• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Ngạn Minh biết trước đây Bùi Hiểu Vũ từng sống rất khổ, cũng biết đại khái rằng cậu theo người đồng hương từ nơi khác trốn nạn đến Nam Phổ nhưng cụ thể thế nào, Bùi Hiểu Vũ chưa từng kể.

Khi người tài xế từng chăm sóc Bùi Hiểu Vũ qua đời, nhà họ Tống cũng không còn ai biết về quá khứ của cậu. Nếu có thì chỉ Lục Diệu Ngôn và Tống Ngạn Huy biết chút ít, vì hồi mới đến làm việc cho nhà họ, Bùi Hiểu Vũ chưa kịp đề phòng nên đã kể đôi chút với họ.

Trong lòng Tống Ngạn Minh hiểu rõ rằng Bùi Hiểu Vũ đã từng chịu nhiều khổ cực. Việc cậu có thể đến bên hắn, chắc chắn đồng nghĩa với việc cha mẹ và người thân đều không còn.

Nhưng không hiểu sao, nghe Bùi Hiểu Vũ nói những lời đó, lòng Tống Ngạn Minh lại nhói đau.

Hai chiếc xe lần lượt trở về nhà họ Tống. Lý Gia Vỹ cõng Bùi Hiểu Vũ lên phòng.

"Lấy ít nước lau mặt cho cậu ấy." Tống Ngạn Minh dặn.

Lý Gia Vỹ đáp lời rồi đi lấy nước. Tống Ngạn Minh đứng bên giường, nhìn Bùi Hiểu Vũ một lúc.

Dạo gần đây, tâm trạng của Tống Ngạn Minh rất kỳ lạ. Một mặt, hắn liên tục nói rằng Bùi Hiểu Vũ đã lớn, cần phải thế này thế kia. Mặt khác, trong lòng lại lo lắng rằng có những chuyện đang phát triển ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Có lẽ vì chuyện hắn sắp kết hôn với Lục Hách Na, cuộc đời sắp bước sang một giai đoạn mới đầy những điều chưa biết khiến hắn thấp thỏm. Thêm nữa, người mà hắn nghĩ sẽ luôn ở bên mình như Bùi Hiểu Vũ, có thể cũng sẽ rời xa, giống như Trương Chí Minh.

Lục Hách Na rất phù hợp. Họ là bạn cũ, gia đình hai bên tương xứng, kết hợp sẽ giúp đôi bên phát triển. Hai người cũng có nhiều chuyện để nói. Lục Hách Na là một người phụ nữ có chí tiến thủ và thủ đoạn, chính là mẫu người hắn xem trọng nhất.

Ba mươi tuổi, cũng là độ tuổi thích hợp để kết hôn. Vài năm nữa sinh hai đứa con, cũng ổn thôi. Mọi người đều sống như vậy mà.

"Ưm...." Bùi Hiểu Vũ trở mình trên giường, có lẽ cảm thấy nóng, liền cởi áo len và ném xuống đất.

Chiếc áo lót bên trong bị kéo lên tới ngực. Cậu lại trở mình, nằm sấp ngủ.

"...." Tống Ngạn Minh nhíu mày quay đi, bước tới nhặt chiếc áo len dưới đất, ném vào giỏ quần áo bên cửa.

Ngẩng đầu lên, trước mắt là một đoạn eo trắng mịn màng, mảnh khảnh của Bùi Hiểu Vũ.

Tống Ngạn Minh: "...."

Mặt thì đen nhẻm nhưng eo lại trắng thật.

"Thưa tiên sinh, nước có rồi đây ạ." Lý Gia Vỹ bưng nước bước vào.

Tống Ngạn Minh gật đầu, nhường chỗ cạnh giường. Lý Gia Vỹ thấy eo của Bùi Hiểu Vũ lộ ra liền cầm khăn lau người cho cậu. Không biết vì say rượu đã ngấm hẳn hay vì lau người dễ chịu, Bùi Hiểu Vũ không giãy dụa, chỉ khẽ rên vài tiếng.

Tống Ngạn Minh đi đến bàn làm việc. Hắn nhận ra trên bàn có thêm chai mực hắn từng tặng nhưng cậu lại chẳng mang theo khi đi Đông Bắc. Bảng chữ mẫu cũng còn nguyên, chưa hề được dùng qua.

Nhưng lại không thấy chai nước hoa đã tặng trước đây.

Chẳng lẽ đi Đông Bắc mà cũng mang nước hoa theo? Nơi như Quái Hà, băng tuyết ngập trời, chẳng có lấy một bóng người, mang nước hoa để ai ngửi?

Ngăn kéo vẫn bị khóa.

Thằng nhóc này còn có thứ gì phải khóa lại sao?

Tống Ngạn Minh được giáo dục rất nghiêm khắc từ nhỏ, không có thói quen động vào đồ trong phòng người khác. Nhưng giờ phút này, hắn lại muốn mở khóa để xem bên trong có gì. Chẳng lẽ nước hoa cũng đáng để khóa lại?

Bất giác, Tống Ngạn Minh cảm thấy không vui và sự khó chịu này lại hướng về Bùi Hiểu Vũ.

Ở phía bên kia, Lý Gia Vỹ lau mặt mũi, cơ thể, thậm chí cả quần và tất của Bùi Hiểu Vũ đều đã được cởi ra để thay.

"Thưa tiên sinh, xong rồi ạ."

Tống Ngạn Minh hồi thần, quay lại nhìn Bùi Hiểu Vũ, khẽ đáp một tiếng. Nhìn Lý Gia Vỹ chăm sóc Bùi Hiểu Vũ chu đáo như vậy, trong lòng hắn lại dâng lên chút cảm giác khó chịu.

Thì ra không có hắn, Bùi Hiểu Vũ vẫn sống tốt. Cậu có thể tự mình đi xa làm việc, có bạn bè, có những phiền muộn của riêng mình.

Vậy mà cậu chẳng nói với Tống Ngạn Minh điều gì.

Thậm chí còn dám bàn tán sau lưng xem hắn có còn là trai tân hay không.

Càng ngày càng to gan.

"Đi thôi." Tống Ngạn Minh lạnh lùng nói.

Lý Gia Vỹ không hiểu anh ta đã làm gì khiến Tống Ngạn Minh bực, chỉ đành khúm núm đi theo, không quên tắt đèn và đóng cửa cho Bùi Hiểu Vũ.

Bùi Hiểu Vũ thức dậy theo đồng hồ sinh học, nhớ lại tối qua mình say rượu về nhà nhưng không nhớ rõ lúc về có gặp Tống Ngạn Minh hay không.

Cậu nghĩ chi bằng ra ngoài sớm, đến tối đầu óc tỉnh táo rồi hẵng đối mặt với Tống Ngạn Minh.

Bùi Hiểu Vũ tắm rửa, thay quần áo, chưa kịp sấy khô tóc đã khoác áo định ra ngoài.

Không ngờ khi đi ngang qua phòng ăn, cậu lại thấy Tống Ngạn Minh đang ngồi ăn sáng ở đó.

"Lại đây ăn sáng." Tống Ngạn Minh nói.

Bùi Hiểu Vũ khẽ đáp một tiếng, bước tới, treo áo lên lưng ghế, tự múc một bát cháo củ mài và bắt đầu ăn.

"Uống say à?"

"Không ạ, tôi ổn."

Tống Ngạn Minh đặt chiếc thìa xuống, ánh mắt chăm chú nhìn Bùi Hiểu Vũ. Âm thanh chiếc thìa va vào bát vang vọng trong căn phòng ăn yên tĩnh.

Say thì cứ nói là say, việc gì phải giấu? Tại sao không thể nói thật rằng cậu uống vì buồn khi bạn thân sắp rời đi?

Bùi Hiểu Vũ cúi đầu, nhấp từng ngụm cháo, một ngụm, hai ngụm, ba ngụm.

Áp lực như muốn nghiền nát cậu. Không chịu nổi nữa, cậu đành đặt thìa xuống.

"Xin lỗi tiên sinh, tôi sai rồi."

Tống Ngạn Minh liếc nhìn, lạnh nhạt hỏi: "Cậu sai ở đâu?"

Bùi Hiểu Vũ lắp bắp: "Tôi... tôi không nên uống say."

"..." Tống Ngạn Minh á khẩu, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, thở hắt: "Tôi là loại ông chủ không cho phép người dưới quyền ăn uống sao?"

"Tiên sinh không phải ạ."

"Vậy cậu nói xem, sai ở đâu?"

Bùi Hiểu Vũ vừa tỉnh dậy sau cơn say, đầu óc vẫn mơ hồ. Cậu thực sự không nhớ mình đã làm gì sai, chẳng lẽ tối qua đã gây chuyện?

"Tôi... tôi không nhớ, có phải tôi làm gì sai không?"

"Đương nhiên là sai."

"Là chuyện gì..."

Tống Ngạn Minh không biết phải nói thế nào. Chẳng lẽ bảo cậu rằng tối qua cậu dám bàn tán chuyện hắn còn hay không còn trong sạch?

Không thể nào.

Tống Ngạn Minh khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh chằm chằm nhìn cậu.

Bùi Hiểu Vũ đành cúi đầu nhận lỗi, nhẹ nhàng nói: "Dù sao thì chắc chắn là tôi sai, tôi xin lỗi tiên sinh."

Đang lúc bế tắc, dì Đường bước vào, trên tay là một chậu quần áo cần giặt. Bà nhấc một chiếc khăn quàng cổ len màu xám nhạt lên, hỏi: "Cái này của ai? Là len cừu à?"

Khăn quàng này là của Sở Hồng Triết. Lẽ ra phải trả lại nhưng cậu đã quên, vô tình để nó trong vali mang về luôn.

"À, là của cháu." Bùi Hiểu Vũ đáp.

Dì Đường rời đi.

Cậu quay lại nhìn Tống Ngạn Minh, tiếp tục dỗ: "Tiên sinh, đừng giận nữa mà."

Sắc mặt Tống Ngạn Minh khó coi vô cùng.

Sau một hồi im lặng, hắn lau miệng, đứng dậy định đi.

Bùi Hiểu Vũ đã quen với những cơn cáu gắt bất chợt của tiên sinh. Đầu óc của cậu vốn không nhạy bén, thường không hiểu rõ nguyên nhân. Nhưng không sao, xin lỗi đối với cậu chỉ là chuyện thường ngày.

Đang định tiếp tục bữa sáng, Tống Ngạn Minh bỗng gọi lại: "Đi thôi, đi làm."

"À, vâng!"

Cậu nhanh chóng bưng bát, uống cạn cháo, rồi vừa lau miệng vừa chạy theo.

Chỉ khi lên xe, cậu mới biết hôm nay đi đặt may đồ ở cửa hàng của Baromon.

Không cần đoán, chắc chắn là chuẩn bị cho lễ đính hôn.

Cả hai ngồi ở hàng ghế sau. Không khí trong xe ngột ngạt đến mức tài xế Lý Gia Vỹ cũng chỉ biết yên lặng lái xe.

Đến nơi, cửa hàng đã chuẩn bị phòng riêng cho khách VIP như Tống Ngạn Minh.

Ông chủ họ La, đã ngoài năm mươi, đích thân ra tiếp. Bên cạnh ông ta là một cô gái trẻ, nghe nói là cháu gái ông ta, trông nhỏ hơn Bùi Hiểu Vũ hai tuổi, tay cầm sổ ghi chép.

Để đảm bảo số đo chuẩn xác, mỗi lần đều phải đo lại từ đầu. Bùi Hiểu Vũ ngồi bên chờ, nhìn ông La dùng thước dây đo vòng người của Tống Ngạn Minh từ dưới lên.

Bắp chân không thay đổi nhưng đùi hình như to hơn một chút.

Để đo chính xác, Tống Ngạn Minh chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao bó sát màu đen.

Khi thước dây siết ngang eo, đường cong vòng eo càng làm nổi bật vòng hông đầy đặn.

Bùi Hiểu Vũ mặt không có biểu cảm nhưng miệng đã bắt đầu khô khốc. Cậu cảm thấy mình như một tên biến thái.

Tiên sinh sắp kết hôn rồi mà còn nghĩ như vậy thật là vô đạo đức.

"Chậc..." Ông La phát ra âm thanh khẽ nhăn nhó khi chuẩn bị đo vòng ngực. Tay phải ông ta dường như không ổn, phải dùng tay trái đỡ lấy.

Ông ta nhìn cháu gái, định nhờ cô giúp nhưng lại ngại xúc phạm khách.

Tống Ngạn Minh cũng nhận ra, quay sang nói: "Hiểu Vũ, cậu lại đây."

Ông La ngại ngùng: "Thật xin lỗi, vài ngày trước tôi không cẩn thận bị ngã, ép lên cánh tay, giờ hơi đau."

"Không sao."

Tống Ngạn Minh không hề để ý. Hắn không phải kiểu quý tộc khó tính, thích phô trương.

Nhưng Bùi Hiểu Vũ chưa từng làm việc này. Cậu nghĩ nó đơn giản nhưng hai lần đo đều không đúng vị trí.

Chiều cao của cậu chỉ khoảng 1m75, trong khi Tống Ngạn Minh trên 1m90. Đứng phía sau hắn, cậu không thể nhìn thấy vòng ngực trước mặt.

"Không đúng, cần nâng lên chút nữa." ông La nhắc.

Bùi Hiểu Vũ nâng lên.

"Lên chút nữa, thẳng thước ra." Ông ta tiếp tục chỉnh, "Thước phải đi qua..."

Ban đầu, cậu giữ hai đầu thước dây. Nhưng khi rút lại giữa ngực, cậu phải vòng tay ôm lấy Tống Ngạn Minh từ phía sau, cậu nhẹ giọng hỏi: "Đặt ở đâu?"

"Ở đây." Tống Ngạn Minh mất kiên nhẫn, nắm tay cậu đặt lên ngực mình, nói: "Đo vòng ngực phải qua hai điểm này."

"...Ồ."

Mặt Bùi Hiểu Vũ đỏ bừng như đèn giao thông.

May mà đứng sau, Tống Ngạn Minh không nhìn thấy vẻ mặt cậu.

Khi kéo thước dây ra sau, khớp ngón tay cái của cậu vô tình chạm vào Tống Ngạn Minh.

Cậu không cố ý.

Từ góc độ của mình, cậu có thể thấy rõ đường nét bên mặt của Tống Ngạn Minh. Hắn chỉ khẽ động cằm, không nói gì.

"Đúng rồi, chính là vị trí này. Bao nhiêu cm?" ông La hỏi.

Bùi Hiểu Vũ sực tỉnh, ho khan che giấu, rồi siết chặt thước.

"Ưm..." Tống Ngạn Minh khẽ rên, thu ngực lại, "Nhẹ tay chút! Chặt quá rồi!"

Tiếng rên của hắn như một liều thuốc kích thích. Bùi Hiểu Vũ suýt nữa nghẹn thở, bất giác nuốt khan.

Tim Bùi Hiểu Vũ đập loạn xạ. Chỉ cần nghĩ đến việc Tống Ngạn Minh trước mặt thực sự bị cậu làm cho khó chịu, lại thêm hai người bên cạnh đang nhìn, chân cậu như mềm nhũn, đứng cũng không vững.

"Tiên sinh, xin lỗi ngài." Cậu lí nhí nói.

Tống Ngạn Minh không đáp.

Bùi Hiểu Vũ nghĩ rằng hắn đang giận.

Cậu ngẩng đầu lên nhưng lại thấy vành tai của hắn đỏ ửng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK