Đang đùa à? Cậu đã có tiên sinh rồi.
Sở Hồng Triết chẳng để tâm đến sự đề phòng của Bùi Hiểu Vũ, ngược lại còn cười thích thú hơn: "Nghe nói món bò bít tết ở nhà ăn này khá ngon đấy."
Nhìn trang phục của Bùi Hiểu Vũ, anh ta biết ngay cậu không phải là người thiếu tiền, lời mời ăn tối chỉ là để thử xem phản ứng của cậu.
Bùi Hiểu Vũ nghĩ bụng, nhà ăn trên tàu thế này thì làm gì có món gì ra hồn.
"Được thôi." Cậu đáp, nghĩ chỉ là bữa ăn, cũng chẳng mất gì.
Mỗi người đều có mục đích riêng: anh ta muốn dùng bữa cùng cậu, còn cậu muốn có thông tin về bến cảng Quái Hà. Đôi bên đều cần thứ đối phương có, thật hoàn hảo.
Họ chờ trong nhà ăn ở tầng hai một lúc rồi nhà ăn bắt đầu mở cửa.
Mặc dù tàu đi lại giữa Nam Phổ và Quái Hà không nhiều, con tàu này dù là hạng tốt nhất cũng chỉ có điều kiện trung bình. Không ngờ món ăn ở nhà ăn lại trông khá ổn.
Khách đi lại chủ yếu là dân kinh doanh, không ít người giàu có. Tàu không thể thay đổi nhưng dịch vụ vẫn cố gắng đáp ứng nhu cầu của khách.
Bùi Hiểu Vũ nhìn danh sách rượu và chọn một chai vang đỏ từ vùng Joseph của Pháp.
Món ăn được bày lên, Sở Hồng Triết nhấp một ngụm rồi nói: "Cậu có gu đấy, rượu vang ngon lắm."
Sở Hồng Triết tỏ ra rất hài lòng, ánh mắt nhìn Bùi Hiểu Vũ thêm phần tán thưởng.
Bùi Hiểu Vũ chỉ mỉm cười lịch sự, đáp cảm ơn.
Gu tốt à? Đó là do tiên sinh dạy cả thôi. Rốt cuộc không phải ai cũng được vào hầm rượu của tiên sinh.
"Có thể chia sẻ thông tin với tôi rồi chứ?"
"Cậu muốn biết gì?"
Bùi Hiểu Vũ không rõ Sở Hồng Triết là người của ai, cũng không muốn để lộ thân phận của mình nên không thể hỏi quá chi tiết.
Cậu cân nhắc rồi hỏi: "Nếu tôi muốn làm ăn ở bến cảng Quái Hà, tôi cần biết điều gì?"
Sở Hồng Triết tỏ ra chân thành, hỏi lại: "Làm ăn về vận tải biển à?"
"Phải." Bùi Hiểu Vũ gật đầu rồi nhấp một ngụm rượu.
"Nếu là kinh doanh vận tải biển, thật sự lúc này không phải là thời điểm thích hợp để vào thị trường. Hiện tại, công ty vận tải lớn nhất tại bến cảng Quái Hà là Ký Tinh, họ đã thành lập một công ty cảng riêng và chuẩn bị chia lại các tuyến vận tải với công ty cảng Quái Hà hiện có."
Sở Hồng Triết vừa nói vừa cắt một miếng bò bít tết, sau đó ghé lại gần hơn: "Thông tin này khá phổ biến nhưng lý do Ký Tinh làm vậy thì ít người biết."
"Lý do gì vậy?" Bùi Hiểu Vũ hỏi một cách bình thản, giả vờ như đang nghe chuyện phiếm trong ngành.
Sở Hồng Triết hạ giọng: "Công ty cảng đang làm việc cho người nước ngoài."
Bùi Hiểu Vũ đáp: "Tình trạng này ở nhiều nơi cũng có mà."
Dứt lời, cậu tạm ngừng, ngẩng đầu nhìn Sở Hồng Triết. "Trước khi đến đây, tôi cũng nghe nói qua về tình hình ở Quái Hà."
"Vậy thì hẳn là cậu cũng biết lý do Ký Tinh phải làm vậy. Quái Hà có vị trí địa lý đặc biệt." Sở Hồng Triết nói.
Bùi Hiểu Vũ không trả lời thêm, chỉ im lặng ăn tối và khéo léo chuyển hướng câu chuyện sang chuyện của Sở Hồng Triết ở Nam Phổ.
Đây đúng là tình huống phức tạp nhất mà cậu đã nghĩ đến.
Nam Phổ đã vậy, Quái Hà cũng thế.
Đến Quái Hà, cậu cần gọi điện báo cáo cho tiên sinh để có hướng xử lý.
Nhà họ Tống từ lâu đã không muốn dính líu đến những chuyện này, nhưng với danh tiếng và tài sản của mình, họ khó tránh khỏi bị dòm ngó. Nhà họ Tống là một cái cây lớn, cây lớn thường dễ bị gió lay, ai cũng muốn lột một chút vỏ cây, bẻ một ít lá, quả trên cây còn chưa chín đã có vô số ánh mắt nhắm vào.
Bao năm qua, Tống Ngạn Minh đã xoay sở với các thế lực này, hắn cũng gặp không ít phiền toái.
Nhà hàng càng lúc càng đông, trên tàu không có nhiều hoạt động giải trí, ăn xong mọi người lại ngồi uống rượu, trò chuyện để giết thời gian, ít ra ở đây còn có nhạc để nghe.
Nhưng Bùi Hiểu Vũ thấy như vậy là đủ rồi, cậu muốn về phòng xem thêm tài liệu và viết nhật ký.
"Mai ăn tối cùng tôi nhé? Lần này tôi mời." Sở Hồng Triết nói rồi bổ sung: "Tôi cũng biết một chút về các công ty cảng ở Quái Hà."
Dường như anh ta biết Bùi Hiểu Vũ có mục đích riêng nhưng cũng không mấy bận tâm.
Bùi Hiểu Vũ không đồng ý ngay, chỉ nói: "Để mai xem sao."
Khi cậu quay đi, Sở Hồng Triết gọi với theo: "Phòng tôi là số 244, nếu cần gì có thể đến tìm tôi."
"Chào nhé." Bùi Hiểu Vũ đáp.
Về đến phòng, cậu ngồi trước bàn nhỏ đọc tài liệu nhưng tâm trí không ngừng nghĩ về Sở Hồng Triết. Biết rõ ý định của anh ta nhưng vẫn qua lại cùng anh ta khiến cậu cảm thấy có lỗi, như thể cậu đã phản bội tiên sinh.
Rõ ràng chưa làm gì cả, rõ ràng tiên sinh không phải là bạn trai của cậu.
"Thật là...." Bùi Hiểu Vũ tự cười rồi tiếp tục xem tài liệu.
Tài liệu này là do anh Phan thu thập, trong đó có nhiều thứ không chắc đúng sự thật, thậm chí có cả chuyện gia đình và đời tư của mấy công ty cảng đó.
Bùi Hiểu Vũ tập trung xem phần tài liệu về Ký Tinh. Khi đọc được một nửa, cậu ngạc nhiên phát hiện rằng, sự phát triển của gia tộc Ký Tinh trong gần mười năm qua lại khá giống với nhà họ Tống. Hiện nay, người đứng đầu Ký Tinh cũng như Tống Ngạn Minh, đều là người đi du học rồi quay về chỉnh đốn ngành nghề và quan hệ gia tộc, nắm trọn gia sản trong tay.
Điểm khác biệt là người đứng đầu Ký Tinh là một đại tiểu thư tên Vu Trân, cô từng du học tại Moscow.
Cha của Vu Trân là người phong lưu hơn cả Tống Lập Vỹ, có đến hàng chục người thiếp và đông con. Mẹ của Vu Trân mất sớm, việc tranh giành gia sản chắc chắn còn khó khăn hơn cả Tống Ngạn Minh. Cô hẳn là một người phụ nữ mạnh mẽ và quyết đoán.
Bùi Hiểu Vũ tiếp tục xem thêm một vài tư liệu khác, dù đã ngủ gần trọn cả ngày nhưng cậu vẫn cảm thấy đôi mắt nặng trĩu như say rượu, chưa kịp viết nhật ký đã thiếp đi.
Trên biển, thời gian trở nên mơ hồ, lúc thì cảm thấy trôi nhanh, lúc lại thấy quá chậm. Bùi Hiểu Vũ dạo quanh tàu, thấy rằng phần lớn hành khách là người mua vé giá rẻ. Khoác chiếc áo dạ cashmere* mà Tống Ngạn Minh mua cho, cậu đứng trên boong tàu hút thuốc, nhìn thấy một gia đình đang chia nhau chiếc bánh bao khiến cậu chợt nhớ đến anh Bùi Tam.
(*Vải cashmere (vải len cashmere) là một loại vải xa xỉ đã có từ rất lâu, chỉ những nhà đầu tư giàu có hay những nhân vật tầm cỡ mới có thể sở hữu. Một sợi vải cashmere đạt chuẩn có đường kích thấp nhất là 18.5mm và chiều dài phải đạt là 3,175mm.
Vải cashmere có nguồn gốc từ vương quốc Kashmir (TCN) - Nay là một vùng đất của Ấn Độ, được sản xuất từ lông của những chú dê Cashmere sinh sống ở vùng núi Himalaya.
Do sản lượng lông tạo rất ít và không thể dệt bằng máy móc và chỉ có thể dệt bằng phương pháp thủ công nên vải cashmere có giá thành khá đắt. Đặc biệt, công đoạn để tạo ra sợi vải cashmere rất khó khăn, thường được làm từ lớp lông mịn, mềm hoặc dưới lớp lông trên của con dê.)
Chỉ trong thoáng chốc nhưng Bùi Hiểu Vũ không thích nhớ về quá khứ, cậu nhanh chóng dập điếu thuốc rồi trở vào khoang tàu.
Tàu dừng lại một lần giữa hành trình, sau sáu ngày, cuối cùng tàu cũng cập cảng Quái Hà vào một buổi chiều muộn.
Cảng Quái Hà rất lớn, dường như rộng hơn cả cảng Nam Phổ nhưng cơ sở vật chất lại thô sơ hơn, nhiều chỗ vẫn còn rất đơn giản.
Dù chỉ mới bốn, năm giờ chiều, trời ở Quái Hà đã tối sầm. Từ xa nhìn lại là khung cảnh lạnh giá băng tuyết, đồng bằng chìm trong màn đêm mờ ảo, một màu xám xịt, hoàn toàn không giống như cậu tưởng tượng về phong cảnh tuyết trắng.
Từ sau ngày đầu tiên, Bùi Hiểu Vũ lại ăn tối cùng Sở Hồng Triết thêm một lần nữa, nhưng cậu không thích ánh nhìn và lời nói quá trực diện của anh ta, cậu cảm thấy như mình đang dùng vẻ ngoài để đổi lấy thông tin.
Hơn nữa, cậu thấy thông tin Sở Hồng Triết cung cấp quá hời hợt, chỉ hai bữa ăn là đủ.
Trên đường tàu đi lên phía Bắc, nhiệt độ càng lúc càng thấp, Bùi Hiểu Vũ không có trang phục đủ dày nên chỉ còn cách mặc thêm hai lớp áo bên trong chiếc áo dạ. Nhiều hành khách bên cạnh cũng như vậy, họ mặc áo khoác dày rồi lần lượt rời tàu.
Thức ăn do dì Đường chuẩn bị đã ăn hết sạch trên đường, bây giờ hành lý cũng nhẹ đi nhiều.
Khi xuống tàu, cậu hòa vào dòng người tiến ra ngoài, chưa đi được bao xa thì thấy có người giơ tấm bảng với chữ "Bùi" trên đó. Bùi Hiểu Vũ biết đó là nhân viên đến đón mình.
Vừa định bước nhanh đến chỗ người đó, bỗng cậu bị ai đó vỗ nhẹ vào vai từ phía sau.
"Cậu định đi đâu vậy?" Sở Hồng Triết lên tiếng.
Sở Hồng Triết đã thay chiếc áo lông, đội mũ và quàng khăn, trông rất ấm áp, tạo nên sự đối lập rõ rệt với Bùi Hiểu Vũ đang lạnh cóng, tay chân tê buốt và đầu mũi đỏ ửng.
Bùi Hiểu Vũ đáp: "Có lẽ là về khách sạn."
Sở Hồng Triết cười: "Cảng lớn lắm đúng không?"
"Rất lớn." Bùi Hiểu Vũ nói xong, mỉm cười lịch sự, "Tôi đi trước, tạm biệt."
"Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại." Sở Hồng Triết nói.
Bùi Hiểu Vũ cảm thấy Sở Hồng Triết có gì đó lạ, cậu không nói gì thêm, cười rồi chuẩn bị rời đi thì Sở Hồng Triết bỗng nhiên kéo cậu lại, treo chiếc khăn quàng lên cổ Bùi Hiểu Vũ.
"Tôi không cần đâu." Bùi Hiểu Vũ từ chối, vừa nói vừa định tháo khăn ra.
Sở Hồng Triết lại bước đi, chỉ quay lại nói: "Lần sau gặp lại, cậu trả lại cho tôi nhé."
Bùi Hiểu Vũ nhíu mày, nhưng nghĩ đến việc còn người khác đang chờ mình, không có thời gian để đuổi theo làm rõ nên đành phải tìm người đến đón.
Người giơ bảng tên là một chàng trai, nhìn có vẻ bằng tuổi Bùi Hiểu Vũ, cậu nhớ lại lời của anh Phan, người quản lý bên đây là một người đàn ông trung niên tên Vương Văn Quân.
"Tôi tên là Vương Cát, cậu chắc là Bùi tiên sinh phải không?" Cậu ta mỉm cười, gương mặt khá dễ thương.
Bùi Hiểu Vũ bắt tay với cậu ta: "Chào cậu, cứ gọi tôi là Hiểu Vũ."
Sau khi bắt tay, đối phương bước lên định giúp Bùi Hiểu Vũ xách hành lý nhưng bị từ chối. Cậu ta lại nói: "Tôi làm việc cho chú Văn Quân, bình thường tôi toàn làm những việc này thôi. Để tôi làm cho, nếu không chú ấy lại mắng tôi mất."
Bùi Hiểu Vũ mỉm cười, nghĩ rằng mối quan hệ của cậu ta với Vương Văn Quân chắc cũng giống như mối quan hệ giữa cậu và tiên sinh nên không từ chối nữa.
"Hôm nay chú Văn Quân đi bệnh viện rồi, chưa về nên bảo tôi đón cậu đến khách sạn." Vương Cát vừa nói vừa dẫn Bùi Hiểu Vũ đi ra ngoài, "Mỗi tuần vào thứ Sáu, chú ấy đều phải đi thăm người nhà."
"Vậy cũng không sao." Bùi Hiểu Vũ đáp.
Ra khỏi cảng, ở ngã tư có một chiếc xe ngựa, hai người lên xe và đi về khu vực trung tâm của Quái Hà.
Là một thành phố cảng, lại nằm ở biên giới, Quái Hà có nhiều người Liên Xô sinh sống, vì vậy phong cách kiến trúc cũng mang đậm ảnh hưởng của Liên Xô.
Đây là lần đầu tiên Bùi Hiểu Vũ đến nơi xa như vậy, cậu quan sát cảnh vật hoàn toàn xa lạ với mình, gió Bắc thổi khiến má cậu hơi tê buốt, cậu đành phải vùi mặt vào chiếc khăn quàng mà Sở Hồng Triết đưa cho.
Khi đi qua một tòa nhà, Vương Cát chỉ tay lên tầng hai, "Bùi tiên sinh, văn phòng của chúng ta ở đây."
Bùi Hiểu Vũ ngẩng đầu nhìn, trên tường có treo một biển hiệu, viết hai chữ "Vĩnh Tân" nhưng đã bị phong hóa đến mức khó nhìn rõ.
Trước đây không có công ty riêng, chỉ dùng tên "Vĩnh Tân", thậm chí không thể nhận ra đây là một công ty vận tải. Vĩnh Tân cũng chưa bao giờ yêu cầu họ báo cáo công việc và kế toán với phía Nam Phổ cũng không có giao dịch.
Không lâu sau, hai người đến khách sạn, Vương Cát đã làm thủ tục nhận phòng cho Bùi Hiểu Vũ, sau khi cậu từ chối nhờ cậu ta lên giúp xếp đồ đạc, Vương Cát cũng rời đi.
Trong khách sạn có hệ thống sưởi, Bùi Hiểu Vũ không nghỉ ngơi mà đã vội vàng xuống quầy lễ tân.
"Chào anh, tôi có thể dùng điện thoại của các anh không?" Bùi Hiểu Vũ hỏi.
Sau khi được phép, Bùi Hiểu Vũ đặt hành lý xuống chân, tháo khăn quàng và gọi điện về nhà ở Nam Phổ.
"Alô?"
Không ngờ vừa kết nối là có người nghe máy.
Chỉ cần một từ, Bùi Hiểu Vũ đã nhận ra là giọng của Tống Ngạn Minh.
"Tiên sinh, tôi đến Quái Hà rồi."
Tống Ngạn Minh nhẹ nhàng cười một chút, "Tôi đoán chắc cậu cũng đến lúc này, lạnh không?"
Bùi Hiểu Vũ: "Tôi vẫn ổn."
Tống Ngạn Minh: "Dì Đường cứ nhắc là quên bảo cậu mang theo khăn quàng và găng tay."
"Không sao đâu, tôi có rồi, trên tàu tôi gặp một người đàn ông, anh ta đưa tôi một chiếc khăn quàng, rất ấm." Bùi Hiểu Vũ nói.
Cậu không muốn làm Tống Ngạn Minh lo lắng.
Tống Ngạn Minh: "Hửm?"
Bùi Hiểu Vũ: "Có chuyện gì vậy, tiên sinh?"
Bên kia im lặng một lúc.
Chỉ có tiếng xì xì của điện thoại.
"Tiên sinh?"
"Ra ngoài thì đừng tùy tiện nhận đồ của người khác."