Có lúc vì tiếp xúc với một số vụ án, rõ là không liên quan gì đến Tiết Dịch nhưng tối đến nằm mơ lại liên tưởng tới.
Cô biết việc này có liên quan đến tính cách của mình, chuyện gì cũng thích giấu trong lòng suy nghĩ nhiều lòng lại nặng nề, có chuyện cứ không buông xuống được mà nghĩ cũng không ra.
Đến tận năm nay, tình trạng của cô mới có chuyển biến tốt, cũng dần hiểu ra một số thứ cứ mãi nắm lấy trong quá khứ.
Dù gì thì thế giới vẫn đang chuyển động, nó sẽ không thay đổi bị khúc mắc của mất kỳ ai.
Chỉ là bây giờ Tiết Bồng vẫn sẽ nằm mơ mỗi đêm.
Có lúc từng cảnh một như phim truyền hình nhưng đa số đều sẽ quên sạch sau khi thức giấc.
Nhưng lần này, Tiết Bồng ngủ say khác thường.
Cô không mơ gì mà hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Nếu không nhờ nghe thấy những âm thanh khe khẽ, kéo lấy cô, có khi cô còn có thể ngủ thêm một lúc.
Tiết Bồng đã nhận thức được, nhưng đầu vẫn thấy trĩu nặng, mí mặt nặng nề, sau đó lại cảm nhận được chút ấm áp phủ lấy tay phải của mình.
Cô khẽ nhúc nhích ngón tay, hơi ấm kia nhanh chóng đáp lại.
Tiếp đó, cô nghe thấy có giọng nói bên tai: “Tiết Bồng, tỉnh rồi đúng chứ?”
Giọng nói này… là Lục Nghiễm sao?
Tiết Bồng cố mở mắt, đầu óc vẫn chưa nhận thức rõ được có phải là ảo giác hay không thì đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc qua chút ánh sáng yếu ớt.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tiết Bồng cứ ngây ra, nhìn chăm chăm vào người trước mắt mình, đờ đẫn một chốc mới kịp nhận ra.
Cô vô thức trở tay nắm lấy tay Lục Nghiễm, muốn nhấc người dậy.
Nhưng đầu cô cũng nhói theo, cô cau mày, lại ngã xuống.
Lục Nghiễm nói: “Khoan ngồi dậy gấp, thuốc còn chưa tan hết. Em đợi chút đã.”
Lục Nghiễm vừa nói vừa rời khỏi giường, vội lấy phích rót ra một ly nước ấm, quay lại ngồi bên giường, luồn một tay dưới cổ cô, đỡ lấy vai dìu cô dậy.
Tiết Bồng vẫn chưa lấy lại sức, cô nương theo lực của Lục Nghiễm, nhìn ly nước anh đã đưa đến bên miệng, uống ừng ực cả ly.
Lục Nghiễm nói: “Uống từ từ thôi, còn nhiều nước lắm.”
Tiết Bồng bèn chậm lại, quan sát sắc mặt của Lục Nghiễm, nhìn xem anh có bị thương không.
Nhìn bên ngoài thì không có gì đáng ngại, lòng cô giờ mới dần nhẹ nhõm.
Xem ra bọn bắt cóc không hề ngược đãi anh.
Sau khi uống được nửa ly nước, Tiết Bồng mới để ý tới trong phòng.
Chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, xung quanh đều âm u, chỉ có một chiếc đèn nhỏ trên bàn.
Căn phòng này rất sơ sài.
Chẳng lẽ hai ngày nay Lục Nghiễm đã ở đây sao?
Tiết Bồng định hỏi nhưng Lục Nghiễm lại nói: “Uống nước đã, em cần khôi phục thể lực. Có gì thì lát nữa nói.”
Tiết Bồng gật đầu.
Lục Nghiễm lại đi rót thêm ly nữa.
Lần này, Tiết Bồng uống chậm hơn, cuối cùng cũng thấy hơi lại sức, cô ngồi tựa vào đầu giường, tự bưng lấy ly nước.
Cô cần uống nhiều nước nóng để tăng tốc độ trao đổi chất, làm giảm hiệu quả còn dư lại của thuốc.
Tất nhiên là trong lúc uống nước, cô cũng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra trước khi hôn mê.
Cô và Hứa Cảnh Hân đã nói chuyện với nhau, họ ăn sandwich, uống cà phê, sau đó bị bắt đi.
Có thể thấy là đã có người động tay động chân vào sandwich hoặc cà phê, cụ thể là thế nào thì còn chưa biết được.
Còn nữa, cuối cùng còn có hai người đàn ông đi vào quán cà phê.
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng đặt ly xuống, buột miệng nói ra việc mà Lục Nghiễm quan tâm nhất: “Hứa Cảnh Hân chính là Chung Lệ.”
Hứa Cảnh Hân?
Lục Nghiễm chững lại, anh hỏi: “Là cái người đàn ông xuất hiện bên cạnh Khang Vũ Hinh đó sao?”
Lúc này Tiết Bồng mới nhớ, Lục Nghiễm không hề biết tên hiện giờ của y: “Đúng rồi, bây giờ anh ấy tên là Hứa Cảnh Hân. Tôi đã xác nhận rồi, tuy tôi vẫn chưa rõ mối quan hệ của anh ấy và Khang Vũ Hinh nhưng anh ấy không có phản bội.”
Tiết Bồng rất nhỏ tiếng, xích tới rất gần Lục Nghiễm, chỉ nói đủ để họ nghe được.
Lục Nghiễm gật đầu: “Yên tâm đi, anh tháo hết thiết bị nghe lén trong này rồi.”
Tiết Bồng thở phào, đưa một tay day huyệt thái dương: “Tôi nhớ là tôi đang định đi ra khỏi quán cà phê đó, tự dưng lại thấy hết sức chóng mặt, sau đó thì ngất đi. Tôi còn nhìn thấy hai người đàn ông bước vào…”
Lục Nghiễm ngắt lời cô: “Em nghĩ ngơi đã, nghe anh nói trước.”
“Được.”
“Em và Hứa Cảnh Hân cùng bị họ đưa tới đây, Hứa Cảnh Hân và Khang Vũ Hinh ở ngay sát vách. Anh đã đoán thử ý đồ của đối phương nhưng vẫn không chắc chắn hoàn toàn. Anh và Khang Vũ Hinh bị đưa tới đây hai ngày, họ chẳng làm gì cả, chỉ nhốt riêng anh và cô ta. Anh hỏi đối phương có phải cần anh giúp gì không, họ nói là không gấp, bảo sẽ tìm cho anh một “trợ tá” trước.”
Trợ tá?
Tiết Bồng cau mày suy nghĩ: “Họ nói đến tôi đấy hả?”
Lục Nghiễm gật đầu: “Ban đầu anh tưởng là họ nói đến “Chung Lệ”, vì trước đó, người đàn ông nói chuyện với anh có bảo là “Chung Lệ” sẽ rơi vào tay ông ta. Đến lúc họ đưa cả em tới, anh mới biết họ đã nói đến em. Hơn nữa, việc này cũng khiến anh càng chắc chắn hơn suy đoán của mình.”
Tiết Bồng hỏi: “Suy đoán thế nào?”
Lục Nghiễm: “Anh với em đều là cảnh sát, anh là trinh sát hình sự, em bên kỹ thuật hình sự, em nghĩ xem, mình có thể “giúp” những người này làm gì?”
Cả cảnh sát hình sự và chuyên viên kỹ thuật hình sự đều sẽ có liên quan tới điều tra phá án, tất nhiên là còn tiếp xúc với tất cả hồ sơ vật chứng của nghi phạm và nạn nhân.
Tiết Bồng bỗng chốc thấy quá sức vô lý: “Ý anh là họ bắt chúng ta tới để điều tra án hả? Có bị điên không…”
Chỉ là còn chưa nói hết, Tiết Bồng đã khựng lại.
Cô nhanh chóng nghĩ tới hai người đàn ông xuất hiện ở quán cà phê, một người trong số đó rất giống Trần Mạt Sinh.
Hơn nữa người đưa Lục Nghiễm đi cũng chính là ông ta.
Tiết Bồng lại nói: “Cũng không phải không có khả năng là để điều tra. Anh có nhìn thấy người bắt anh trông như thế nào không?”
Lục Nghiễm lắc đầu: “Anh chỉ nhìn thấy mắt ông ta, nhưng anh chắc là anh không quen ông ta.”
Tiết Bồng khẽ thở dài: “Ông ta chính là Trần Mạt Sinh, người trong vụ mà trước đó anh muốn lật lại vụ án ấy, vì vụ này mà ông ta ngồi tù oan mười năm.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ở phòng kế bên, Hứa Cảnh Hân tỉnh dậy sớm hơn Tiết Bồng một chút, phục hồi trạng thái cũng nhanh.
Điều này có liên quan với việc y sử dụng ma tuý, sức đề kháng với thuốc cũng mạnh hơn, sau khi tỉnh lại cũng không khó chịu lắm, hoặc có thể nói là đã quen luôn rồi.
Khang Vũ Hinh cũng rót nước cho Hứa Cảnh Hân, y uống liên tiếp ba ly, nghỉ thêm một chút, giờ đã có thể ngồi dậy khỏi giường, chỉ là còn chưa nhanh nhạy lắm.
Chân giả của y đã được tháo ra, đặt ở kế bên.
Khang Vũ Hinh giúp y xoa bóp đùi và đầu gối đang hơi sưng, kể lại những gì mình biết, cũng có nhắc tới việc tài xế Lâm Thích cấu kết với người ngoài.
Hứa Cảnh Hân ngồi tựa đầu giường, cau mày nhắm mắt, vừa nghe Khang Vũ Hinh nói, vừa ráng ghìm lại sự khó chịu.
Đến lúc thấy đỡ hơn một chứ, Hứa Cảnh Hân mới mở mắt ra.
Mắt y trông hơi đục, khả năng suy nghĩ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Khang Vũ Hinh lên tiếng hỏi: “Sao anh lại ở cùng với Tiết Bồng? Cô ta là cảnh sát đấy.”
Khang Vũ Hinh hỏi bất thình lình.
Hứa Cảnh Hân lại không có phản ứng rõ ràng, y chỉ liếc nhìn cô ta, hỏi ngược lại: “Sao em biết cô ấy là cảnh sát, biết cô ấy tên Tiết Bồng?”
Khang Vũ Hinh nói: “Em với chị cô ta hồi trước có qua lại, chị cô ta tên Tiết Dịch.”
“Ồ, trùng hợp thế.” Hứa Cảnh Hân lên tiếng.
Khang Vũ Hinh lại xích tới gần y, giơ tay day huyệt thái dương giúp y, nhẹ giọng: “Anh còn chưa trả lời em đấy.”
Hứa Cảnh Hân nhìn vào mắt Khang Vũ Hinh với khoảng cách gần: “Tôi nên trả lời gì? Em đừng có quên, tôi cũng từng là cảnh sát đấy, tôi với cô ấy quen nhau từ lúc đó rồi.”
Khang Vũ Hinh cười hơi giả tạo: “Quen thì không lạ, là là sao hai người lại ở cùng với nhau? Lúc đó đang làm cái gì thế?”
Hứa Cảnh Hân không hề né tránh: “Bởi vì cô ấy phát hiện ra thân phận của tôi.”
Khang Vũ Hinh khựng tay lại, sững người: “Cô ta phát hiện ra rồi sao? Vậy cô ta…”
Hứa Cảnh Hân nắm lấy tay cô ta, đưa ngón tay về chỗ cũ, ra hiệu cho cô ta tiếp tục.
Trong lúc Khang Vĩ Hinh tiếp tục day nắn, Hứa Cảng Hân mới nói: “Cô ấy không có nói với người trong Cục Cảnh sát, tôi đã trấn an cô ấy rồi. Nhưng mà tôi nghĩ chắc cô ấy sẽ nói với Lục Nghiễm chuyện này.”
Khang Vũ Hinh nghi ngờ: “Tại sao cô ta lại phải giữ bí mật cho anh, anh trấn an cô ta kiểu gì?”
Hứa Cảng Hân nhìn chăm chăm vào mắt cô ta, chậm rãi nói từng chữ: “Vì tôi nói với cô ấy tôi đang nằm vùng.”
Hứa Cảnh Hân đã nghĩ rất kỹ, dù y không tự nói ra, Khang Vũ Hinh sớm muộn cũng sẽ biết được, đến lúc đó sẽ còn nghi tại sao y không nói thật mà cứ che đậy, thay vì thế thì nói ra luôn cho rồi.
Khang Vũ Hinh lại sững sờ, nhưng lần này, cô ta lại không khựng tay lại, chỉ là dòng suy nghĩ cũng nhanh chóng chuyển động.
Tuy câu trả lời của Hứa Cảnh Hân rất bất ngờ nhưng cũng dễ giải thích.
Một cảnh sát lại đi giữ bí mật giúp một tay buôn ma tuý, hoặc là cả hai có cấu kết lợi ích, hoặc là tin rằng tay buôn ma tuý này là người phe mình.
Nhưng để xác nhận thêm, Khang Vũ Hinh vẫn hỏi tiếp: “Cô ta tin à?”
Hứa Cảnh Hân: “Chắc cũng bán tín bán nghi, nhưng mà tôi nghĩ hẳn là cô ấy không có cách nào để kiểm tra đâu. Chẳng lẽ cô ấy lại chạy sang bên chống ma tuý hỏi có phải tôi đang nằm vùng không hay gì? Làm vậy chỉ tổ khiến mình bị kỷ luật thêm thôi. Hơn nữa người nằm vùng chỉ liên lạc với một cấp trên duy nhất, cô ấy biết đi hỏi ai.”
Hứa Cảnh Hân nói cũng có lý, Khang Vũ Hinh không nắm được sơ hở gì, cả lại y cứ trả lời cái kiểu hời hợt lại còn chặn họng trước như thế này, khó mà lằng nhằng được.
Nếu Hứa Cảnh Hiên mà nói là Tiết Bồng tin thì Khang Vũ Hinh chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Chỉ có nước nói như bây giờ, bảo là Tiết Bồng bán tin bán nghi thì mới có sức thuyết phục.
Nhưng mà Khang Vũ Hinh cũng không ngờ nghệch, cô ta nghĩ ngợi rồi vẫn cảm thấy hơi khó hiểu: “Lạ thật, anh cũng đâu có để lộ gì, cũng đâu có tiếp xúc trực tiếp với cô ta đâu, vậy mà cô ta lại là người đầu tiên phát hiện. Vì cô ta nhạy bén sẵn hay là vì mối quan hệ trước đó của hai người không được bình thường?”
Nghe đến đây, Hứa Cảnh Hân cười nhạt, cả người cũng hoàn toàn thả lỏng: “Em muốn hỏi gì thì hỏi thẳng đi.”
Khang Vũ Hinh rụt tay lại, nhìn y bảo: “Hai người từng hẹn hò hả?”
Hứa Cảnh Hân cụp mắt, lắc đầu: “Không có.”
Khang Vũ Hinh nhận thấy y vừa cố ý khựng lại, cô ta hỏi dồn: “Vậy anh ngập ngừng cái gì?”
Hứa Cảnh Hân khẽ thở dài: “Vì tôi với cô ấy suýt chút nữa là hẹn hò rồi. Em vừa lòng chưa?”
“Cái gì mà suýt chút nữa?” Khang Vũ Hinh bất mãn thấy rõ.
“Thì còn thiếu một chút nữa thôi là xong chuyện rồi, tôi ngỏ lời hẹn hò với cô ấy, cô ấy cũng đồng ý rồi, nhưng mà còn chưa kịp bắt đầu thì tôi đã gặp chuyện rồi.”
Khang Vũ Hinh chững lại, lúc này mới hiểu rõ mối quan hệ của Hứa Cảnh Hân với Tiết Bồng, chắc là chuyện của một năm trước.
Khang Vũ Hinh: “Xem ra cô ta còn quyến luyến anh lắm đấy, chứ không sao vừa gặp đã nhận ra ngay?”
Hứa Cảnh Hân: “Vì Barno đấy.”
Khang Vũ Hinh ậm ừ ngộ ra: “Thì ra con chó đó không có nhằm vào em.”
Hứa Cảnh Hân cười: “Nhằm vào em làm gì, em có đụng tới ba cái thứ đó bao giờ, sao mà dính lại mùi được.”
Cũng đúng.
Lúc này Khang Vũ Hinh mới hiểu ra.
Chỉ là cô ta yên bớt rồi, Hứa Cảnh Hân thì lại chưa chắc.
Hoặc có thể nói là Hứa Cảnh Hân đã quá hiểu tính cách và con người của Khang Vũ Hinh, biết cô ta đa nghi, không dễ tin ai, vì thế dù hiện giờ cô ta tin lời y thì trong lòng cũng sẽ tiếp tục nghĩ ngợi.
Y không thể cho cô ta cơ hội suy nghĩ.
Hứa Cảnh Hân chạm tay vào cô ta: “Tới lượt em rồi đấy.”
Dòng suy nghĩ của Khang Vũ Hinh bị cắt ngang: “Lượt gì?”
Hứa Cảnh Hân: “Sao em ở cùng Lục Nghiễm? Lúc đó đang làm gì đấy?”
Một vấn đề tương tự lại bị y vòng trở lại.
Khang Vũ Hinh cười: “Mấy chuyện trước kia của em với anh ta đâu phải là anh không biết đâu. Em hẹn anh ta tới sảnh hội nghị để ôn lại chuyện cũ. Anh ta cũng chịu tới.”
Hứa Cảnh Hân chầm chậm lắc đầu: “Tính cậu ấy không phải vậy, em dùng cách gì để dụ cậu ấy tới đấy?”
Khang Vũ Hinh: “Vương Xuyên.”
Hứa Cảnh Hân: “Rồi sao nữa?”
Khang Vũ Hinh: “Rồi thì tụi em ngồi nói chuyện một hồi, anh ta lên xe với em, không ngờ giữa đường gặp chuyện. Cái thằng cha Lâm Thích khốn khiếp, em không có bỏ qua đâu…”
Khang Vũ Hinh còn chưa mắng nhiếc xong, Hứa Cảnh Hân đã ngồi thẳng dậy, một tay đặt trên vai cô ta, ngón tay cong vào, ngón cái miết trên động mạch cổ.
“Em bỏ sót một chuyện.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khang Vũ Hinh lập tức khựng lại rồi thở dài: “Được thôi, em nói thật, em dùng anh làm mồi nhử đấy. Em nói với anh ta là em biết tung tích của anh, bảo anh ta đi với em.”
Hứa Cảnh Hân nheo mắt, lập tức biến sắc: “Cũng có nghĩa là em để lộ ra tôi rồi hả?”
Khang Vũ Hinh: “Không có, em chỉ dụ anh ta vào bẫy thôi, không có nói thêm chữ nào hết ấy!”
Hứa Cảnh Hân: “Em nghĩ là cậu ấy ngu hay là tôi ngu vậy, lúc “Chung Lệ” mất tích đã bị mất một khúc chân, chưa gì em đã nói với Lục Nghiễm là em biết tung tích của “Chung Lệ”. Trước đó cậu ấy đã thấy tôi với em đi chung với nhau rồi, dù trông tôi có khác trước thì cậu ấy sớm muộn gì cũng sẽ liên tưởng tới.”
Khang Vũ Hinh chưng hững giải thích: “Thì em cũng mong gài được người mình vào trong Cục Cảnh sát thôi mà, mấy đứa phái đi hồi trước hẹo hết rồi. Em suy nghĩ kỹ rồi, muốn đào tạo được một tên “hắc cảnh” vừa có chức có quyền vừa có điểm yếu trong tay mình thì chỉ có anh ta là thích hợp. Chỉ cần anh ta biết anh ở trong tay em, em chẳng sợ anh ta không hợp tác.”
Nghe đến đây, Hứa Cảnh Hân cười khẩy: “Lục Nghiễm sẽ nghe lời mà đi hợp tác với em hả? Em bị điên thật rồi đấy.”
Khang Vũ Hinh nói: “Em không có điên, em cũng không có vừa vào đã bắt anh ta tiết lộ tình báo gì đâu, em chỉ đưa anh ta vài tấm ảnh, bảo anh ta bóc ra Joker giúp thôi. Để lấy đưa tin tức nội bộ và thông tin đường dây của em, có khi anh ta sẽ hợp tác trước, như vậy là em đã có cơ hội tiếp cận thêm với anh ta rồi. Cứ gần mực như vậy riết rồi cũng đen, đến lúc em mượn danh nghĩa tìm nội gián để từng bước kéo được anh ta xuống bùn, anh ta có muốn lên bờ lại cũng khó. Đến lúc đó, anh ta chỉ có nước để mặc em sử dụng.”
“Em muốn bắt nội gián hả?” Hứa Cảnh Hân buông tay, tựa lại bên giường, cảm thấy lý do này rất buồn cười: “Sao em không nói em nghi anh là nội gián, muốn để Lục Nghiễm bắt anh cho rồi.”
Khang Vũ Hinh lập tức đổi thái độ: “Nói cái gì đấy, sao mà em dám nghi anh!”
Ở bên kia, Lục Nghiễm và Tiết Bồng vẫn đang phân tích thân phận và động cơ của “bọn bắt cóc”.
Vừa nghe đến cái tên “Trần Mạt Sinh”, Lục Nghiễm đã im lặng hẳn, vừa kinh ngạc vừa ngộ ra.
Vì ba chữ này lại tình cờ ăn khớp với suy đoán trước đó của anh.
Tiết Bồng đã uống sạch nước trong ly, cô lại vận động nửa người bên trên một chút, nói hết cho Lục Nghiễm nghe những gì mình biết: “Tôi nghĩ là chắc anh cũng biết tài xế của Khang Vũ Hinh đã cấu kết với người bên ngoài, giăng bẫy hai người. Động cơ của tài xế Lâm Thích là gì thì đội hình sự còn đang điều tra. Hôm đó có ba người đàn ông thực hiện hành động, ngoài Trần Mạt Sinh, Lâm Thích thì còn một người nữa, giờ vẫn chưa biết là ai. Giữa đường họ có sang xe một lần, chúng tôi tìm được mẫu da và tóc của Trần Mạt Sinh ở trên cái xe không biến số đưa hai người đi ấy.”
Dù thế nào thì trong số ba người, đã xác nhận được thân phận của hai người, vậy thì khả năng chi đội tìm ra họ sẽ càng cao hơn.
Lục Nghiễm vừa nghiền ngẫm thông tin Tiết Bồng cung cấp, vừa ghép những “mảnh ghép” này vào câu chuyện trước đó của mình, dần giải thích được một số nghi vấn.
Ban đầu anh chỉ nghi ngờ động cơ của hành vi bắt cóc và giam giữ trái phép của đối phương, mục đích không phải vì tiền, cũng không phải để ngược đãi, vậy thì là gì?
Nhớ lại giá trị lợi dụng của mình thì dường như chỉ có liên quan đến việc chấp hành nhiệm vụ nằm vùng và khả năng phá án.
Ngoài ra thì còn có thân phận và chức vụ của anh, anh là đội phó của chi đội, từng lập công hạng ba hai lần, lên chức thẳng, tạm giữ chức, còn có người bố dượng là Phó Thị trưởng nữa.
Những thứ này đều sẽ là áp lực buộc Chi đội Hình sự phải tìm được anh trong thời gian ngắn nhất, điều này có nghĩa là họ phải nhanh chóng nắm được bối cảnh xuất thân, động cơ gây án của bọn bắt cóc.
Bọn bắt cóc cũng đã sớm nắm rõ những thông tin này, điều này có nghĩa là động cơ phía sau họ mãnh liệt đến mức dù trả giá đắt vẫn phải bắt cóc anh.
Những suy đoán này vốn đều chỉ là suy đoán, cho tới khi Tiết Bồng bị bắt tới đây, đến khi anh nghe cô nhắc tới cái tên “Trần Mạt Sinh”, suy đoán đã trở nên chắc chắn.
Chẳng lẽ Trần Mạt Sinh muốn dùng cách này để đòi lại công bằng cho mình?
Nhưng vấn đề là tại sao cứ phải là anh? Nhốt anh ở đây có lợi gì cho việc “lật lại vụ án”?
Muốn bắt được hung thủ năm đó thì cũng phải đợi anh về Cục Cảnh sát mở lại hồ sơ chứ.
Trừ phi…
Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm đột nhiên loé lên một suy nghĩ.
Lúc này, Tiết Bồng cũng lên tiếng: “Phải rồi, tôi có nghe chú Thường nói chuyện này, không biết anh có biết không.”
Lục Nghiễm khựng lại: “Chuyện gì thế?”
Tiết Bồng: “Hôm tôi đón chú Thường ra tù, Trần Mạt Sinh cũng ra tù luôn đấy? Chúng tôi mới nói chuyện về vụ của Trần Mạt Sinh ở trong xe. Chú Thường bảo là con trai Trần Mạt Sinh đã mất rồi, con dâu cũng đi theo luôn. Nguyên do gì thì tôi không có hỏi, nhưng mà chuyện này là cú sốc rất lớn với Trần Mạt Sinh.”
Lục Nghiễm bảo: “Lúc lật lại vụ án cũ, anh cũng có nghe nói đến chuyện này. Lúc Trần Mạt Sinh bị xử án, con trai ông ta chỉ mới mười mấy tuổi, để cho họ hàng chăm sóc giúp. Nghe nói mấy năm đầu, con trai của Trần Mạt Sinh không chịu đi thăm tù, cũng không thể tha thứ cho “tội ác” của Trần Mạt Sinh. Đến sau đó, Trần Mạt Sinh nhiều lần đệ đơn khiếu nại, con trai ông ta mới dần có cái nhìn khác, nghĩ có thể là Trần Mạt Sinh thật sự vô tội. Anh nghe cảnh sát trại tạm giam nói rằng có một thời gian, tháng nào con trai Trần Mạt Sinh cũng vào thăm ông ta, hai bố con cũng nói chuyện nhiều hơn, Trần Mạt Sinh mới kiên quyết kêu oan cho mình.”
Nghe đến đây, cuối cùng Tiết Bồng cũng hiểu ra.
Ban đầu, Trần Mạt Sinh kêu oan cho chính mình, sau đó, ông ta không chỉ kêu oan cho mình mà còn để chứng minh cho con trai thấy, cuối cùng thì người con trai cũng đã tha thứ cho ông ta, ông ta vẫn kiên quyết tiếp tục, để bố con có thể đoàn tụ những tháng ngày còn trên cõi đời này.
Tiết Bồng nói: “Trần Mạt Sinh bốn mươi ba tuổi, ông ta có con vào năm hai mươi tuổi, nếu con trai ông ta vẫn còn sống thì giờ đã hai mươi ba rồi. Chú Thường nói, Trần Mạt Sinh còn có người con dâu, với độ tuổi của con trai ông ta thì có thể suy ra là hai người chỉ mới cưới thôi. Rốt cuộc cả hai vợ chồng đều đi cả… tôi mà là Trần Mạt Sinh chắc cũng không thể nào thấy yên ổn được.”
Nỗi oan đã được rửa sạch, người chịu oan cũng đã được thả, nhưng chỉ còn lại một mình, làm sao mà chịu nổi?
Lục Nghiễm: “Có lẽ Trần Mạt Sinh bắt chúng ta tới đây không chỉ vì vụ án của ông ta mà còn vì cái chết của con trai và con dâu ông ta nữa.”
Tiết Bồng gật đầu, lại tiếp tục đưa ra nghi vấn: “Nếu ông ta thật sự muốn kêu oan thì hoàn toàn có thể làm theo trình tự thông thường, tại sao lại cực đoan như thế? Nhốt chúng ta ở đây, đâu có hồ sơ vụ án gì? Sao mà điều tra? Chẳng lẽ ông ta còn có thể bắt nghi phạm tới luôn hay gì…”
Chỉ là vừa nói tới đó, Tiết Bồng đã khựng lại.
Lục Nghiễm cũng sững người: “Đúng là có khả năng này. Trong một thời gian ngắn thì không ai ở đây thoát được cả, dưới áp lực và sự bức ép cực đoạn như thế, tâm lý chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, lời nói dối cũng dễ bị lật tẩy.”
Tiết Bồng không nói gì, bỗng chốc chỉ thấy sởn hết tóc gáy.
Chỉ một chốc, cô nghe thấy Lục Nghiễm lên tiếng: “Có cái anh không hiểu là chuyện này liên quan gì tới phòng bên cạnh vậy?”
Vào lúc này, phòng bên cạnh phát ra tiếng động.
Đầu tiên là âm thanh như bị bóp nghẹn, tiếp đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất, sau lại đến tiếng chân bàn ma sát trên mặt đất.
Cùng lúc đó còn có tiếng của Khang Vũ Hinh.
Cô ta có vẻ sốt ruột lắm, đang kêu gào gì đó.
Lục Nghiễm và Tiết Bồng nhìn nhau, Lục Nghiễm đứng dậy, đi về phía cửa sắt.
Tiết Bồng chậm hơn mấy bước, đến lúc đi tới mới nghe rõ Khang Vũ Hinh đang kêu hai tiếng “Cảnh Hân”.
Khang Vũ Hinh còn nói: “Anh ráng chút, ráng nhịn chút là hết thôi! Có ai không, mau tới đây, cứu người với!”
Hứa Cảnh Hân đã lên cơn nghiện.