Tài xế xe hàng cũng không chống cự, chắc là cũng biết mình không thoát được nên khai ra rất nhanh, bảo rằng ban đầu mình không quen Thường Trí Bác, mấy ngày trước, Thường Trí Bác đột nhiên tìm tới, biết nhà cậu ta cần tiền gấp nên bằng lòng giúp cậu ta trả hết nợ, bảo cậu ta tiện đường đưa mình theo lúc giao hàng.
Tổ trinh sát số 1 nhanh chóng đối chiếu lời khai của tài xế xe hàng, hỏi thăm người nhà cậu ta, biết được gia đình này đang nợ một món vay nặng lãi lớn, lại tiếp tục lần tìm theo manh mối cho vay nặng lãi, tìm được người cho vay, biết được món nợ đó đã được trả hết.
Nhưng người trả tiền hôm đó đeo khẩu trang, người cho vay không nhìn rõ mặt mũi, người kia mang theo hai túi hiện kim, hai bên kiểm tra tại chỗ rồi đưa trả biên nhận.
Dựa vào thời gian người cho vay cung cấp, chi đội nhanh chóng trích xuất camera gần đó, quả thật có nhìn thấy một người xuất hiện trong camera vào khoảng thời gian đó.
Người này bước xuống từ trên xe van, tay xách hai túi đồ, hơn nữa còn đeo mặt nạ, mũ lưỡi trai và găng tay, mũ kéo rất thấp, nhìn vóc người và dáng đi không hề giống Thường Trí Bác trung niên, mà lại giống một thanh niên hai mươi mấy tuổi hơn.
Manh mối tới đây thì lại đứt.
Đối tượng làm thế thì có một mục đích duy nhất chính là che lấp dấu vết của người đứng đằng sau, chỉ cần thân phận người đứng ra giao tiền không thể bị xác định, thì rất khó có thể lần theo manh mối này để tìm ra kẻ đứng sau.
Chiều đó, Lục Nghiễm mở họp với tổ trinh sát số 1, mục đích là để sắp xếp mạch logic, Hạ Minh cũng có tham gia vào buổi họp này.
Đối tượng đầu tiên được bàn đến trong cuộc họp là người chết Lâm.
Hạ Minh đại diện cho phân cục khu phía Nam báo cáo điều tra bước đầu qua cuộc gọi video, Lâm tên thật là Tôn Yến Lâm, khi còn trẻ từng bị thương ở chân, đi lại có chút tập tễnh, không hành động mạnh bạo được, tính tình lại lầm lì, u ám, không có bạn bè gì.
Trong suốt năm năm vừa qua, thành phố Giang từng xuất hiện vài vụ án nổ bom bí hiểm, tập trung ở khu phía Đông và khu phía Nam, cảnh sát vẫn luôn nghi ngờ là do cùng một người làm, cách thức rất giống với Lâm.
Bên phía kỹ thuật cũng đang giám định chứng cứ bước tiếp theo.
Sau khi điều tra, phân cục đã liên lạc với phân cục của thành phố Lịch, tìm được vợ cũ của Lâm đang sống bên đó.
Lâm và vợ cũ ly hôn vào khoảng sáu năm trước, theo lời vợ cũ của Lâm, gã ta luôn tự ti vì chân của mình, thường ngày ở trong nhà cũng ngậm câm chẳng nói được mấy câu, nhốt mình trong phòng làm mấy thứ chị ta không thể nào hiểu nổi, chị ta và Lâm cũng không có tiếng nói chung, trước khi ly hôn là đã ngủ riêng.
Sau đó họ ly hôn, vợ trước của Lâm lại chuẩn bị tìm chồng mới, nhưng người đàn ông mới quen nhờ coi mắt chưa được bao lâu đã gặp chuyện ngoài ý muốn.
Dù không có chứng cứ, vợ cũ của Lâm vẫn cảm thấy là do gã ta gây ra, chị ta hoảng sợ trong lòng, bèn liên lạc với họ hàng ở thành phố Lịch, giờ đã chuyển sang đó ở luôn từ lâu.
Vợ cũ của Lâm bảo rằng chị ta vẫn luôn nghi ngờ thần kinh Lâm không bình thường, có thể nói là kiểu nhân cách chống đối xã hội trên mạng hay nhắc đến, nhưng chị ta cũng không chắc chắn, cũng không dám gợi ý đưa gã ta đến bệnh viện khám thử, sợ chọc tức gã ta.
Bên cạnh đó, trước khi họ ly hôn, vợ trước của Lâm từng tận mắt nhìn thấy Lâm và người khác xung đột với nhau hai lần, một lần là trong lúc đang đi trên phố với chị ta, lỡ va vào nhau với người đi đường, Lâm bèn vớ lấy đồ bên cạnh định đánh người ta.
Còn một lần nữa, gã ta cãi tay đôi với ông hàng xóm sáu mươi mấy tuổi, vốn dĩ hai chuyện đều chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cũng không biết sao mà Lâm lại phải bật lại ngay, còn đánh người ta một trận.
Sau đó hàng xóm báo cảnh sát, Lâm bị tạm giam hành chính, cũng chịu bồi thường, còn tới nhà xin lỗi hàng xóm với chị ta, làm dịu mối quan hệ láng giềng.
Ai ngờ sau khi tới nhà, Lâm vừa cười vừa đưa đồ bồi bổ cho hàng xóm, còn nói thêm một câu: “Tôi đánh chú thì tôi nhận tội, tôi cũng đèn cho chú, nhưng chú mà còn động tới tôi nữa thì tôi sẽ đánh chú tiếp. Mong là từ giờ chú biết nên làm thế nào.”
Người hàng xóm hoảng sợ, nhưng người ta cũng không có ghi âm, ghi hình gì mấy lời đe doạ này, dù báo cảnh sát cũng không có chứng cứ, vả lại Lâm quả thật đã gửi đồ bổ tới, còn đến cả tiền.
Không bao lâu sau thì người hàng xóm đó chuyển nhà.
Hạ Minh báo cáo xong phần về Lâm, lại nhắc đến Phùng Tề Chính.
Thật ra tiếng tăm của Phùng Tề Chính ở giới luật sư thành phố Giang mấy năm nay không được tốt lắm, tuy gã ta có vị trí rất cao ở văn phòng luật Lập Khôn, nhưng theo lời những người đồng nghiệp đã cộng tác nhiều năm, Phùng Tề Chính thuộc kiểu người ngoài mặt thì hoà nhã, sau lưng lại chất đầy âm mưu quỷ kế.
Đồng nghiệp phân cục khu phía Nam đã đến quán karaoke Phùng Tề Chính hay đến để điều tra, còn hỏi được thêm một chuyện, rằng Phùng Tề Chính từng đánh một nhân viên phục vụ ở quán karaoke này.
Nguyên do là vì người phục vụ sơ suất, vô tình làm đổ đồ lên áo vest của Phùng Tề Chính.
Khi đó có rất nhiều người trong phòng karaoke, Phùng Tề Chính chỉ cười bảo không sao, ai ngờ tối đó, người phục vụ kia tan làm, vừa ra khỏi cửa không lâu đã bị người ta lôi tới con hẻm cạnh bên, đánh cho một trận ở nơi camera không quay tới.
Người phục vụ nói bọn người kia không hề che mặt, cậu ta tận mắt nhìn thấy người đánh mình là vệ sĩ của Phùng Tề Chính, cũng đã nhìn thấy chính Phùng Tề Chính.
Phùng Tề Chính đứng ở cạnh bên vừa xem vừa cười, lát sau còn đạp thêm vài đạp, bảo rằng người phục vụ không đền nổi tiền bộ vest này, đánh cậu ta một trận coi như đã được đền bù.
Nhưng người phục vụ không báo cảnh sát, cậu ta sợ mất việc, sợ bị Phùng Tề Chính trả thù lần nữa, bèn ráng nuốt cục tức đó.
Nói đến đây, Hạ Minh nói: “Hiện giờ theo suy đoán ban đầu của chúng tôi, có thể biết là Phùng Tề Chính và Lâm đều có khuynh hướng bạo lực, hơn nữa còn có vấn đề tâm lý nhất định. Chúng tôi cũng đã trích ra được lịch sử cuộc gọi của Phùng Tề Chính, tối hôm xảy ra vụ nổ, anh ta từng gọi vào một số máy lạ hai lần. Điều này trùng khớp với lời khai của Ngải Tiểu Nguyên.”
“Hơn nữa theo chúng tôi điều tra, đây chắc không phải là lần đầu tiên Phùng Tề Chính và Lâm hợp tác, trong những vụ án gây nổ mà chúng tôi nghi ngờ có liên quan tới Lâm trước kia, nạn nhân khi đó đều có dính dán tới một số vụ việc dân sự. Đương sự bên còn lại của vụ việc lại uỷ thác cho văn phòng luật Lập Khôn xử lý.”
Lúc này, Trương Xuân Dương hỏi: “Vậy những vụ án này có liên quan đến Hoắc Thị không?”
Hạ Minh nói: “Hiện giờ xem ra thì không có liên quan gì, chắc là một vài hành vi cá nhân mà Phùng Tề Chính xử lý. Bây giờ chỉ có thể dò ra lần đầu tiên Phùng Tề Chính và Lâm hợp tác chắc đã bắt đầu từ một năm rưỡi trước.”
Sau đó lại đến Lý Hiểu Mộng lên tiếng.
Lý Hiểu Mộng báo cáo lại về hồ sơ của tập đoàn Hoắc Thị mà mình đã sắp xếp thời gian gần đây, còn ghép thêm hình ảnh, tất nhiên là trong số đó có bao gồm cả sự nghiệp từ thiện, sự nghiệp bảo vệ môi trường mà tập đoàn Hoắc Thị đầu tư.
Phương Húc lên tiếng đầu tiên: “Xem ra mấy năm nay, cách thức phát triển kinh doanh của tập đoàn Hoắc Thị bảo thủ hơn mấy năm trước một chút.”
Hứa Trăn tiếp: “Không chỉ có vậy, thật ra mấy năm nay Hoắc Đình Diệu luôn xây dựng mối quan hệ với chính phủ, trông không giống chỉ đơn giản là để tiện làm ăn.”
Nói đến đây, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Nghiễm, người đã im lặng từ nãy tới giờ.
Lục Nghiễm chống tay lên trán, mắt nhắm lại, trông có vẻ như đang nghe mọi người báo cáo và sắp xếp manh mối, nhưng thật ra thì anh cũng đang sắp xếp lại mối quan hệ nhân vật trong đầu mình.
Một lúc sau, Lục Nghiễm mới mở mắt, lên tiếng dưới ánh nhìn của mọi người: “Vụ án này vẫn nên bắt đầu sắp xếp từ Hoắc Đình Diệu.”
Lục Nghiễm nhanh chóng đứng dậy, đi tới bên bảng trắng, viết lên ba chữ “Hoắc Đình Diệu”, sau đó lại viết tiếp Phùng Tề Chính, Hoắc Kiêu, Hoắc Ung, Lâm, Ngải Tiểu Nguyên.
Lục Nghiễm hỏi: “Đầu tiên, tại sao Phùng Tề Chính lại bảo Ngải Tiểu Nguyên theo dõi động tĩnh phòng 505?”
Trương Xuân Dương: “Theo lời Ngải Tiểu Nguyên thì là do Hoắc Đình Diệu bảo anh ta làm vậy, ban đầu là tránh để Hoắc Ung làm hại đến Hoắc Kiêu.”
Lục Nghiễm: “Vậy thì sau đó thì sao? Tại sao lại không để Ngải Tiểu Nguyên ngừng theo dõi?”
Trương Xuân Dương: “À, Ngải Tiểu Nguyên thuật lại lời Phùng Tề Chính thì là do sự quan tâm của bố dành cho con trai, sợ con mình lại gặp chuyện, nên tìm người…”
Trương Xuân Dương vừa mới nói tới đó đã bị Hứa Trăn ngắt lời: “Đợi đã, hình như có chỗ nào sai sai.”
Tiếp đến, Hạ Minh bên phía màn hình cũng nói: “Hung thủ vụ tai nạn xe của Hoắc Kiêu một năm rưỡi trước có hai người, một là Hoắc Ung, một là Khang Vũ Hinh, hiện giờ một người đã chết, một người đã bị bắt, tại sao Hoắc Đình Diệu vẫn sợ con trai mình gặp chuyện?”
Lý Hiểu Mộng: “Đúng thế, nếu muốn thể hiện sự quan tâm của bố dành cho con thì cũng chưa nghe thấy cái cách thức này bao giờ. Theo dõi là theo dõi thôi, còn quan tâm gì…”
Phương Húc cũng nói: “Có thể là có hai trường hợp, một là sau khi Hoắc Ung chết, nhiệm vụ của Ngải Tiểu Nguyên đã kết thúc, nhưng Phùng Tề Chính không bảo cô ấy dừng lại, còn để cô ấy tiếp tục theo dõi Hoắc Kiêu. Trường hợp còn lại là giữa hai cha con Hoắc Đình Diệu và Hoắc Kiêu có hiềm khích, vì thế dù Hoắc Ung đã chết thì cũng phải tiếp tục theo dõi.”
Đến lúc tất cả mọi người nói xong, Lục Nghiễm mới gõ đầu bút vào chữ “Hoắc Đình Diệu”: “Nếu là trường hợp đầu như cậu nói, thế thì Phùng Tề Chính chắc chắn không mong Ngải Tiểu Nguyên nói ra chuyện này, dù là bên nào trong hai bên Hoắc Đình Diệu và Hoắc Kiêu biết được thì Phùng Tề Chính cũng không được yên. Trường hợp thứ hai hiện giờ vẫn là một dấu chấm hỏi, cá nhân tôi thấy rằng hai cha con này không thể nào không có chút hiềm khích gì, nhưng rốt cuộc hiềm khích nặng tới mức nào, nghiêm trọng tới mức nào, nội dung thế nào thì vẫn chưa biết.”
Lục Nghiễm vừa nói vừa vẽ ra hai trường hợp, đánh một dấu chấm hỏi vào trường hợp “hiềm khích” rồi lại tiếp tục: “Hiện giờ chúng ta chỉ có thể tin một nửa lời chứng của Ngải Tiểu Nguyên, ở đây còn có một số nghi vấn. Tôi lại cảm thấy cô ấy theo dõi phòng 505 đã lâu đến thế, không thể nào chỉ nghe thấy có mỗi chuyện vụ tai nạn. Cô ấy cho rằng Phùng Tề Chính bảo Lâm làm nổ chết Thường Phong là vì vụ tai nạn, chuyện này cũng là do Phùng Tề Chính nói với cô ấy. Có khi trong lúc nói chuyện với Phùng Tề Chính, cô ấy còn nói ra những chuyện khác nữa, chỉ là cô ấy không biết mối quan hệ thiệt hơn thế nào, vì thế mới không để ý, nhưng trong lòng Phùng Tề Chính lại rất rõ, những chuyện đó rất quan trọng.”
Nghe đến đây, Hạ Minh nói: “Phần này chúng tôi sẽ tiếp tục lấy lời khai của Ngải Tiểu Nguyên.”
Lục Nghiễm gật đầu, nhìn sang Phương Húc: “Phương Húc, Xuân Dương, ngày mai hai cậu đến Hoắc Thị mời Hoắc Đình Diệu hợp tác điều tra, truy hỏi nội dung ông ta bảo Phùng Tề Chính theo dõi Hoắc Kiêu.”
Phương Húc, Trương Xuân Dương: “Vâng, đã rõ.”
Nói rồi, Lục Nghiễm lại chỉ vào tên “Hoắc Đình Diệu”: “Lại nói về Hoắc Đình Diệu và Hoắc Thị. Bắt đầu từ hai năm trước, việc kinh doanh của Hoắc Thị bắt đầu phát triển ổn định, không còn nôn nóng phát triển nhanh nữa. Theo như tôi biết, ở đây có hai nguyên nhân, một là bảy năm trước “Địa Ốc Thừa Văn” sụp đổ, những doanh nghiệp xếp sau đó gấp rút tăng tốc phát triển, Hoắc Thị đánh từ trung tâm, không chỉ tăng tốc mà còn sử dụng một số thủ đoạn tiêu cực. Cho đến hai năm trước, Hoắc Thị bắt đầu thả bước, mục đích cũng là để nuốt trọn bộ phận kinh doanh đã tiêu hoá trước đó. Nguyên nhân thứ hai chính là chuyện Hứa Trăn vừa nói, thứ Hoắc Đình Diệu theo đuổi không chỉ có hình tượng doanh nhân thành công, dã tâm của ông ta rất lớn, thậm chí còn muốn nhúng tay vào chính trị. Thế thì ông ta sẽ dùng hình tượng thế nào để bước vào giới chính trị đây?”
Vừa nói xong, những người trong phòng cũng xôn xao bàn tán, trong số đó có người còn nhắc đến hai vị trí đại biểu nhân dân và uỷ viên hỗ trợ chính trị, đương nhiên là còn có cuộc tuyển chọn Đại sứ bảo vệ môi trường thành phố Giang sẽ được công khai vào cuối tháng nữa.
Hứa Trăn nói: “Hiện giờ ông ta có những cái mác về từ thiện, môi trường, báo đáp xã hội, doanh nhân lương tâm. Những cái mác này gắn lại với nhau, quả thật đã trở thành hình tượng liều lĩnh, tốt nhất là trông có vẻ không động đao động súng, tham gia nhiều sự nghiệp công ích, qua thêm vài năm nữa là Hoắc Thị có thể chuyển mình.
Lý Hiểu Mộng nói theo: “Hiện giờ xem ra, mục đích của Hoắc Đình Diệu là tiến hành dựa theo kế hoạch này, tiếc là vì mấy vụ án có dính líu tới Hoắc Ung năm ngoái, nên bây giờ hình tượng của nhà họ Hoắc và Hoắc Thị đã thật sự dơ bẩn trong mắt cư dân mạng rồi, mấy năm tới chắc không có cơ hội tẩy trắng nữa.”
Trương Xuân Dương: “Hoắc Đình Diệu chắc chắn là hận cái thằng phá gia chi tử này chết được, chỉ biết gây chuyện.”
Lý Hiểu Mộng: “Hình như ông ta cũng không quan tâm thằng con này lắm?”
Cho đến khi Lục Nghiễm lên tiếng: “Vậy thì đặt hình tượng doanh nhân Hoắc Đình Diệu muốn gầy dựng vào mấy vụ án này, cô cậu có thấy gì mâu thuẫn không?”
Phương Húc nghĩ ngợi rồi nói: “Có thằng con như Hoắc Ung thì Hoắc Đình Diệu giận mấy cũng không làm được gì, quá lắm chỉ có nước tìm người trông coi thôi. Nhưng mà rõ là trông coi không nổi.”
Hứa Trăn: “Tuy là không trông coi nổi, nhưng với năng lực của nhà họ Hoắc, chắc chắn họ cũng đã nghĩ tới một số cách thức dùng mối quan hệ, tiền bạc để lấp liếm.”
Phương Húc: “Đúng thế, sau đó chuyện trở nên ầm ĩ là vì ST tham gia vào, nếu không chuyện của Hoắc Ung chắc sẽ không gây ầm ĩ trên mạng thế, cậu ta cũng sẽ không bị giết.”
Trương Xuân Dương: “Mà nói ra thì con trai không đổi được chứ luật sư thì được mà. Hoắc Đình Diệu muốn đổi hình tượng, kiểu rác rưởi cảm xúc bất ổn, có khuynh hướng bạo lực như Phùng Tề Chính không thích hợp đi theo ông ta nữa.”
Lý Hiểu Mộng: “Ôi trời, đổi luật sư đâu có dễ thế, Phùng Tề Chính biết bao nhiêu chuyện của Hoắc Đình Diệu.”
Lục Nghiễm viết lại ngắn gọn phân tích của mọi người lên bảng rồi quay lại nói: “Đổi thì không được, nhưng có thể nuôi để không. Lúc nhà họ Hoắc đang mở cõi, Phùng Tề Chính đã từng làm nhiều chuyện phi pháp cho nhà họ, những chuyện đó cũng phù hợp với tính cách bạo lực của Phùng Tề Chính. Nhưng mấy năm nay, Hoắc Đình Diệu chắc chắn sẽ rất lo hành vi quá khích của Phùng Tề Chính rất có thể sẽ huỷ hoại kế hoạch chuyển mình. Nói cách khác thì Phùng Tề Chính đích thị là một quả bom hẹn giờ, đó là lý do phải sử dụng một số biện pháp để anh ta không phát nổ.”
Nói tóm lại, lúc gầy dựng giang sơn thì cần Phùng Tề Chính, lúc trị vì thị cần dẹp yên Phùng Tề Chính.
Trương Xuân Dương: “Chắc là bản thân Hoắc Đình Diệu cũng không ngờ mình bảo Phùng Tề Chính tìm y tá trông coi 505 thôi mà lại thành ra thế này. Nhưng mà thế thì xem ra chuyện sau đó không phải là ý của Hoắc Đình Diệu, chẳng lẽ Phùng Tề Chính tự tiện quyết định?”
Hứa Trăn: “Có khi nào Phùng Tề Chính cũng nhận thức được nhà họ Hoắc muốn cho mình về “dưỡng già”, không trọng dụng mình nữa nên về sau này đã tự làm theo ý mình, bảo Ngải Tiểu Nguyên đi trông chừng Hoắc Kiêu không?”
Lục Nghiễm gật đầu: “Hiện tại thì phần tổng kết này có vẻ hợp lý. Tiếp đến nữa là đến Lâm. Tại sao Phùng Tề Chính lại hợp tác với Lâm? Đây chính là điểm mấu chốt.”
Hứa Trăn: “Nếu nói thế thì hai người cùng có khuynh hướng quá khích, bạo lực như nhau.”
Lý Hiểu Mộng buột miệng: “Hơn nữa lại còn đều bị ruồng bỏ, một người bị vợ cũ bỏ, một người bị chủ bỏ.”
Trương Xuân Dương: “Ấy, nói thế hình như cũng đúng.”
Phương Húc tiếp: “Nhưng chắc Hoắc Đình Diệu không biết chuyện này đâu, biết thì đã không dùng Phùng Tề Chính nữa rồi.”
Trương Xuân Dương cũng thắc mắc: “Vậy đội phó Lúc, ý anh muốn nói là Hoắc Đình Diệu không hề biết chuyện Phùng Tề Chính chỉ thị Lâm sao?”
“Theo phân tích hiện tại thì đúng là có khả năng này.” Lục Nghiễm nói: “Nhìn lại vụ án này, tuy tài xế xe hàng cứ khăng khăng là Thường Trí Bác đã mua chuộc mình, bảo mình đưa ông ấy vào khu biệt thự, nhưng mọi người đừng quên, camera phía sau biệt thự đã bị động tay động chân vào, trước khi chuyện xảy ra, Hoắc Kiêu đã điều tất cả vệ sĩ và phục vụ ra sân trước, rốt cuộc là trùng hợp hay là hợp tác đây?”
Lý Hiểu Mộng: “Nếu bảo là trùng hợp thì cũng trùng hợp hơi quá rồi ấy.”
Hứa Trăn: “Thường Trí Bác vừa rời khỏi hiện trường vụ án là tới khu biệt thự ngay, tới được khu biệt thự còn phải lắp đặt bom, phải phá camera, còn phải ra tay với Phùng Tề Chính, không thể nào hoàn thành được chuyện này chỉ trong thời gian ngắn đâu. Nếu khi đó, Phùng Tề Chính đang đứng trong đám đông, Thường Trí Bác khó mà tiếp cận được, trừ phi Phùng Tề Chính tách ra một mình.”
Trương Xuân Dương: “Không phải là có một người phục vụ gọi Phùng Tề Chính đi sao? Nhưng mà vẫn chưa tìm ra người này, Hàn Cố đã nhận mặt tất cả phục vụ ở hiện trường tối qua, anh ta nói không có người này.”
Lý Hiểu Mộng: “Thế thì lạ thật, con người sao có thể bốc hơi như thế được?”
Mọi người bàn đến đây, Lục Nghiễm cũng viết thêm vài nét lên bảng: “Không phải là bốc hơi, mà là có người đã đưa người này đi.”
Mọi người sững sờ, nhìn theo nét bút của Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm chỉ vào ba chữ “Hoắc Đình Diệu: “Trước khi chuyện xảy ra, Hoắc Đình Diệu đã rời khỏi biệt thự.”
Phương Húc kinh ngạc: “Đội phó Lục, ý anh là người phục vụ chuyển lời đó đã lên xe đi cùng Hoắc Đình Diệu sao? Nhưng tại sao Hoắc Đình Diệu phải làm vậy?”
Hứa Trăn: “Chắc là đã phát hiện ra đầu mối trước lúc chuyện xảy ra nên mới giúp che giấu, dù gì thì chuyện lớn đến thế, dính tới một mình Phùng Tề Chính còn đỡ, nếu dính tới Hoắc Kiêu thì khỏi gỡ nổi.”
Đang nói tới đây, phòng thí nghiệm lý hoá lại gọi đến cho Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm bắt máy, đáp lời vài tiếng, tắt máy rồi mới nói với mọi người: “Phòng thí nghiệm lý hoá vừa mới có được kết luận, chứng thực được trong cơ thể Phùng Tề Chính có một lượng Trialozam nhỏ, tuy liều không cao nhưng đủ để Phùng Tề Chính hôn mê trong thời gian ngắn. Điều này cũng chính là lý do vì sao Phùng Tề Chính lại bị Thường Trí Bác chế ngự, còn bị trói vào ghế hành xác.”
Mọi người nhanh chóng thảo luận về phát hiện mới.
Rõ ràng là ai đó đã mang Trialozam vào bữa tiệc từ trước, mục đích là nhắm vào Phùng Tề Chính.
Trước khi Thường Trí Bác đến biệt thự, Phùng Tề Chính đã bị một phục vụ gọi đi với danh nghĩa của “ngài Hoắc”, sau đó vệ sĩ và phục vụ đều được điều ra sân trước để phục vụ khách khứa.
Phùng Tề Chính trúng phải Trialozam rồi hôn mê ở sân sau, bị Thường Trí Bác mang đi trói trên ghế ở sau vườn, chuẩn bị cả bom axit sunfuric.
Thế nhưng hiện giờ chỉ có thể chứng thực rằng bảo vệ và phục vụ đã bị Hoắc Kiêu điều đi, anh ta lại còn có lý do chính đáng.
Camera bị động tay đến, sau khi xong chuyện, Hoắc Kiêu cũng có thể đẩy một “người phục vụ” ra, bảo rằng là do Thường Trí Bác bắt người phục vụ phải làm vậy, dù gì thì cũng đã chết không đối chứng, cứ dùng cái cớ như tài xế xe hàng là được.
Cái khó nhất của vụ án này nằm ở chỗ tất cả mọi người đều biết chuyện này là do Hoắc Kiêu giở trò, Hoắc Đình Diệu chỉ dọn rác giúp con trai mà thôi, nhưng ngặt nỗi lại thiếu chứng cứ chứng thực điểm này.
Bàn đến đây, suy nghĩ của tất cả mọi người đều bị kẹt lại.
Lục Nghiễm ngồi tựa bên bàn, nhìn chăm chăm vào sơ đồ mối quan hệ trên bảng.
Cho đến khi Hạ Minh đột nhiên lên tiếng: “Đội phó Lục, tiếp tới chúng ta nên làm gì?”
Lục Nghiễm chợt khựng, anh hoàn hồn: “Điều tra.”
Trương Xuân Dương: “Điều tra Hoắc Kiêu sao?”
“Không.” Lục Nghiễm quay người nhìn tất cả mọi người: “Hoắc Kiêu không phải mục tiêu duy nhất để điều tra, đừng bỏ hết mọi công sức vào anh ta, nếu chỉ nhắm vào anh ta, rất có thể sẽ bỏ lỡ những cơ hội khác. Trừ phi mọi người có thể khiến nhưng người có liên can như tài xế xe hàng, người phục vụ nói ra sự thật, chỉ ra Hoắc Kiêu chính là chủ mưu đứng sáu.”
Sau đó, Lục Nghiễm lại chỉ vào “Hoắc Đình Diệu” lần nữa: “Đừng quên, Hoắc Đình Diệu mới là mục tiêu chúng ta vẫn luôn nhắm vào. Theo tin tức tôi có được, những phòng ban khác cũng đang âm thầm điều tra Hoắc Thị và nhà họ Hoắc, nếu không có gì ngoại lệ thì Đại sứ bảo vệ môi trường được công bố cuối tháng này sẽ là Hoắc Đình Diệu. Hiện giờ điều duy nhất có thể làm thay đổi cục diện chính là nắm được chứng cứ phạm tội của Hoắc Đình Diệu, chỉ cần nắm được chứng cứ xác thực, chúng ta sẽ có thể bắt giữ ông ta bất cứ lúc nào, chỉ có thể mới có thể gây rối loạn vị trí của nhà họ Hoắc.”
Nói đến đây, Lục Nghiễm lại viết vài từ khóa lên bảng, lần lượt là: Tội cố ý làm bị thương người khác, Phó Cục trưởng tiền nhiệm, Tiết Ích Đông, Hoắc Kiêu, tai nạn xe.
Lục Nghiễm nói: “Trước khi chết, Thường Trí Bác từng gọi cho Tiết Bồng một cuộc điện thoại, ông ấy đã nhắc đến những chuyện này trong điện thoại, một trong số đó là nguyên do ông ấy ngồi tù, cũng chính là tội cố ý làm bị thường người khác, người bị ông ấy đánh là ai? Tại sao lại đánh người đó? Sau khi ngồi tù, Thường Trí Bác dần móc nối quan hệ với Trần Mạt Sinh và Phó Cục trưởng tiền nhiệm, nghe nói ba người khá thân với nhau, Phó Cục trưởng tiền nhiệm còn tiết lộ cho Thường Trí Bác biết một số nội tình về việc tham ô trước kia, một phần trong số đó có liên quan đến nhà họ Hoắc. Phần này lại còn liên quan tới chân tướng vụ tai nạn xe của Tiết Ích Đông hai mươi năm trước. Còn nữa, trong nội dung Ngải Tiểu Nguyên nghe lén được ngoài phòng bệnh 505 có một câu là Hoắc Ung và Khang Vũ Hinh gây nên vụ tai nạn xe nhằm giết chết Hoắc Kiêu, mà đó cũng là thủ đoạn Hoắc Ung dùng để tỏ lòng tôn kính với Hoắc Đình Diệu hai mươi năm trước.”
Lục Nghiễm nói tới đây, cả phòng đều im lặng.
Mỗi người đều mang tâm trạng khác nhau, có người trầm tư, có người nghiêm túc, có người kinh ngạc.
Cho đến khi Hứa Trăn lên tiếng: “Thế chúng ta cần chia ra vài hướng điều tra, phân nhau ra mà làm.”
Lục Nghiễm: “Nếu không vì thời gian cấp bách, tôi lại thấy mình nên tập trung điều tra một hướng hơn, điều tra cho tới triệt để, phần thắng sẽ cao hơn, nhưng hiện giờ chỉ còn không tới hai mươi ngày là đã tới cuối tháng, chỉ có thể điều tra một lúc mấy manh mối. Hơn nữa bây giờ xem ra manh mối về Phó Cục trưởng tiền nhiệm dễ dàng chạm tới hơn, ông ấy đã tiết lộ sự thật với Trần Mạt Sinh và Thường Trí Bác, thì cũng không cần phải giấu tiếp nữa, hợp tác điều tra có lợi cho việc giảm án của ông ấy. Thế này đi, Hứa Trăn, mai cậu theo tôi tới trại giam nam, lấy lời khai cho ông ấy. Nếu được thì gặp cả Trần Mạt Sinh luôn.”
Hứa Trăn: “Vâng, đội phó Lục.”
Lục Nghiễm: “Những người khác tiếp tục lần theo những manh mối khác, đừng sợ có sai sót, hiện giờ chỉ cần nắm được một chứng cứ trong số đó là đã có thể hành động được rồi.”
Nói tới đây, Lục Nghiễm liếc nhìn đồng hồ, vừa xoay bước ra ngoài vừa nói: “Hiểu Mộng, đi với tôi tới Chi đội Chống ma tuý, những người còn lại giải tán.”
Lý Hiểu Mộng ngạc nhiên rồi cũng đi theo.
Đến lúc ra khỏi cửa, Lý Hiểu Mộng mới hỏi: “Đội phó Lục, mình sang bên chống ma tuý làm gì?”
Lục Nghiễm: “Tôi hẹn trước với đội trưởng Lâm rồi, tới thẩm vấn Khang Vũ Hinh thêm lần nữa.”