Có người quen biết Bùi Hiểu Vũ đều hỏi sao cậu lại gầy đến thế, Bùi Hiểu Vũ giải thích là vì bị bệnh, còn Tống Ngạn Minh đứng bên cạnh dường như có chút xấu hổ, không nói lời nào, mặt lạnh tanh, làm những vị khách khác không dám hỏi thêm.
Sau đó, Tống Ngạn Minh uống hơi say, cố gắng uống hết ly rượu với tổng giám đốc ngân hàng trung ương rồi mới rời tiệc sớm. Sau khi tiễn Lục Hách Na, Bùi Hiểu Vũ và Lý Gia Vỹ cùng dìu hắn lên xe.
Tống Ngạn Minh khoác một tay lên mỗi người, bờ vai gầy guộc của Bùi Hiểu Vũ bên phải cấn đến khó chịu.
"Đừng đỡ nữa." Tống Ngạn Minh nói.
Bùi Hiểu Vũ khẽ đáp, tay cầm chiếc khăn quàng của Tống Ngạn Minh, lặng lẽ đi theo phía sau. Lên xe, cậu chỉ dám ngồi ở ghế trước cùng Lý Gia Vỹ.
Tống Ngạn Minh tựa lưng nghỉ ngơi ở ghế sau, Bùi Hiểu Vũ nhìn ra cửa sổ không nói lời nào, còn Lý Gia Vỹ liếc mắt nhìn qua lại, trong lòng đầy câu hỏi nhưng không dám hỏi.
Anh ta chắc chắn hai người này có vấn đề. Bùi Hiểu Vũ tự nhiên chạy đến Phúc Kiến một chuyến, nghe nói bị bệnh, làm Tống Ngạn Minh lo lắng đến mức mượn máy bay để đi. Sau khi về, trong nhà ba ngày hai lần cãi nhau, Tống Ngạn Minh làm vỡ không ít chén đĩa.
Thậm chí, Lý Gia Vỹ nghe loáng thoáng từ người giúp việc rằng Tống Ngạn Minh đã ra tay đánh người, máu chảy đầy nhà.
Nhất định là có chuyện, nhưng cụ thể là chuyện gì thì anh ta không rõ, cũng không đoán ra, chỉ mong Bùi Hiểu Vũ đừng bỏ đi nữa, nếu không Tống Ngạn Minh lại đập bát đĩa, còn dì Đường lại sai anh ta đi mua.
Bùi Hiểu Vũ đang mãi nghĩ ngợi thì nhận ra Lý Gia Vỹ cứ nhìn mình, cậu quay đầu liếc Tống Ngạn Minh, thấy tiên sinh đã ngủ say, bèn nhỏ giọng hỏi Lý Gia Vỹ: "Nhìn tôi làm gì mãi thế?"
Lý Gia Vỹ không giống như Bùi Hiểu Vũ được "cưng chiều" nên trước mặt Tống Ngạn Minh luôn làm việc cẩn thận. Anh ta sợ Tống Ngạn Minh chưa ngủ thật, không dám hỏi nhiều, chỉ đáp: "Không có gì."
"Không có gì thì nói đi."
Lý Gia Vỹ buột miệng hỏi: "Tối nay cậu không uống à?"
Bùi Hiểu Vũ khẽ đáp: "Uống chút xíu thôi, tôi đang uống thuốc đông y, kiêng rượu."
Lý Gia Vỹ nói: "Điều trị lâu thế mà không thấy khá hơn, có phải bệnh tâm lý không? Hay tìm một ngày nào đó, tôi dẫn cậu lên núi thắp hương?"
"Thôi đi." Bùi Hiểu Vũ cười nhẹ, "Bồ Tát nghe còn phải cau mày ấy."
Lý Gia Vỹ hạ giọng đến mức thấp nhất: "Có phải cậu và tiên sinh....."
Bùi Hiểu Vũ khẽ ho một tiếng rồi không nói gì thêm, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ.
Xe đến cổng nhà, lúc xuống xe, Tống Ngạn Minh tỉnh táo hơn một chút nhưng vẫn gọi Lý Gia Vỹ dìu hắn vào nhà, còn Bùi Hiểu Vũ đi lấy nước rửa mặt cho hắn.
Trước đó, Tống Ngạn Minh đã nói không cho Bùi Hiểu Vũ vào phòng mình nữa. Nghĩ vậy, Bùi Hiểu Vũ định nhờ Lý Gia Vỹ giúp cậu dọn dẹp một chút, nhưng khi mang nước vào thì thấy Lý Gia Vỹ đã đi mất.
Bùi Hiểu Vũ gãi đầu nhưng cũng không trách Lý Gia Vỹ vì suốt mấy năm qua, người chăm sóc Tống Ngạn Minh luôn là Bùi Hiểu Vũ. Anh ta quen với việc đưa vào phòng xong là đi.
Bùi Hiểu Vũ đứng trước cửa phòng, không dám vào.
Cửa phòng khép hờ, cậu có thể thấy lồng ngực Tống Ngạn Minh khẽ phập phồng. Tiên sinh mặc sơ mi vừa vặn cùng áo gi-lê, ngủ như vậy cả đêm chắc chắn sẽ khó chịu.
Bùi Hiểu Vũ khẽ gọi: "Tiên sinh."
Tống Ngạn Minh không phản ứng.
Bùi Hiểu Vũ vẫn bước vào. Cùng lắm thì bị mắng một trận. Lúc này cậu không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn giúp tiên sinh sạch sẽ để ngủ thoải mái hơn.
Đặt chậu nước lên bàn thấp, treo khăn lên, Bùi Hiểu Vũ quỳ một chân trên giường, bắt đầu cởi đồ cho Tống Ngạn Minh.
Đầu tiên, cậu chạm vào sau lưng để gỡ khẩu súng.
"Ưm...." Tống Ngạn Minh nhạy cảm nhất ở vùng eo, hắn mở mắt, nhìn thấy Bùi Hiểu Vũ.
Bùi Hiểu Vũ vội thu tay lại: "Tiên sinh, để tôi lau mặt cho ngài."
Không biết Tống Ngạn Minh có tỉnh táo hay không, hắn nhìn Bùi Hiểu Vũ thật lâu. Có lẽ chỉ trong chốc lát nhưng với Bùi Hiểu Vũ, nó dài như một thế kỷ.
"Tiên sinh, xin lỗi ngài." Bùi Hiểu Vũ đứng lên, nhỏ giọng nói.
Tống Ngạn Minh không đáp, chỉ mệt mỏi quay đầu, tự tháo khẩu súng kẹp ở thắt lưng xuống và ném nó lên đùi Bùi Hiểu Vũ.
Đây có được xem là một sự đồng ý không? Bùi Hiểu Vũ nghĩ thầm.
Khi cậu định tiếp tục giúp Tống Ngạn Minh cởi đồ thì hắn đột nhiên ngồi dậy. Bùi Hiểu Vũ không dám đỡ, Tống Ngạn Minh đành tự chống đỡ cơ thể mệt mỏi và tê cứng của mình mà ngồi dựa vào đầu giường.
Bùi Hiểu Vũ cúi đầu, không dám nói gì, cũng không dám động đậy.
"Tối nay vui lắm hả?" Tống Ngạn Minh hỏi.
Bùi Hiểu Vũ không biết phải trả lời thế nào. Gặp được Sở Hồng Triết, cậu thực sự rất vui, vì Sở Hồng Triết luôn cởi mở, thẳng thắn, ở bên cạnh anh ta khiến người ta thấy thoải mái. Nhưng cảm giác đó giống như một giọt nước rơi vào sa mạc, chỉ là thoáng qua.
Tống Ngạn Minh: "Lại đây."
Bùi Hiểu Vũ ngước mắt lên, thấy Tống Ngạn Minh đưa tay ra với mình. Cậu ngạc nhiên đến mức đứng sững không phản ứng.
"Lại đây, ngồi xuống." Tống Ngạn Minh nói thêm.
Bùi Hiểu Vũ chậm rãi ngồi xuống mép giường. Tấm đệm mềm mại lún xuống một chút khiến cả người Tống Ngạn Minh hơi nghiêng.
Ngay khi Bùi Hiểu Vũ còn chưa hiểu Tống Ngạn Minh muốn nói gì, hắn đã nhẹ nhàng đặt tay lên má Bùi Hiểu Vũ.
"Bao nhiêu người dưới trướng tôi, nhưng tôi luôn thiên vị cậu hơn một chút."
Bùi Hiểu Vũ cúi đầu, cảm giác nghèn nghẹn nơi sống mũi, không nói nên lời.
Tống Ngạn Minh: "Dạo trước tức giận với cậu, đánh cậu, mắng cậu, cậu có hận tôi không?"
Bùi Hiểu Vũ lắc đầu.
Tống Ngạn Minh bóp nhẹ chút thịt còn sót lại trên má cậu.
"Ài."
Tống Ngạn Minh thở ra một hơi nặng nề rồi rút tay về nhưng Bùi Hiểu Vũ vô thức giữ lại. Bàn tay Tống Ngạn Minh lạnh lạnh, to lớn, hai tay của Bùi Hiểu Vũ mới vừa đủ ôm trọn.
"Tôi không hận ngài, tiên sinh." Nói xong, Bùi Hiểu Vũ nhận ra hành động của mình có phần vượt quá giới hạn, vội vàng buông tay tiên sinh ra.
Cậu ngồi trên mép giường, nghiêm túc nhìn Tống Ngạn Minh và nói thêm: "Tôi kính trọng tiên sinh, yêu thương tiên sinh."
"Yêu thương? Yêu thương cái mông tôi à?" Tống Ngạn Minh cười nhẹ, trong giọng nói đầy sự bất lực.
Lần đầu tiên biết chuyện này, hắn đã tức giận đến phát điên. Nhưng nghe nhiều, nhìn nhiều, bây giờ Tống Ngạn Minh đã có thể tự lấy ra làm trò cười.
Có lẽ là rượu đã làm dịu đi cảm xúc căng thẳng tích tụ lâu nay của Tống Ngạn Minh. Khi nhìn Bùi Hiểu Vũ như thế này, hắn cảm thấy cậu chẳng khác gì trước đây. Lẽ ra mọi chuyện vốn nên như vậy. Không có Tống Ngạn Minh, Bùi Hiểu Vũ không có ngày hôm nay; không có Bùi Hiểu Vũ, Tống Ngạn Minh có lẽ đã chết hai lần.
Bùi Hiểu Vũ cúi đầu đầy xấu hổ. Ban đầu cậu không có ý nghĩ đó nhưng Tống Ngạn Minh vừa nói, những cảm xúc đè nén trong lòng lại trào lên, làm má cậu đỏ bừng một nửa.
"Hiểu Vũ."
"Dạ?"
"Cậu.... cậu ở bên Sở Hồng Hà thì rất vui phải không?"
"Là Sở Hồng Triết, tiên sinh."
Tống Ngạn Minh cười, "Được rồi, được rồi, Sở Hồng Triết. Cậu cũng thích hắn ta à?"
Bùi Hiểu Vũ mím môi nhẹ, sau đó nở một nụ cười. Cậu cố gắng giấu đi nỗi đắng cay, đôi mắt cũng cong lên.
Đã rất lâu rồi hai người họ không ngồi yên như vậy để trò chuyện, để nhìn vào mắt nhau.
Nếu có thể, Bùi Hiểu Vũ thà rằng Tống Ngạn Minh chưa bao giờ nhìn thấy cuốn nhật ký đó. Cho dù sau này Tống Ngạn Minh có kết hôn, sinh con, cậu cũng muốn ở lại bên cạnh tiên sinh.
Dù không giữ được lòng mình, cậu vẫn muốn giữ lấy Tống Ngạn Minh.
"Tôi thật là..." Tống Ngạn Minh cười chua chát, nói: "Không đúng, sao tôi lại hỏi thế này được chứ."
"Tiên sinh hy vọng tôi thích sao?" Bùi Hiểu Vũ hỏi.
Tống Ngạn Minh ngừng lại một lúc, không nói có hay không, chỉ đáp: "Hắn ta không bằng chị mình."
Bùi Hiểu Vũ cười, "Người trẻ tuổi tài cao như ngài và Vu gia chủ đâu có nhiều. Anh ấy chỉ bằng tuổi tôi thôi mà."
"Đã bắt đầu bênh vực rồi?"
"..."
Bùi Hiểu Vũ vội vã nhỏ giọng phân bua: "Tiên sinh__"
"Được rồi, được rồi." Tống Ngạn Minh giơ tay, bảo Bùi Hiểu Vũ đưa khăn cho mình, tiếp tục nói: "Nhưng cũng tốt, cậu cứ tiếp xúc với người khác, có khi sẽ không còn thích tôi nữa. Dù sao gương mặt hắn ta cũng tạm được."
Bùi Hiểu Vũ quay lưng lại, vắt khăn.
Tống Ngạn Minh: "Tối nay Lục Hách Na còn nói, nói cậu còn trẻ, mỗi ngày một khác, chưa gặp được điều tốt hơn nên mới thích một lão già nóng nảy như tôi."
"Tiên sinh không già."
"Tôi lớn hơn cậu mười tuổi."
Bùi Hiểu Vũ đưa khăn cho Tống Ngạn Minh. Hắn tự mình lau qua loa vài cái rồi quăng sang một bên, Bùi Hiểu Vũ nhặt lại bỏ vào chậu nước.
"Cái miệng của Lục Hách Na như tẩm độc ấy." Tống Ngạn Minh vừa nói vừa kéo chăn đắp, "Cô ta còn bảo vì cậu chưa từng ăn món gì ngon nên mới thèm thuồng một bắp ngô già."
Bùi Hiểu Vũ không nhịn được bật cười.
Tống Ngạn Minh cũng cười, "Chết tiệt, hôm nay bọn họ cũng cười tôi như thế."
Bùi Hiểu Vũ thấy tiên sinh thật đáng yêu, vô thức giúp Tống Ngạn Minh chỉnh lại chăn.
"Nếu cậu muốn đi ăn với Sở Hồng Triết, ngày mai tôi dẫn cậu đi mua hai bộ quần áo đẹp, rồi mua thêm hai chai nước hoa nữa, chẳng phải đã làm vỡ rồi sao?"
Tống Ngạn Minh nói với giọng dịu dàng.
Bùi Hiểu Vũ ngẩn người, gượng cười nói: "Cảm ơn tiên sinh."
Hôm nay dù rất mệt nhưng Bùi Hiểu Vũ lại không ngủ ngon. Đêm đến, gió rất lớn, cậu quyết định.
Nếu Tống Ngạn Minh muốn cậu làm vậy thì cậu sẽ làm vậy.
-
Sáng hôm sau, Bùi Hiểu Vũ gọi điện cho Sở Hồng Triết hẹn thời gian ăn cơm.
Lần nữa đến cửa hàng Baromon, lần này nhân vật chính là Bùi Hiểu Vũ. Tống Ngạn Minh ngồi trên ghế sofa bên cạnh, nhìn cậu đo kích thước.
Tống Ngạn Minh cầm tách trà vừa nhấm nháp vừa dùng chút điểm tâm chờ đợi.
Bỗng nhiên hắn nghĩ về những lần trước đây, khi Bùi Hiểu Vũ đứng bên nhìn hắn đo kích thước, ánh mắt của cậu rốt cuộc đang nhìn cái gì.
Trong nhật ký đã viết không biết bao nhiêu lần về chuyện vòng ba của hắn cong. Rõ ràng của cậu cũng không kém. Thật sự nên thuê một nhiếp ảnh gia quay hết từ đầu đến chân rồi đưa cho cậu tự xem.
"Bùi tiên sinh gầy đi nhiều đấy." Ông chủ La nói, ánh mắt liếc về phía Tống Ngạn Minh.
Dường như việc Bùi Hiểu Vũ gầy là lỗi của Tống Ngạn Minh.
Tống Ngạn Minh cảm thấy khó hiểu, hắng giọng một cái rồi giải thích: "Bị bệnh nên thế, khó tránh khỏi, sẽ nhanh chóng hồi phục thôi."
Ông chủ La gật đầu, "Phải phải."
Ông chủ La nhẹ nhàng kéo thước dây, làm nổi bật vòng eo mảnh mai của Bùi Hiểu Vũ.
Mùa đông đã kéo dài một thời gian và cuối cùng làn da của Bùi Hiểu Vũ cũng không còn quá đen sạm. Ông chủ La đã làm quần áo cho nhà họ Tống nhiều năm, Bùi Hiểu Vũ và Tống Ngạn Minh chính là hai người dễ chịu nhất. Ông còn có thể trò chuyện đôi chút với Bùi Hiểu Vũ, hỏi cậu có muốn xem loại vải mới nhập về không.
"Vải gì thế?" Bùi Hiểu Vũ dang tay, không dám cử động.
"Một lô gấm từ Tô Châu. Thường thì những hoa văn rực rỡ này thích hợp để may sườn xám, nhưng lần này có một lô với họa tiết mây màu xanh thẫm, mờ ảo mà không phô trương, rất hợp để may áo sơ mi nam." Ông chủ La giải thích rồi quay sang nhìn Tống Ngạn Minh, "Chỉ là giá không rẻ."
"..." Tống Ngạn Minh hạ chân bắt chéo xuống, "Giá cả không quan trọng, may cho cậu ấy đi."
Ông chủ La cười rạng rỡ: "Được, ông chủ Tống."
Chốt xong quần áo, họ mua thêm một chiếc áo khoác may sẵn. Tống Ngạn Minh còn chọn một chiếc mũ lễ đội cùng áo khoác. Khi mọi thứ xong xuôi, Lục Hách Na vừa đến nơi, nói rằng kể cả trong sinh hoạt thường ngày cũng cần phải làm ra dáng vẻ chút.
"Mũ đẹp thật." Lục Hách Na khen.
Bùi Hiểu Vũ rất thích Lục Hách Na. Dù trước đây cô từng làm vài chuyện không hay,nhưng tính cách lại cực kỳ tốt, hơn nữa cô cũng là người đồng tính khiến Bùi Hiểu Vũ cảm thấy thân thiết.
Sau đó ba người ghé qua tòa nhà bách hóa Vĩnh Tân để mua nước hoa và trang sức.
Nhân viên bán hàng quen thuộc với Bùi Hiểu Vũ, khi thấy ông chủ và vị "bà chủ tương lai" cùng hắn bước vào, ban đầu còn tưởng Bùi Hiểu Vũ chỉ đi theo để giúp. Không ngờ Lục Hách Na lại kéo Bùi Hiểu Vũ đi thử nước hoa.
Nhân viên bán hàng đành thất vọng nhìn Tống Ngạn Minh, nhưng hắn chỉ xua tay, ý bảo không cần để ý đến mình.
Lục Hách Na chọn cho Bùi Hiểu Vũ khá nhiều món, tất cả đều ghi vào sổ nợ của Tống Ngạn Minh. Khi rời khỏi, cả ba người mang theo đầy túi lớn túi nhỏ, suýt nữa không nhét nổi vào xe.
"Khi nào đi ăn cơm vậy?" Trước khi chia tay, Lục Hách Na hỏi.
Bùi Hiểu Vũ đáp rằng đã hẹn ăn tối vào tối ngày kia.
Hai ngày sau, vào buổi chiều, Lục Hách Na mang theo bó hoa đến nhà, nói rằng đến làm nhà tạo mẫu cho Bùi Hiểu Vũ.
Cô dùng dầu vuốt tóc để tạo kiểu tóc cho Bùi Hiểu Vũ, thậm chí còn tỉa lại lông mày cho cậu.
Dì Đường và chú Vĩnh tò mò đứng nhìn từ một bên, chưa bao giờ thấy Bùi Hiểu Vũ chăm chút bản thân như vậy. Kết quả, cậu trông rất bảnh bao, nam tính và cuốn hút.
Chỉ có điều do bệnh tật, ánh mắt của cậu vẫn còn chút u sầu.
"Đây, áo khoác đen thì nên phối với khăn xám, chỉ cần quàng nhẹ một vòng thôi, không cần quấn quá chặt."
Lục Hách Na vừa nói vừa gắn thêm một chiếc ghim cài áo cho Bùi Hiểu Vũ.
Tống Ngạn Minh khoanh tay nhìn Lục Hách Na, nói: "Cô cũng nhiệt tình ghê nhỉ."
Lục Hách Na cười tươi đáp: "Đương nhiên rồi, chúng ta là "vợ chồng" mà! Người của anh cũng là người của tôi."
Trước mặt dì Đường và chú Vĩnh, Tống Ngạn Minh không tiện nói gì, chỉ khẽ hừ một tiếng rồi tự đi qua một bên uống trà.
Trong lòng hắn thấy khó chịu: cả cái nhà này xoay quanh Bùi Hiểu Vũ là ý gì? Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của nhà này chứ!
Bực bội trong lòng, hắn uống trà còn bị phỏng một chút.
Khi Sở Hồng Triết lái xe tới đón, Tống Ngạn Minh đã mang gương mặt đầy u ám.
Sở Hồng Triết ăn mặc còn trang trọng hơn cả Bùi Hiểu Vũ, thậm chí mang theo một bó hoa hồng đỏ.
"Wow, cảm ơn anh!" Bùi Hiểu Vũ nói.
Sở Hồng Triết: "Cậu thích là được."
Lục Hách Na mỉm cười mãn nguyện, còn quay sang Tống Ngạn Minh bảo: "Thật là xứng đôi." Hai người đứng ở cửa nhìn cho đến khi Bùi Hiểu Vũ và Sở Hồng Triết cùng lên xe.
Bùi Hiểu Vũ hạ cửa kính xe xuống, nói: "Tiên sinh, tôi đi đây."
Tống Ngạn Minh đút hai tay vào túi quần: "Ừ."
Tâm trạng của hắn vốn đã khó chịu vì bị phỏng miệng khi uống trà, Sở Hồng Triết lại còn thò đầu ra từ cửa xe, cười nói: "Cảm ơn Tống tiên sinh, tôi và Hiểu Vũ sẽ chơi thật vui vẻ."