Hứa Trăn và Mạnh Nghiêu Viễn đi ở đầu, tiếp đến là Quý Đông Duẫn và trợ lý pháp y.
Lục Nghiễm và Tiết Bồng theo ở sau cuối nhưng Tiết Bồng đang cố ý đi chậm lại để ở phía sau, lại còn cứ cúi gằm mặt.
Lục Nghiễm đã nhận thấy từ sớm, anh bèn bước chậm lại, đợi đám Quý Đông Duẫn và Mạnh Nghiêu Viễn đã đi xa, anh mới nhỏ giọng hỏi: “Có gì muốn hỏi anh sao?”
Hai người đã quen biết nhau nhiều năm, trước giờ Tiết Bồng đều đi rất nhanh, Lục Nghiễm nhìn là biết ngay hiện giờ cô đang cố tình đi chậm lại.
Tiết Bồng liếc mắt về trước rồi nói: “Tôi chỉ muốn biết hôm nay anh bảo là tới đây để lấy ghi chép lần hai, lại còn đồng ý cho chúng tôi tới thu thập chứng cứ, rốt cuộc anh đã phát hiện ra được gì?”
Lục Nghiễm: “Thay vì nói là phát hiện thì đúng hơn là có một người khiến anh thấy đáng nghi.”
Tiết Bồng hỏi: “Người nào?”
Lục Nghiễm: “Triệu Phong.”
Tiết Bồng khựng lại.
Lục Nghiễm hỏi: “Còn em thì sao? Nghe Trưởng khoa Phùng nói thì là em chủ động muốn tới, vậy em lại phát hiện ra được gì?”
Tiết Bồng im lặng vài giây mới nói: “Cũng là vì Triệu Phong.”
“Ồ.” Lục Nghiễm lên tiếng, cong khoé môi, không nói thêm gì nữa.
Đi thêm mấy bước nữa, Tiết Bồng mới hỏi: “Ban nãy anh nói là lần này thu thập chứng cứ chỉ lấy mác là vụ án Trần Lăng, mục tiêu chính lần này là Quaalude ý là thế nào?”
Lục Nghiễm nhanh chóng thuật lại vấn đề anh vừa bàn với Trần Sở, cách vài giây sau lại hỏi: “Nếu một người muốn tự sát, một người khác dạy cô ta mài dao, lại có một người khác mua thuốc an thần cho cô ta, làm thế nào để phán đoán được người này có đang nhờ trợ giúp tự sát một cách chủ quan hay không?”
Tiết Bồng nói: “Nếu liều lượng thuốc an thần quá nhiều thì có thể khởi tố nhưng rất khó để định tội. Trừ khi còn có chứng cứ khác có hiệu lực hơn ví dụ như file ghi âm, ghi hình, nếu chỉ là lời khai đơn phương thì quá là khiên cưỡng.”
Lục Nghiễm: “Tình hình hiện giờ không cách nào khởi tố được Lý Đông Vân và Lê Mẫn. Còn Triệu Phong thì đã gỡ bỏ sạch sẽ mọi hiềm nghi trong vụ án này, rõ là đã có chuẩn bị từ lâu, nhưng mà dù có moi móc ra được hết tất cả chi tiết thì hành vi xúi giục Trần Lăng tự sát của cô ta cũng không thể bị truy cứu trách nhiệm luật pháp.”
Tiết Bồng bỗng im lặng.
Cho đến khi Lục Nghiễm nói: “Thật ra Tổ Trại giam đã sớm bàn bạc nội bộ, ý họ vốn cũng không phải muốn chỉ tập trung mỗi vụ Trần Lăng, chỉ là mượn đó đi sâu hơn, điều tra về đường dây của Triệu Phong và những người khác.”
Tiết Bồng: “Vậy nên lần này vụ của Trần Lăng không cần phải điều tra nữa sao?”
Lục Nghiễm: “Ừm.”
Tiết Bồng im lặng, vẻ mặt cũng không thay đổi nhưng trong lòng lại phập phồng.
Góc độ nhìn nhận sự việc của cô và Lục Nghiễm với Tổ Trại gian đều không giống nhau, vì thế khi vụ án này có thêm tiến triển, tâm trạng của họ cũng khác nhau.
Lục Nghiễm là cảnh sát hình sự, anh nhìn nhận sự việc, con người và vụ án từ góc độ điều tra, tất nhiên là điều tra thì phải dựa vào nền tảng của kỹ thuật vật chứng.
Tiết Bồng lại là chuyên viên kiểm nghiệm dấu vết, cô tiếp xúc trực tiếp với di vật của Trần Lăng, thu thập chứng cứ trên từng đồ vật, hiểu được cuộc sống trước kia của Trần Lăng qua những thứ này, cô có tiếp xúc càng trực tiếp, càng chặt chẽ thì lại càng dễ dàng bị tác động bởi những dấu tích này.
Thật ra trong lòng Tiết Bồng cũng hiểu, kiểu xúi giục tự sát như thế này không có cách nào truy cứu được, trợ giúp tự sát lại càng khó phán quyết hơn, trừ khi nào hai người cùng hẹn nhau tự sát mà một người hết một người lại không, người chưa chết có khả năng cao sẽ bị truy cứu tội cố ý giết người.
Về mặt pháp luật mà nói, Trần Lăng là một người trưởng thành có trí tuệ phát triển bình thường, cô ta hoàn toàn biết rõ thế nào là tự sát, làm như thế sẽ có kết quả gì, đến cả hành vi sự sát của cô ta cũng không thể nào bị cho làm phạm tội theo pháp luật, huống hồ gì là người xúi giục cô ta tự sát?
Thế nhưng lý trí là một việc, tình cảm lại là chuyện khác, dù Tiết Bồng hiểu hết những chuyện này nhưng trong quá trình nhập tâm vào vụ án này, đứng nhìn ở góc độ nhân tính, cô cảm thấy tất cả đều rất vô lý.
Tiết Bồng từ đầu tới cuối không nói tiếng nào, cho đến khi sắp đến phòng số bảy, Lục Nghiễm lại nói thêm một câu: “Đừng có nản lòng, có khi lát nữa có thể tìm được thứ gì khác. Những người có tâm địa không ngay thẳng có thể sẽ thoát được ở một số chuyện nhưng anh không tin là cô ta có thể phủi sạch sẽ tất cả mọi chuyện.”
Tiết Bồng đứng sững lại, quay đầu nhìn anh.
Lục Nghiễm cũng ngừng bước.
Anh nhìn thấy Tiết Bồng nhướng mày nói: “Ai bảo là tôi nản lòng chứ.”
Nói xong, Tiết Bồng bèn đi về phía Mạnh Nghiêu Viễn.
Lục Nghiễm khựng lại rồi lại nở nụ cười.
Lúc này Mạnh Nghiêu Viễn mới xích tới chỗ Tiết Bồng, nhỏ giọng hỏi: “Bà nói gì với đội phó Lục thế, nói cả đoạn đường. Vì hai người mà bọn tôi phải cố ý đi chậm lại đợi đấy!”
Tiết Bồng vừa mặc đồ bảo hộ vừa quét mắt nhìn Mạnh Nghiêu Viễn: “Nói chuyện vụ này này.”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Chỉ nói về vụ án thôi… vậy sao anh ta lại cười trộm?”
Cười trộm?
Tiết Bồng vô thức quay người nhìn về phía Lục Nghiễm và Hứa Trăn, Lục Nghiễm vẫn mặt mày nghiêm túc, cử động cũng dứt khoát, hoàn toàn không có gì đặc biệt.
Tiết Bồng lại chuyển chủ đề: “Ông đi thay kính được rồi đấy.”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Ơ không, tôi thấy thật mà!”
Cả nhóm nhanh chóng thay xong đồ bảo hộ, bước vào thu thập chứng cứ.
Lần này, Tiết Bồng không ngập ngừng mà đi thẳng đến chỗ vật tư cá nhân của Triệu Phong.
Cô và Mạnh Nghiêu Viễn sàng lọc, quan sát cẩn thận từng món theo trình tự thu thập chứng cứ, sợ rằng có sai sót, dù là một cọng tóc cũng không bỏ qua.
Quý Đông Duẫn và trợ lý cùng tìm vật chứng sinh vật đáng nghi.
Từ lúc bước vào phòng là Lục Nghiễm liền bắt đầu cẩn thận quan sát cách sắp xếp, bày trí trong phòng, sau đó anh đưa mắt nhìn tới giường của Trần Lăng, đi đến rồi đứng lại, cau mày một lúc lâu không động đậy.
Tuy là nói rằng vụ án của Trần Lăng đã không còn ý nghĩa để tiếp tục điều tra nhưng đã đến hiện trường vụ án thì Lục Nghiễm vẫn cứ vô thức tìm kiếm điểm đáng ngờ.
Hứa Trăn tới hỏi: “Đội phó Lục, anh nghĩ ra gì sao?”
Lục Nghiễm quay người nói: “Trần Lăng và Triệu Phong ở sát giường nhau, đúng lý ra thì mỗi ngày vừa thức dậy là đã nhìn thấy nhau ngay lập tức. Lúc đó người đầu tiên phát hiện ra Trần Lăng tự sát cũng là Triệu Phong. Chỉ chẳng qua là Triệu Phong khai rằng cô ta đã thức dậy bắt đầu dọn dẹp gối mền, một lúc sau thấy Trần Lăng không động đậy mới tới gọi cô ta, lúc này mới phát hiện ra cô ta đã chết.”
Hứa Trăn khựng lại, nhanh chóng nhận ra: “Cổ của Trần Lăng bị thòng lấy bởi một sợi dây thừng, đáng ra là vừa nhìn đã phải thấy rồi, Triệu Phong thức dậy đã lâu vậy mà cũng không nhận ra sao?”
Lục Nghiễm nói: “Tất nhiên thì Triệu Phong cũng có thể giải thích là vì đã uống nước có Quaalude, sáng sớm mới tỉnh dậy còn mơ màng, chưa mở mắt hẳn đã đứng dậy, đến lúc thấy là lạ mới đến xem Triệu Lăng.
Tiết Bồng vừa thu thập chứng cứ vừa lắng nghe cuộc trò chuyện của Lục Nghiễm và Hứa Trăn, dần dần thao tác chậm lại, cho đến khi cô nghe thấy Lục Nghiễm nói: “Tại sao Triệu Phong lại phải xúi giục Trần Lăng, nếu Triệu Phong thật sự có liên quan đến đường dây Quaalude thì Trần Lăng chính là một trong số những người mua của cô ta, mắc cớ gì cô ta lại tự đi cắt đường tài lộc của mình?”
Hứa Trăn tiếp lời: “Đúng đấy, tổ trưởng Trần cũng đã nói là Triệu Phong thường hay mượn sách cho Trần Lăng xem mà?”
Mượn sách…
Trong phút chốc, Lục Nghiễm và Tiết Bồng đều khựng lại.
Trước đó Trần Sở vừa giao lại hồ sơ của những người này, thông tin vừa nhiều vừa phức tạp, Lục Nghiễm còn chưa chú ý đến điều này.
Lục Nghiễm nhanh chóng hỏi: “Triệu Phong thường xuyên mượn sách trong phòng đọc sách lắm à?”
Hứa Trăn trả lời: “Sách luật pháp và sách triết học, thường thì đa phần sách trong phòng đọc sách trại giam hay có nhiều nhất cũng là hai loại này. À, còn có một ít tiểu thuyết, nhưng mà tiểu thuyết cô ta mượn phần lớn đều để cho Trần Lăng xem, Phương Tử Oánh còn tìm thấy một mảnh giấy.”
Lục Nghiễm: “Vậy sao Trần Lăng không tự đến phòng đọc sách mà mượn? Trần Lăng từng lập công với thân phận tình báo, đúng lý ra cảnh sát quản giáo sẽ không cấm cô ta đến phòng đọc sách.”
Hứa Trăn sững người.
Trong lúc hai người đang bàn chuyện qua lại, Tiết Bồng cũng bắt đầu lật tìm trên giá sách của Triệu Phong, không những giá được nhét đầy sách mà dưới giường và bên gối cô ta cũng đều có vài quyển tạp chí, trong thùng đồ cá nhân cũng có tập san.
Tiết Bồng híp mắt, nhanh chóng lật sơ qua từng quyển rồi đứng thẳng người dậy nói: “Vì sách mà Triệu Phong cho Trần Lăng mượn hoàn toàn không phải sách mượn từ thư viện.”
Cô vừa nói xong, Lục Nghiễm đã nhanh chóng bước tới, ngồi xổm xuống bên Tiết Bồng.
Tiết Bồng chìa sách và tập san ra trước mặt anh: “Những tập truyện với tạp chí này đều có thẻ mượn sách nhưng những loại tiểu thuyết tình cảm, tiểu thuyết huyền huyễn, tiểu thuyết khoa học giả tưởng này đều không có thẻ mượn sách, chắc là sách riêng của Triệu Phong.”
“Loại sách mà hòng đọc sách của trại giam cung cấp nhiều nhất là sách luật pháp và triết học, còn có loại sách đời sống, nhiều lắm chỉ thêm vài loại tạp chí tuần san lưu động.” Lục Nghiễm cau mày, vừa lật xem vừa nói, sau đó lại lật sơ một quyển trong số đó: “Chắc là Triệu Phong đã nhờ người nhà gửi vào hoặc là mua ở chợ sách lưu động.”
Mạnh Nghiêu Viễn hỏi: “Chợ sách lưu động là gì?”
Lục Nghiễm: “Vì không phải phạm nhân nào cũng được vào phòng đọc sách, hơn nữa trình độ văn hoá của đa số phạm nhân đều rất thấp, đến cũng không có gì để xem, vì thế sẽ âm thầm cho thuê sách ảnh gì đó trong tù, còn không thì chờ chợ sách lưu động, như kiểu hiệu sách Tân Hoa ấy, mang một loạt sách vào theo định kỳ, làm thành chợ sách mô hình nhỏ, tất nhiên là cũng nhiều thể loại hơn trong trại giam, nội dung cũng mới mẻ, vì khó có cơ hội nên thường thì các phạm nhân đều sẽ mua vài quyển rồi âm thầm trao đổi với nhau.”
“Ồ, cũng cất công ghê, để khiến các phạm nhân tích cực hơn mà còn đặc biệt mở chợ sách.” Mạnh Nghiêu Viễn nói.
Quý Đông Duẫn đứng cách đó mấy bước bèn tiếp: “Thật ra trại giam luôn khuyến khích đọc sách, đây cũng là một trong số những mục đích cải tạo chính. Người ở bên ngoài có điện thoại máy tính, nguồn tin tức duy nhất trong tù chỉ có sách. Nhưng mà chính bởi vì khuyến khích đọc sách nên có một số phạm nhân nhen nhóm tư tưởng không hay từ đó, tất nhiên cũng có một số khác thật sự có tiến bộ, nhiều người còn lấy được bằng cấp chuyên môn trong thời gian phục pháp.”
Mạnh Nghiêu Viễn gật đầu rồi lại hỏi: “Vậy kiểu chợ sách lưu động như thế này có gì khác với việc nhờ người nhà gửi sách từ bên ngoài vào?”
Lục Nghiễm: “Người nhà gửi sách vào thì sẽ bị kiểm tra khắt khe hơn, không giống như chợ sách lưu động, vì số lượng khá nhiều nên cũng tương đối thả lỏng hơn…”
Trong đầu Lục Nghiễm đột nhiên xuất hiện một khả năng, anh quay sang Hứa Trăn: “Cậu có nhớ tổ phó Trần nói sao không, anh ta nói Phương Tử Oánh tận mắt nhìn thấy Triệu Phong thường mượn cho Trần Lăng xem nhưng Trần Lăng chỉ lật vài trang rồi xếp sang một bên, chứng tỏ Trần Lăng không có hứng thú mấy với việc xem sách. Vậy sao Triệu Phong lại còn mượn sách cho cô ta nhiều lần như vậy làm gì?”
Hứa Trăn ngẩn người, vừa định mở miệng, Tiết Bồng lại lên tiếng trước: “Có lẽ trong sách có cất giấu bí mật mà chỉ có họ mới biết chăng?”
Cùng lúc đó, Tiết Bồng cũng mở toang một cuốn sách trong số đó.
Lục Nghiễm bỗng chốc nhìn sững sờ.
Tiết Bồng đang cẩn thận bứt hai bên trang sách, lộ ra khe hở đóng sách ở giữa, trong khe hở lại còn sót lại vài hạt bột kết tinh nhuyễn nhừ, có hạt màu nâu, có hạt màu vàng, chỉ là số hạt bột này quá nhuyễn nên nếu không xem kỹ thì khó mà phát hiện được, hơn nữa còn có thể tưởng nhầm là vụn thức ăn còn sót hoặc là bụi bặm.
Tất cả mọi người đều vô thức nín thở trong phút chốc.
Tiết Bồng lấy tăm bông ra thu thập một ít mẫu bột kết tinh bỏ vào ống thử.
Lúc này, đến Quý Đông Duẫn luôn bận tìm chứng cứ sinh vật ở bên này mà cũng đi theo sang bên cạnh.
Tiết Bồng vẫn không nói tiếng nào, nhanh chóng lấy giấy thử Methaqualone từ trong hộp dụng cụ rồi nói: “Tôi cần ít nước nóng.”
Hứa Trăn lập tức lên tiếng: “Tôi đi lấy ngay.”
Chưa tới một phút, Hứa Trăn đã lấy về một cốc nước nóng từ bên Tổ Trại giam.
Tiết Bồng đổ nước nóng ra một cái bát nhỏ, đồng thời cho vào đó tinh thể bột rồi nói: “Nếu là Quaalude thì sau khi gặp nhiệt sẽ dễ dàng thuỷ phân, chỉ cần cắm thẳng giấy thử vào trong nước, chỉ ba đến năm phút là sẽ có kết quả, xem thử xem là âm tính, dương tính hay là không có phản ứng.”
Còn chưa được bao lâu, Mạnh Nghiêu Viễn đã xuýt xoa: “Quào, đúng là nhân tài, biết buôn hàng cấm bằng sách luôn.”
Lục Nghiễm nói: “Cô ta quá lắm cũng chỉ là noi gương thôi, nhét hàng cấm trong sách trước giờ luôn là thủ đoạn mà bọn tội phạm ma tuý biên giới hay dùng, chúng sẽ móc lỗ trong sách rồi giấu heroin, ma tuý đá với ma tuý tổng hợp vào. Nhưng mà mùi như thế này quá hăng, chó cảnh sát sẽ rất dễ phát hiện ra. Hơn nữa cảnh sát phòng chống ma tuý ở biên giới có kinh nghiệm phong phú, có lúc chỉ cần nhìn người là đã có suy tính.”
“Đội phó Lục không hổ là từng tham gia phòng chống ma tuý.” Quý Đông Duẫn cười: “Có lẽ là vì điều này mà Triệu Phong mới chọn Quaalude không mùi vị, lại còn làm thành dạng bột như thế này để tiện di chuyển, không dễ bị phát hiện.”
Mạnh Nghiêu Viễn cùng cập nhật kiến thức: “Ối dào, tôi nghe nói ở trại giam nước ngoài, có chỗ còn dùng máy bay không người lái với bồ câu đưa thư để thả xuống tường cao, trại giam ở Anh còn từng lục soát ra được một cuốn tiểu thuyết Harry Potter từng được ngâm trong ma tuý cơ đấy. Có cái là cả quyển sách đã bị ngâm tới nhăn nhúm, còn thiếu mất tận hơn bốn trăm trang mới làm người ta sinh nghi. Nghe nói một trang đó có thể bán được năm mươi bảng Anh, chỉ cần đốt lên là hút được.”
Ngâm sách trong ma tuý… vậy thì giấy chắc chắn là sẽ bị nhăn, khiến cảnh sát quản ngục sinh nghi, hơn nữa về cơ bản đều là dùng những lúc lên cơn nghiện nên giá khá cao.
Lục Nghiễm nhìn chăm chăm vào mẩu giấy thử từ đầu đến cuối, miệng lẩm bẩm: “Quaalude nồng độ cao đều là dạng viên hoặc tinh thể trắng, chỉ có loại tổng hợp mới có màu như thế này, nồng độ đã giảm, nghiền viên thành hạt nhuyễn đồng nghĩa với việc giảm thiểu rủi ro, lợi nhuận cũng có thể tăng cao gấp mấy lần, đúng là thông minh…”
Lục Nghiễm nói xong, giấy thử cũng đã có thay đổi.
Tiết Bồng lấy mẩu giấy thử ra từ trong nước, chỉ nói hai chữ: “Dương tính.”
Trên giấy thử chỉ có một vạch.
Tiết Bồng nói: “Loại giấy thử dạng vàng keo này có tính chính xác rất cao, nếu sợ sai sót có thể về phòng thí nghiệm kiểm tra lại lần nữa.”
Lục Nghiễm gật đầu: “Tìm những cuốn khác thử, tôi tin là nhất định vẫn còn.”
Một khi đã xác định được trong sách có giấu tinh thể ma tuý thì chuyện kế tiếp khá là đơn giản.
Chỉ cần thu thập dấu vân tay trên những quyển sách này rồi đối chiếu với những người khác trong trại giam, xem xem ngoài Triệu Phong và Trần Lăng thì còn những ai từng tiếp xúc với số sách này, những người này rất có khả năng đã bỏ Quaalude vào rồi đưa cho người của Triệu Phong.
Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn nhanh chóng bắt đầu lật tìm những cuốn sách khác, Hứa Trăn cũng đang phụ giúp một tay.
Lục Nghiễm đứng dậy, đi đến trước giường của Trần Lăng một lần nữa.
Anh đứng yên cụp mắt trước giường, nhìn những dấu vết còn sót lại trên đệm, có vết máu, cũng có vật nôn và bài tiết đã khô lại, tất cả đều là những thứ cuối cùng mà Trần Lăng để lại trong căn phòng này.
Lúc này Quý Đông Duẫn mới đến cạnh Lục Nghiễm mà hỏi: “Còn đang suy nghĩ động cơ Triệu Phong xúi giục Trần Lăng tự sát à?”
Lục Nghiễm khựng lại, quay đầu nhìn Quý Đông Duẫn: “Đúng vậy, tuy là bây giờ đã không còn quan trọng nữa.”
Quý Đông Duẫn cong cong đôi mắt: “Tôi thì lại có phát hiện đấy.”
Lục Nghiễm sững lại: “Phát hiện thế nào vậy?”
Quý Đông Duẫn ngồi bên giường, sau đó nằm lên giường nói: “Một bên giường đụng phải vách tường, phạm nhân chỉ có thể xuống giường ở bên còn lại. Vì Trần Lăng có triệu chứng nôn nửa, cơ thể lại suy nhược nên nếu muốn nôn, sẽ có lúc hoàn toàn không kịp đến nhà vệ sinh mà sẽ nôn ra giường, ra đất giống như hôm xảy ra vụ án đấy.”
Quý Đông Duẫn vừa nói vừa nghiêng người, chìa đầu ra bên giường.
“Người mắc bệnh dạ dày thường thì cả hơi thở cũng có mùi, bệnh nhân loét dạ dày sẽ bị hôi miệng.”
“Lần trước tới thu thập chứng cứ, trong phòng này đã có một mùi tanh hôi, có mở cửa sổ cũng ngửi thấy được.”
“Ồ, mũi tôi từng bị thương, còn bị viêm mũi nữa, thường sẽ không có cảm giác gì, trừ khi nào là mùi hăng như thi thể thối rữa nặng.”
Lục Nghiễm cười: “Thì ra là vậy, hèn gì tôi nghe người ta nói cứ hễ là thi thể thối rữa nặng thì phần trăm cao là để anh đi.”
Quý Đông Duẫn cũng cười theo: “Tuy tôi không ngửi thấy nhưng Triệu Phong ngửi được mà. Triệu Phong nằm kế giường Trần Lăng, tất nhiên là lúc Trần Lăng nôn thì dù là về mùi vị hay về thị giác, Triệu Phong đều là người sốc nhất. Có nhiều trường hợp dù là cha mẹ bệnh nặng thì có khi con cái còn thấy phiền, huống hồ gì là bạn cùng phòng.”
Nghe đến đây, Lục Nghiễm cau mày, quay người nhìn đồ vật cá nhân của Triệu Phong lần nữa, tuy Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn đã lật tung nãy giờ, trông có hơi lộn xộn nhưng lại không khó nhận thấy Triệu Phong là một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ trong việc sắp xếp bày trí, hơn nữa còn cực kỳ quan trọng việc sạch sẽ ngăn nắp.
Thật ra thì không chỉ mỗi Triệu Phong mà với những phạm nhân thụ án lâu năm mà nói, dù là người có cẩu thả tới mấy cũng sẽ được rèn giũa, ngủ nghỉ theo giờ giấc, ăn uống khỏe mạnh, chăn gối trên giường phải xếp vuông vức như trong quân đội, đồ dùng cá nhân càng không thể vứt lung tung.
Lục Nghiễm vừa nhớ lại vừa nói: “Sách luật pháp và triết học mà Triệu Phong đọc luôn sẽ có kẹp dấu trang sách ở bên trên, không bao giờ gấp góc sách, có ghi chép cũng sẽ dùng bút chì, hơn nữa ngoài bìa không có dấu bị chèn đè rõ rệt, bên ngoài còn được bao bìa, bảo quản tổng thể rất sạch sẽ, xem ra cô ta không hề thích cho người khác mượn sách của mình.”
Sách là thứ dễ dính bẩn nhất, đặc biệt là sách mượn tới mượn lui, có người còn thích đọc sách trong toilet, trên sách cũng sẽ bị dính rất nhiều vi khuẩn, dù ngoài mặt không nhìn thấy nhưng người có tâm lý ám ảnh sạch sẽ cũng sẽ rất ghê tởm.
Lục Nghiễm: “Vậy thì khi Triệu Phong năm lần bảy lượt nhìn thấy Trần Lăng nôn ói, ngửi thấy mùi hôi tanh kia, chắc chắn cô ta sẽ thầm thấy phiền phức chết được.”
Nhìn hồ sơ của Triệu Phong thì cũng không khó nhận thấy được cô ta có chút nhân cách diễn xuất, trước mặt người khác sẽ thể hiện mặt hoàn hảo của mình nhưng thường thì càng là người như thế này, trong tâm lại càng trái ngược rõ rệt.
Có nhiều người tính tình nóng vội, dễ dàng nổi giận, trông tâm thái có hơi thiếu ổn định nhưng người như thế này luôn đến nhanh đi cũng nhanh, xả giận xong xuôi là ổn ngay.
Đáng sợ nhất là kiểu người như Triệu Phong, thường ngày luôn đè nén cảm xúc tiêu cực, tích lại càng lúc càng nhiều, trông có vẻ hoà nhã với tất cả mọi người nhưng một khi đã ác lên thì chém nhát nào cũng chí mạng.
Nếu không thì đâu ai nó chó sủa là chó không cắn.
Quý Đông Duẫn đứng dậy: “Bây giờ đã tìm được chứng cứ phạm tội của Triệu Phong, cô ta có thể thoát được tội xúi giục tự sát nhưng không thoát khỏi trách nhiệm pháp luật về tội buôn bán ma tuý.”
Lục Nghiễm ngước mắt, khẽ cười: “Trước khi được điều tới đây là tôi đã nghe không ít lời khen về pháp y Quý, lần này hợp tác cũng chứng minh là danh bất hư truyền. Dù thế nào thì tôi vẫn phải cảm ơn anh một tiếng.”
Quý Đông Duẫn hơi ngạc nhiên: “Đội phó Lục quá lời rồi, đều nhờ anh chỉ đạo tốt cả, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội hợp tác, tôi tin nhất định sẽ phối hợp càng lúc càng tốt.”
Lục Nghiễm: “Chắc chắn là vậy.”
Cùng lúc đó, Mạnh Nghiêu Viên đang bận bịu thu thập một đống chứng cứ, cũng nhính được chút thời gian rảnh rỗi giữa trăm công nghìn việc, nhỏ giọng lầm bầm: “Hầy, tự dưng lại tâng bốc nhau lên thế!”
Hứa Trăn ho khẽ, không dám tiếp lời.
Tiết Bồng thì lại liếc xéo ra phía hai người đàn ông đang ca ngợi nhau không ngớt lời cách sau mấy bước rồi lại quay đầu, nhàn nhạt nói: “Đâu có gì có ích bằng nịnh hót đâu.”
Mạnh Nghiêu Viên: “Phụt!”
Lục Nghiễm: “…”
Quý Đông Duẫn: “…”