Cầm được tách trà xong, Thư Quân ngồi thẳng lên và uống cạn tách trà.
Nếu nàng không nắm được thì chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này, nói cho Bùi Việt rằng nàng biết cái đao treo bên thắt lưng là cái gì sao?
Thư Quân mặt không đỏ, tim không đập nhanh, chậm rãi mở khăn ướt ra, chờ đến khi tầm nhìn ổn định lại mới đứng dậy hành lễ với Bùi Việt.
“Bệ hạ, trời đã tối, thần nữ cũng phải rời cung rồi.”
Bùi Việt nhìn nàng đang cố gắng giữ bình tĩnh thì khẽ mím môi. Nếu là trước đây, hắn sẽ giữ nàng ở lại ăn cơm, nhưng bây giờ lại đổi lời: "Được, người đâu, đưa hộp cơm đã chuẩn bị sẵn cho Thư cô nương mang về."
Nàng đói bụng từ lâu, đồ ăn đã để sẵn ở điện bên cạnh, nếu nàng muốn về thì hắn cũng không ép buộc.
Cuối cùng, hắn đặt tay lên lúm đồng tiền của nàng rồi nói: “Để ăn trên đường đi.”
Sự bồn chồn mà Thư Quân vất vả lắm mới kìm nén được lại hiện lên, hắn vẫn hiểu nàng như mọi khi, hiểu nàng đang đói lắm rồi.
"Tạ ơn bệ hạ."
Tiểu cung nữ tên Linh Linh nhìn thấy trên trán Thư Quân có vài giọt mồ hôi thì lấy khăn tay cẩn thận lau cho nàng.
Trong khi chờ cung nữ, Lưu Khuê đích thân đưa bức tranh cuộn tròn đã sửa lại cho Bùi Việt. Bùi Việt nhìn qua, thoạt nhìn thì không thấy dấu vết gì, điều này cho thấy cô nương này rất có tài, vốn dĩ ban đầu hắn cũng không hy vọng gì nhiều, không ngờ lại mang đến cho hắn một điều bất ngờ.
Bùi Việt ngước mắt lên nhìn cô nương duyên dáng: “Quân Quân, Thái Hoàng Thái hậu rất thích bức tranh này. Lúc trước là do lão nhân gia mắt kém cho nên mới để gần lại, không cẩn thận làm cháy một góc tranh. Hôm nay coi như nàng đã lập công lớn, trẫm muốn ban thưởng cho nàng, Quân Nhi có thích thứ gì không?"
Thư Quân để mặc tiểu cung nữ chỉnh sửa mái tóc đã ướt của mình, cười giận dỗi: “Bệ hạ, ngài đã ban thưởng cho mẫu thân của thần nữ nhiều thuốc như vậy, lại không ngần ngại cứu nhà thần nữ. Thần nữ cũng chỉ báo đáp một chút mà thôi, nếu ngài còn muốn ban thưởng thì thần nữ không nhận nổi."
"Nhưng..." Thư Quân lưu luyến nhìn bức tranh kia: "Bức tranh này là tác phẩm tâm đắc của lão tiên sinh Hứa Nghĩa Sơn trong những năm cuối đời. Bệ hạ, bệ hạ có thể cho phép thần nữ sao chép một bức mang về nhà được không?"
"Được." Hoàng đế trẻ tuổi chau mày: "Có điều bức tranh này rất quý giá, trẫm không thể cho nàng mang về được. Nếu muốn sao chép thì cứ chọn một ngày vào cung vẽ là được."
Thư Quân đồng ý không chút do dự.
Đến khi ôm hộp cơm và mơ màng rời khỏi cung, Thư Quân mới xoa xoa hai má nóng bừng.
Không đúng lắm, tại sao nàng lại vào cung một cách mơ hồ và còn được hẹn vào lần hai?
Ngày thứ hai sau khi Thư Quân rời cung, Bùi Việt tràn đầy mong đợi. Ngày đó nàng vào cung trong chớp mắt, hôm nay chắc cũng như vậy. Nhưng khi mặt trời mọc rồi lại lặn mà hắn cũng không thấy bóng dáng xinh đẹp quen thuộc.
Có lẽ hôm nay nàng có việc, đợi ngày mai đi.
Niềm mong đợi dần cạn kiệt khi cứ phải thất vọng ngày qua ngày.
Hắn cứ nghĩ đến cô nương này lỡ hẹn thì lại thấy tức ngực.
Ngoài miệng đã nói sẽ buông bỏ nhưng đến lúc thực hiện lại không hề dễ dàng.
Bùi Việt xoa đầu lông mày, bút đỏ cầm trong tay vẫn không hề nhúc nhích.
Màn đêm buông xuống, sương mù dày đặc phía chân trời. Lưu Khuê thắp đèn cho hắn, thấy vẻ mặt lạ thường của hắn thì khẽ hỏi:
"Bệ hạ, có lẽ nhà cô nương có việc. Ngài xem, hay là bảo Lận Tuần đi nghe ngóng cho rõ ràng?"
Bùi Việt rất ít khi hiếm khi nóng ruột nóng gan vì một người nào đó, đây là lần đầu tiên. Ngay cả những lần xa cách Thư Quân trước đó cũng không giống như ngày hôm nay, mong ngóng trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt, trong lòng hắn biết điều này có ý nghĩa gì.
Bùi Việt lại tiếp tục phê duyệt tấu chương, viết xuống nét bút mạnh mẽ mà mềm mại, hắn không đáp lời ngay.
Thư Quân đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
Đêm đó khi trở về phủ, đúng là nhà nàng đã có việc. Hóa ra lần trước trưởng tỷ Thư Linh gặp Thế tử Liễu gia ở trong cung, Thế tử Liễu về nhà nói với gia đình chuyện đính hôn. Ngày hôm đó Liễu gia đã đến tận cửa hẹn hai tháng sau đón dâu, ngoài ra còn mang quà đến cho các thiếu gia và cô nương trong phủ.
Thư Quân cũng có một phần quà, lão thái thái gọi nàng tới, Thư Quân nhận lấy rồi nói vài câu khách sáo. Lão thái thái, Nhị phu nhân với Thư Chi nhân cơ hội chế nhạo nàng, châm biếm nàng không gả đi được. Thư Quân không để trong lòng, nhưng Tô thị lại hơi bực bội, đêm đó còn nôn ra một ngụm máu.
Tô thị đã giấu Thư Quân chuyện nôn ra máu.
Đúng ngày hôm sau, Thư Lan Phong về nói với Tô thị rằng đệ tử kế thừa Nho học mới được thăng chức đã từ chối lời ngỏ của một nhà quyền quý, lại bày tỏ ý muốn kết thông gia với Thư Lan Phong.
Thì ra ngày đó hắn ta đã yêu Thư Quân ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thư Lan Phong mừng rỡ, khi trở về lập tức bàn bạc với Tô thị. Ban đầu Tô thị vẫn còn hơi do dự, nhưng nhớ lại sức khỏe mình không được tốt lắm, lỡ như có mệnh hệ gì thì cũng giao phó con gái ra ngoài sớm, bà ấy bèn đồng ý gặp Trần Văn Châu.
Vào ngày Bùi Việt đang đau lòng vì Thư Quân, Trần Văn Châu đã nhanh nhẹn đến cửa phủ.
Nắng sớm dịu êm, đã qua giờ Ngọ mà sương mù vẫn chưa tan, Thư Lan Phong đón Trần Văn Châu vào nhà khách của tam phòng. Nói là nhà khách nhưng cũng không rộng rãi lắm, chỉ là một gian phòng, phía đông là thư phòng của Thư Lan Phong, phía tây là phòng bên, lúc Tô thị không khỏe thì trượng phu sẽ ở lại chỗ này.
Nam nhân lạ không thể vào phòng ngủ, Thư Lan Phong đã dốc sức đưa Tô thị đến phòng bên.
Thư Quân được Tô thị thu xếp ở sau tấm bình phong. Nàng dậy sớm hứng sương thu để làm bánh bao nếp, nhưng lại bị Tô thị bắt phải chỉnh trang một hồi, mặc chiếc áo khoác dày màu đỏ hải đường mới may, viền áo có gắn lông thỏ, làm nổi bật đôi mắt hạnh và làn da trắng như tuyết tựa tiên tử.
Dù Thư Quân có ngốc đến đâu cũng đoán được bảy tám phần, sốt ruột năn nỉ:
"Mẫu thân, người muốn con phải nói bao nhiêu lần rằng con thực sự không muốn cưới gả? Người định ép con phải cắt tóc làm ni cô à!"
Tô thị nghe xong lại tức giận, che miệng gần như không thở nổi. Thiện ma ma vừa đỡ Tô thị vừa tận tình khuyên nhủ Thư Quân: “Được rồi cô nương, lần này hãy nghe lời phu nhân đi.”
Thiện ma ma liên tục nháy mắt với Thư Quân, ý bảo nàng đừng chống lại Tô thị nữa.
Thư Quân nhìn thấy mẫu thân ho đến mức không thở được thì cũng không dám ra vẻ gì nữa, nhấc váy đi vòng ra sau tấm bình phong, nóng nảy đến mức muốn khóc lên: “Nhưng con…”
Nàng không thể gả chồng, nàng vừa từ chối Hoàng đế, đến lúc về nhà lại gả cho người khác. Một khi Hoàng Đế thẹn quá hóa giận, búng tay một cái là có thể bóp chết nàng rồi.
"Không có nhưng nhị gì cả!" Tô thị bày ra vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy, ngón tay run rẩy chỉ vào chiếc ghế đẩu phủ gấm, nhìn nhi nữ mà nước mắt rưng rưng, trong lòng đau nhói, giọng điệu cũng dịu xuống: "Con à, con cứ ngồi xuống đi, không phải nói gì nữa. Nếu con không vừa ý, chẳng lẽ mẫu thân còn có thể nhét con lên kiệu hoa hay sao?"
Thư Quân nghĩ thầm, với tình hình này thì có lẽ đối phương đã vào phủ rồi, gây náo loạn chỉ chọc tức mẫu thân, tốt nhất là cứ tạm thời ứng phó trước đi.
Vì thế nàng ngồi ngay ngắn, không nhúc nhích sau tấm bình phong.
Một lúc sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang và cả tiếng cười cười nói nói. Thư Quân chăm chú lắng nghe, giọng nói này hơi quen. Nàng trợn mắt, chẳng lẽ đây là nam tử nàng gặp trong cung ngày đó?
Thiện ma ma ở bên cạnh quan sát sắc mặt của nàng rồi nháy mắt với Tô thị. Tô thị che miệng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Ánh sáng ở cửa bị che lại, hai bóng người lần lượt bước vào.
Trần Văn Châu nhìn thấy Tô thị đang ngồi dưới tấm bình phong, vội vàng tiến tới quỳ lạy.
"Học trò thỉnh an sư mẫu."
Mắt hắn ta liếc qua tấm bình phong mà không để lại dấu vết gì, thấy có bóng dáng mờ nhạt, hắn ta cũng đoán được Thư Quân đang ở đó.
Lần đầu nhìn thấy Trần Văn Châu, Tô thị vui mừng khôn tả. Hiếm có nam tử nào có thể vừa mắt bà ấy, hắn ta dịu dàng nhưng không hề mất đi sự sắc bén.
"Mau đứng lên đi."
Thư Lan Phong ngồi ở ghế chính, Trần Văn Châu ngồi phía dưới ông ấy.
Tô thị trò chuyện vài câu với hắn ta trước, hỏi việc học của hắn ta ở Quốc Tử Giám.
"Sau này con vẫn tiếp tục học ở Quốc Tử Giám hay là học theo Tần lão thái phó?"
Trần Văn Châu chắp tay nói: “Xin đáp lời sư mẫu, Thái phó dặn học trò ban ngày học ở Quốc Tử Giám, ban đêm ở Tần gia nghe Thái phó chỉ dạy. Vả lại năm nay đệ tử đã qua kỳ thi mùa thu, cần phải dốc sức chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân sang năm, tạm thời không dám thư giãn."
Nói đến đây, Trần Văn Châu dừng lại, hơi khom người: “Nói ra thì thật xấu hổ, học trò vốn định đợi đến lúc đạt được thành tích cao mới đến phủ cầu hôn, nhưng cũng thực sự lo...” Hắn ta nhẹ nhàng liếc qua tấm bình phong: "Lo lão sư với sư mẫu đồng ý gả sư muội cho người khác, nên mới mặt dày mày dạn đến cửa."
Tô thị và Thư Lan Phong nghe xong thì nhìn nhau.
Hắn ta nói lời này hơi khiêm tốn.
Trần Văn Châu vốn định đợi đến lúc đỗ đạt cao mới đính hôn, như vậy cũng là có trách nhiệm với cô nương nhà người ta. Tiếc rằng hắn ta rất có tiếng tăm, gần đây người mai mối đã đi mòn bậc thềm nhà hắn ta, gây bao phiền phức cho hắn ta, không bằng đính hôn sớm, chặt đứt suy nghĩ của người khác.
Thư Lan Phong và Tô thị đều biết rõ chuyện này. Trần Văn Châu cũng không làm bộ làm tịch, mà còn bày ra dáng vẻ vô cùng khiêm tốn, rõ ràng là một người rộng lượng, khoáng đạt.
Tô thị càng thấy hài lòng.
"Hôn nhân là chuyện quan trọng, cần có ý kiến của phụ mẫu và lời của mai mối, con đã hỏi phụ mẫu nhà mình chưa?"
Trần Văn Châu lập tức nhấc vạt áo che đầu gối lên và quỳ xuống: "Mong sư mẫu thứ lỗi, không phải Văn Châu có ý thô lỗ, chỉ là cha mẹ học trò đã qua đời. Học trò được một người họ hàng xa nuôi lớn, ba năm trước cô mẫu đã về quê nhà với nhi nữ, không quan tâm chuyện đời nữa."
"Văn Châu đã xin phép Thái phó, chỉ cần lão sư với sư mẫu gật đầu, ít ngày nữa Văn Châu sẽ mời Thái phó làm chủ cho mình."
Việc mời Thái phó đến nhà người ta một cách đường đột chẳng khác nào gây áp lực. Trước đó Thư gia đã trải qua hai việc hôn nhân không vui, Trần Văn Châu không dám liều lĩnh nên mới lén lút bày tỏ ý muốn với Thư Lan Phong. Vừa hay Tô thị cũng muốn gặp Trần Văn Châu trước, nên mới có chuyện hôm nay.
Chờ đến khi mọi chuyện chắc chắn rồi mời bà mối đến phủ thì tất cả đều vui.
Sao Tô thị có thể không nhìn ra những điều ẩn giấu bên trong chứ? Đứa nhỏ này làm việc ổn thỏa, từ nhỏ đã không có cha mẹ, phải tự mình lần mò đường đi, nhất định là một người có trách nhiệm. Lại nói hắn ta có vẻ ngoài đẹp trai và tài năng, thật sự là một lựa chọn hoàn hảo cho vị trí chàng rể.
Tô thị mỉm cười liếc nhìn Thư Lan Phong, Thư Lan Phong biết bà ấy hài lòng.
Thư Lan Phong lấy cớ muốn bình tranh với Trần Văn Châu rồi dẫn hắn ta đến thư phòng.
Lần này tâm trạng Tô thị rất tốt, bà ấy kéo Thư Quân đi qua hành lang nhà bên về phía hậu viện.
Gió tạt vào má như lưỡi dao, Tô thị không nhịn được mà ho vài tiếng. Thư Quân và Thiện ma ma mỗi người một bên che chắn gió lạnh cho bà ấy. Cơ thể Tô thị khó chịu nhưng trong lòng lại vui vẻ, không khỏi thuyết phục Thư Quân:
"Con à, con cũng thấy tận mắt rồi, còn có người tốt hơn thằng bé sao? Rõ ràng người ta có thể chọn con gái nhà quyền quý, tại sao cứ phải đến nhà ta cầu hôn, thằng bé thật sự thích con đấy."
Thư Quân giơ tay áo dài rộng lên để chắn gió, đỡ bà ấy lên hành lang vây quanh nhà, rưng rưng nước mắt nói: “Mẫu thân và phụ thân đừng làm điều thừa thãi nữa, con đã quyết định rồi, dù là nhà giàu sang quyền quý con cũng không gả."
Tô thị tức giận đến mức đau lồng ngực, không thể thở nổi, bà ấy vịn vào rào chắn bên cạnh và ngồi xuống, lắc đầu yếu ớt: “Vậy khoảng thời gian trước hồn vía con cứ ở trên mây, không phải vì nó thì vì ai chứ?"
Thư Quân sững sờ, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, không thể biện bạch được.
Thì ra mẫu thân với phụ thân đã hiểu lầm rằng nàng vừa ý Trần Văn Châu.
Đúng lúc này, một tỳ nữ chẳng màng mưa phùn, chạy tới từ nội viện, nhìn Tô thị với Thư Quân rồi hét lên:
"Phu nhân, không hay rồi, lão thái thái đã biết chuyện Trần công tử tới phủ. Lão thái thái bảo Lưu ma ma mời Trần công tử lên thượng phòng rồi."
Trái tim Tô thị như đóng băng, bà ấy suýt nữa nôn ra một ngụm máu.
Lão thái thái làm như vậy chắc chắn không có ý tốt gì.
Bà ấy nóng ruột đến mức đẩy Thiện ma ma đi thượng phòng.