• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Hiểu Vũ bị Tống Ngạn Minh mắng suốt, nhưng khi quay lại phòng ngồi bên bàn viết, cậu cũng không cảm thấy quá buồn bã.

Thực ra, điều này đã tốt hơn nhiều so với việc phải lang thang ngoài kia không có Tống Ngạn Minh.

Cậu đã quyết tâm, dù thế nào đi nữa, sẽ không làm những việc khiến tiên sinh khó chịu nữa.

Phòng đã được dọn dẹp, tất cả những bộ đồ gần gũi của Tống Ngạn Minh mà cậu đã thu thập trong hai năm qua đã biến mất, chai nước hoa bị vỡ cũng không còn, trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi nhẹ dính vào vải vóc, khó mà biến mất.

Bùi Hiểu Vũ lấy cuốn nhật ký ra, không dám xem lại, sau khi nhìn một lúc về vẻ ngoài nguyên vẹn của nó, cậu xé hết các trang đã viết và chuẩn bị mang ra ngoài để đốt vào ngày mai.

Cuốn nhật ký thiếu mất một phần lớn.

Bùi Hiểu Vũ không còn muốn viết nhật ký nữa, cậu nhét nó vào sâu trong ngăn kéo.

Để không làm Tống Ngạn Minh tức giận nữa, Bùi Hiểu Vũ vừa nghĩ về những quy tắc mà tiên sinh đã dặn dò, vừa chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nhưng không nghĩ được mấy phút thì cậu đã ngủ mất.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy đã gần trưa, Bùi Hiểu Vũ ít khi ngủ lâu như vậy, cậu đã quen dậy sớm, bây giờ thấy hơi lạ lẫm.

Cậu tưởng rằng Tống Ngạn Minh đã ra ngoài rồi, nhưng khi đi ra phòng khách, cậu thấy tiên sinh đang đi xuống từ lầu hai.

Tống Ngạn Minh sáng nay đã ra ngoài, giờ vừa về lấy đồ trong phòng sách, đang đứng giữa cầu thang, thấy Bùi Hiểu Vũ nhìn lại thì tự nhiên cảm thấy lo lắng, cứ nghĩ rằng Bùi Hiểu Vũ lại đang nhìn vào yết hầu, mông hay bắp đùi mình, cảm giác không thoải mái đến mức phải hạ tay áo sơ mi đang xắn lên.

"Chào buổi sáng, tiên sinh." Bùi Hiểu Vũ nói.

Tống Ngạn Minh: "Đã trưa rồi, còn sớm gì nữa."

Bùi Hiểu Vũ: "...Xin lỗi tiên sinh, tôi ngủ dậy muộn."

"..." Tống Ngạn Minh không nói gì, chỉ bảo: "Tôi đâu có nói không cho cậu ngủ dậy muộn."

Bùi Hiểu Vũ gãi đầu, cảm thấy tiên sinh bây giờ giống như một quả bom dễ nổ, nói gì cũng bị phản bác lại, đành im lặng đi thẳng đến phòng ăn.

Hôm nay dì Đường nấu một nồi canh gà, Tống Ngạn Minh và Bùi Hiểu Vũ đều thích ăn mì, thỉnh thoảng dì Đường sẽ nấu canh làm gia vị.

Thấy Bùi Hiểu Vũ và Tống Ngạn Minh vào ăn cơm, dì Đường bảo họ đợi một chút.

"Cảm ơn dì Đường." Bùi Hiểu Vũ nói.

Cậu vừa nói vừa quen thói ngồi vào vị trí cũ, đến nửa chừng mới nhớ ra Tống Ngạn Minh đã không cho mình ngồi cạnh tối qua, cậu vội vàng đứng dậy đi sang vị trí bên cạnh.

Tống Ngạn Minh từ phía sau đi vào thấy vậy, vừa cảm thấy như thế mới đúng, vừa có chút không thoải mái trong lòng.

Nếu hắn không cho Bùi Hiểu Vũ ngồi thì không sao, nhưng nếu Bùi Hiểu Vũ không ngồi thì trong lòng hắn lại khó chịu.

Trước đây cảm giác Bùi Hiểu Vũ có bí mật cũng tương tự, Tống Ngạn Minh thầm nghĩ một chút, cảm thấy có thể là do mình có ham muốn kiểm soát, dù sao quản lý một ngành lớn như vậy, không có sự kiểm soát thì không thể làm được việc gì.

"Ăn xong rồi tôi sẽ đưa cậu đi gặp bác sĩ." Tống Ngạn Minh nói.

Bùi Hiểu Vũ ngoan ngoãn đáp lại, Tống Ngạn Minh thấy cậu nghe lời, lại tiếp tục ăn mì, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Tại bệnh viện tốt nhất ở Nam Phổ, Tống Ngạn Minh đã yêu cầu một cuộc khám riêng cho Bùi Hiểu Vũ, làm hết các xét nghiệm cần thiết, Bùi Hiểu Vũ đều phối hợp rất ngoan ngoãn, không nói mấy câu nào.

Khi ngồi trong phòng khám, bác sĩ xem đi xem lại các báo cáo, cuối cùng kết luận: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ cần dưỡng bệnh là được."

"Không có gì nghiêm trọng?" Tống Ngạn Minh đứng dậy đi đến bên bác sĩ để cùng xem báo cáo nhưng lại không hiểu mấy, chỉ có thể nói: "Nếu không nghiêm trọng thì sao sắc mặt cậu ấy lại tệ thế này, tôi thấy mấy ngày qua cậu ấy gầy đi nhiều."

"Tống tiên sinh, khi bệnh thì sẽ như vậy, có thể vì không được điều trị kịp thời và không nghỉ ngơi đầy đủ. Nhưng cậu ấy còn trẻ, một trận ốm, rất nhanh sẽ khỏi thôi." Bác sĩ trả lời, thấy Tống Ngạn Minh rất quan tâm, lại giải thích từng kết quả xét nghiệm cho hắn nghe, nói rõ nên làm gì để cải thiện.

Tống Ngạn Minh đứng sát bên bác sĩ, Bùi Hiểu Vũ ngồi im lặng nhìn.

Khi ra ngoài, trời vẫn còn âm u, nhưng bây giờ mặt trời đã lên, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng khám, ánh sáng rọi xuống sàn, không khí trong phòng có thể thấy rõ những hạt bụi.

Bùi Hiểu Vũ thầm nghĩ: Chỉ là một trận ốm, rất nhanh sẽ khỏi thôi.

Lời khuyên của bác sĩ rất đơn giản, Bùi Hiểu Vũ cũng cảm thấy mình không có gì nghiêm trọng nhưng Tống Ngạn Minh và dì Đường lại cảm thấy không ổn, hôm sau lại đưa cậu đi khám Đông y.

Bác sĩ Đông y nói cậu bị suy nhược cơ thể, kê rất nhiều thuốc cho cậu uống, còn dặn không được để cơ thể bị lạnh hay tức giận.

"Vâng, bác sĩ." Bùi Hiểu Vũ đáp.

Bùi Hiểu Vũ quay đầu nhìn Tống Ngạn Minh và dì Đường, phát hiện Tống Ngạn Minh nhíu mày, không biết đang nghĩ gì. Sau khi thuốc được bốc xong, dì Đường mang thuốc lên xe của Lý Gia Vỹ, Bùi Hiểu Vũ mới nghe thấy Tống Ngạn Minh lầm bầm: "Cậu lại còn tức giận à?"

Bùi Hiểu Vũ lén chu mỏ, không dám đáp lại.

Tống Ngạn Minh: "Tôi đi đến Vĩnh Tân, cậu đi đâu?"

Bùi Hiểu Vũ: "Tôi đến xưởng dệt, tôi đã hẹn với nhị tiểu thư rồi."

Nói đến đây, Tống Ngạn Minh mới nhớ ra mấy ngày Bùi Hiểu Vũ bỏ trốn, đi đâu cũng có người hỏi: "Hiểu Vũ đâu rồi?" Ngay cả những người ít liên lạc như Tống Giai Tư đến tham dự tiệc đính hôn mà còn phải hỏi Hiểu Vũ, như thể ở đâu có liên quan đến Tống Ngạn Minh thì Hiểu Vũ cũng sẽ ở đó vậy.

Hắn luôn nghĩ Bùi Hiểu Vũ là một trợ thủ đắc lực, không ngờ lúc không để ý, ai cũng thích cậu ấy.

"Tại sao cậu lại thân với Tống Giai Tư như vậy?" Tống Ngạn Minh hỏi.

Bùi Hiểu Vũ có chút ngạc nhiên, "Dạ?"

Tống Ngạn Minh: "Hôm đó gặp Tống Giai Tư, cô ấy nói với tôi năm ngoái có lần phòng tài chính bị trộm, sổ sách và tiền mặt để trong két sắt cũng biến mất, là cậu dẫn người đi tìm lại? Cô ấy còn nói cậu giúp bạn trai cô ấy chuẩn bị bất ngờ để hàn gắn lại mối quan hệ? Những chuyện này sao tôi không biết?"

Những việc này, Bùi Hiểu Vũ thật sự đã làm qua, những công việc lặt vặt trong kinh doanh này rất nhiều, Bùi Hiểu Vũ không muốn để Tống Ngạn Minh phải lo lắng, những gì có thể làm thì đã làm rồi, lại nghĩ ai cũng có những khó khăn riêng, có thể giúp đỡ thì giúp, coi như làm phúc cho chính mình.

Bùi Hiểu Vũ không hiểu tại sao Tống Ngạn Minh lại hỏi những điều này, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhị tiểu thư là người trong gia đình của tiên sinh, giúp cô ấy là giúp tiên sinh."

Câu trả lời rất tốt nhưng lại không phải là điều mà Tống Ngạn Minh muốn nghe.

Tuy nhiên, Tống Ngạn Minh chắc chắn rằng, mặc dù Bùi Hiểu Vũ bên cạnh mình thì trông như một con thỏ ngoan ngoãn nhưng thực tế cậu lại dám làm mọi thứ ngoài xã hội.

Hai người lên xe, Tống Ngạn Minh không cho cậu lái xe, bảo cậu ngồi ghế sau. Khi lái xe, hắn nghĩ mãi vẫn không thoải mái, cứ nhìn vào gương chiếu hậu mà hỏi Bùi Hiểu Vũ.

"Vậy cậu khi nào thì có quan hệ với Lý Tướng Như, còn giúp người ta xử lý những người bắt nạt người của cậu ta?" Tống Ngạn Minh nói.

Bùi Hiểu Vũ mím môi: "......"

Tống Ngạn Minh: "Những cuốn sách về đạo đức suy đồi đó, chính là cậu ta tặng cho cậu, phải không?"

Bùi Hiểu Vũ cúi đầu: "Đúng vậy......."

Tống Ngạn Minh: "Lý Gia Vỹ có họ hàng đến Nam Phổ kiếm sống, cậu còn giúp người ta tìm một cửa hàng bán điểm tâm, phải không?"

Bùi Hiểu Vũ giải thích: "Chỗ đó ở con hẻm phía sau Kim Á, có cửa hàng trống, nhà trong con hẻm đông người nên khá phù hợp làm cửa hàng bán điểm tâm..."

"Tốt." Tống Ngạn Minh hỏi dồn, nghiến răng nói: "Vị đầu bếp trưởng ở Kim Á có con gái bệnh nặng, cậu tự ý lấy tiền của mình cho họ mang con gái đi chữa bệnh, phẫu thuật, là chuyện gì vậy?"

Bùi Hiểu Vũ lén nhìn Tống Ngạn Minh một cái, mỉm cười lấy lòng: "Tiên sinh, tôi đã nói là theo ý của ngài, lấy tên của ngài mà làm."

"Tôi biết!" Tống Ngạn Minh cảm thấy giữa hai người hỏi đáp có gì đó không đúng, không kiên nhẫn nói: "Đó là ý của tôi à? Tiền đó cậu lấy từ đâu ra? Kim Á bây giờ vẫn là của tôi, tôi là ông chủ hay cậu là ông chủ!"

Bùi Hiểu Vũ vẫn còn chưa khỏe đâu, cậu ngây ngô, nhỏ giọng nói: "Ngài là ông chủ."

Tống Ngạn Minh nhìn vẻ mặt của cậu, tức đến mức gan đau, bất đắc dĩ nói: "Tôi biết cậu có bao nhiêu tiền trong túi mà! Những việc này sao không nói thẳng với tôi, tôi sẽ lấy tiền trả mà, tôi không phải kiểu ông chủ keo kiệt."

"Đúng rồi, tiên sinh là ông chủ tốt nhất." Bùi Hiểu Vũ hơi nghiêng người về phía trước, cười tươi làm nũng.

Vẻ mặt của Tống Ngạn Minh lúc này mới dịu xuống một chút.

Hai ngày sau, Tống Ngạn Minh cùng mấy người ở Hiệp hội Thương mại Nam Phổ đi công tác ở Hương Giang, Bùi Hiểu Vũ cũng có một số công việc tồn đọng, cậu không muốn cứ ở nhà không làm gì nên vẫn tiếp tục công việc như bình thường.

Tống Ngạn Minh gần như ngày nào cũng gọi điện về nhà, Bùi Hiểu Vũ đang bận ở Kim Á chỉ nhận được một cuộc gọi, những cuộc gọi khác đều là dì Đường và chú Vĩnh nhận, chủ yếu là hỏi thăm công việc có ổn không, nhà cửa có chuyện gì không.

Những ngày không ở bên nhau khiến Bùi Hiểu Vũ dần dần bình tĩnh lại, cảm giác như mọi thứ đã trở lại như trước, Bùi Hiểu Vũ nghĩ, tiên sinh chắc cũng vậy.

Tống Ngạn Minh không nói trước, khi về đến nhà thì mọi người đang chuẩn bị ăn tối, Bùi Hiểu Vũ thực sự nhớ tiên sinh, cậu vô thức đặt bát xuống rồi chạy tới, thấy Tống Ngạn Minh lạnh lùng bước vào, vội vàng cầm túi và giúp tiên sinh cởi áo.

Tống Ngạn Minh đứng cứng ngắc ở cửa, mãi cho đến khi Bùi Hiểu Vũ muốn cởi khăn cho hắn.

"Cậu lại muốn làm gì?" Tống Ngạn Minh lùi lại một chút.

Bùi Hiểu Vũ mới nhận ra, lầm bầm: "Ồ, không được tiếp xúc cơ thể, không được chạm vào áo của ngài."

Tống Ngạn Minh: "......"

Bùi Hiểu Vũ: "Lúc nãy tôi quên mất, xin lỗi tiên sinh."

Tống Ngạn Minh không nói gì nữa, tự mình cởi khăn quàng và áo, cũng không đưa cho Bùi Hiểu Vũ giúp đỡ, tự mình đặt đồ lên ghế sofa rồi đi rửa tay ăn cơm.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Bùi Hiểu Vũ thấy tay Tống Ngạn Minh đỏ ửng vì lạnh, không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, lại bị Tống Ngạn Minh quát.

"Cậu điên à, nhìn tôi làm gì?" Tống Ngạn Minh thấy dì Đường và chú Vĩnh ăn xong, nói.

Bùi Hiểu Vũ ngồi thẳng lại.

Tống Ngạn Minh cũng đặt đũa xuống, vắt chéo chân.

Dưới đôi chân thon gọn mạnh mẽ của hắn lại là cổ chân mảnh khảnh, khi đi làm hắn mặc đồ rất trang trọng, đi tất đen và giày da đen. Bùi Hiểu Vũ vốn định cúi đầu nghe mắng nhưng vừa nhìn thấy cổ chân quyến rũ của Tống Ngạn Minh, đầu óc lại loạn lên.

"Tôi lần này ra ngoài có nghe được một số phương pháp chữa trị đồng tính, một là ăn uống, từ ngày mai bắt đầu ăn nhiều thực phẩm mang tính dương, như thịt cừu, hẹ và hàu gì đó, tôi sẽ bảo dì Đường đi mua. Hai là phải từ phương diện tư tưởng mà giải quyết... Cậu nghe cho kỹ!"

Tống Ngạn Minh gõ nhẹ lên bàn.

Bùi Hiểu Vũ ngẩng đầu lên, "Vâng, tôi đang nghe!"

Tống Ngạn Minh liếc cậu một cái, rồi lại tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Có lúc Bùi Hiểu Vũ không hiểu nổi tính khí của tiên sinh, không biết là tốt hay xấu, tiên sinh thường hay tỏ vẻ không kiên nhẫn nhưng lại rất kiên nhẫn làm những việc này.

Tống Ngạn Minh đi lấy cặp tài liệu từ ghế sofa, ngồi xuống tiếp tục nói: "Cậu rất có thể bị ảnh hưởng bởi một số thứ, như hai cuốn sách đó."

"....." Bùi Hiểu Vũ muốn phản bác rằng cuốn sách đó chỉ mới đọc, còn cuốn nhật ký đã viết hai năm rồi nhưng lại không dám nói ra.

"Đây, tôi lấy cho cậu hai cuốn sách hay, cậu mang về đọc thử xem, biết đâu có thể thay đổi được chút gì đó."

Tống Ngạn Minh đưa cho cậu hai cuốn tạp chí mới.

Bùi Hiểu Vũ xem qua, là những tạp chí khiêu dâm, trên đó là những cô gái mặc bikini gợi cảm.

Bùi Hiểu Vũ ngẩng đầu nhìn Tống Ngạn Minh, Tống Ngạn Minh giả vờ ngứa mày rồi cúi đầu gãi, cuối cùng chỉ đành ho nhẹ một tiếng.

"Nhìn tôi làm gì? Đọc sách đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK