Nếu___
Nếu như sách người lớn mà Bùi Hiểu Vũ đọc thuộc đề tài bình thường, Tống Ngạn Minh cũng chỉ lén cười một chút. Dù sao, Bùi Hiểu Vũ đã 21 tuổi.
"Gia Vỹ, cậu ra ngoài trước." Tống Ngạn Minh nói.
Lý Gia Vỹ đang giúp Bùi Hiểu Vũ lau mặt, còn chưa lau xong. Trước mặt Tống Ngạn Minh, anh ta luôn rất kiệm lời, không bao giờ dám thắc mắc hay chất vấn suy nghĩ và quyết định của hắn như Bùi Hiểu Vũ.
"Vâng, tiên sinh."
Ngay khi cửa đóng lại, Tống Ngạn Minh tiện tay ném khẩu súng lên bàn. Tiếng súng va vào mặt bàn vang lên, Bùi Hiểu Vũ trên giường lăn một vòng nhưng vẫn không tỉnh.
Khuôn mặt Tống Ngạn Minh không biểu lộ cảm xúc gì, cúi đầu lấy quyển sách ra.
Nhíu chặt mày, hắn lật qua vài trang, như thể thấy thứ gì đó bẩn thỉu, liền ném quyển sách lên bàn. Sau đó, hắn mở hết ngăn kéo ra, kinh ngạc quay đầu nhìn Bùi Hiểu Vũ đang ngủ say như chết.
Bên trong ngăn kéo có vài chiếc khăn tay, một cái kẹp áo sơ mi có vẻ là hắn đã vứt đi, một chiếc cà vạt, thậm chí cả... tất.
Trong đầu Tống Ngạn Minh như có một vụ nổ. Hắn không thể tin nổi, lại quay đầu nhìn Bùi Hiểu Vũ lần nữa.
"..."
Đến cả việc lấy những món đồ kia ra, hắn cũng không dám. Nếu là trước đây, có lẽ hắn sẽ không nhạy cảm hay phản ứng thái quá như vậy, nhưng gần đây, bên cạnh hắn xuất hiện quá nhiều người đồng tính. Hết người này đến người khác nói những chuyện kỳ quái, làm những hành động kỳ quái trước mặt hắn. Thêm cả hai quyển sách người lớn kia, Tống Ngạn Minh không thể không nghĩ nhiều hơn.
Bùi Hiểu Vũ có khuynh hướng này.
"Chết tiệt." Tống Ngạn Minh khó khăn lắm mới thốt ra một từ, cố gắng xoa dịu tâm trạng đang rối bời.
Dù có được dạy dỗ tốt đến đâu, phong thái cao quý đến đâu, vào khoảnh khắc này hắn cũng khó mà giữ được. Tống Ngạn Minh cầm lấy cuốn sổ màu xanh rêu dễ thấy nhất trong ngăn kéo, lật ra mới phát hiện đó là nhật ký của Bùi Hiểu Vũ. Theo ngày tháng ghi trên đó, cuốn sổ này đã được viết hơn hai năm.
Tống Ngạn Minh không nhịn được mà chế nhạo: Viết hai năm rồi còn chưa xong một cuốn, tám phần là kiểu hứng lên thì viết, lười thì thôi.
Những dòng đầu tiên trong nhật ký viết rằng vì Tống Ngạn Minh bảo cậu nên tập viết chữ nhiều hơn để sau này xem sổ sách dễ dàng nên cậu mới mua cuốn sổ và bắt đầu viết nhật ký.
Về chuyện Bùi Hiểu Vũ có thể cũng là người đồng tính, Tống Ngạn Minh không thể tiếp nhận nổi, việc cậu thu thập những món đồ cá nhân của mình khiến hắn càng giận sôi máu.
Còn nội dung nhật ký của Bùi Hiểu Vũ, có thể nói là sấm nổ giữa trời quang.
Ban đầu, những gì viết trong đó còn khá bình thường, chỉ là những việc hàng ngày như:
Tiên sinh đưa tôi đi công tác Nam Kinh.
Sổ sách của Vĩnh Tân Bách Hóa có vấn đề, tôi làm thêm giờ cùng tiên sinh để xem xét.
Tiên sinh cãi nhau với bà ngoại, bà đến nhà chửi tiên sinh, tiên sinh liền mắng tôi.
Nhưng dần dần, những dòng kỳ lạ bắt đầu xuất hiện:
Sau khi ngâm suối nước nóng, ông chủ Kim và Lý tổng nói rằng tiên sinh lớn thế này mà không dùng, cắt đi mang trưng bày ở bảo tàng thành phố còn hơn.
Quần lót của tiên sinh có mùi rất nồng, không biết có phải là do vô tình dính vào không?
Góc nghiêng của tiên sinh thật đẹp, nếu khi vừa tỉnh dậy có thể nhìn thấy góc nghiêng của tiên sinh thì sẽ thế nào nhỉ?
Tống Ngạn Minh tức giận nhìn Bùi Hiểu Vũ, ngay lập tức muốn đá thẳng vào mặt cậu.
Hắn luôn nghĩ Bùi Hiểu Vũ là người hiền lành, ngoan ngoãn, không dám làm trái ý mình, không ngờ lại viết những thứ bẩn thỉu như vậy sau lưng hắn.
Tống Ngạn Minh gần như không thở nổi, hắn đặt cuốn nhật ký xuống, hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh lại được.
Hắn phải làm rõ xem cái thằng nhóc Bùi Hiểu Vũ này muốn làm gì, chịu đựng cảm giác buồn nôn, hắn lại cầm cuốn nhật ký lên tiếp tục xem.
Mơ thấy cùng tiên sinh nằm trên một chiếc giường nhưng lại không dám làm gì, tôi thật là một kẻ hèn nhát.
Tiên sinh thực sự đi theo đuổi một người phụ nữ khác. Thực sự nên trừng phạt tiên sinh, ép tiên sinh uống rượu say, hành hạ thân thể tiên sinh, từng chút một cởi bỏ quần áo của tiên sinh, từ cổ xuống dưới, hôn từng phần cơ thể tiên sinh, ngay cả ngón tay cũng không tha.
Tiên sinh cùng tiểu thư Luna, tình cảm nồng thắm, hoàn toàn không để ý đến tôi vừa mới đi công tác về, thực sự rất đáng ghét.
Hôm nay đi tới Baromon để đặt lễ phục cho tiệc đính hôn, tiên sinh hiểu rõ tiểu thư Luna lắm, nhưng lại không hiểu rõ bản thân mình, không biết thân hình mình tuyệt vời đến đâu, không thể tưởng tượng được việc nằm ngủ trên ngực tiên sinh hay nghỉ ngơi trên đùi tiên sinh thoải mái đến mức nào. Tiên sinh còn nói tôi đặt nhầm size quần cho ngài, mặc không thoải mái, nhưng thật ra rất đẹp, quả thật, quần size nhỏ hơn mới phù hợp với tiên sinh.
Sau khi tiên sinh kết hôn...... ài, tôi thật muốn gần gũi tiên sinh, tiên sinh đừng gần gũi với phụ nữ được không? Để tôi làm đi.
Bài viết gần đây nhất là: Tiên sinh đừng buồn, tôi sẽ luôn ở bên ngài, tôi yêu (xóa) chúng ta mãi mãi ở bên nhau.
"Bùi Hiểu Vũ!!" Tống Ngạn Minh gần như cắn nát răng nhưng không thể kiềm chế cơn giận và cảm giác muốn nôn, hắn ném cuốn nhật ký về phía Bùi Hiểu Vũ.
Bùi Hiểu Vũ bị cuốn nhật ký ném trúng cằm, tỉnh dậy mà không hiểu chuyện gì xảy ra, mơ màng hỏi: "Sao vậy..."
Thấy Tống Ngạn Minh trong phòng mình, Bùi Hiểu Vũ nhớ ra họ đã cùng nhau đi uống rượu ở Kim Á tối nay, rồi Lý Gia Vỹ đến đón họ về nhà.
"Tiên sinh, sao ngài lại ở đây?" Bùi Hiểu Vũ ngồi dậy, sờ cằm mình, cảm thấy hơi đau nhưng không chảy máu.
Chưa kịp hỏi thêm, cậu phát hiện cuốn nhật ký ở bên gối.
Bùi Hiểu Vũ chưa bao giờ tỉnh nhanh như vậy sau khi say rượu, nhìn thấy Tống Ngạn Minh đang giận dữ, cậu hoảng loạn vừa xin lỗi vừa bò xuống giường quỳ xuống đất.
"Tiên sinh...."
"Đừng quỳ!" Tống Ngạn Minh gào lên, "Cậu mẹ nó biết mình viết cái quái gì không?!"
Bùi Hiểu Vũ vẫn quỳ, không dám lên tiếng.
Lý Gia Vỹ vừa giúp cậu cởi áo ngoài, giờ cậu chỉ mặc chiếc áo sơ mi rộng, vài cúc áo đã được mở ra, lộ ra chiếc áo thun trắng bên trong, vừa rối rắm vừa khóc.
Tống Ngạn Minh nhìn thấy cậu khóc, cười khinh bỉ, nhíu mày, không thể hiểu nổi tại sao người mình tin tưởng lại có thể như vậy.
Băng vải trên tay trái Tống Ngạn Minh đã thấm máu, Bùi Hiểu Vũ thấy vậy, vừa nói vừa nghĩ đến việc lại gần giúp tiên sinh xử lý vết thương.
"Cách xa tôi ra!" Tống Ngạn Minh lại gào lên, có vẻ như giận đến mức hoa mắt, hắn dùng tay phải chưa bị thương đỡ trán.
Bùi Hiểu Vũ chưa bao giờ thấy Tống Ngạn Minh như vậy. Trong suốt hơn bốn năm qua, họ đã trải qua rất nhiều chuyện, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng, có khi là những vụ phản bội từ người thân tín, nhưng tiên sinh luôn bình tĩnh giải quyết mọi chuyện rồi mới để cảm xúc cá nhân xen vào.
"Cậu biết mình đang làm gì không?" Tống Ngạn Minh hỏi.
Bùi Hiểu Vũ sợ đến mức nước mắt tuôn rơi, lắc đầu, rồi biết mình không thể tiếp tục giấu giếm hay lừa dối, đành gật đầu.
Tống Ngạn Minh lại hỏi: "Cái gì gọi là không bỏ qua ngay cả ngón tay?!"
Bùi Hiểu Vũ: "Xin lỗi tiên sinh."
Tống Ngạn Minh thấp giọng hỏi lại: "Cái gì gọi là quần nhỏ hơn một size phù hợp nhất với tiên sinh?!"
Bùi Hiểu Vũ giọng đã khản đặc: "Tôi sai rồi, tiên sinh..."
Cảnh tượng Bùi Hiểu Vũ tội nghiệp quỳ xuống không những không làm Tống Ngạn Minh thấy thương xót, ngược lại lại càng làm hắn thêm tức giận.
Biết rõ còn cố tình!
Tống Ngạn Minh quay lại bàn, rút súng, kéo khóa an toàn bằng một tay, bước về phía Bùi Hiểu Vũ và dí nòng súng vào đầu cậu.
Hắn tức giận đến cực điểm, "Cậu quá táo bạo rồi, cậu mẹ nó muốn làm gì tôi hả?"
Bùi Hiểu Vũ không sợ, muốn tiến lên cầu xin, cậu quỳ động đậy một chút, Tống Ngạn Minh liền vội vã quay khẩu súng đi chỗ khác.
"Nói đi!!"
Bùi Hiểu Vũ nhìn thấy, cảm nhận được sự ấm áp còn sót lại từ Tống Ngạn Minh, nước mắt rơi đầy, giải thích: "Không phải như vậy đâu ngài, ngài hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn ngài... tôi, tôi sai rồi ngài..."
"Tôi nói câm miệng! Cút ra ngoài!" Tống Ngạn Minh không thể nào chấp nhận được việc người mình tin tưởng hoàn toàn suốt bao nhiêu năm lại có những suy nghĩ đồi bại như vậy.
Trong lòng Tống Ngạn Minh, Bùi Hiểu Vũ như một đứa em trai, nhỏ hơn hắn rất nhiều, trước kia đã phải chịu khổ sở, hắn luôn bao dung cậu nhiều hơn.
Tống Ngạn Minh ném súng lại lên bàn, khẩu súng trượt trên mặt bàn vì lực quán tính, làm đổ chai nước hoa trên bàn.
Chai nước hoa vỡ ra ở góc bàn, hương hoa hồng và xạ hương quyến rũ lan tỏa khắp căn phòng.
Bùi Hiểu Vũ hoảng loạn, vội vàng đứng dậy nói: "Tôi không đi đâu, tiên sinh."
Lúc này có ai đó nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, dì Đường từ ngoài nhẹ nhàng hỏi: "Hiểu Vũ?"
Căn phòng náo loạn như vậy, Tống Ngạn Minh đã gào lên nhiều lần, người ngoài không thể không nghe thấy tiếng giận dữ của hắn.
Dì Đường gõ cửa cũng vì biết tình hình không ổn, muốn ngắt lời một chút. Bà đã làm việc trong gia đình này lâu rồi, gần như nhìn Tống Ngạn Minh lớn lên, bình thường hắn dù khó tính nhưng với hai người già trong nhà vẫn luôn lễ phép và hòa nhã.
Bà sợ Tống Ngạn Minh giận quá sẽ ra tay với Bùi Hiểu Vũ.
"Hiểu Vũ." Dì Đường lại nhẹ gọi một tiếng.
Tống Ngạn Minh cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút, mùi nước hoa quá nồng làm hắn khó chịu, hắn đưa tay lấy chiếc áo khoác trước đó treo trên lưng ghế, bước ra khỏi cửa.
Ở cửa, dì Đường và chú Vĩnh gọi vài tiếng "tiên sinh" nhưng Tống Ngạn Minh không đáp lại, một lúc sau, từ trên lầu vang lên tiếng cửa đóng lại.
Bùi Hiểu Vũ ngẩn ngơ đứng bên giường, mãi đến khi dì Đường và chú Vĩnh bước vào, cậu mới lấy lại tinh thần, vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, mắt sưng lên, vội vàng cất cuốn nhật ký đi.
Dì Đường hắt xì vì mùi nước hoa, bà chưa bao giờ thấy Tống Ngạn Minh hét lên như vậy với ai, lo lắng hỏi Bùi Hiểu Vũ: "Sao vậy Hiểu Vũ? Cậu chọc giận tiên sinh rồi à?"
"Ừm." Bùi Hiểu Vũ ậm ừ một tiếng, sau khi cất cuốn nhật ký vào ngăn kéo, cậu ngồi thụp xuống ghế.
Chú Vĩnh dậy sớm hơn, lặng lẽ đứng ngoài nghe một chút, mơ hồ có thể đoán ra một số chuyện.
Ông đứng ở cửa nhưng không nói gì.
Bùi Hiểu Vũ đợi một lúc mới ngẩng đầu lên, nói với dì Đường và chú Vĩnh: "Không sao đâu, mọi người đi nghỉ đi, ngày mai cháu sẽ đi nhận lỗi với tiên sinh."
"Ây, được rồi." Dì Đường gật đầu, trong lòng lo lắng nhưng cũng biết chuyện của Tống Ngạn Minh họ không thể xen vào.
Sau khi hai người rời đi, Bùi Hiểu Vũ ngồi yên ở đó một lúc lâu mới đứng dậy dọn dẹp căn phòng. Mùa đông giá lạnh, cậu mở cửa sổ để thoát mùi.
Cậu không muốn mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc.
Bùi Hiểu Vũ biết Tống Ngạn Minh cũng không thể ngủ được, nghĩ về tiên sinh, cậu biết tiên sinh luôn như vậy, miệng thì nói ác nhưng trong lòng lại rất mềm yếu.
Bùi Hiểu Vũ đã phạm rất nhiều sai lầm, khi gặp Tống Ngạn Minh cậu chỉ là một người thô lỗ, chẳng biết gì.
Lái xe cùng Tống Ngạn Minh đâm vào cánh đồng hoa, giúp tiên sinh là áo sơ mi bị cháy một lỗ lớn, làm ăn thất bại mất hàng triệu, quản lý Kim Á khiến người ta phải nhập viện.
Tống Ngạn Minh luôn trách móc cậu nhưng cũng luôn bao dung.
Bùi Hiểu Vũ cầu nguyện lần này cũng sẽ như vậy.
Cậu đứng trước cửa phòng làm việc, gõ nhẹ vào cửa.
Tống Ngạn Minh không nói gì nhưng cậu nghe thấy tiếng bật lửa. Bùi Hiểu Vũ đẩy cửa bước vào, Tống Ngạn Minh ngồi sau bàn, hút thuốc, không nhìn cậu lấy một lần.
"Tiên sinh, ngài đánh tôi đi." Bùi Hiểu Vũ nói.
Tống Ngạn Minh thở ra một làn khói, mặt không biểu cảm nhìn về phía cậu. Bùi Hiểu Vũ đứng trước mặt hắn như mọi lần nhưng lần này làm hắn không thể chấp nhận, nhìn thêm một cái nữa là cơn giận lại bùng lên.
"Cậu bên tôi bao lâu rồi?"
"Gần năm năm."
Tống Ngạn Minh dường như ghê tởm đến mức không thể hút thuốc nữa, hắn ném điếu thuốc vào gạt tàn.
"Cậu coi tôi là gì?"
Bùi Hiểu Vũ rơi nước mắt nhưng không dám phát ra tiếng, cúi đầu nói: "Tôi kính trọng tiên sinh, yêu tiên sinh."
Tống Ngạn Minh cười khẩy: "Hả? Vậy tôi thật sự không hiểu cậu, Bùi Hiểu Vũ, nếu cậu là gay thì ra ngoài tìm người đi, đừng có làm tôi phát bệnh! Tránh xa tôi ra trước khi tôi ra tay!"
Hắn vung tay ném một vật gì đó, trúng vào chân Bùi Hiểu Vũ, là cây nến xả hương mà Lục Hách Na trước đó đã tặng.
Nước mắt quá nhiều khiến Bùi Hiểu Vũ suýt không nhìn thấy vật đó rơi ở đâu, cậu nhặt đi nhặt lại mấy lần.
"Cút đi." Tống Ngạn Minh lại nói.
Cơn say chưa qua hết, Bùi Hiểu Vũ ngồi dưới lầu rất lâu, lâu đến mức mắt đau rát, lưng cứng đờ, lâu đến mức đầu óc tỉnh táo lại, cậu bắt đầu tưởng tượng ra biểu cảm của Tống Ngạn Minh khi nhìn thấy những thứ kinh tởm mà mình đã viết trong nhật ký.
Ngày hôm qua còn tức giận vì người khác làm tổn thương tiên sinh, hôm nay bản thân cậu lại trở thành một phần trong đó.
Chiếc đồng hồ treo trên tường kêu một tiếng, đã năm giờ sáng.
Tống Ngạn Minh vẫn chưa ra khỏi phòng làm việc.
Bùi Hiểu Vũ lại rơi nước mắt.
Cậu thực sự đã sai lầm, không nên tiếp tục phạm sai lầm, cậu nghĩ.
Mười phút sau, Bùi Hiểu Vũ rời khỏi nhà.