• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời của Vương Văn Quân khiến Bùi Hiểu Vũ hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì cũng không quá bất ngờ. Cách ăn mặc và phong thái của Sở Hồng Triết đều rất lịch sự, đi thuyền thì ở khoang đắt nhất, lại có tài xế đón đưa ở Quái Hà.

"Thế sao anh ta không phải họ Doãn?" Bùi Hiểu Vũ hỏi.

Vương Văn Quân đáp: "Sở Hồng Triết là con lai. Mẹ anh ta là người Nga, gặp lão gia nhà họ Doãn khi ông sang Nga làm ăn. Bà ấy sinh anh ta ra rồi không chăm sóc, cuối cùng được một bà cụ họ Sở nhận nuôi đến khoảng mười ba, mười bốn tuổi thì mới được tìm về. Nhưng lúc đó sức khỏe của lão gia đã yếu, quyền hành nằm trong tay Vu Trân. Nhiều người muốn cướp phần tài sản của Sở Hồng Triết, chỉ có Vu Trân là bảo vệ anh ta. Sau này, Vu Trân sàng lọc một lượt trên dưới, làm ăn càng ngày càng tốt, Sở Hồng Triết liền trở thành nhị đương gia."

Không ngờ ngũ quan của Sở Hồng Triết có phần khác người Trung Quốc là do anh ta là con lai.

Ân oán gia tộc quả nhiên rất phức tạp.

Bùi Hiểu Vũ gật đầu.

"Nhị đương gia thường xuyên làm việc ở nơi khác, sao cậu biết được anh ta?" Vương Văn Quân hỏi.

Bùi Hiểu Vũ không thể nói thật rằng anh ta cứ luôn rủ cậu đi ăn nên chỉ đáp: "Hôm tôi xuống thuyền, thấy anh ta đi xe của Ký Tinh."

Chuyện Sở Hồng Triết về Quái Hà, Vương Văn Quân cũng nghe nói, quả nhiên đúng là đi cùng chuyến thuyền.

Vương Văn Quân nghĩ ngợi rồi nói: "Vu Trân hình như rất quý và tin tưởng cậu em trai cùng cha khác mẹ này. Mấy việc làm ăn mới ở Nam Phổ đều giao cả cho anh ta. Sở Hồng Triết cũng có bản lĩnh, mới hai mốt, hai hai tuổi đã quản lý công việc lớn như vậy."

Bùi Hiểu Vũ - vừa tròn hai mươi, đột nhiên có cảm giác như đang được khen gián tiếp, bèn không tự chủ mà ngồi thẳng lưng.

"Một số việc không phụ thuộc vào tuổi tác, nhất là ở nơi thay đổi từng ngày như Nam Phổ. Người trẻ đầu óc linh hoạt, gan dạ càng phù hợp hơn."

"Đúng thế." Vương Văn Quân cười rồi cũng theo đà mà khen: "Nhìn Bùi tiên sinh là biết ngay."

Ba người cùng nhau quay lại văn phòng. Ngoài đường tuyết tan lầy lội, giẫm lên toàn bùn đất, đi vài bước vào văn phòng Bùi Hiểu Vũ mới nhận ra.

"Không sao đâu, tôi sẽ dọn sạch." Vương Cát nói.

Bùi Hiểu Vũ cởi áo lông chồn ra, ngồi vào bàn làm việc, cùng Vương Văn Quân kiểm tra lại các hóa đơn và tài liệu trong hai năm qua.

Hoạt động kinh doanh của Vĩnh Tân đều là tích góp qua nhiều năm, lượng hàng xuất nhỏ, chủ yếu là nhu yếu phẩm hàng ngày và thực phẩm.

Bùi Hiểu Vũ hiểu một chút về vận tải đường biển vì thường xuyên nghe Tống Ngạn Minh nói chuyện làm ăn với Lý Tướng Như.

Việc đọc tài liệu không phải là sở trường của Bùi Hiểu Vũ, đôi khi cậu khá chật vật để nhận biết những chữ phức tạp. Phải đến khi trời tối, cậu mới miễn cưỡng đọc hết một lượt.

Những công ty lớn như Ký Tinh thường chẳng mấy hứng thú với các đơn hàng của công ty thương mại nhỏ, vì kiếm không được bao nhiêu tiền lại còn phiền phức, nhưng với những công ty nhỏ như Vĩnh Tân, nhận hàng rời rạc thế này lại rất phù hợp.

"Đầu năm nay, sau khi Ký Tinh thành lập công ty cảng riêng, có hai công ty đại lý cảm thấy không làm tiếp được nữa nên đã bỏ. Chúng tôi gom được số hàng này." Vương Văn Quân giải thích lý do vì sao doanh thu năm nay lại có sự thay đổi lớn.

Bùi Hiểu Vũ quay sang nhìn Vương Văn Quân.

Trước khi đến Quái Hà, cậu vẫn nghĩ Vương Văn Quân chỉ là kiểu người làm việc qua loa. Dù sao công việc này cũng chẳng có ai thực sự quản lý, không có vốn liếng hay quan hệ, sống sót trong ngành vận tải biển đã là khó khăn.

Không ngờ, Vương Văn Quân lại là người thật thà, hơn nữa còn rất nghiêm túc trong công việc.

Dường như đoán được suy nghĩ của Bùi Hiểu Vũ, Vương Văn Quân cười nói: "Thời buổi này kiếm tiền không dễ, có được một công việc đã là tốt rồi."

"Đúng vậy, làm gì cũng khó." Bùi Hiểu Vũ đáp, sau đó liếc nhìn Vương Cát đang ngồi bên cạnh đang điền biên lai: "Sao không sắp xếp cho Vương Cát một công việc, cũng có thể nhận lương."

Vương Văn Quân đáp: "Cũng từng đề xuất nhưng bên kia không đồng ý."

Quả thực, trước đây, phía bên kia chẳng quan tâm đến nơi này, thậm chí còn tính bán nó đi nên chắc chắn không muốn bỏ công sức gì.

Thời gian đã gần đến giờ hẹn ăn tối với Sở Hồng Triết.

Ban đầu, Bùi Hiểu Vũ không nghĩ buổi hẹn này quan trọng, nhưng giờ biết được Sở Hồng Triết là nhị đương gia của Ký Tinh, cậu liền gọi cho Tống Ngạn Minh.

Đầu tiên, cậu gọi về nhà nhưng Tống Ngạn Minh không ở nhà. Cậu gọi đến văn phòng của Vĩnh Tân, thư ký ở văn phòng mới gọi cho Tống Ngạn Minh.

"Xảy ra chuyện gì à?" Tống Ngạn Minh hỏi.

Rõ ràng đã nói trước rằng chỉ gọi điện vào buổi tối, giờ tự dưng gọi thế này chắc phải có chuyện.

Bùi Hiểu Vũ vội giải thích: "Không có chuyện gì đâu, tiên sinh. Tối nay tôi sẽ đi ăn cơm với Sở Hồng Triết."

"Sở Hồng Triết là ai?"

"Là em trai của Vu Trân. Tôi định nhân dịp này..."

"Cậu ăn cơm với người đàn ông này làm gì?" Tống Ngạn Minh ngắt lời rồi hỏi tiếp: "Vu Trân là ai?"

Hóa ra, chuyện ở cảng Quái Hà, Tống Ngạn Minh hoàn toàn không biết gì cả.

Bùi Hiểu Vũ bất lực, thầm nghĩ nỗi lo thất nghiệp của Vương Văn Quân quả thật rất có cơ sở.

Cậu giải thích: "Tiên sinh, Vu Trân là chủ của Ký Tinh, cũng là người muốn thôn tính công ty cảng. Sở Hồng Triết là em trai của cô ta, cũng là nhị đương gia của Ký Tinh."

Lúc này Tống Ngạn Minh mới nhớ ra: "À, phải rồi, tôi mới nghe nói mấy ngày nay, Ký Tinh đã mở rộng làm ăn đến tận Nam Phổ."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng bật lửa, là Tống Ngạn Minh châm một điếu thuốc, hắn nói tiếp: "Lý Tướng Như bảo... Không đúng, sao cậu quen biết Sở Hồng Triết?"

Bùi Hiểu Vũ trả lời đúng sự thật: "Quen trên tàu, từng ăn chung một bữa cơm."

"Không phải đã bảo cậu ra ngoài phải cẩn thận hơn chút sao?" Tống Ngạn Minh lên tiếng không chút khoan nhượng, nói xong lại nghĩ ra điều gì đó liền hỏi tiếp: "Người tặng cậu khăn quàng cổ cũng là anh ta à?"

"Tiên sinh..." Bùi Hiểu Vũ thở dài.

Làm như cậu là đứa trẻ tám tuổi không bằng, quản nhiều như vậy làm gì chứ.

Tống Ngạn Minh lúc này mới nhận ra, hiện tại là lúc xử lý công việc, chuyện này để sau tính. Hắn nói: "Tình hình hiện tại như thế nào?"

Bùi Hiểu Vũ: "Ký Tinh muốn thôn tính tuyến đường vận tải của Vĩnh Tân, mà Vu Trân chắc cũng sắp nuốt trọn cả cảng Quái Hà rồi."

"Lý Tướng Như cảng Quái Hà." Tống Ngạn Minh bật cười.

Bùi Hiểu Vũ cảm thấy sự so sánh của Tống Ngạn Minh thật chuẩn xác, trong đầu cậu hình dung Vu Trân là một người phụ nữ phong trần, có khí chất ngang tàng giống Lý Tướng Như, cậu cũng liền cười theo.

"Còn cười nữa." Tống Ngạn Minh nhả một hơi khói, hỏi: "Hắn tìm cậu ăn cơm làm gì?"

Bùi Hiểu Vũ: "..."

Vì hình như anh ta có ý với tôi.

Tống Ngạn Minh: "Nghĩ kỹ xem."

Bùi Hiểu Vũ ngẫm nghĩ, nếu Sở Hồng Triết đã làm ăn ở Nam Phổ, chắc chắn biết đến Lý Tướng Như và Tống Ngạn Minh. Chỉ cần điều tra một chút sẽ biết cậu là người của ai.

"Anh ta chắc chắn đã biết tôi là người của ai từ lâu rồi, có lẽ là nể mặt Vĩnh Tân?"

Tống Ngạn Minh: "Nhưng hai bên chẳng có gì liên quan. Thế này đi, cậu bảo với hắn, vị trí cảng Quái Hà bên chúng ta là không thể nhượng bộ. Nếu đồng ý, xem như tôi nợ Ký Tinh một ân tình ở Nam Phổ. Còn nếu không, tôi cũng có thể bắt đầu thôn tính khắp Nam Phổ."

Tống Ngạn Minh luôn làm việc theo cách này, trước mềm mỏng sau cứng rắn, không chịu ép mình nhưng sẵn sàng ép người khác.

"Vâng, tiên sinh."

"Ừm."

Cuộc gọi chưa kết thúc, Tống Ngạn Minh lại hỏi: "Còn gì nữa không?"

Bùi Hiểu Vũ: "Dạ không, tối nay tiên sinh ăn gì thế?"

Tín hiệu điện thoại không tốt lắm, luôn có âm thanh rè rè. Tống Ngạn Minh đáp: "Chưa nghĩ ra, Lý Tướng Như thì bảo tối nay đi uống rượu."

"Ồ..." Khóe môi Bùi Hiểu Vũ khẽ nhếch lên. Không phải ra ngoài hẹn hò với tiểu thư Luna nào đó.

Tống Ngạn Minh hỏi: "Còn cậu, cậu với cậu Sở Hồng Hà kia định ăn gì?"

Bùi Hiểu Vũ: "Tiên sinh, người ta có tên là Sở Hồng Triết."

Giọng điệu của Tống Ngạn Minh trở nên bực bội: "Tôi quan tâm hắn tên gì chắc!"

"Tôi cũng không biết, anh ta chỉ cho tên nhà hàng với địa chỉ, chắc là món Đông Bắc thôi." Bùi Hiểu Vũ nói.

Tống Ngạn Minh lập tức hỏi: "An toàn không?"

Bùi Hiểu Vũ đáp: "Vâng, tôi có mang súng theo mà."

Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi Tống Ngạn Minh mới nói: "Đã sắp phải bàn chuyện với Ký Tinh, ngày mai gọi vào số tôi đưa, nhờ họ cử hai người theo hỗ trợ. Không thì một mình cậu mềm mỏng thế làm sao xử lý được việc."

"Viên đạn của tôi đâu có mềm!" Bùi Hiểu Vũ lẩm bẩm.

Tống Ngạn Minh bật cười: "Cậu bắn được mấy phát súng rồi mà ở đó lên giọng, tôi còn không biết cậu chắc?"

Bùi Hiểu Vũ cười hì hì, tựa vào quầy điện thoại, ngọt ngào hỏi: "Người tiên sinh giới thiệu là ai vậy?"

Tống Ngạn Minh đáp: "Là người của cha Hồ Mạn."

"Người trong quân khu sao?" Bùi Hiểu Vũ ngạc nhiên.

"Thì sao? Đến chỗ như thế thì phải dựa vào mấy tay cứng cựa."

Không ngờ để đảm bảo an toàn cho cậu, Tống Ngạn Minh sẵn sàng làm phiền cả cha Hồ Mạn, một người mà hắn mới chỉ gặp vài lần.

Bùi Hiểu Vũ cười ngớ ngẩn, cứ đứng đó quay qua quay lại.

"Nếu tối nay không thỏa thuận được thì tôi sẽ liên lạc. Tiên sinh....."

"Ê!" Nhân viên của cục điện thoại hét lên ngăn lại: "Đừng xoay nữa, dây điện thoại sắp đứt rồi kìa."

Bùi Hiểu Vũ vội xin lỗi.

Nhận ra hành động vừa rồi của mình bị người ta nhìn thấy, cậu đỏ bừng cả cổ, cúi đầu lí nhí nói với Tống Ngạn Minh: "Tiên sinh, nếu không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây."

"Cúp đi."

Tống Ngạn Minh dứt khoát ngắt máy, Bùi Hiểu Vũ bĩu môi, đúng là máu lạnh!

Cậu hỏi thăm đường tới nhà hàng. Khoảng cách chỉ tầm một cây số, khu vực này cơ bản không có phương tiện công cộng, không có xe thì phải tự đi bộ.

Thấy cũng không xa lắm, Bùi Hiểu Vũ quyết định đi bộ, không quên sờ thử khẩu súng gài bên hông.

Tầm hơn sáu giờ, trời ở Quái Hà đã tối đen như mực. Ngẩng đầu nhìn lên, phía sau những khe hở của các tòa nhà chỉ là một vùng tuyết trắng vô tận. Bùi Hiểu Vũ cảm thấy cô quạnh.

Cậu không thích mùa đông. Trước khi gặp Tống Ngạn Minh, mỗi mùa đông đều là một khoảng thời gian khó khăn, có những lúc cậu đã nghĩ mình sẽ chết trong cái lạnh giá ấy.

Như anh Tam vậy.

Bùi Hiểu Vũ không thường nhớ về quá khứ nhưng mùa đông khiến cậu không thể ngăn nổi dòng ký ức ùa về.

Tâm trí dần trôi xa, cho đến khi nghe thấy tiếng kêu cứu.

Ở nơi xa lạ thế này, vốn không nên lo chuyện bao đồng. Nhưng Bùi Hiểu Vũ lập tức nhận ra đó là giọng của một bà lão.

Bùi Hiểu Vũ lao nhanh về phía trước vài bước, nhìn thấy một bà lão ngã ở cửa con hẻm bên phải. Bà thấy cậu đến, vội vàng cầu cứu: "Giúp tôi với!"

Hẻm rất tối, không nhìn rõ mặt bà lão nhưng qua giọng nói thì bà ít nhất cũng đã hơn bảy mươi tuổi.

Bùi Hiểu Vũ vừa bước lên một bước, từ trong hẻm vang lên tiếng quát của một người đàn ông: "Cút đi! Đừng có xen vào chuyện không phải của mình!"

"Cướp tiền của người già à? Sống uổng công quá nhỉ." Bùi Hiểu Vũ nói.

Cậu không biết rõ tình hình trong hẻm nên cố ý nói để chọc giận chúng, buộc chúng phải lộ mặt.

Hai gã đàn ông bước ra từ trong hẻm, sau khi ném chiếc túi vải đã bị lục sạch tiền lên người bà lão, chúng tiến về phía Bùi Hiểu Vũ.

Cả hai đều cao khoảng mét tám, thân hình lực lưỡng hơn hẳn so với cậu.

Nhìn cậu, bọn chúng nhận ra ngay đây là "thằng nhãi" từ miền Nam đến, gầy yếu nhỏ con, chẳng coi cậu ra gì, còn cười nhạo gọi cậu là "đồ nhà quê".

"Mày cũng đừng rảnh rỗi, cởi cái áo khoác lông chồn ra ngay." Một trong hai gã nói.

Bùi Hiểu Vũ đáp: "Ồ."

Vừa dứt lời, cậu nhanh nhẹn lao tới, tung một cú đá xoáy khiến một gã ngã lăn ra đất.

"Chết tiệt! Đánh nó!"

Bùi Hiểu Vũ học võ thuật từ nhiều môn phái khác nhau. Khi mười một, mười hai tuổi, cậu làm việc vặt ở một đoàn võ thuật, học hình ý quyền từ các võ sư. Sau này đi theo Tống Ngạn Minh, cậu được gửi đến học võ hai năm nghiêm túc với con nuôi của chú Vĩnh, người là huấn luyện viên của Hội Võ thuật Trung Hoa. Trong hội còn có một võ sư người nước ngoài rất quý Bùi Hiểu Vũ, dạy cậu một ít kỹ năng nhu thuật.

Hai gã này chỉ có thân hình khỏe mạnh nhưng không có kỹ thuật. Đánh tay đôi với cậu vốn chẳng khó khăn gì nhưng không ngờ chúng lại phối hợp khá ăn ý, một gã sau khi bị đánh ngã liền túm chặt lấy chân cậu, khiến cậu bị giữ chặt không thể nhúc nhích và ăn liền hai cú đấm mạnh.

Bà lão thấy vậy nhặt một viên đá ném vào bọn chúng, không ngờ chúng quay lại định đánh cả bà. Bùi Hiểu Vũ lợi dụng khoảng trống, túm lấy cổ áo một gã, dồn lực dùng một chiêu "Cua kẹp".

Gã đó ngã lăn ra đất, có vẻ như bị thương ở cổ chân. Bùi Hiểu Vũ biết gã còn lại chắc chắn sẽ thừa cơ tấn công mình, liền rút súng ra trước.

"Khoan đã, anh bạn......." Gã kia nhìn rõ đó là một khẩu súng, không dám động đậy nữa.

Bùi Hiểu Vũ cảm thấy má phải đau nhức, răng cũng đau, cậu bực bội chửi thầm, nghĩ bụng: Súng vẫn là thứ hữu dụng nhất.

"Trả đồ lại rồi biến cho khuất mắt." Cậu nói.

Bọn chúng trả đồ rồi rút lui. Bùi Hiểu Vũ đưa bà lão về đến nhà an toàn mới vội vã đi đến chỗ hẹn ăn tối với Sở Hồng Triết.

Vừa nhìn thấy cậu, Sở Hồng Triết lập tức đứng dậy, lo lắng hỏi: "Ai làm đấy? Ở đâu? Nói tôi biết."

Bùi Hiểu Vũ giải thích sơ qua tình huống. Đây chỉ là một vụ ẩu đả ngẫu nhiên trên đường, cậu cũng không định lo chuyện trị an ở Quái Hà.

Cậu vào nhà vệ sinh, nhìn gương, thấy mặt hơi sưng, má bị trầy xước. May mắn là răng không sao nhưng miệng thì mở không nổi. Nhìn bàn ăn đầy món ngon, cậu chẳng thể ăn được bao nhiêu.

"Lần sau có chuyện gì, cứ nhắc tên tôi ra." Sở Hồng Triết nói.

Bùi Hiểu Vũ cười nhạt: "Có tác dụng không đấy?"

Sở Hồng Triết cũng cười: "Đừng nói là đến giờ mà cậu vẫn không biết tôi là ai nhé."

"Vậy anh cũng biết tôi, cũng biết tôi tìm anh để nói gì chứ?"

"Biết chứ. Chuyện của công ty cảng, tôi sẽ giải quyết cho cậu. Nhưng hiện tại Vĩnh Tân quá nhỏ, ở cảng Quái Hà chẳng uống được mấy ngụm nước canh. Tiếp tục như thế này thì cũng vô nghĩa thôi. Các cậu định tính toán thế nào?"

Bùi Hiểu Vũ đáp: "Lần này tôi đến đây là để thành lập một công ty mới, mở rộng kinh doanh."

Sở Hồng Triết cười: "Được, vậy cậu tự lo việc thành lập công ty mới, tuyển nhân sự. Có gì cần tôi giúp thì cứ nói, tôi sẽ làm cho cậu."

Bùi Hiểu Vũ vừa bất ngờ lại vừa không quá ngạc nhiên, một câu "Tại sao?" nghẹn ở cổ họng, không thốt ra được.

Nhưng Sở Hồng Triết lại là người thẳng thắn: "Tôi khá thích cậu."

Bùi Hiểu Vũ, một chàng trai độc thân chỉ biết thầm mơ mộng về ông chủ, chưa từng gặp phải tình huống như thế này. Mặt cậu lập tức đỏ ửng, từ cổ lan tới tận mang tai.

"Tôi không có ý đó."

Sở Hồng Triết dừng lại một chút rồi bật cười lớn: "Nghĩ gì thế? Là làm bạn."

Bùi Hiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm.

"Sợ tôi đến vậy à?" Sở Hồng Triết hỏi.

"Sợ gì anh....."

"Sợ tôi có ý khác với cậu? Hay cậu là hoa đã có chủ rồi?"

Bùi Hiểu Vũ vội cắt ngang: "Có cái gì mà có! Có bệnh à!"

Sợ lời nói dễ gây hiểu lầm, cậu bổ sung thêm: "Ý là anh có bệnh à!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK