Tô thị cảm thán: "Con đúng là ngốc có phúc của người ngốc."
*.
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Đạo thánh chỉ của Bùi Việt đánh cho Lý gia một đòn phủ đầu cực mạnh, cũng đánh cho triều thần không kịp trở tay.
Có quan viên nhận lệnh, cũng có những lão thần như Lễ bộ Thượng thư bất mãn, cho rằng dù là gia thế hay tính cách của Thư Quân đều không có một điểm nào phù hợp để làm quốc mẫu một nước. Bùi Việt hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, hắn chỉ sai Cẩm Y vệ cấp tốc điều tra vụ án của Lý gia, Tô Triều Sơn cũng quả quyết đệ trình chứng cứ Lý gia chiếm đoạt ruộng đất lên tam ti.Tam ti hội thẩm ba ngày liên tiếp, cuối cùng xác định vững chắc tội trạng của Lý gia.
Lý gia rớt đài, Tả tướng Cố Vân Sinh cũng vướng vào đợt tranh đấu của hai phe, rơi xuống kết cục thanh danh bị hủy hoại.
Triều đình đang thảo luận nên đề cử ai lên kế nhiệm chức Tả tướng thì Bùi Việt hệt như sấm rền gió cuốn ban lệnh xóa bỏ Trung thư tỉnh, hủy bỏ quy chế Thừa tướng, sau này lục bộ trực thuộc vào một mình Hoàng đế, Trung thư tỉnh bên trên lục bộ hoàn toàn bị bãi bỏ. Triều đình đột nhiên xuất hiện sự thay đổi trăm năm khó gặp, văn võ bá quan nhao nhao như rắn mất đầu, không biết nên phản ứng thế nào.
Triều thần không hiểu được hướng gió của Hoàng đế đành phải chuyển đầu mũi giáo về phía Thư Quân. Đêm đó, Bùi Việt viết xong chiếu thư giao cho Lưu Khuê, Lưu Khuê lập tức đi Trung thư tỉnh tìm Cố Vân Sinh đóng dấu. Thế nên, dù triều thần có phản ứng thế nào thì chuyện Thư Quân làm Hoàng hậu như ván đã đóng thuyền. Nếu không thể động vào nhân tuyển cho vị trí Hoàng hậu thì chỉ có thể tìm cửa đột phá khác.
Triều thần không muốn nhìn thấy Hoàng đế độc sủng nữ nhi của Tô gia nên âm mưu đưa nữ nhi nhà mình vào cung củng cố quyền thế, cả đám người thi nhau viết tấu chương đánh cờ với Hoàng đế. Bọn họ đưa ra đề nghị vào ngày đại hôn của Hoàng đế đồng thời nạp bốn vị phi tử vào cung, trong sổ con còn có một loạt danh sách những người được lựa chọn cho vị trí Hoàng phi.
Vị trí đầu tiên chính là quý nữ thế gia Thôi Phượng Lâm.
Đêm khuya, Bùi Việt đỡ trán chợp mắt trên án thư, Lưu Khuê hầu hạ bên cạnh, nhìn đống sổ con chồng chất như núi thì đầu lại đau nhức. Ông ấy đang định thu dọn đống sổ con ném ra ngoài thì thấy Lận Tuần rảo bước từ bên ngoài vào. Đi đến chỗ bình phong, thoáng nhìn thấy Bùi Việt đang nghỉ ngơi, hắn ta vội vàng đi chậm lại, trao đổi ánh mắt với Lưu Khuê.
Lưu Khuê rón rén đi ra, lôi kéo Lận Tuần ra tận cửa mới hỏi.
"Có chuyện gì mà vội vàng thế?"
Ánh mắt Lận Tuần âm trầm: "Chiều nay ta đã thẩm vấn Lý Anh, Lý Anh cũng khai Thôi Phượng Lâm cũng tham dự vào vụ án bắt cóc Hoàng hậu, chính nàng ta đã nghĩ kế để Lý Anh cưỡng ép nương nương, nhằm uy hiếp Tô đại nhân."
Lưu Khuê giật mình: "Sau đó thì sao?"
Lận Tuần cười lạnh: "Ta đã giao Thôi Phượng Lâm cho Bắc Trấn phủ ti, vị Thôi cô nương này rất lợi hại. Nàng ta thừa nhận có gặp mặt Lý Anh ở quán trà nhưng không thừa nhận là kẻ chủ mưu, chỉ nói là Lý Anh vu cáo. Ta không có chứng cứ trị tội nàng ta nên mới quay về bẩm báo bệ hạ."
"Còn nữa, nàng ta yêu cầu diện thánh."
Lúc này, giọng nói trầm thấp của Bùi Việt vang lên trong Ngự thư phòng.
"Vào đi."
Hai người vội vàng đi vào, Lận Tuần thuật lại mọi chuyện một lần nữa.
Bùi Việt ung dung nhấc nắp chén trà lên nhấp một ngụm, vẻ mặt không chút cảm xúc, chỉ lạnh nhạt nói.
"Triệu nàng ta tiến điện Phụng Thiên."
Lận Tuần ra ngoài truyền tin, Lưu Khuê sắp xếp lại những quyển sổ con rồi cất vào ngực, ấp a ấp úng hỏi Bùi Việt.
"Bệ hạ, người cảm thấy nên xử lý những quyển sổ con này thế nào? Trong triều đình đang bàn tán rất nhiều về chuyện này, nếu cứ để như vậy, lâu dài sẽ gây bất lợi cho nương nương, lão nô có một ý tưởng không phải..."
Bùi Việt hờ hững lật bản cung khai Lận Tuần mang đến: "Tấu."
Được cho phép, Lưu Khuê vội cúi thấp người, trịnh trọng nói.
"Tiền triều có vị Thư thái phó, có được một tay văn chương rất hay, tiếng tăm vang dội, nương nương của chúng ta trùng hợp cùng họ với ông ấy, hay là dựa vào đó mà sắp xếp cho nương nương cái danh hậu nhân của Thư thái phó, lại tản ra vài lời tiên tri để trợ giúp nương nương."
Bùi Việt khẽ nhướng mi, vẻ mặt lạnh lùng: "Không cần, dù nàng là ai thì trẫm cũng cưới, nàng ấy không cần thay đổi vì bất kỳ kẻ nào, cũng không cần hùa theo ai."
Nghe vậy, Lưu Khuê chợt khựng lại, vội vàng tự tát mình mấy cái: "Đều tại lão nô lỡ lời."
Bùi Việt nhìn ông ấy: "Trẫm đã có cách bình phục những lời tranh luận trên triều, ngươi không cần lo lắng."
"Vâng, bệ hạ anh minh."
Ước chừng hai khắc đồng hồ sau, Lận Tuần dẫn Thôi Phượng Lâm đến.
Bùi Việt không muốn gặp nàng ta nên để Thôi Phượng Lâm quỳ gối bên ngoài bình phong ở giữa phòng.
"Tại sao ngươi lại muốn gặp trẫm?"
Thôi Phượng Lâm mặc một bộ y phục màu trắng, nhìn bóng người mơ hồ cách một tấm bình phong, không nhìn thấy rõ gương mặt hắn nhưng lại nhìn ra dáng người cao lớn anh tuấn của hắn, nàng ta lẩm bẩm:
"Bệ hạ, Lý Anh vu oan cho thần nữ, Lận đại nhân lại không tin thần nữ nên thần nữ chỉ có thể cầu kiến bệ hạ. Thôi gia trung thành tuyệt đối với bệ hạ, mong bệ hạ chớ có dễ dàng tin lời Lý Anh."
Đêm dài đằng đẵng, Bùi Việt bận rộn việc công suốt cả ngày nên lúc này vô cùng mệt mỏi. Hắn nhíu mày nói:
"Ngươi có biết tại sao trẫm lại gặp người không? Chẳng phải ngươi ỷ vào việc trẫm không có chứng cứ, không thể trị tội ngươi được sao? Vậy thì bây giờ trẫm sẽ cho người một lý do, Thôi thị thất lễ trước ngự tiền, liệu đã đủ lấy mạng ngươi chưa?"
Thôi Phượng Lâm hơi biến sắc, lúc này mới thức thời dập đầu xuống.
"Bệ hạ, là thần nữ giật dây Lý Anh đối phó Tô Triều Sơn. Thần nữ của muốn giúp ngài thu phục Lý gia, tạo ra một cái cớ cho ngài thôi mà."
Nam nhân phía sau bình phong vẫn không ngẩng đầu: "Tại sao lại làm thế?"
Mí mắt Thôi Phượng Lâm run lên, nghẹn họng không trả lời được.
Từ trước tới giờ, Bùi Việt ở trong mắt nàng ta là một nam nhân không chuyện gì không làm được, sẽ không bao giờ bị cảm xúc chi phối. Nói trắng ra là nàng ta tự nhận mình và Bùi Việt là cùng một loại người, nàng ta hiểu tại sao Bùi Việt lại thích Thư Quân. Nam nhân mà, ai có thể đối mặt với một tuyệt sắc khuynh thành như vậy mà còn làm ngơ được? Chẳng qua nàng ta không ngờ Bùi Việt lại yêu thích Thư Quân đến mức muốn lập nàng làm hậu!
Lợi dụng Thư Quân để diệt trừ Lý Anh, đưa thanh đao vào tay Bùi Việt là chiêu một mũi tên trúng ba con nhạn. Tiếc rằng nàng ta đã phán đoán sai vị trí của Thư Quân trong lòng Bùi Việt, cũng không ngờ Thư Quân có thể thoát khỏi miệng hổ hang cọp.
Bây giờ chiếu thư lập hậu đã ban bố, tính toán của nàng ta đã thất bại, nói tâm sự trong lòng ra chỉ tổ khiến bản thân khốn đốn.
Thôi Phượng Lâm chậm rãi hít sâu một hơi, cay đắng nói: "Thần nữ chỉ muốn góp chút sức lực giúp đỡ bệ hạ thay phụ thân mà thôi."
"Thật không?" Bùi Việt ngồi sau án thư khẽ nhếch môi: "Ngươi muốn trợ giúp trẫm hay là muốn lấy được vị trí Hoàng hậu?"
Thôi Phượng Lâm nghẹn họng: "Bệ hạ, thần nữ..."
Bùi Việt ngắt lời nàng ta: "Ngươi không ngờ vị trí của nàng ấy ở trong lòng trẫm lại quan trọng như vậy, ngươi tưởng trẫm máu lạnh vô tình, chấp nhận hy sinh một nữ nhân để đối phó Lý gia."
Hai vai Thôi Phượng Lâm khẽ run rẩy, cố nuốt con đắng chắt trong cổ họng, cúi gằm mặt nói:
"Thần nữ suy nghĩ không chu toàn, không bằng bệ hạ ra quyết định vô cùng nhanh chóng, dùng một chiếu thư đã đẩy Lý gia vào chỗ chết. So với tài bày mưu tính kế của bệ hạ, thần nữ chẳng qua chỉ là suy nghĩ nông cạn."
Vẻ mặt Bùi Việt đầy trào phúng: "Ngươi đang cố so sánh bản thân với trẫm hay là đang nói bóng nói gió đến ngươi?"
"Vế trước, ngươi muốn để trẫm nhìn thấy tấm lòng và sự thông minh của ngươi, nói cho trẫm biết chỉ có người như ngươi mới có thể làm Hoàng hậu, mới xứng đáng sánh vai với trẫm? Còn vế sau là đang nhắc nhở trẫm phải cảm tạ ngươi đã dựng lên cục diện này, để trẫm không trị tội ngươi?"
Thôi Phượng Lâm nghẹn họng không nói được gì.
Thôi Phượng Lâm cũng không mấy đau khổ vì hắn đã nhìn thấu nàng ta, ngược lại còn có một chút vui vẻ khó nói thành lời. Trên đời này, chỉ có hắn mới xứng để nàng ta cúi đầu.
Tại sao hắn lại thích Thư Quân cơ chứ?
Đáng tiếc, kết cục đã định.
Giọng điệu của Bùi Việt lạnh nhạt gần như vô tình: "Thôi thị, mục đích thật sự của ngươi cũng không phải giúp trẫm mà là một mũi tên bắn hai đích, cùng lúc diệt trừ cả Lý Anh và Hoàng hậu, tội này không thể tha thứ."
"Người đâu, nhốt Thôi Phượng Lâm cùng một chỗ với Lý Anh, cùng nhau luận tội xử lý, cách chức Hộ bộ Thượng thư Thôi Minh Tu để điều tra."
Toàn thân Thôi Phượng Lâm mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, rốt cuộc nàng ta không chỉ đẩy Lý gia vào đầu mũi giáo mà còn khiến cả mình cũng mắc vào. Không thể chịu được đả kích này, đôi mắt nàng ta từ từ mất tiêu cự rồi hôn mê bất tỉnh.
*
Đột nhiên mất đi mấy vị đại quan, triều đình chấn động, có người hoảng loạn, cũng có người ngo ngoe rục rịch. Bùi Việt rất nhạy cảm, hắn hạ chỉ thiết lập Nội các ngay lúc này, có tới bốn, năm phụ thần được thăng chức, nhập các cầm quyền trong số quan lại từ tam phẩm trở lên. Lần này toàn bộ triều đình sôi trào.
Các đại thần lúc trước công kích thân phận Hoàng hậu, náo loạn muốn Hoàng đế nạp phi lập tức im như ve sầu mùa đông, nếu lúc này mà còn kiếm chuyện với Hoàng đế thì đừng mơ được nhập các. Người người sợ mình chậm hơn người khác một bước, ai nấy tranh nhau đệ sổ con chúc mừng Đế Hậu trăm năm hạnh phúc để bày tỏ lòng trung thành.
Bùi Việt đề bạt vài vị thần tử có danh vọng và tài năng nhập các, chờ đến lúc các ban bệ trong cung được thành lập xong thì đã là hai tháng sau.
Trong hai tháng này, quan viên Lễ bộ đã đưa sính lễ đến Thư gia, mũ phượng và triều phục cũng được đưa đến từ sớm, đại hôn của Đế Hậu đã được chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ đợi đến ngày cử hành hôn lễ mười tám tháng Năm. Theo quy của, trong cung sẽ phái ma ma đến phủ dạy quy củ và lễ nghi, nhưng Bùi Việt không muốn ép buộc Thư Quân nên đã giảm bớt toàn bộ những tập tục cũ kỹ, thế nên thời gian Thư Quân chuẩn bị đợi gả rất tự do tự tại.
Càng đến gần ngày thành hôn thì Thư Quân càng lo lắng thấp thỏm, có mơ mộng về tương lai, cũng có buồn phiền vì phải rời khỏi nhà.
"Cha, nương, sau khi nữ nhi xuất các, hai người hãy về quê chọn một đệ đệ trong tộc nhập tự đi."
Sau khi Thư Quân được phong làm Hoàng hậu, người muốn chạy theo luồng gió đông này rất nhiều, các phòng của Tô gia cũng vô tình hữu ý qua lại với Tô thị, ý muốn để nhi tử thừa tự cho tam phòng.
Trải qua chuyện Thư Quân bị bắt cóc, Tô thị và Thư Lan Phong chỉ mong nữ nhi được bình an, đối với những thứ khác đã xem nhẹ đi rất nhiều.
Thư Lan Phong khoát tay: "Con không phải quan tâm chuyện này, ta và mẫu thân con đã bàn với nhau rồi, đời này cứ sống thế này thôi, người chết như đèn tắt, ai còn quan tâm có người đốt hương khói vàng mã làm gì. Nếu lại nuôi thêm một đứa trẻ nữa, chỉ sợ mẫu thân con không đủ sức, chẳng thà hai ta ung dung sống cho hết những ngày tháng nhàn nhã lại mệt mỏi này."
Tô thị cũng gật đầu: "Nuôi một đứa trẻ không cùng huyết thống còn chẳng bằng dựa vào ngoại tôn, con chỉ cần sống thật tốt trong hậu cung thì cha con và ta ắt có chỗ dựa vào."
Thấy bọn họ đã quyết định, Thư Quân cũng không nói nhiều nữa, nàng vừa dụi mặt trong lồng ngực mẫu thân vừa ôm cánh tay phụ thân, lưu luyến làm nũng: "Vậy thì nữ nhi sẽ thường xuyên gặp hai người."
Tô thị xoa đầu nàng, cũng không nhận lời, cửa cung sâu như biển, ai biết ngày sau sẽ thế nào. Ngày thành hôn ngày càng gần thì tâm trạng phu thê hai người càng sa sút, nói đi nói lại cũng chỉ là mấy câu dặn dò, Thư Quân nghe nhiều đến mức lỗ tai sắp đóng kén đến nơi.
Ngày Thư Quân xuất giá, trời xanh mây trắng, pháo hoa tưng bừng. Bên ngoài cửa lớn Thư gia, văn võ bá quan phân thành từng hàng mà đứng, có năm vị nhất phẩm mệnh phụ đến chính viện nghênh đón Hoàng hậu đại giá.
Thư Lan Phong mặc một bộ y phục đỏ thắm ngồi giữa nhà chính, nhìn theo nữ nhi kéo váy đuôi phượng chậm rãi biến mất sau hành lang giữa chúng phụ nhân vây quanh, dụi dụi đôi mắt sưng tấy quay mặt đi.
"Lần này Quân Nhi rời đi, nhà này vắng vẻ như nhà trống."
Tô thị ngẩn ngơ một lúc lâu mới theo lời nhìn xung quanh, vừa nhìn lên lại cảm thấy dường như nơi nào cũng có tiếng cười nói của nữ nhi, hốc mắt không khỏi chua xót: "Có ai bảo không phải đâu?"
Hai phu thê im lặng một lúc, Thư Lan Phong càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng không nhịn được nức nở nghẹn ngào.
"Quân Nhi nhà chúng ta còn nhỏ như vậy, mới có mười bảy tuổi thôi, bệ hạ đã cận lập rồi, mong là ngài đừng có bắt nạt Quân Nhi."
Thấy trượng phu bật khóc, Tô thị cũng bị ảnh hưởng, liên tục lau nước mắt nói: "Chắc là không đâu, bệ hạ coi trọng Quân Nhi như vậy sao có thể bắt nạt nó được? Chẳng phải chàng nói lần trước Thái Thượng Hoàng triệu kiến chàng đã hứa hẹn bệ hạ sẽ không nạp phi sao?"
Thư Lan Phong vừa khóc lên thì không ngăn lại được nữa, ông ấy liên tục lau nước mắt: "Ý ta không phải chuyện này..."
Thấy vẻ mặt Thư Lan Phong kỳ kỳ quái quái, giờ Tô thị mới hiểu ông ấy đang nói chuyện gì.
"Chết rồi!"
Tô thị đột nhiên vỗ bàn, sốt sắng đi qua đi lại trong phòng: "Ta quên béng mất chuyện quan trọng nhất rồi."
Thư Lan Phong bị bà ấy dọa sợ, nước mắt còn treo trên mí mắt, giọng nói trầm khàn: "Chuyện gì?"
"Ta..." Tô thị đau khổ vỗ mạnh mấy phát lên trán: "Đêm qua ta đã dặn đi dặn lại mấy lượt nhưng vẫn cứ cảm giác đã quên chuyện gì đó, giờ mới nhớ ra ta quên mắt chưa dặn dò Quân Nhi chuyện động phòng!"
Thư Lan Phong ngẩn ngơ.