Tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy câu nói này nhưng chỉ có mình Tiết Bồng hiểu “hung thủ” mà Phương Tử Oánh ám chỉ không phải của vụ án Trần Lăng mà là của vụ án Tiết Dịch.
Phương Tử Oánh luôn chờ đợi câu trả lời của Tiết Bồng trong mấy giây im lặng.
Thế nhưng khi nỗi chấn động ban đầu dịu xuống, Tiết Bồng đã dần nương tay, nét mặt căng cứng cũng dần giãn ra.
Tiết Bồng khẽ thở dài, phút chốc lại khôi phục được dáng vẻ không chút gợn sóng ban đầu, giọng nói rõ ràng phát ra từ trong khẩu trang: “Bất kỳ vụ án nào tôi cũng sẽ xử lý công bằng. Nếu cô thật sự trong sạch, chứng cứ sẽ chứng minh tất cả.”
Chỉ là sau khi nói ra câu này, trong lòng của Tiết Bồng cũng hiện ra nghi vấn.
Vì sao Phương Tử Oánh lại vội vàng tới vậy, thậm chí còn giống như có bệnh vái tứ phương, chẳng lẽ cô ta lại cảm thấy có người sẽ đổ cái chết của Trần Lăng lên đầu mình? Nếu Phương Tử Oánh thật sự trong sạch thì hoàn toàn không cần hành động dư thừa.Vài phút sau, tất cả mọi người rời khỏi khoa quản lý trại giam, đến bên khoảng đất trống ngoài cổng trại giam nữ, những người khác đã lần lượt rời đi, còn phải về lại Cục thành phố để làm giám định.
Tiết Bồng không chào hỏi một ai, không nói không rằng đi đến trước xe mình, bỏ hộp dụng cụ vào sau cốp xe.
Ai ngờ vừa đóng cốp, quay người lại đã nhìn thấy bóng người cao lớn.
Lục Nghiễm đã theo cô tới từ lúc nào không biết, anh đứng cách cô hai bước, cắm cọc tại chỗ không nói tiếng nào.
Hiện giờ hai người đều đã tháo khẩu trang, nhìn thấy rõ biểu cảm của nhau.
Tiết Bồng thoáng kinh ngạc, tiếp đó bèn tránh mắt đi nơi khác, vô thức nhíu mày.
Lục Nghiễm rất ngắn gọn: “Nói chuyện chút đi.”
Tiết Bồng khẽ nhắm mắt, dường như rất mệt: “Anh muốn hỏi là Phương Tử Oánh nói gì với tôi đúng không?”
Lục Nghiễm gật đầu.
Tiết Bồng cũng không có ý định giấu giếm với anh, cô biết Lục Nghiễm nhất định sẽ tìm cho rõ ngọn ngành, anh rất cố chấp, với ai hay với việc gì cũng vậy, dù cô không nói, anh cũng sẽ tra xét tới cùng, đến lúc đó chỉ phiền cho cô hơn thôi.
Hơn nữa chuyện này cũng chẳng có gì đáng giấu.
“Anh còn nhớ cái chết của chị tôi chứ.” Tiết Bồng nói rất hời hợt: “Phương Tử Oánh nói cô ta không giết chị tôi, hung thủ thật sự là một người khác.” Lục Nghiễm cũng phản ứng rất nhanh: “Nếu không phải cô ta thì có thể là ai, sao cô ta phải nhận tội thay cho người này?”
Tiết Bồng nhếch khóe môi, ra kết luận: “Cô ta nói là anh tin hả? Rõ là đang nói dối.”
Lục Nghiễm lại vẫn chút giữ nguyên ý kiến: “Nếu là nói dối thì sao lại chọn lúc này, không lẽ cô ta lại cảm thấy vụ án này sẽ dính dáng đến mình, vậy nên mới dùng cách này để “giao dịch” với em?”
Tiết Bồng thở dài, phiền toái nhìn ra đằng xa.
Quý Đông Duẫn và trợ lý pháp y bên đó đã rời đi, Phương Húc và Lý Hiểu Mộng thì đứng bên xe cảnh sát chờ Lục Nghiễm, xe của Phùng Mông và Mạnh Nghiêu Viễn đã chạy xa.
Tiết Bồng đưa mắt nhìn Lục Nghiễm, nói ra câu nói dài nhất cả ngày hôm nay: “Chuyện này có hai khả năng, một là Phương Tử Oánh cảm thấy sẽ có người đổ cái chết của Trần Lăng lên đầu cô ta, còn không thì Trần Lăng là do cô ta giết, dù là vế nào thì cô ta đều muốn mình vô can, vì thế mới nói dối như vậy. Tôi chỉ phụ trách giám định vật chứng, không có thời gian đâu mà phân tích hoạt động tâm lý của một nghi phạm, hơn nữa con người ta biết nói dối, chứng cứ thì không.”
Rõ là Tiết Bồng muốn đánh nhanh thắng nhanh, nói xong câu này bèn lách qua Lục Nghiễm, mở cửa ghế lái.
Lục Nghiễm lại nói với tới: “Nhưng mà anh nhớ trước kia em từng nghi ngờ động cơ giết hại Tiết Dịch của Phương Tử Oánh.”
Đúng vậy, quả thật cô đã từng nghi ngờ, cô cảm thấy Phương Tử Oánh không có đủ động cơ, cũng không thể tự hời hợt với lý do Phương Tử Oánh chỉ là tâm lý biến thái.
Lúc đó Phương Tử Oánh hết sức sùng bái Tiết Dịch, sao cô ta lại phải giết hại dã man thần tượng của mình?
Tiết Bồng ngồi vào ghế lái, trước khi đóng cửa xe, cô nói: “Anh cũng nói rồi đấy, đó là chuyện trước đây.”
Tiếp đó đã nghe thấy một tiếng “rầm”, Tiết Bồng khởi động xe, nhấn ga chạy rất nhanh.
Lục Nghiễm đứng nguyên tại chỗ, cau mày hít khói, không bao lâu sau cũng về lại đội hình sự, không nói không rằng bước lên xe.
Cả đoạn đường sau đó, không khí trên xe quái lạ hơn bao giờ hết.
Tất nhiên là Phương Húc và Lý Hiểu Mộng đều thấy gì đó không đúng, thế nhưng họ cũng không dám hỏi nhiều, càng không biết phải hỏi thế nào, chỉ đành cứ mặc cho bầu không khí cứ gượng gạo như thế.
Nếu Trương Xuân Dương gặp phải cảnh này chắc sẽ tốt hơn nhiều, Trương Xuân Dương thường ngày hơi hời hợt, cực kỳ thiếu hiểu biết về nhân tình thế thái, lúc nào cũng chỉ cần cho y một tín hiệu là y có thể hỏi ra mấy câu mà ai cũng muốn biết nhưng ngại hỏi.
Lý Hiểu Mộng móc điện thoại ra, nhanh chóng nhắn chuyện ban nãy vào nhóm Wechat.
Trương Xuân Dương hỏi: “Tiết Bồng với ai cũng vậy mà, em nhạy cảm quá rồi đúng không?”
Lý Hiểu Mộng: “Chắc chắn là không, em nói anh nghe, cái này là trực giác của phụ nữ đó!”
Hai người nói thêm một lúc, Lý Hiểu Mộng lại chuyển chủ đề, đột nhiên hỏi: “Phải rồi, vụ án hôm qua của Vương Xuyên thì sao? Bên anh theo được tới đâu rồi?”
Nhắc đến Vương Xuyên là Trương Xuân Dương lại đau đầu.
Trương Xuân Dương: “Đừng có nhắc nữa, anh mày xem camera cả buổi sáng, xem mà hoa mắt chóng mặt, khó khăn lắm mới khoanh vùng được đối tượng tình nghi, kết cuộc lại còn chưa lộ mặt trong camera, che che chắn chắn đội nón các kiểu, bịt kín cả người, cứ như là biết được camera ở đâu ấy, lúc ra vào con hẻm quán bar còn cố ý đi đường vòng ra góc chết… tóm lại là tốn hết cả công sức. Hứa Trăn cho vài người đi tìm hiểu các mối quan hệ xã hội của Vương Xuyên rồi, lúc này chắc vẫn đang hỏi thăm đấy, chắc trưa là về được rồi.”
Lúc này, xe dừng trước một cột đèn giao thông.
Phương Húc phụ trách lái xe lướt nhìn màn hình điện thoại đang hiển thị mấy chục mẩu tin nhắn, tiện tay bật khung chat nhóm Wechat, lướt nhanh xuống, phút chốc ngẩn người.
Phương Húc đằng hắng mấy tiếng, liếc nhìn thời gian đèn đỏ đếm ngược, nhanh chóng bật mở cửa sổ Wechat của Lý Hiểu Mộng, nhắn vào một câu: “Mấy người không nhận ra trong nhóm Wechat mới có thêm một người sao?”
Đèn xanh lập tức bật lên.
Phương Húc nhanh chóng lái xe qua vạch đi bộ.
Lý Hiểu Mộng ngồi ở ghế phụ cũng nhanh chóng hoá đá sau khi mở danh sách thành viên trong nhóm chat.
Lý Hiểu Mộng thất thần nhìn chăm chăm ra cửa sổ, một phút sau mới rã đông, tuy là nói với Trương Xuân Dương vào lúc này cũng đã muộn rồi nhưng Lý Hiểu Mộng vẫn không nhẫn tâm, âm thầm mở khung trò chuyện Wechat với Trương Xuân Dương, gửi danh sách thành viên nhóm chat qua cho y.
Trương Xuân Dương lướt nhìn rồi hỏi: “Ế, em gửi cái này chi vậy? Sao có thêm một người nữa thế? Ai vậy?”
Lý Hiểu Mộng trả lời ba chữ: “Anh đoán xem?”
Trương Xuân Dương nhanh chóng im lặng.
Một lúc sau, Trương Xuân Dương mới bắt đầu “lên cơn”: “Đội phó Lục hả? Có lộn không vậy…”
Lý Hiểu Mộng chột dạ nhìn sang kính chiếu hậu, bên trong phản chiếu rõ ràng Lục Nghiễm đang ngồi ở ghế sau.
Lục Nghiễm ngồi ở mé bên trái cửa xe, gác tay trên cửa, chống lên huyệt thái dương, tay kia đang lướt điện thoại, cụp mắt nhíu mày nhìn chăm chăm vào màn hình, vẻ mặt lại rất bình thường, không nhìn ra được gì.
Lúc này Lý Hiểu Mộng chỉ trông Lục Nghiễm đừng xem Wechat, mong rằng bấy nhiêu mẩu tin nhắn đều đã bị lướt trôi.
Lúc này, Trương Xuân Dương hỏi cô: “Đội phó Lục có thấy Wechat không vậy? Có phải vừa lên xe đã ngủ rồi không?”
Lý Hiểu Mộng nuốt ực, vội vã gõ chữ, gần như cùng lúc đó, trong nhóm Wechat xuất hiện thêm một tin nhắn.
Mở ra xem thì chính là do Lục Nghiễm gửi: “Lát nữa gửi cho tôi cái đoạn camera khoanh vùng nghi phạm kia, gửi cho bên kỹ thuật một bản nữa.”
“…”
Lý Hiểu Mộng đã đỏ ửng cả mặt, cô quay đầu sang một bên, nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, chống một tay che mắt.
Trương Xuân Dương vẫn tiếp tục gào thét gọi cô trong Wechat: “Trời má, xỉu á, sao giờ!”
Vừa nói xong, Lục Nghiễm lại gửi tin thứ hai: “Còn tôi với Tiết Bồng thì trước kia có tiếp xúc, đồng nghiệp với nhau cả thôi, không có quan hệ gì đặc biệt.”
Lần này thì cả nhóm chat chính thức bùng cháy.
Lại đến trước một trụ đèn đỏ, Phương Húc vội vã vào nhóm lên tiếng, tiện thể làm dịu bầu không khí: “Xin lỗi đội phó Lục, sau này chúng tôi sẽ không nói mấy chuyện này nữa.”
Lý Hiểu Mộng cũng nói theo: “Tại em hết, xin lỗi đội phó Lục!”
Trương Xuân Dương cũng tiếp: “Đội phó Lục, tôi sai rồi, tôi đi viết báo cáo điều tra đây!”
Lục Nghiễm không nói tiếp nữa mà chỉ mở gói icon lên, chọn một icon mỉm cười gửi vào nhóm.
“…”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Cái icon này là để chửi vô mặt người ta mà?
Cho đến khi Hứa Trăn cũng xuất hiện trong nhóm: “Tôi đã về Cục thành phố rồi đội phó Lục, lát nữa sẽ báo cáo với anh.”
Lục Nghiễm nhìn ra ngoài cửa, anh trả lời: “Được, chắc chúng ta còn khoảng mười phút nữa.”
Ở phía khác, Tiết Bồng vừa về đến phòng thực nghiệm Cục thành phố, còn chưa kịp uống nước đã phải thay đồ bảo hộ rồi vào phòng giải phẫu pháp y.
Việc khám nghiệm tử thi ngoài sự tham gia của pháp y và trợ lý pháp y thì còn điều phối thêm một nhân viên kiểm nghiệm vết tích để ở cạnh chụp ảnh ghi chép, thế nên trên đường về Tiết Bồng đã đăng ký với Phùng Mông, đợi Phùng Mông duyệt xong, Tiết Bồng không làm chậm trễ một phút nào.
Quý Đông Duẫn thấy Tiết Bồng đến, dường như không chút kinh ngạc, còn cười nói: “Hình như em còn gấp hơn tôi.”
Tiết Bồng nửa cười nửa không trả lời: “Vụ án “đặc sắc” như vậy sao lại để rơi vào tay người khác được, em nhất định phải tận mắt kiểm chứng.”
Quý Đông Duẫn: “Vậy thì bắt đầu thôi.”
Quý Đông Duẫn nhanh chóng kiểm tra biểu bì cả cái xác, ngoài vết thắt móng ngựa ở cổ thì không có vết thương chí mạng nào khác, chỉ là vết thắt bên phải cổ sâu hơn bên trái một chút.
Cánh tay và vai của thi thể có chút vết bầm tím, máu bầm dưới da đã bắt đầu tan, chắc là do va chạm vào ba bốn ngày trước. Hoen tử thi đều tập trung ở phần lưng, điều này chứng tỏ Trần Lăng quả thật chết trong tư thế nằm ngửa, thi thể chưa từng bị người khác lật đi.
Lại nói về phần miệng, nếu muốn biết phần miệng của Trần Lăng bị người khác khâu lại hay bị chính cô ta khâu lại thì có thể thu thập dấu tay và dấu vân tay trên miệng rồi đem đối chiếu với dấu tay và dấu vân tay của Trần Lăng và mấy nữ tù cùng phòng.
Tiết Bồng định dùng hơi Iot để lấy dấu tay trên mặt Trần Lăng nhưng hiệu quả lần đầu không hề tốt, Tiết Bồng lại thử tới thử lui mấy lần, cuối cùng cũng lấy được chút dấu vết, tuy không đủ hoàn chỉnh nhưng về cơ bản có thể phân biệt được phương hướng và lực của dấu vân tay.
Tiếp đến, Quý Đông Duẫn bắt đầu gỡ sợi bông khâu trên miệng.
Tiết Bồng đứng cạnh chụp ảnh ghi chép cũng đã chú ý đến hướng khâu của sợi chỉ bông, đường khâu bắt đầu từ ngoài miệng, đi từ ngoài vào trong rồi lại từ trong ra ngoài, phải trước trái sau, nếu là Trần Lăng tự làm thì thật ra cũng có thể làm được.
Sau đó, ánh mắt Tiết Bồng xéo theo động tác của Quý Đông Duẫn, nhìn thấy được bên trong khoang miệng của Trần Lăng.
Miệng của Trần Lăng đã được mở ra nhưng lại hơi khác với những thi thể khác, hình như dưới lưỡi cô ta có gì đó…
Quý Đông Duẫn ngay lập tức lấy từ trong ra được một túi nilon trong suốt hình vuông, dài khoảng bốn năm phân, trên túi nilon có dính máu và nước bọt bên trong còn có một mảnh giấy được gấp lại.
Quý Đông Duẫn và Tiết Bồng nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều ngập tràn kinh ngạc.
Chỉ là hiện giờ còn chưa thể lấy mảnh giấy ra khỏi túi nilon, phải bảo vệ nguyên hiện trạng mang đi kiểm nghiệm tài liệu trước, mà kiểm nghiệm tài liệu trước giờ luôn là thế mạnh của Mạnh Nghiêu Viễn.
Ở bên này, Quý Đông Duẫn tiếp tục bước giải phẫu kế tiếp.
Thế nhưng vào lúc này, cửa phòng giải phẫu bỗng nhiên mở ra.
Cả ba người trong phòng đều khựng lại.
Người đến lại là Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm đã thay đồ bảo hộ, đi đến cạnh bàn giải phẫu, nhìn vào mắt Quý Đông Duẫn.
Quý Đông Duẫn nhướng mày hỏi: “Đội phó Lục cũng đến xem giải phẫu sao?”
Vụ này đâu phải việc của đội hình sự, chỉ là hỗ trợ điều tra mà thôi, sao lại phải bám theo như thế, không biết đây có phải là cách phô trương thanh thế của người mới nhận chức không?
Ánh đèn trên bàn giải phẫu vừa trắng vừa sáng tỏ, rọi rõ lên thi thể và bốn người có mặt, dưới ngọn sáng như thế, ánh mắt của tất cả mọi người đều hiện rõ.
Lục Nghiễm thản nhiên nói: “Có lẽ vụ án này còn dính líu tới một vụ khác, tôi cần xác nhận thêm.”