xông tới trước mặt Bùi Việt mà không hề báo trước, khiến hắn không kịp trở tay. Hắn vốn tưởng rằng mình có thể phớt lờ nàng. Nhưng khi nhìn thấy Thư Quân đứng cạnh người khác với vẻ mặt sáng ngời và kiều diễm, nàng lại còn dịu dàng gọi hắn một tiếng “Hoàng thúc” thì lòng dạ của Bùi Việt lại ngập tràn phiền muộn.
“Nàng muốn gả cho người kia à?”
“Hả?” Hoàng đế chuyển chủ đề quá nhanh. Thư Quân không kịp lấy lại tinh thần nên ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt ngấn nước như đang bị bao phủ bởi lớp sương mù, dẫu ai đối diện với ánh mắt này của nàng thì cũng sẽ bị hút hồn.
Đôi mắt của Bùi Việt trở nên tối sẫm.
Thư Quân sợ đến mức lảng tránh ánh mắt của Bùi Việt, đồng thời nghĩ cách trả lời hắn.
Đã tới nông nỗi này rồi nên có rất nhiều chuyện không thể kiểm soát được nữa. Việc gả hay không cũng chẳng do Thư Quân quyết định.
Nàng muốn gả thì đối phương sẽ bằng lòng ư?
Tâm tư của Thư Quân được viết rõ trong đáy mắt. Đôi môi mỏng của Bùi Việt căng ra thành một đường thẳng.
Đưa đầu ra là đao, rụt đầu lại cũng là đao. Nếu không biết trả lời thế nào thì nàng cứ dứt khoát không đáp vậy.
Thư Quân ngồi co ro dưới đất, đồng thời xoa những ngón tay cứng ngắc của mình.
Đôi mắt của Bùi Việt lập tức rung động. Hắn nhìn sang chỗ khác, hướng ra ngoài cửa sổ.
“Bình thân.”
Đầu gối của Thư Quân bị đau do quỳ. Nàng chầm chậm đứng lên: “Tạ ơn bệ hạ.” Sau đó, nàng lặng lẽ bước vài bước sang bên cạnh, cố gắng nới rộng khoảng cách, hai tay chắp trước bụng để tỏ vẻ thỏa đáng nhất có thể.
Có lẽ vì quá hoảng hốt nên dáng người của nàng cũng trở nên nhu mì, hơi thở không ổn định. Nàng đứng đó một cách mỏng manh như một đóa hoa bị cơn mưa làm ướt.
Trái tim của Bùi Việt mềm nhũn. Hắn bèn chỉ vào chiếc ghế phía sau Thư Quân.
“Ngồi đi.”
Thư Quân thực sự không dám nên chỉ lén nhìn hắn một thoáng. Nhưng ánh mắt của Bùi Việt quá đỗi nghiêm túc nên nàng không dám trái lời, lập tức ngồi xuống một nửa chiếc ghế bên cạnh.
Trong bữa ngọ thiện, nàng vốn chẳng ăn được bao nhiêu. Sau đó lại gặp tình cảnh trong bữa cơm tối nên Thư Quân đã đói bụng đến mức cồn cào rồi. Nhưng mà lúc này, nàng hoàn toàn không quan tâm đến việc mình có đói hay không, trong lòng chỉ đang nghĩ cách sống sót để ra khỏi điện Phụng Thiên mà thôi. Nàng phải làm sao để có thể cầu xin Hoàng đế bỏ qua cho mình và không so đo với nàng nữa đây!
Tuy nhiên, Thư Quân vốn chẳng phải là người có lòng dạ quá thâm sâu nên không biết nên làm thế nào để lấy lòng hắn cả. Nàng đã suy nghĩ cả buổi trời nhưng vẫn không nghĩ ra manh mối. Ngược lại, Thư Quân còn không khỏi hoài nghi rằng: Liệu Thất gia có thực sự là Hoàng đế hay không?
Đến tận bây giờ, Thư Quân vẫn không dám tưởng tượng rằng: Hoàng đế đương triều lại trêu chọc nàng, chiều chuộng nàng và cãi nhau với nàng.
Vì vậy, Thư Quân lại nhìn về phía Bùi Việt.
Khuôn mặt hắn vẫn tuấn tú vô song như vậy, đuôi lông mày hòa nhã, thoạt nhìn không có cảm giác sắc bén. Nhưng đuôi mắt lại hơi cụp xuống, bẩm sinh đã có khí chất không giận tự uy. Nàng nhớ lại nửa năm trước, Bùi Việt đã dỗ dành nàng học tập với dáng vẻ thuận theo và cười khẽ, sau đó lẳng lặng động viên nàng.
Tầm mắt của Thư Quân dần dần trở nên mơ hồ. Nàng luôn muốn chồng Thất gia trong trí nhớ của mình lên nam tử trước mặt nhưng không thể làm được, bởi họ cũng chẳng giống nhau.
Dù sao đi nữa, khoảng thời gian kia ở Tàng Thư các cũng là một giấc mộng hoang đường. Bộ long bào màu vàng sáng kia y hệt một khoảng cách không thể nào vượt qua được. Đó là một rào cản tự nhiên, hoàn toàn ngăn trở nàng với hắn, đồng thời cũng hoàn toàn chặt đứt một chút tình ý không thể đạt được mà nàng luôn giấu kín trong đáy lòng sâu thẳm.
Như chợt nhận ra mình đã nhìn chuyên chú vào Hoàng đế quá lâu nên Thư Quân bèn nhìn sang chỗ khác với vẻ thảng thốt, sau đó ngồi trên ghế một cách thận trọng.
Bùi Việt thấy nàng lùi lại như một con rùa nhỏ nên trong lòng hơi mất mát. Hắn bèn khoát tay áo.
Lưu Khuê dẫn mấy cung nhân lần lượt tiến vào. Ba nội thị bưng hộp thức ăn tới trước mặt nàng. Chẳng mấy chốc, trên chiếc bàn vuông đã bày biện đầy đủ các loại cao lương mỹ vị quý hiếm.