• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe rời khỏi số 1 đường Bình Tây, Bùi Hiểu Vũ thông qua gương chiếu hậu nhìn lại Tống Ngạn Minh. Tiên sinh vẫn đứng yên trước cửa, không nhìn theo chiếc xe, cũng không trò chuyện với tiểu thư Luna.

"Cậu còn chưa nói với tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Sở Hồng Triết hỏi.

Chiếc xe rẽ sang con đường khác, Bùi Hiểu Vũ thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn Sở Hồng Triết. Cậu vốn định giữ kín mọi chuyện trong lòng, không để ai biết, để thời gian cuốn trôi tất cả và mọi thứ trở lại quỹ đạo bình thường.

Nhưng nếu đã nhờ Sở Hồng Triết giúp, cậu không thể giấu được, nếu không thì đúng là cậu ích kỷ quá rồi.

Buổi tối sau buổi tiệc của ngân hàng trung ương, Bùi Hiểu Vũ nhận ra cách duy nhất để khiến Tống Ngạn Minh yên lòng là khiến tiên sinh nghĩ rằng cậu không còn thích tiên sinh nữa.

Ở bên nhau mỗi ngày, trong mắt chỉ toàn là hình bóng của Tống Ngạn Minh, ngẩng đầu hay cúi đầu đều thấy nhau, không thể cả đời cứ tránh mặt mãi.

Thế nên, hôm sau cậu đã tìm đến Sở Hồng Triết nhờ giúp đỡ.

Sở Hồng Triết từng bày tỏ rằng anh ta thích Bùi Hiểu Vũ, điều đó không hề che giấu. Anh ta cũng không vì Bùi Hiểu Vũ không đáp lại mà buồn lòng.

Anh ta đồng ý giúp Bùi Hiểu Vũ diễn kịch, tiện thể có thêm bạn đồng hành trong những lúc rảnh rỗi. Ở Nam Phổ, Sở Hồng Triết không có nhiều bạn bè nên cũng khá cô đơn.

Chị gái của anh ta giỏi quản lý gấp trăm lần anh ta, anh ta hoàn toàn khâm phục và sẵn sàng làm cánh tay phải của chị. Dù không có con cái, cả đời này anh ta cũng không cần lo lắng.

Chỉ là, anh ta vẫn chưa rõ tại sao Bùi Hiểu Vũ lại làm như vậy.

Sở Hồng Triết dò hỏi: "Chẳng lẽ là Tống tiên sinh phát hiện ra rồi?"

Bùi Hiểu Vũ mang khuôn mặt rầu rĩ, gật đầu nói: "Tôi có một cuốn nhật ký, bên trong viết rất nhiều điều về việc tôi thích ngài ấy, bị ngài ấy nhìn thấy rồi."

"Hả?" Sở Hồng Triết hỏi vì nghĩ rằng Bùi Hiểu Vũ bị phát hiện là đồng tính nhưng không ngờ còn thảm hơn thế.

"Tống tiên sinh trông có vẻ là một người... khá truyền thống."

Nhưng nghĩ lại, việc Tống Ngạn Minh sau chuyện này vẫn đối xử với Bùi Hiểu Vũ như thế thật khiến người ta bất ngờ. Không thể không nghi ngờ rằng Tống Ngạn Minh có phải là một người mưu mô hay không.

Bùi Hiểu Vũ thở dài: "Ngài ấy sau khi phát hiện ra rất thất vọng với tôi, nghĩ rằng tôi là kẻ biến thái, nhưng lại không thể bỏ mặc tôi, vì vậy...."

Sở Hồng Triết bật cười chen vào: "Tại sao lại không thể bỏ mặc cậu?"

Bùi Hiểu Vũ ngơ ngác: "Hả?"

Sở Hồng Triết: "Cậu với Tống tiên sinh không có quan hệ máu mủ, cũng chẳng có ràng buộc làm ăn, tại sao lại không thể bỏ mặc cậu?"

"Tôi đã theo ngài ấy nhiều năm như vậy..." Bùi Hiểu Vũ nói.

Sở Hồng Triết cười lớn: "Dù tôi không hiểu rõ chuyện giữa hai người nhưng ai mà chẳng biết Tống tiên sinh không phải là người mềm lòng? Đến cả người nhà của mình, ngài ấy cũng xử lý được, làm sao lại không dám bỏ mặc cậu?"

Bùi Hiểu Vũ: "Tôi...."

Sở Hồng Triết: "Tính ra, cậu theo ngài ấy cũng chưa đến năm năm. Tôi còn nghe nói Tống Ngạn Minh từng thẳng tay sa thải người quản lý đã làm ở Kim Á suốt nửa đời người đấy."

"Đó là chuyện khác." Bùi Hiểu Vũ siết chặt hai tay, nói: "Tôi đâu có tham ô một đồng nào của Kim Á."

Sở Hồng Triết cười: "Cậu không tham tiền, nhưng lại "tham" cơ thể của ngài ấy! Tống Ngạn Minh xem ra có vẻ rất có thành kiến với người đồng tính."

"Anh muốn nói cái gì vậy?" Bùi Hiểu Vũ hơi gấp gáp.

Sở Hồng Triết: "Ý tôi là, có lẽ, cũng chưa hẳn là không thể."

Bùi Hiểu Vũ lườm anh ta một cái: "Anh còn biết chắc đấy!"

Sở Hồng Triết cười lớn: "Dù sao cũng hiểu hơn cậu một chút chứ? Cậu từng yêu ai chưa?"

"Anh thì từng chắc?" Bùi Hiểu Vũ đáp lại.

"Từng chứ." Sở Hồng Triết xoay vô lăng bằng một tay, dáng vẻ đầy phóng khoáng: "Trai đẹp tóc vàng Nga, chàng thanh niên dịu dàng Giang Nam, cậu trai mạnh mẽ Đông Bắc, tôi đều từng yêu qua."

Bùi Hiểu Vũ: "...."

Sở Hồng Triết: "Không tin à?"

Bùi Hiểu Vũ cười: "Tin, tin, anh nhớ giữ gìn sức khỏe đi."

Sở Hồng Triết cười lớn: "Hahaha, yêu đương thì tôi là cao thủ, nhưng giả yêu thì lần đầu tiên, cậu phải cảm ơn tôi đấy."

Bùi Hiểu Vũ đáp: "Được rồi, anh muốn gì nào?"

Sở Hồng Triết: "Ừm.... Tôi luôn muốn đến thăm Hội Võ Thuật Trung Hoa ở Nam Phổ nhưng chưa có cơ hội. Cậu có thể dẫn tôi đi không?"

"Anh đến Hội Võ Thuật Trung Hoa làm gì?" Bùi Hiểu Vũ hỏi.

"Không phải tôi muốn, mà là chị tôi muốn." Sở Hồng Triết nói: "Chị tôi từ nhỏ đã học Bát Quái Chưởng từ Bắc phái. Tôi không rành mấy chuyện môn phái võ thuật nhưng chị ấy muốn gặp ông Trần của hội."

Bùi Hiểu Vũ gật đầu: "Bát Quái, Hình Ý và Thái Cực đều thuộc Võ Đang phái, chị anh quan tâm là đúng. Được rồi, chuyện này tôi sẽ tìm cơ hội giúp anh."

"Còn một chuyện nữa." Sở Hồng Triết vừa nói vừa dừng xe trước rạp chiếu phim: "Tôi ở Nam Phổ vẫn mãi trong khách sạn cũng không ổn. Cậu quen thuộc hơn, giúp tôi tìm một căn nhà được không?"

Bùi Hiểu Vũ mỉm cười: "Được chứ, chuyện này đơn giản."

Hai người bước xuống xe, vào rạp xem bộ phim mà Bùi Hiểu Vũ muốn xem. Sau khi phim kết thúc, họ lại đến một nhà hàng đồ ăn Hoài Dương mà Sở Hồng Triết muốn thử.

Ăn xong, thời gian vẫn còn sớm hơn dự tính của Bùi Hiểu Vũ. Tiện bên cạnh nhà hàng là một nhà hát, cả hai lại vào nghe một buổi kể chuyện.

Cuộc hẹn hôm nay khiến cả hai đều mệt mỏi. Sở Hồng Triết còn phải quay về công ty xử lý công việc.

"Tôi tự về nhà được rồi, làm phiền anh quá." Bùi Hiểu Vũ áy náy nói.

Sở Hồng Triết cười: "Hôm nào đến Kim Á, cậu mời tôi uống rượu là được."

Bùi Hiểu Vũ đáp: "Được, chắc chắn rồi. À, còn chuyện kia...."

"Tôi biết mà, tôi sẽ thỉnh thoảng gọi điện về nhà cậu." Sở Hồng Triết nói.

Nhà hát gần Kim Á, Bùi Hiểu Vũ tiện đường ghé qua, ngồi kiểm tra sổ sách trong phòng kế toán khá lâu. Đến khi nhìn đồng hồ đã qua 11 giờ, cậu mới chuẩn bị gọi xe về nhà.

Xuống lầu, cậu tình cờ gặp Lý Tướng Như, bên cạnh anh ta là một cô gái, có vẻ quen mặt, hình như là diễn viên.

"Ông chủ Lý đến mà không ai báo cho tôi, để tôi chọn vài chai rượu ngon mời anh mới phải." Bùi Hiểu Vũ luôn nhanh nhẹn và khéo ăn nói khi ở ngoài.

Lý Tướng Như mỉm cười: "Tôi bảo họ đừng gọi. Tối nay cũng không phải buổi tiệc lớn. Hôm nay cậu trông đẹp trai đấy."

Bùi Hiểu Vũ ngượng ngùng cười, bảo nhân viên mang rượu mới nhập đến cho Lý Tướng Như nếm thử. Sau đó, cậu tạm biệt anh ta rồi ra cửa chờ xe về nhà.

-

Về đến nhà, đồng hồ đã gần 12 giờ. Cậu nghĩ mọi người đã đi ngủ nhưng không ngờ Tống Ngạn Minh vẫn ngồi trên sofa, vừa nghe nhạc từ máy đĩa than vừa đọc sách.

Trên bàn là lọ hoa đã được thay mới, bên trong là bó hồng đỏ mà Sở Hồng Triết tặng.

Tống Ngạn Minh trông như đã tắm rửa xong, mặc đồ ngủ bên trong, khoác thêm áo len dáng dài bên ngoài, chân vắt chéo và đeo kính gọng bạc.

Bùi Hiểu Vũ len lén liếc vài lần. Cậu cảm thấy Tống Ngạn Minh đeo kính cũng rất đẹp, giống như những trí thức thanh lịch trong phim ảnh.

Nhìn thì lịch sự chỉn chu nhưng khi gần gũi lại hoàn toàn trái ngược, thậm chí ghét cả kính cản trở mà ném sang một bên.

Tống Ngạn Minh bị cận nhẹ nhưng ít khi đeo kính vì không thích đọc sách sau khi bắt đầu kinh doanh. Bùi Hiểu Vũ hiếm khi thấy cảnh này, càng nhìn càng thấy thích thú.

"Tiên sinh, sao ngài còn chưa ngủ?" Bùi Hiểu Vũ đứng trong phòng khách, mái tóc được cậu chỉnh chu buổi chiều nay đã rối tung.

Tống Ngạn Minh lật trang sách: "Đọc sách thôi."

Bùi Hiểu Vũ khẽ "ồ" một tiếng, nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy tôi về phòng đây."

"Lần sau đừng về muộn thế này nữa." Tống Ngạn Minh đột ngột nói.

Tiếng violin từ máy đĩa than vang lên du dương. Tống Ngạn Minh khép cuốn sách trên tay, đứng dậy, vừa bước về phía Bùi Hiểu Vũ vừa nói: "Lần đầu hẹn hò với người ta mà về muộn thế này, hôm nay làm gì vậy?"

Bùi Hiểu Vũ đáp: "Xem phim, đi dạo, ăn tối."

Tống Ngạn Minh: "Phải ăn đến tận khuya à?"

Bùi Hiểu Vũ giải thích thêm: "Ăn xong thì đi nghe kể chuyện, tiên sinh."

"Chỉ nghe kể chuyện thôi sao?"

"Dạ?" Bùi Hiểu Vũ sợ bị phát hiện đã ở Kim Á cả buổi tối, bối rối ngẩng lên nhìn Tống Ngạn Minh.

Tống Ngạn Minh vẫn cầm cuốn sách trên tay, toàn chữ tiếng Anh mà Bùi Hiểu Vũ không hiểu một chữ nào.

"Đừng nghĩ tôi lắm lời." Tống Ngạn Minh khẽ ho một tiếng, nhét tay vào túi áo khoác: "Cậu còn trẻ, chưa có kinh nghiệm, có những việc không nên vội vàng. Trước tiên phải nhìn rõ đối phương là người thế nào đã."

Bùi Hiểu Vũ lúng túng: "À....."

Tống Ngạn Minh: "Tôi nghe nói mấy chuyện này đều có nguy hiểm."

Bùi Hiểu Vũ ngơ ngác: "Tiên sinh, chuyện gì cơ? Nghe kể chuyện cũng có nguy hiểm sao?"

Tống Ngạn Minh: "......"

Bùi Hiểu Vũ: "Được rồi, vậy lần sau tôi không đi nghe kể chuyện nữa."

Tống Ngạn Minh đẩy kính lên, bắt đầu mất kiên nhẫn: "Tóm lại là tự cậu phải cẩn thận. Nếu có ai mời về nhà hay đến khách sạn thì đừng đi, nhớ bảo vệ mình ngoài kia!"

Nghe đến đây, mặt Bùi Hiểu Vũ mới đỏ bừng lên.

___Cậu hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó!

Bùi Hiểu Vũ gãi đầu, về phòng mình để rửa mặt nghỉ ngơi.

Tống Ngạn Minh thì nghĩ Bùi Hiểu Vũ đang giả vờ ngây thơ. Trong nhật ký, cậu mô tả hắn rõ ràng không giống người chẳng biết gì cả. Bây giờ lại bày ra bộ dáng này trước mặt hắn.

Ban đầu, Tống Ngạn Minh nghi ngờ cậu làm chuyện xấu gì đó đến khuya mới về. Nếu sau 12 giờ cậu vẫn chưa về, hắn định gọi Lý Gia Vỹ đi tìm.

"Thật không khiến người ta bớt lo!" Tống Ngạn Minh thầm mắng một câu, nghĩ đến việc Bùi Hiểu Vũ chắc chắn đang nhìn theo mình lên lầu khiến từng bước đi của hắn cũng cảm thấy không thoải mái.

Lên đến tầng hai, định bụng giục Bùi Hiểu Vũ mau đi ngủ nhưng quay đầu lại, phòng khách đã trống trơn.

Hắn đứng yên một lúc, tự cười mình quá đa nghi.

-

Càng gần đến cuối năm, công việc của Tống Ngạn Minh ngày càng nhiều, chuyến công tác cũng tăng. Trước đây, phần lớn các chuyến đi hắn đều đưa Bùi Hiểu Vũ theo nhưng gần đây lại dẫn Lý Gia Vỹ đi.

Trong khi đó, Bùi Hiểu Vũ và Sở Hồng Triết gặp nhau thêm vài lần, khi thì cùng ăn tối, khi thì chỉ đi dạo dọc bờ sông.

Bùi Hiểu Vũ giúp Sở Hồng Triết tìm được chỗ ở, còn dẫn anh ta ghé qua Hội võ thuật Trung Hoa. Khi các sư phụ biết anh ta là em trai của Vu Trân thì liền muốn để Bùi Hiểu Vũ so tài cùng anh ta. Ban đầu nghĩ Sở Hồng Triết ít nhiều cũng biết chút võ thuật nhưng không ngờ anh ta chẳng biết gì, suýt chút nữa còn bị Bùi Hiểu Vũ đánh trật khớp.

Khi Tống Ngạn Minh từ Nam Kinh trở về Nam Phổ, trời đã tối đen. Lý Gia Vỹ lần này không đi cùng hắn nên đến ga đón hắn.

Chuyến đi kéo dài bốn ngày, thời tiết vừa ẩm vừa lạnh khiến người ta khó chịu, tâm trạng Tống Ngạn Minh cũng vậy.

"Bùi Hiểu Vũ mấy ngày qua thế nào?" Tống Ngạn Minh bước lên xe, quấn cả người trong làn gió lạnh, vừa tháo mũ ra đã hỏi ngay.

Lý Gia Vỹ đáp: "Ngày nào cậu ấy cũng về nhà."

Tống Ngạn Minh gật đầu: "Ừ, sức khỏe khá hơn chút nào chưa?"

"Tốt hơn rồi, chỉ là hai hôm trước có hơi ho." Lý Gia Vỹ vừa nói vừa lái xe về nhà.

Tống Ngạn Minh nhíu mày: "Thể trạng yếu quá, trời lạnh một chút là sinh đủ thứ bệnh."

Lý Gia Vỹ cười: "Đúng vậy tiên sinh, nhưng dì Đường đã nấu canh lê đường phèn cho cậu ấy, uống hai lần là đỡ ngay."

"Còn Sở Hồng Triết thì sao?" Tống Ngạn Minh hỏi tiếp.

Trước khi đi công tác, hắn đã dặn Lý Gia Vỹ phải để mắt đến Bùi Hiểu Vũ, không để cậu qua đêm bên ngoài, đồng thời chú ý cả Sở Hồng Triết, phòng trường hợp họ cãi nhau hay có chuyện gì thì lập tức báo cho hắn biết.

Lý Gia Vỹ dường như đoán được điều gì đó nhưng lại không chắc chắn, liền thành thật nói: "Anh ta đến nhà đón Bùi Hiểu Vũ hai lần và cũng có lần tôi thấy anh ta gọi điện cho cậu ấy."

Tống Ngạn Minh hít sâu một hơi, ừ một tiếng rồi không tiếp tục nói gì nữa.

Khi xe chạy đến cổng Vĩnh Tân, Tống Ngạn Minh từ xa đã thấy hai người đàn ông đang đứng bên đường.

Trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái với Sở Hồng Triết, trời lạnh như thế sao còn dẫn Bùi Hiểu Vũ đứng ngoài trời.

Lý Gia Vỹ cũng nhìn thấy, liền nhìn qua gương chiếu hậu hỏi: "Tiên sinh, có cần dừng lại không?"

"Không cần." Tống Ngạn Minh nói xong lại thêm một câu: "Chạy chậm lại."

Nhiệt độ ở Nam Phổ lúc này đã gần 0 độ, thời điểm này hằng năm vốn dĩ tuyết đã rơi nhưng năm nay lại không hề có tuyết, chỉ là không khí ẩm ướt khắp nơi.

Người bán kẹo hồ lô hỏi Bùi Hiểu Vũ muốn mua xiên nào.

Sự chú ý của Bùi Hiểu Vũ khi đó mới rời khỏi đôi giày ẩm ướt của mình, ngẩng đầu lên thì thấy Sở Hồng Triết đã chọn giúp cậu.

Ánh mắt họ giao nhau, ngay lập tức Bùi Hiểu Vũ nhìn thấy xe của Tống Ngạn Minh.

"Tôi nhớ cậu nói Tống tiên sinh đã đi Nam Kinh mà nhỉ." Sở Hồng Triết vừa nói vừa đưa xiên kẹo hồ lô đến trước mặt Bùi Hiểu Vũ: "Nếm thử đi."

Bùi Hiểu Vũ không nói gì cũng không mở miệng khiến Sở Hồng Triết phải nhìn theo ánh mắt cậu. Anh ta vừa lúc thấy Tống Ngạn Minh kéo cửa kính xe lên.

"Đừng nhìn nữa, ăn đi." Sở Hồng Triết bất lực nói.

Anh ta sẵn lòng giúp Bùi Hiểu Vũ nhưng trong lòng biết rõ rằng cậu như vậy không hề vui vẻ.

Ngực Bùi Hiểu Vũ cảm thấy nặng nề và khó chịu.

Sở Hồng Triết nói: "Bùi Hiểu Vũ, chúng ta là bạn tốt đúng không?"

Mắt của Bùi Hiểu Vũ hơi đỏ lên, khẽ gật đầu.

"Cậu có tin tôi không?"

"Tin."

"Vậy thì từ giờ nghe theo tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK