Thôi, cứ từ từ bước đến.
Bùi Việt âm thầm buông lỏng nàng ra, hắn nói: "Các nàng đang làm gì thế? Trẫm đã đứng nghe được một lúc."
Thư Quân vội vàng giấu tay dưới chiếc khăn thêu, nàng chắp hai tay trước bụng, thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi xấu hổ đáp: "Ấu Quân tỷ tỷ giúp thần nữ sửa sang lại hoa trồng trong nhà kính."
Gió mùa thu dần trở lạnh nhưng cũng không tản hết được luồng nhiệt nóng ấm trên chóp mũi và tai nàng.
Bùi Việt thong thả thưởng thức biểu cảm vụng về của Thư Quân, hắn nói: "Nàng đã từng này tuổi đầu rồi, sao phải nhờ người bên ngoài đến giúp nàng? Đây là sân viện của nàng."
Thư Quân tưởng Bùi Việt đang trách mắng nàng nên cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, nàng không phục, nói: "Ấu Quân tỷ tỷ là một trong những người chăm sóc hoa cỏ lành nghề, dù thần nữ có tự làm thì cũng không thể nào bằng nàng ấy được. Thần nữ định sẽ xem sổ sách quản lý nội cung."
Cuối cùng, nàng ấy nhỏ giọng, tủi thân lẩm bẩm: "Thần nữ không ngốc như ngài nghĩ."
Ánh mắt Bùi Việt nhìn nàng chăm chú, không rời mắt.
Nàng không hề ngốc, chẳng qua lòng dạ của nàng rất đơn thuần.
Chung sống cùng nàng khiến người ta vui vẻ.
Bùi Việt giơ tay lên định vỗ về nàng. Khi lại gần, hắn thấy rõ gương mặt nàng nháy mắt trở nên đỏ bừng, cánh mi đen dày như lông quạ cụp xuống, dáng vẻ xấu hổ nhưng không thể né tránh. Trông nàng quá ngoan ngoãn, làm lòng Bùi Việt bỗng nảy sinh cảm giác tội lỗi.
Thư Quân vẫn còn rất nhỏ.
Lòng bàn tay giơ lên gần gò má thì mu bàn tay chuyển hướng, dán vào sau ót nàng: "Ngốc cũng có chỗ tốt."
Thư Quân cho rằng bàn tay rộng lớn của Bùi Việt giơ lên sẽ xoa đầu nàng nhưng thực tế hắn chỉ vỗ nhẹ vào ót nàng một cái. Chắc nàng đã suy nghĩ quá nhiều, Thư Quân vừa chột dạ vừa xấu hổ, nàng cắn môi, nói: "Thần nữ không ngốc."
Bùi Việt chỉ cười không nói.
Hai người đi đến đình thủy tạ bên hồ uống trà.
Gió thu hơi se lạnh, toàn bộ mành cuộn lên gọn gàng bị thả xuống, bên trong đình thủy tạ không quá sáng. Trong lòng Bùi Việt vẫn đang suy ngẫm chuyện công vụ, hắn ngồi dưới cửa sổ không nói gì. Mặt hồ bên dưới phản chiếu ánh sáng lấp lánh gợn sóng lăn tăn theo cơn gió, những đốm sáng hắt lên hai gò má của hắn.
Trông Bùi Việt đẹp đến mức không chân thật.
Trong lòng Thư Quân cũng không quá yên ổn, nàng lo Bùi Việt sẽ gọi nàng vào cung.
"Bệ... Bệ hạ, thần nữ có thể về phủ một chuyến không?"
Nếu nàng không dặn dò trước, chỉ cần một đạo thánh chỉ ban xuống, cha mẹ nàng chắc sẽ hoảng sợ lắm, hơn nữa nàng còn có chút y phục và đồ dùng hằng ngày cần phải thu dọn... Càng nghĩ, Thư Quân càng căng thẳng, vầng trán đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Bùi Việt nghe nàng nói xong thì hơi ngẩn ra một chút.
Bùi Việt rất giỏi quan sát lời nói và cử chỉ, hắn nhanh chóng hiểu ý đồ của nàng. Nhìn dáng vẻ lúng túng của Thư Quân, hắn đột nhiên cảm thấy có phần không nỡ. Để xoa dịu tâm trạng của nàng, hắn cố ý trêu ghẹo: "Nếu không thì sao? Nàng muốn đi đâu?"
"Hả..." Đến lượt Thư Quân giật mình, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào khẽ mở, trông vừa ngơ ngác vừa đáng yêu làm sao, bộ dạng mặt cho người ta hái...
Trái tim Bùi Việt bùng lên một luồng nhiệt, hắn cần tách trà bị gió thổi lạnh ngắt lên uống một ngụm.
Dù Thư Quân chậm hiểu đến đâu thì nàng cũng biết bản thân đã nghĩ nhầm rồi.
Nàng đang nghĩ gì thế không biết.
Thư Quân xấu hổ gãi gò má, thậm chí nàng còn nắm tay rồi khẽ gõ bản thân một cái.
Bùi Việt vẫn biểu hiện như bình thường, Thư Quân chỉ đành cho rằng Bùi Việt tạm thời không có ý định đưa nàng vào cung, điều đó để cho nàng có thời gian thích nghi.
Từ nay về sau, nàng sẽ không ngớ ngẩn đi hỏi hắn nữa, hắn không mở miệng nói thì nàng sẽ giả ngu, có thể kéo dài thêm ngày nào hay ngày đấy.
Sau đó, Thư Quân tỏ vẻ thoải mái hơn nhiều.
Bùi Việt thu hết một loạt biến đổi tâm trạng của nàng vào trong mắt, lòng hắn như tấm gương sáng.
Hắn xuất cung một ngày một đêm, công vụ chồng chất, không thể ở lại quá lâu. Hắn để lại một hộp sủi cảo tôm thủy tinh, một đĩa bánh ngọt Ngũ Phúc và một lồng cua hấp. Lúc rời đi, hắn chỉ vào lồng cua và nói: "Đây là lồng cua cuối cùng trong năm nay, ngày sau không còn cua ngon như thế để ăn nữa."
Thật ra cũng không phải không còn nữa, trong ao của Thái Thượng Hoàng vẫn còn, chẳng qua hắn cũng không thể để mắt đến ao của ông mãi rồi lén lút ăn trộm được.
Mọi món ăn ngon đều theo mùa của nó.
Thư Quân thoải mái tiễn hắn ra cửa, sau đó nàng vội vã quay lại tiếp tục bàn bạc chi phí với Vương Ấu Quân.
Sau khi ăn ngon lành, chán chê một chầu, hai cô nương đi tản bộ dọc theo hành lang tránh gió, thong thả dự định về phủ.
Vương Ấu Quân nắm tay nàng, hỏi: "Nói vậy, muội đã hạ quyết tâm muốn ở cạnh bệ hạ?"
Thư Quân bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy."
Vương Ấu Quân thấy gò má nàng nhanh chóng đỏ ửng lên, nàng ấy cầm ống tay áo của nàng lắc lư: "Sao vậy? Lúc trước còn nói chắc như đinh đóng cột là không chịu vào cung, đột nhiên thay đổi chủ ý. Đừng nói là vì bệ hạ cứu thím nên muội muốn lấy thân báo đáp?"
"Không phải, muội..." Đôi mắt Thư Quân như phủ một lớp sương mù, nàng cực kỳ bối rối.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bất kể là ai cứu mẫu thân muội, muội chắc chắn sẽ báo đáp họ. Nếu đối phương thật sự muốn cưới muội, tất nhiên muội sẽ đồng ý gả cho người đó."
Vương Ấu Quân nhìn nàng đầy ẩn ý, nàng ấy kéo nàng tiếp tục đi về phía trước: "Vậy thì không chắc đâu."
"Hả? Tỷ có ý gì?" Thư Quân hỏi.
Vương Ấu Quân lạnh lùng nhìn nàng: "Nếu Trần Văn Châu cũng muốn cưới muội, nếu người mời đại phu đến đêm đó là hắn ta thì muội cũng bằng lòng gả cho hắn ta sao?"
Bước chân Thư Quân khựng lại, nàng im lặng.
"Xem đi, trong lòng muội không nghĩ thế đâu." Giọng điệu Vương Ấu Quân cực kỳ thoải mái, nàng ấy thay nàng phân tích: "Muội thích bệ hạ, chẳng qua ngăn cách vì thân phận của ngài có phần hơi mâu thuẫn mà thôi. Nếu bây giờ ngài chỉ là một người bình thường trong một gia đình bình thường thì có lẽ muội sẽ vui mừng hơn đấy."
Thư Quân nhớ đến quãng thời gian ở Tàng Thư các, thậm chí nàng còn chủ động nảy ý đồ với hắn. Nếu thật sự không có chút suy nghĩ gì thì vì sao mỗi một lần hắn đến gần, thậm chí kề sát lại mà nàng không hề né tránh mãnh liệt.
Nói trắng ra, nàng động lòng rồi.
Thư Quân xấu hổ đến mức đầu như muốn úp vào ngực.
Vương Ấu Quân liếc nhìn ngực nàng, chép miệng một tiếng: "Được rồi, đừng ngại nữa, nếu đè nó thêm thì nó sẽ nhỏ đi đấy."
Khuôn mặt Thư Quân nóng bừng lên, nàng đột nhiên ngẩng đầu, thở phì phò liếc nhìn nàng ấy: "Tỷ cũng đâu chạm vào nó được." Dứt lời, Thư Quân vắt chân lên cổ chạy về phía trước.
Vương Ấu Quân trừng mắt, thẹn quá hóa giận, hung hăng tóm lấy lưng nàng: "Muội đừng chạy, nhãi con này, xem xem tỷ có xé nát cái miệng muội ra không!" Nàng ấy nhanh chóng đuổi theo.
*
Ngự thư phòng.
Bùi Việt xử lý công vụ xong, hắn ngước mắt nhìn thoáng qua sắc trời sẩm tối, không đầu không đuôi hỏi: "Đã về chưa?"
Lưu Khuê đứng một bên sắp xếp sổ con thay hắn, cái nào phải gửi về Trung thư tỉnh, cái nào gửi về Thông chính ty, còn có một số cái trả lại. Nghe hoàng thượng hỏi, ông ấy hiểu rõ Bùi Việt muốn hỏi về ai.
"Cô nương đã quay về phủ, chẳng qua không biết vì sao lại chọc giận tiểu thư phủ Đông Đình hầu, bị nàng ấy đuổi đánh cho một trận, khóc lóc về phủ."
Vẻ mặt Bùi Việt một lời khó nói hết: "Tiểu cô nương kia đúng là nhẫn tâm."
Lời này tất nhiên là mắng Vương Ấu Quân.
Lưu Khuê yên lặng mỉm cười.
Buổi chiều gặp mặt, hắn lo lắng cô nương người ta ở bên ngoài không an toàn nên đã âm thầm sắp xếp thị vệ bảo vệ. Biết rõ có thị vệ trông nom nhưng hắn vẫn muốn hỏi một câu. Chủ tử quan tâm đến Thư Quân như vậy, đúng là đã không giữ được trái tim của bản thân nữa rồi. Lưu Khuê dám chắc ngay cả Thư Lan Phong và Tô thị cũng không lo lắng cho Thư Quân bằng Bùi Việt.
Hiện tại, hai cô nương người ta chẳng qua chỉ đùa giỡn trêu nhau chút thôi mà đã khiến cho mặt hắn biến sắc.
Hắn còn không chịu thừa nhận là nuôi nữ nhi.
Lưu Khuê thầm chê bai Hoàng đế một chặp, sau đó ông ấy nhắc đến công vụ.
"Bệ hạ, ngài xem thử xem, đã đến lúc soạn thảo chiếu chỉ rồi chăng?"
Chạng vạng hôm nay, Bùi Việt quay lại, tâm trạng rõ ràng khá vui vẻ, có thể thấy hai người chung đụng rất hòa hợp. Xét thấy khoảng thời gian trước, Bùi Việt đã điều động Cẩm y vệ và Thái y viện để cứu Thư phu nhân, Lưu Khuê hầu như khẳng định chắc chắn Thư Quân hoàn toàn bằng lòng vào cung.
Bùi Việt nghe vậy, lạnh lùng nhìn ông ấy: "Sao phải gấp?"
"Sao không gấp cho được? Hoàng đế không vội nhưng thái giám vội ạ!" Vẻ mặt Lưu Khuê khổ sở: "Thái Thượng Hoàng tóm lấy nô tài hỏi mấy lần. Lão nhân gia ngài ấy bị ngài tiễn về cung Vạn Thọ, trong lòng giận dỗi không muốn gặp ngài nhưng đêm nào cũng lải nhải hỏi nô tài, chẳng phải ngài ấy nóng lòng muốn ngài cưới cô nương ngài ưng ý vào cung sao?"
Giọng điệu Bùi Việt không chút phập phồng, hắn đặt bút son trong tay xuống, nói: "Nàng đã đồng ý rồi nhưng trẫm không thể làm vậy."
Lưu Khuê mệt tim, ông ấy hỏi: "Thứ cho nô tài không hiểu, xin bệ hạ chỉ dạy?"
Bùi Việt ngước mắt nhìn ông ấy: "Thái độ của nàng ấy nhanh chóng thay đổi chỉ trong một sớm một chiều, nguyên cớ do đâu? Chẳng phải do trẫm đã cứu mẫu thân nàng nên lòng nàng mang ơn trẫm? Nếu trẫm thuận theo đó, không khác nào khiến nàng lấy thân báo đáp."
Hắn dụi đôi mắt mỏi mệt, than thở: "Trẫm có được một nữ nhân rất đơn giản, đúng không?"
Hắn không chỉ muốn có được thân thể của nàng mà cả trái tim của nàng nữa.
Sau đó, Bùi Việt không lên tiếng, tiếp tục phê duyệt sổ con.
Thư phòng yên lặng một lúc lâu, Lưu Khuê suýt chút nữa đã quên mất đề tài này thì hắn đột nhiên yếu ớt nói: "Trong triều sắp có biến lớn, không được để ai biết đến sự tồn tại của nàng."
Lưu Khuê hiểu, hắn làm vậy để bảo vệ Thư Quân.