Cậu đã theo Tống Ngạn Minh suốt những năm qua, dù gặp không ít tình huống bất ngờ nhưng chưa bao giờ để hắn bị thương.
Khi về đến nhà, chú Vĩnh và dì Đường đều đã ngủ. Tống Ngạn Minh không muốn đánh thức họ, cũng không đồng ý đến bệnh viện. Bùi Hiểu Vũ không cãi, chỉ nhẹ nhàng dỗ hắn ngồi xuống.
"Không sao đâu, không nghiêm trọng."
"Tôi xử lý được vết thương này. Để tôi lấy hộp thuốc."
"Chỉ là vết thương ngoài da thôi."
Bùi Hiểu Vũ vừa nói vừa lẩm bẩm, chẳng rõ đang an ủi Tống Ngạn Minh hay tự an ủi bản thân mình.
Hiếm khi thấy Tống Ngạn Minh như vậy. Nếu nói về mức độ giận dữ, cậu từng chứng kiến hai lần hắn nổi giận dữ dội.
Lần thứ nhất là khi cha của Tống Ngạn Minh vừa qua đời. Khi đó, hắn đang trông linh cữu, chưa kịp chôn cất thì một đám người đã kéo đến phòng khách để yêu cầu hắn "hợp lý hóa" việc phân chia tài sản nhà họ Tống. Lâu nay ít về nhà, Tống Ngạn Minh bị túm lấy cổ áo ép giao tiền. Bùi Hiểu Vũ khi ấy còn gầy gò như cây đậu nhưng vẫn cầm một chiếc bình hoa để bảo vệ hắn. Tống Ngạn Minh cố gắng nói lý, thuyết phục nhưng nhận ra đám người kia chẳng màng nghe. Họ chỉ chờ Tống Lập Vỹ chết để chia nhau từng mảnh máu thịt của ông. Cuối cùng, hắn rút từ lưng quần ra một khẩu súng Browning, bắn hai phát lên trần nhà rồi kéo Bùi Hiểu Vũ đi khỏi.
Lần thứ hai là vào năm thứ hai Tống Ngạn Minh tiếp quản nhà họ Tống. Khi đi công tác ở Cảng Thành trở về, hắn phát hiện cánh tay Bùi Hiểu Vũ bị gãy. Sau khi tìm hiểu, hắn biết đó là trò của Lục Diệu Ngôn, do Tống Ngạn Huy ra tay. Tống Ngạn Minh lập tức mời gia đình ăn cơm, nhưng lại nhốt Tống Ngạn Huy vào phòng tối để dạy cho một trận. Trong khi đó, hắn để Bùi Hiểu Vũ ngồi ăn tại bàn, rồi đặt khẩu súng lên bàn ăn, hỏi Lục Diệu Ngôn có chuyện gì không thể nói trực tiếp với hắn. Khi Lục Diệu Ngôn và vài người trong nhà định dùng danh nghĩa trưởng bối gia tộc để gây sức ép, Tống Ngạn Minh liền bắn thêm một phát lên trần nhà.
Đến nay, những lỗ đạn đó vẫn còn trên trần nhà họ Tống. Tống Ngạn Minh không sống ở những nơi đó nữa và cũng không cho ai sửa chữa, cứ để vậy.
"Cậu làm cái vẻ mặt gì thế kia?" Tống Ngạn Minh hỏi.
Giọng hắn yếu ớt, khuỷu tay tựa nhẹ lên đầu gối. Áo sơ mi và quần đầy vết máu, tay cũng dính đầy, máu đã khô lại.
Mảnh kính cắm vào mu bàn tay đã được hắn rút ra trên đường về. Đúng là chỉ là vết thương ngoài da nhưng lượng máu chảy ra làm cảnh tượng trông thật đáng sợ.
Bùi Hiểu Vũ mang nước ấm đến, bày đủ loại thuốc và băng gạc từ hộp y tế lên bàn. Căn phòng rất yên tĩnh, sợ đánh thức dì Đường, cậu nói chuyện rất khẽ.
Cậu dùng tăm bông thấm thuốc sát trùng, nhẹ nhàng lau vết trầy trên các đốt ngón tay của Tống Ngạn Minh.
Đôi tay của Tống Ngạn Minh trắng trẻo, thon dài, các khớp xương rõ ràng, trông rất đẹp. Bùi Hiểu Vũ chưa bao giờ thấy hắn trong bộ dạng như thế này.
Vừa đau lòng cho tiên sinh, cậu vừa nghĩ đến chuyện tiên sinh nổi giận vì bị Lục Hách Na lừa dối, điều đó chứng tỏ tiên sinh quan tâm đến cô ấy. Cảm giác chua xót tràn ngập đến tận sống mũi nhưng cậu cố nén, không dám nói lời nào.
Tống Ngạn Minh gần như thì thào: "Ừm? Sao cậu không nói gì thế, Hiểu Vũ?"
Bùi Hiểu Vũ vốn đã kìm nén rất tốt nhưng vừa nghe Tống Ngạn Minh gọi như vậy, nước mắt của cậu liền tuôn ra.
Cậu nửa quỳ bên chân Tống Ngạn Minh, nước mắt rơi đúng lên mu bàn chân trần của hắn.
"Khóc gì chứ?" Tống Ngạn Minh nhìn thấy.
Bùi Hiểu Vũ lắc đầu, dùng mu bàn tay lau nước mắt rồi tiếp tục xử lý vết thương cho hắn.
Vết kính đâm trên mu bàn tay có hơi sâu, may là không rộng. Cậu vứt bỏ tăm bông đã dùng, nhẹ nhàng nâng tay Tống Ngạn Minh lên trên thùng rác, đổ nước oxy già hai lần để rửa sạch.
Tống Ngạn Minh không thấy được biểu cảm của Bùi Hiểu Vũ, chỉ thấy đôi má phồng phồng của cậu.
Nhìn cậu vẫn giống một đứa trẻ, đôi má bầu bĩnh còn chưa tan hết.
Tống Ngạn Minh không nói gì thêm, để cậu xử lý xong rồi dùng khăn ấm lau sạch máu dính ở những chỗ khác.
Sau khi dọn dẹp xong, Bùi Hiểu Vũ mới ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: "Tiên sinh có đau không?"
Có lẽ vì vừa trải qua một trận như vậy, lại không nhận được lời giải thích nào, đối mặt với Bùi Hiểu Vũ luôn ở bên cạnh, ánh mắt của Tống Ngạn Minh hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Tống Ngạn Minh lắc đầu: "Không đau. Lấy thuốc lá."
Bùi Hiểu Vũ lục trong áo khoác của hắn nhưng không thấy thuốc lá, có lẽ đã rơi trên xe nên đành đưa thuốc lá của mình cho hắn.
"Ba Pháo Đài." Tống Ngạn Minh nói rồi cắn lấy điếu thuốc mà cậu đưa.
Bùi Hiểu Vũ khẽ đáp, châm thuốc cho hắn. Khói thuốc bốc lên che mờ tầm nhìn, trước mắt cậu là đôi môi của Tống Ngạn Minh.
Cậu từng mơ tưởng về nhiều bộ phận trên cơ thể của Tống Ngạn Minh nhưng đôi môi lại rất ít. Có lẽ bởi vì đôi môi ấy là nơi đáng sợ nhất trên cơ thể tiên sinh, cậu không dám nghĩ tới.
Tiên sinh mắng người thì vô cùng sắc bén, lại luôn thích nói mỉa mai.
Nhưng đôi môi lợi hại như vậy, đêm nay lại im lặng đến bất ngờ, khiến Bùi Hiểu Vũ sợ rằng Tống Ngạn Minh sẽ tức nghẹn mà sinh bệnh.
Tin tức đính hôn đã được công bố, các thành viên trong gia tộc đang chuẩn bị tham dự, thậm chí còn mời không ít nhân vật trong giới kinh doanh và chính trị. Phòng tiệc cũng đã được trang trí xong, vậy mà giờ lại xảy ra chuyện này.
Tống Ngạn Minh là người quyết đoán Nhưng sự im lặng bất thường tối nay là vì sao? Chẳng lẽ còn chưa đưa ra quyết định?
Hay là... vẫn còn hy vọng nào đó? Bùi Hiểu Vũ tự hỏi.
Tống Ngạn Minh một tay quấn băng, một tay kẹp điếu thuốc, trên người vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng dính máu, không tháo một cúc nào, ngồi trên sofa hút thuốc.
Nếu chỉ đơn giản là chiêm ngưỡng, bộ dáng này quả thực khá mới mẻ, Bùi Hiểu Vũ chưa từng thấy qua.
"Tiên sinh." Bùi Hiểu Vũ khẽ gọi hắn.
Tống Ngạn Minh không thay đổi biểu cảm hay động tác, lạnh nhạt nói: "Lẽ ra tôi nên nhận ra sớm hơn."
"Cái gì cơ ạ?"
"Lục Hách Na từ khi còn nhỏ đã dám một mình ra nước ngoài du lịch. Khi chúng tôi ở Anh, cô ấy đã tự mình làm ăn buôn bán vải vóc ở London. Năm nay lại đột ngột trở về nước, muốn làm việc trong ngân hàng nhà mình, còn đề xuất muốn kết hôn sớm. Điều này rõ ràng không bình thường."
Bùi Hiểu Vũ chỉ "ừm" một tiếng, không biết nói gì thêm.
Tống Ngạn Minh tiếp tục: "Người mạnh mẽ độc lập như cô ấy, làm sao lại muốn kết hôn một cách vội vàng như vậy?"
Tiên sinh cũng biết là vội vàng cơ à? Bùi Hiểu Vũ thầm nghĩ.
Đối với Tống Ngạn Minh, cảm xúc của cậu luôn có phần u tối. Lúc này, niềm vui thầm kín trong lòng cũng lóe lên, bởi vì Tống Ngạn Minh bị người khác tổn thương, tiên sinh sẽ nhìn thấy cậu vẫn luôn bên cạnh tiên sinh, phải không?
Bùi Hiểu Vũ khẽ trấn an: "Có lẽ còn có cách xoay chuyển nào đó chăng? Tiểu thư Luna vẫn chưa giải thích mà."
Tống Ngạn Minh bật cười khẩy: "Còn giải thích gì nữa? Cô ấy là người đồng tính, lại còn muốn lừa tôi kết hôn, thế chưa đủ rõ ràng sao?"
Nói đến đây, những mảnh ký ức vụn vặt đều trở thành bằng chứng cho kết luận này. Tống Ngạn Minh châm biếm Lục Hách Na: "Cô ấy chưa từng có tiếp xúc thân mật với tôi, ngay cả khoác tay cũng lịch sự khách sáo, nói cần thời gian để thích nghi với quan hệ thân mật; cô ấy luôn có những cuộc gọi xuyên lục địa không bao giờ dứt, thư từ quốc tế nhận không ngừng, ngay cả trong ví tiền cũng chỉ có ảnh chụp chung với "chị em"!"
Bùi Hiểu Vũ bỗng nhớ đến lần đầu tiên thay mặt Tống Ngạn Minh đem hoa tặng Lục Hách Na. Trên đàn piano của cô đặt ảnh chụp, ở nơi công cộng họ cũng không có sự thân mật bằng một phần mười của cặp vợ chồng Kim Thành. Khi cùng ăn, hầu hết họ chỉ nói về hợp tác hoặc những tin đồn trên thương trường.
"Chết tiệt thật."
"Tiên sinh..." Bùi Hiểu Vũ mím môi, che giấu niềm vui thầm kín không thể để lộ trên mặt.
Tống Ngạn Minh đột nhiên quay đầu nhìn Bùi Hiểu Vũ: "Cậu nói xem trên đời này thật sự có nhiều người đồng tính vậy sao? Nam với nam, nữ với nữ... làm sao mà...?"
Chỉ mới nói ra, Tống Ngạn Minh đã cảm thấy da gà nổi lên khắp người.
"..." Bùi Hiểu Vũ khẽ ho, "Có lẽ, có lẽ là bẩm sinh thôi."
Tống Ngạn Minh: "Thế sao tôi không bẩm sinh vậy? Tôi thấy có người chẳng qua chỉ tìm kiếm cảm giác mới lạ thôi, như Lý Tướng Như ấy."
Bùi Hiểu Vũ không dám nói gì thêm.
Tống Ngạn Minh hít thở sâu, dập điếu thuốc, thở dài. Rượu vẫn chưa tan, hắn khẽ xoa trán đang đau.
Bùi Hiểu Vũ đánh bạo hỏi: "Vậy tiên sinh định làm gì?"
Tống Ngạn Minh cảm thấy đầu đau hơn, phất tay với Bùi Hiểu Vũ: "Xoa bóp giúp tôi đi."
Bùi Hiểu Vũ lập tức đứng dậy, đi vòng ra sau, giúp hắn xoa bóp đầu.
Tống Ngạn Minh phát ra tiếng trầm thấp thoải mái, chậm rãi nói: "Còn hợp tác nữa, xem xem Lục Hách Na có thành ý không. Việc này làm ầm lên thì chẳng phải mất mặt tới mức rơi xuống sông Tần Hoài sao."
"Nếu tiểu thư Luna sẵn sàng quay đầu lại thì sao?"
"Quay đầu cái gì mà quay đầu!"
"..."
"Cậu nhìn bộ dáng cô ấy tối nay kìa!"
Bùi Hiểu Vũ không nhịn được bật cười, đến khi bị Tống Ngạn Minh lườm mới vội nín.
Tống Ngạn Minh đi rửa mặt xong, mặc một chiếc áo choàng tắm màu xám đậm, đứng ở tầng hai dặn Bùi Hiểu Vũ ngày mai vứt quần áo dính máu đi, chuyện tối nay không được phép tiết lộ ra ngoài.
Đêm đã khuya, Bùi Hiểu Vũ lên lầu lấy quần áo cho Tống Ngạn Minh.
"Còn thuốc không?" Tống Ngạn Minh hỏi.
Trên người hắn vẫn còn hơi nước từ phòng tắm. Bùi Hiểu Vũ không biết bên trong tiên sinh có mặc gì không, cậu không dám nhìn thẳng, ánh mắt lảng đi. Cậu lấy thuốc trong túi mình ra, giúp hắn châm thuốc. Ở đây không có gạt tàn, Tống Ngạn Minh định vào phòng.
"Tiên sinh ngủ ngon." Bùi Hiểu Vũ nói.
Tống Ngạn Minh quay đầu nhìn cậu, động tác hơi mạnh khiến dây áo quanh eo lỏng ra chút, hắn không để ý, bước tới trước mặt Bùi Hiểu Vũ. Nhìn cậu vẫn giữ dáng vẻ ngoan ngoãn như nhiều năm qua, hắn cảm thấy thỏa mãn, dùng bàn tay bị thương nhẹ nhàng vỗ lên má cậu.
"Cậu vất vả rồi, nghỉ ngơi đi."
Bùi Hiểu Vũ đỏ ửng tai, ngồi ở bàn viết nhật ký, ghi chép thẳng thắn mọi chuyện xảy ra trong ngày. Khi viết đến đoạn Tống Ngạn Minh chê bai người đồng tính là chỉ tìm kích thích, cậu chống má cười một lúc.
Cậu viết: Hóa ra tiên sinh thấy người đồng tính rất kích thích à? Nếu muốn thử thì làm với tôi đi, tôi cũng muốn cảm nhận kích thích một chút.
Rồi viết thêm: Tiên sinh, ngủ ngon.
-
Chỉ còn bốn ngày nữa là đến Giáng Sinh, tiến trình tổ chức lễ đính hôn vẫn chưa bị Tống Ngạn Minh dừng lại. Bùi Hiểu Vũ biết tiên sinh muốn nói chuyện với Lục Hách Na trước.
Nhưng không ngờ Lục Hách Na lại chủ động tìm đến cậu trước.
Chiều tối, Trương Chí Minh rời Nam Phổ, đã hẹn ra bến cảng tiễn anh ta, giờ thì quả thực không có việc gì làm.
Bùi Hiểu Vũ không quen uống cà phê, phải cho vào đến bốn, năm gói đường mới có thể uống được.
"Thật sự xin lỗi." Lục Hách Na nói.
Cô trông như thể đã thức trắng cả đêm, sắc mặt mệt mỏi, lớp trang điểm trên gương mặt cũng không còn chỉn chu. Một cốc cà phê đen cô uống hai ngụm đã hết, sau đó lại gọi thêm một cốc nữa.
Vì biết cô cũng là người đồng tính, Bùi Hiểu Vũ cảm thấy một sự đồng cảm khó giải thích.
Bùi Hiểu Vũ ngượng ngùng cười: "Cô nên tìm ngài ấy để nói chuyện, tiểu thư Luna."
Lục Hách Na: "Tôi biết. Tôi cũng biết cậu thích Tống Ngạn Minh."
"..." Tay Bùi Hiểu Vũ đặt dưới bàn căng thẳng co lại, móng tay bấm vào lòng bàn tay, nói: "Không có."
Lục Hách Na cũng không tranh cãi: "Cậu nói không thì là không. Nhưng cậu giúp tôi được không? Xem như chúng ta là đồng loại."
Bùi Hiểu Vũ tập trung vào chi tiết: "Tôi không phải."
Lục Hách Na: "... Được rồi, không phải. Vậy thì việc Tống Ngạn Minh chưa lên tiếng cũng không đánh đập tôi, chứng tỏ tôi vẫn còn cơ hội đàm phán, đúng không?"
Bùi Hiểu Vũ không nói gì. Nam Phổ ngày càng lạnh, quán cà phê thì chật kín người.
Một lúc lâu sau cậu mới chậm rãi lên tiếng: "Tiểu thư Luna, cô không nên lừa ngài ấy. Nếu cô muốn làm ăn, ngài ấy sẽ rất vui khi được hợp tác với cô."
"Là do gia đình tôi, bạn bè như Tống Ngạn Minh thì không đủ, tôi cần anh ấy là "người nhà" của tôi. Anh ấy chắc hẳn đã nói với cậu rồi, cha tôi có một đứa con riêng."
Việc này rất ít người biết đến, bởi vì giám đốc ngân hàng Lục không phải người đa tình. Trong nhiều năm qua, mối quan hệ giữa ông ta và vợ vẫn luôn có vẻ rất tốt. Sau khi vợ ông bị khó sinh sau việc sinh nở con gái và không thể sinh thêm con, ông ta cũng không tìm thêm người phụ nữ nào khác. Đối với Lục Hách Na, ông ta đã yêu chiều hết mực.
Nhưng cái bản năng cố hữu của đàn ông vẫn không thể che giấu được, ông ta khao khát có một đứa con trai để nối dõi tông đường.
Mục tiêu của giám đốc ngân hàng Lục rất rõ ràng: muốn có một đứa con trai là để kế thừa gia sản, truyền lại dòng tộc. Ông ta nuôi đứa con trai này bên ngoài suốt 16 năm trước khi thông báo với gia đình.
Lục Hách Na, người luôn nghĩ rằng tài sản nhà họ Lục sẽ thuộc về mình, cũng bắt đầu hoảng sợ.
"Ngài ấy chưa từng nói gì cả." Bùi Hiểu Vũ nói. "Ngài ấy trước nay rất tôn trọng cô."
Trên gương mặt của Lục Hách Na hiện lên nét hổ thẹn rõ rệt. Chắc hẳn từ tối qua đến giờ, cô chưa có giây phút nào cảm thấy dễ chịu.
Nghĩ đến những tháng ngày gần đây, thái độ lịch sự và phong độ của Tống Ngạn Minh, dù cô không cảm nhận được cái gọi là tình yêu nhưng hắn quả thực là một trong số ít những người đàn ông có khí chất ở Nam Phổ.
Lục Hách Na khẽ cười cay đắng: "Cảm ơn. Tôi sẽ tự mình nói chuyện với anh ấy."
"Cô ổn chứ?" Sau một khoảng im lặng ngắn, Bùi Hiểu Vũ hỏi.
Lục Hách Na hiểu cậu muốn hỏi gì, cười gượng gạo: "Không tốt lắm. Cô ấy ghét bị lừa dối. Lần này cô ấy lén quay về là để mang váy Prada cho tôi, rồi cùng tôi đón Giáng Sinh."
"......"
"Tôi biết tôi rất tệ, vậy mà còn nhờ cô ấy đặt váy giúp."
"Tiểu thư Luna, cô thật là......"
Lục Hách Na khổ sở vô cùng, hai đầu đều khó xử, cô nói: "Còn cậu thì sao?"
Lúc này, trông Lục Hách Na rất chân thật, không như những lần gặp trước đó toàn là giả tạo.
Vì vậy, Bùi Hiểu Vũ cũng chỉ có thể thở dài.
"Nhưng cũng không phải là không có khả năng," Lục Hách Na nói tiếp, nhớ lại rồi phân tích với Bùi Hiểu Vũ: "Tống Ngạn Minh nhìn thì như vậy nhưng đối với một số đối tượng đặc biệt, anh ấy khá bao dung. Giống như lúc đầu cậu chạm vào tay anh ấy, anh ấy nói là ghê tởm, nhưng nếu chạm thêm vài lần, anh ấy sẽ quen. Sau đó, cậu ôm anh ấy, hôn anh ấy, cứ như nấu ếch trong nước ấm, Tống Ngạn Minh cũng sẽ mềm lòng thôi."
Bùi Hiểu Vũ cảm thấy Lục Hách Na không hiểu Tống Ngạn Minh.
Cậu uống một ngụm cà phê, thấy khó uống nhưng lại tò mò, hỏi: "Tiểu thư Luna, cô và người đó ai là......"
Bùi Hiểu Vũ không biết nhiều về vấn đề này, chỉ đọc qua vài tiểu thuyết, mà toàn là chuyện của đàn ông với đàn ông, nên nhất thời không biết diễn đạt câu hỏi thế nào.
Nhưng Lục Hách Na lập tức hiểu ý, cô nhấp một ngụm cà phê mới được mang lên, nói: "Tôi là Tống Ngạn Minh, còn Tiểu Thu là cậu."
Thật ngắn gọn và rõ ràng.
"Vậy tiểu thư Tiểu Thu giờ đang ở đâu?" Bùi Hiểu Vũ hỏi.
"Ở khách sạn, vẫn giận nên không chịu gặp tôi."
"Không rời đi là tốt rồi."
"Ừ." Lục Hách Na nghĩ ngợi, không tức giận, nhưng chuyện tối qua cô đứng trước cửa phòng cô ấy đến nửa đêm mới được vào thì cô quyết không nói ra.
Lục Hách Na tìm đến Bùi Hiểu Vũ vốn là muốn mượn sức để dễ bề đàm phán, mang theo mưu tính mà đến, không ngờ Bùi Hiểu Vũ lại thành thật giống như Tống Ngạn Minh.
Cô đã học cách làm ăn từ nhỏ, cha cô luôn khích lệ, nói rằng con gái nên tự lập, điều đó làm cô rất vui. Nhưng cô không ngờ rằng cha mình khích lệ mình mạnh mẽ, còn muốn có con trai để kế nghiệp.
Đứa con trai ấy vẫn còn nhỏ, Lục Hách Na vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế, nhưng trong bối cảnh hiện nay, một người phụ nữ muốn nói chuyện trên thương trường thực sự là rất khó khăn.
Sử dụng Tống Ngạn Minh không phải là kế lâu dài nhưng lại là cách nhanh nhất.
Tổ chức lễ đính hôn nhanh chóng để chiếm được lòng tin của giám đốc ngân hàng Lục, rồi kéo dài khoảng thời gian từ đính hôn đến kết hôn càng lâu càng tốt. Vốn dĩ không có tình cảm, đến lúc đó chỉ cần lấy một cái cớ là có thể chia tay.
Lục Hách Na có thể cảm nhận được, giữa cô và Tống Ngạn Minh không có cái gọi là tình yêu, chỉ là trong hôn nhân, tìm cô so với tìm người khác có vẻ hợp ý hơn.
Cô thường cảm thấy rằng khi ở bên mình, Tống Ngạn Minh đang bắt chước cách cư xử của cặp đôi Kim Thành. Ánh mắt hắn nhìn cô có sự ngưỡng mộ, nhưng chỉ dừng lại ở đó.
Còn đối với Bùi Hiểu Vũ, Tống Ngạn Minh vẫn có chút yêu thương và nuông chiều.
Chiều hôm đó, Bùi Hiểu Vũ ra bến cảng tiễn Trương Chí Minh. Thời gian rời khỏi Nam Phổ của anh ta muộn hơn dự kiến, làm cho nỗi buồn chia tay bạn cũ trở nên dài đằng đẵng và man mác.
Bến cảng lúc nào cũng bận rộn, Kim Thành và Hồ Mạn đều không đến khiến Bùi Hiểu Vũ hơi buồn, hỏi tại sao họ không đến tiễn.
"Anh cố tình chọn lúc họ bận việc mà đi." Trương Chí Minh nói, cười hỏi lại: "Cậu sẽ không rời đi chứ?"
Bùi Hiểu Vũ ậm ừ: "Không."
Anh ta vẫn chưa biết chuyện giữa Tống Ngạn Minh và Lục Hách Na, Bùi Hiểu Vũ định nói nhưng hôm nay rõ ràng không phải lúc thích hợp, mà cũng không biết mọi chuyện sẽ diễn biến ra sao nên cuối cùng chọn cách im lặng.
Trương Chí Minh ôm lấy Bùi Hiểu Vũ.
"Khi nào rảnh hãy đến tìm tôi."
"Ừ."
Sau đó, Bùi Hiểu Vũ tiện đường ghé qua Kim Á, tình cờ gặp cảnh có người gây khó dễ cho ca nữ. Người đó kinh doanh thép, cũng là thành viên của thương hội Nam Phổ. Bùi Hiểu Vũ đã gặp hắn hai lần nhưng hắn không nhận ra cậu. Phải tốn không ít công sức mới giải quyết ổn thỏa. Khi về đến nhà, chú Vĩnh đang đứng ngoài cửa cho mèo ăn, ông nói rằng cô Lục vừa mới ghé qua.
Không biết họ đã nói những gì nhưng tâm trạng của Tống Ngạn Minh có vẻ không tệ như trước.
"Cậu gặp Lục Hách Na sáng nay à?" Tống Ngạn Minh hỏi.
Đúng lúc đó, dì Đường gọi mọi người vào ăn cơm. Bùi Hiểu Vũ lảng tránh, ậm ừ một tiếng, trong lòng nghĩ, cậu đã đối xử chân thành với Lục Hách Na vậy mà cô lại bán đứng cậu.
Bùi Hiểu Vũ mời Tống Ngạn Minh ăn cơm, đưa hắn chiếc khăn ấm lau tay.
Khi hai người ngồi vào bàn, dì Đường đi ra ngoài gọi chú Vĩnh. Tống Ngạn Minh lười biếng ngả lưng, hỏi: "Cậu với cô ấy có gì để nói chứ?"
Bùi Hiểu Vũ cười nịnh nọt, hì hì vài tiếng, nhỏ nhẹ hỏi: "Hai người nói chuyện thế nào rồi?"
Tống Ngạn Minh: "Cũng chẳng ra sao, nhưng lễ đính hôn vẫn tổ chức, sau đó sẽ chia tay."
"Hả..."
"Cô ấy lấy ngân hàng trung ương... Thôi, cậu không hiểu đâu. Tóm lại là như bán mình vậy, nói ra sẽ bị cười suốt mười năm."
Bùi Hiểu Vũ cười, nhận được ánh mắt sắc bén từ Tống Ngạn Minh.
Tống Ngạn Minh nói tiếp: "Lục Hách Na có phải bị bạn gái đá đến phát điên không, bàn chuyện làm ăn thì cứ bàn đi, còn liên tục nói về chuyện đồng tính là bình thường, nói gì mà chắc chắn sẽ có đàn ông thích tôi, bảo tôi đừng có bài xích, rồi còn là một thế giới mới này nọ."
Bùi Hiểu Vũ cười gượng: "Cái này..."
Tống Ngạn Minh: "Tôi mẹ nó lập tức nghĩ đến chuyện Lý Tướng Như muốn lên giường với tôi, ghê tởm đến mức muốn đi tẩy não."
Đúng lúc dì Đường và chú Vĩnh trở về, Tống Ngạn Minh không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Bùi Hiểu Vũ dọn bát đũa cho Tống Ngạn Minh, trong lòng không biết đang nghĩ gì, cả buổi tối không nói năng gì. Tống Ngạn Minh hỏi cậu bị làm sao, cậu cũng không nói. Vốn dĩ tâm trạng đã bực bội, nửa đêm lại không ngủ được, muốn đi uống rượu nhưng lại không muốn ra ngoài một mình, hắn đành mặc thêm áo đi dạo trong vườn.
Hồi nhỏ, Tống Ngạn Minh từng cảm nhận được chút hơi ấm của gia đình. Mặc dù sau này mọi thứ đều tan tành, hắn vẫn luôn có kỳ vọng về một mái ấm gia đình. Nhìn thấy Kim Thành, hắn không khỏi so sánh và ngầm ghen tị. Từ trước đến nay không có một mối tình nghiêm túc nào, đôi khi hắn cảm thấy cuộc sống như vậy thật cô đơn.
Từ vườn sau có thể nhìn thấy phòng của Bùi Hiểu Vũ vẫn còn sáng đèn.
Tống Ngạn Minh nghĩ ngợi một chút, mang đôi dép lê đi thẳng ra bãi cỏ rồi gõ cửa sổ phòng Bùi Hiểu Vũ.
Bùi Hiểu Vũ đang tập trung viết lách, bị dọa đến giật mình.
"Ai đấy?"
Tống Ngạn Minh không trả lời, lại gõ thêm một cái.
Lần đầu tiên có người gõ cửa sổ giữa đêm khuya, nhưng ở nhà họ Tống cũng chẳng thể có người lạ nào, chẳng lẽ là người trong nhà tìm mình? Lý Gia Vỹ?
Bùi Hiểu Vũ đứng dậy mở cửa sổ. Cậu mặc một bộ đồ cũ làm đồ ngủ, rách nát nhưng rất mềm và thoải mái.
"Tiên sinh?" Bùi Hiểu Vũ lo lắng cho trạng thái tinh thần của Tống Ngạn Minh.
Tống Ngạn Minh cau mày: "Cậu mặc cái gì mà rách rưới thế này? Cho cậu bao nhiêu tiền giữ lại làm gì? Đủ để cưới vợ rồi, mua vài bộ quần áo tử tế mà mặc! Không có cô gái nào thích kẻ lang thang đâu!"
"Ồ."
Ăn phải thuốc nổ à? Có phải tôi lừa cưới ngài đâu.
Tống Ngạn Minh: "Mặc quần áo vào, đi uống rượu với tôi."
"Vâng, tiên sinh." Bùi Hiểu Vũ giả vờ không tình nguyện, Tống Ngạn Minh ở ngoài cửa sổ "xì" một tiếng. Bùi Hiểu Vũ cười tươi, quay người đi thay đồ.
Vừa quay người, cậu thấy cuốn nhật ký nằm ngay trên bàn, vội vàng nhét vào ngăn kéo rồi khóa lại.
Tống Ngạn Minh vốn không để ý đến cuốn sổ màu xanh rêu đó, chỉ chú ý đến khẩu súng của Bùi Hiểu Vũ đặt trong ngăn kéo, giờ thì cả cuốn sổ và khẩu súng đều bị cậu khóa lại.
Chuyện Bùi Hiểu Vũ giữ bí mật luôn khiến Tống Ngạn Minh khó chịu.
Cái gì thế? Hệ số bảo mật còn cao như khẩu súng sao?