Mạnh Nghiêu Viễn nghiêng người xoay hông rồi đi tới ngồi bên mép bàn làm việc của Tiết Bồng nói: “Nói nghe nè đồng chí Tiết Bồng, hai đứa mình cần phải nói chuyện với nhau.”
Tiết Bồng còn không thèm ngước mắt, vẫn chăm chú nhìn màn hình máy tính, tay gõ bàn phím.
Mạnh Nghiêu Viễn hít hà rồi nói: “Lúc này bà hơi lạnh nhạt với tôi ấy nha, trong lòng tôi lúc nào cũng coi bà như chiến hữu, đồng nghiệp tốt nhất của mình, cứ hễ có biến to biến nhỏ gì là tôi cũng chia sẻ với bà không chút chần chừ, còn bà kìa, biết rõ mồn một mà giả mù sa mưa, cứ thế coi tôi như người ngoài.”
Tiết Bồng liếc xéo gã rồi lại nhìn màn hình, lẩm bẩm: “Ông không phải người ngoài chứ là gì.”
Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Tất nhiên là người phe ta rồi!”
Trong lúc nói, ra cúi người, giọng nói cũng thấp hơn, người cũng nhích tới gần Tiết Bồng: “Bà nói tôi nghe chút xíu về đội phó Lục đi. Có gì tôi còn dễ nói chuyện với đám Trương Xuân Dương, mất công mấy người đó cứ nghi ngờ tình bạn của mình, còn nói tôi là…”
Người ngoài nhìn cảnh tượng này khó tránh hiểu lầm.
Trùng hợp là có hai người ngoài đang đứng ở trước của khoa kiểm nghiệm dấu vết, một người là Trưởng khoa Hứa của phòng thí nghiệm lý hoá, người còn lại là một cô gái lạ mặt đang mặc đồng phục, mặt cứng đơ như khúc gỗ.
“E hèm!” Trưởng khoa Hứa hắng giọng, làm Tiết Bồng với Mạnh Nghiêu Viễn giật thót.
Mạnh Nghiêu Viễn còn chưa ngồi vững, suýt ngã vào người Tiết Bồng, mây là Tiết Bồng tránh kịp, Mạnh Nghiêu Viễn vội vã vịn lưng ghế của Tiết Bồng, đến lúc định thần lại quay đầu nhìn thì chết đứng ngay lập tức.
Tiết Bồng đã đứng dậy, khẽ mỉm cười: “Trưởng khoa Hứa.”
Ánh mắt của cô cũng vô thức nhìn sang cô gái đứng cạnh Trưởng khoa Hứa, cô nàng cũng đang nhìn Tiết Bồng.
Hai người nhìn nhau, Tiết Bồng lập tức biết được người tới là ai, cô gái cứ xụ mặt trông có vẻ không được vui này khả năng cao chính là chuyên viên kỹ thuật mới của phòng thí nghiệm lý hoá.
Trưởng khoa Hứa mỉm cười rồi cũng chính thức giới thiệu: “Phòng khoa chúng tôi có chuyên viên kỹ thuật mới đến, đưa đến cho mọi người làm quen, mai mốt sẽ phải hợp tác dài dài đấy. Đây là Diêu Tố Vấn, năm nay hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ Đại học Cảnh sát, chuyên khoa đại học là Hoá học.”
Tiết Bồng gật đầu: “Chào bạn.”
Diêu Tố Vấn cũng gật đầu nhưng không lên tiếng.
Cho đến lúc Trưởng khoa Hứa nói: “Được rồi, vậy chúng tôi đi trước đây, mọi người nói chuyện tiếp đi nhé.”
Hai người nhanh chóng rời khỏi khoa kiểm nghiệm dấu vết, lúc này Tiết Bồng mới quay người nhìn sang Mạnh Nghiêu Viễn đã đứng cứng đơ tại chỗ như cái cột gỗ, cô ngồi xuống nói: “Tỉnh giùm cái đi, coi cái liêm sỉ của ông kìa.”
Mạnh Nghiêu Viễn ngẩn người, hơi hoang mang hỏi: “Ban nãy ông ấy bảo là cái cô mới đến kia tên gì vậy?”
Tiết Bồng lại nhìn màn hình: “Diêu Tố Vấn. Nếu mà tôi đoán không lầm thì là lấy từ quyển “Hoàng Đế nội kinh phần Tố Vấn”, chắc là ở nhà có người học y. Tên kêu phết.”
“Ồ.” Mạnh Nghiêu Viễn chỉ đáp thế, không nói gì thêm, nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi về chỗ của mình.
Mạnh Nghiêu Viễn yên lặng khác thường, lại còn cứ im lặng như vậy cho đến tận trưa, điều này quả thật quái lạ, chỉ là Tiết Bồng cứ lo bận việc mãi, không có thời gian hỏi han gì.
Đến trưa, Tiết Bồng đi uống ngụm nước rồi xem thời gian, thấy sắp đến giờ hẹn với Trương Vân Hoa và Thường Trí Bác, bèn cầm điện thoại đứng dậy.
Mạnh Nghiêu Viễn thấy Tiết Bồng đứng lên bèn vội vàng đi tới: “Trưa nay ăn gì? Đi nhà ăn hay đặt giao tới, hay bà muốn đi ăn quán nhỏ thị sát dân tình?”
Tiết Bồng nói: “Tôi hẹn mẹ tôi đi ăn chung rồi, ông tự ăn đi.”
Vừa nói xong, Tiết Bồng bèn đi ngay, hoàn toàn không nghe thấy tiếng lầm bầm của Mạnh Nghiêu Viễn.
Mạnh Nghiêu Viễn vô cùng buồn chán, lại không muốn đến nhà ăn sớm quá, sợ phải chen chúc với thiên hạ bèn ngồi bên bàn làm việc gửi tin nhắn, đúng lúc nhìn thấy Lý Hiểu Mộng nói một câu trong nhóm: “Này, tôi nghe phòng ban khác nói là hồi sáng có người nhìn thấy Tiết Bồng với đội phó Lục tới cùng nhau đó, đội phó Lục còn ngồi xe Tiết Bồng nữa!”
Trương Xuân Dương không biết nhảy từ đâu ra theo: “Trời đất mẹ ơi, thiệt không vậy, có ảnh không?”
Lý Hiểu Mộng: “Ảnh thì không có. Ê có khi nào tôi hôm qua hai người họ…”
Trương Xuân Dương lập tức gắn thẻ Mạnh Nghiêu Viễn: “Nói nghe nè Mạnh Tử, rốt cuộc là ông có nghe ngóng được gì không vậy?”
Cái gì vậy trời, sáng nay hai người họ tới chung với nhau hả?
Mạnh Nghiêu Viễn giãy nảy: “Hồi sáng có hỏi được đâu, để chiều nay tôi hỏi tiếp, tôi không tin là không hỏi cho ra lẽ được!”
Trương Xuân Dương: “Này, hiệu suất làm việc vậy là không được đâu nha, còn nói mình với tình nghĩa của mình với Tiết Bồng như keo sơn nữa chứ, coi đó, thời khắc quan trọng mới thấy…”
Lý Hiểu Mộng: “Bởi vậy.”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Mẹ bà, coi thường tôi chứ gì, mấy người chờ đó cho tôi!”Tiết Bồng đi bộ tới quán ăn gần Cục thành phố, nói số phòng rồi nhanh chóng được nhân viên phục vụ đưa vào hành lang.
Cửa phòng vip được mở ra, Trương Vân Hoa và Thường Trí Bác đã tới trước.
Tiết Bồng vừa vào đã mỉm cười: “Mẹ, chú Thường.”
Thường Trí Bác lập tức đứng dậy, hỏi han Tiết Bồng: “Nào, Bồng, ngồi đây này con.”
Tiết Bồng ngồi xuống rồi, Thường Trí Bác mở thực đơn ra hỏi: “Con xem xem thích ăn món nào?”
Tiết Bồng: “Con ăn gì cũng được ạ.”
Ba người trò chuyện một chốc, thức ăn cũng bắt đầu được dọn lên.
Cả nhà ăn bữa cơm trong vòng hơn nửa tiếng đồng hồ, Tiết Bồng không kiệm lời như thường ngày, thức ăn thì chẳng nuốt được bao nhiêu.
Trong lòng Tiết Bồng vẫn cứ nghĩ đến chai nước của Trần Lăng, trùng hợp là Trương Vân Hoa và Thường Trí Bác đều là chuyên gia về khía cạnh này, không dễ gì mới có dịp xin ý kiến cho câu hỏi cứ thắc mắc mãi.
Thường Trí Bác rất kiên nhẫn, giải thích hết sức tường tận rồi hỏi Tiết Bồng: “Sao tự dưng con lại có hứng thú với vấn đề này thế?”
Tiết Bồng nói: “Cũng tình cờ thôi ạ, bắt đầu từ mấy năm nay. Ban đầu nghĩ là không cần cho công việc, trong cuộc sống cũng không cần đến nhưng bây giờ không chỉ tự con thấy hứng thú mà cũng hơi có dính dáng tí tới công việc, chắc con phải dành ra chút thời gian sang bên phòng thí nghiệm lý hoá giúp một tay, con muốn hiểu thêm một ít.”
Thường Trí Bác khựng lại: “Vậy sau này lại càng bận hơn nữa rồi.”
“Cũng không tới nỗi ạ, nhân lúc còn trẻ chịu khó học nhiều chút.”
…Vui lòng chỉ đọc truyện ở forum.kites.vn và shiningjustforme.wordpress.com…
Ở phía bên kia, Lục Nghiễm tới phòng vip của quán ăn trước.
Không lâu sau, Diêu Tố Vấn cũng tới.
Lục Nghiễm lịch sự đứng dậy, khẽ gật đầu với cô gái trẻ đứng ở cửa.
Diêu Tố Vấn nhìn đáp trả rồi đi vào trong phòng.
Diêu Tố Vấn ngồi xuống nói: “Xin lỗi, tôi tới trễ.”
Lục Nghiễm đáp: “Vừa đúng giờ thôi.”
Sau đó là ba giây trao đổi ánh nhìn.
Hai người lại lên tiếng cùng lúc.
“Tôi…”
“Cô…”
Cả hai khựng lại rồi cùng bật cười.
Lục Nghiễm: “Cô nói trước đi.”
Diêu Tố Vấn: “Tôi bị người nhà ép tới đây, tôi không định xem mắt đâu. Cổ hủ quá.”
Lục Nghiễm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngoài mặt vẫn bình thản: “Tuy là tôi không bị ép tới nhưng cũng hơi không tình nguyện.”
Diêu Tố Vấn tiếp: “Thật ra tôi có người mình thích rồi.”
Lục Nghiễm sững người, hơi khó mà lường được, mới gặp chưa được ba phút mà Diêu Tố Vấn đã thành khẩn khai báo rồi. Nhưng nghĩ lại thì thế này cũng tốt, đỡ phải làm mất thời gian của nhau.
Lục Nghiễm: “Vậy ăn xong rồi mạnh ai nấy về Cục nhé.”
Diêu Tố Vấn: “Được, tôi đồng ý.”
Thoáng sau đó, Diêu Tố Vấn lại hỏi: “Tới lúc người nhà hỏi anh biết nói thế nào chứ?”
Lục Nghiễm ngẫm nghĩ: “Cứ nói là bắt đầu từ đồng nghiệp trước, những chuyện khác về sau hẵng tính.”
Diêu Tố Vấn: “Ừm, kế hoãn binh như thế cũng khá ổn.”
…Vui lòng chỉ đọc truyện ở forum.kites.vn và shiningjustforme.wordpress.com…
Phía đằng này, Tiết Bồng lại hỏi thêm mấy câu, Trương Vân Hoa và Thường Trí Bác vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện khác.
Đến tận khi ăn xong, Trương Vân Hoa gọi phục vụ tới thanh toán rồi quay sang Tiết Bồng: “Mẹ thấy cũng đã trễ rồi, con về Cục thành phố mau đi, mẹ với chú cũng đi đây.”
Tiết Bồng lên tiếng dạ rồi đứng dậy đi vào toilet trước.
Đến khi nhân viên phục vụ thanh toán xong rời đi, căn phòng cũng yên ắng đi.
Một hồi sau, Trương Vân Hoa cầm túi lên nói: “Hay là em xem dịp nào nói riêng với cái Bồng nhé. Nhưng mà nói cho cùng thì Bồng cũng sẽ không để tâm mấy chuyện này đâu, trước giờ nó không quan trọng mấy chuyện này.”
Thường Trí Bác thở dài nói: “Nghe mấy câu ban nãy cái Bồng hỏi, tôi cứ thấy không biết có phải khoa kiểm nghiệm dấu vết của con bé không biết trọng dụng nhân tài rồi hay không, phong thái thật sự cứ như ông Tiết hồi xưa vậy.”
Trương Vân Hoa khựng lại: “Đều bị ảnh hưởng bởi cái Dịch cả. Mấy năm đầu mới xảy ra chuyện, cái Bồng cứ lẩm bẩm trong miệng mãi, nó thấy chuyện không đơn giản tới vậy, còn bảo là Phương Tử Oánh không có lý do phải giết cái Dịch, nói chuyện này chắc chắn có vấn đề… Tuy là mấy năm sau đó dần dần nó cũng không nhắc nữa nhưng em cứ thấy ngoài miệng nó không nói chứ trong lòng cứ không buông xuống được. Tính tình của Bồng y như ông Tiết hồi còn trẻ vậy, đã chắc mẩm rồi là gặp phải vấn đề cứ phải có được đáp án cho bằng được.”
Tiết Bồng bước ra từ toilet nữa, đang đứng trước bồn rửa mặt để rửa tay.
Rất nhanh sau đó, một người khác bước vào từ ngoài nhà vệ sinh.
Hai người nhìn nhau qua tấm gương rồi lại đều ngẩn người.
Người bước vào chính là Diêu Tố Vấn.
Tiết Bồng nhoẻn miệng khẽ gật đầu, có thể coi là một lời chào hỏi.
Diêu Tố Vấn cũng gật đáp trả, không ai lên tiếng.
Diêu Tố Vấn vào toilet rồi, Tiết Bồng cũng đi ra ngoài, chưa được mấy bước đã tới hành lang, đúng lúc phòng vip trước mặt có một người đàn ông nói vọng ra: “Phục vụ, thanh toán.”
Nhân viên phục vụ ở cửa lập tức lên tiếng trả lời.
Tiết Bồng đứng lại, ngạc nhiên nhìn về phía Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm cảm nhận được có ánh nhìn, vô thức quay đầu về phía này rồi cũng ngẩn người.
Tiết Bồng lên tiếng hỏi trước: “Tới ăn cơm à?”
Lục Nghiễm gật đầu nhưng hơi mất tự nhiên: “Em cũng vậy à?”
Tiết Bồng: “Ừm, hẹn với mẹ. Vậy tôi về phòng trước đây.”
Lục Nghiễm: “Ừm.”
Thế nhưng Tiết Bồng vừa bước qua Lục Nghiễm chưa được mấy bước đã nhanh chóng nghe được một giọng nói sau lưng: “Vậy tôi về Cục thành phố trước đây, chuyện của chúng ta tôi sẽ về nói với người nhà.”
Tiết Bồng vừa đi qua đúng ngay ngã rẽ, nhìn lại đằng sau thì thấy Lục Nghiễm và Diêu Tố Vấn đang đứng cạnh nhau.
Lục Nghiễm cao hơn Diêu Tố Vấn cả khúc, nghe thấy Diêu Tố Vấn nói vậy bèn nở nụ cười, gật đầu trả lời mấy câu.
Diêu Tố Vấn cũng cười.
Bầu không khí bỗng chốc hết sức hoà hợp.
Tiết Bồng đứng ở góc, nhìn cảnh tượng này nhướng mày.
Đến lúc Diêu Tố Vân đi khỏi từ bên kia hành lang, Tiết Bồng vẫn đứng nguyên tại chỗ cho đến khi Lục Nghiễm phát hiện ra cô.
Tiết Bồng nhìn anh nở nụ cười, tuy nhạt nhưng rất có hàm ý.
Lục Nghiễm quay bước đi nhanh tới.
Tiết Bồng lại là người lên tiếng trước: “Tôi biết cô ấy, chuyên viên kỹ thuật mới của phòng thí nghiệm lý hoá, tên Diêu Tố Vấn, tốt nghiệp thạc sĩ Đại học Cảnh sát, đại học chuyên ngành Hoá học, gia cảnh khá đấy.”
Nói thế ý là cô hiểu cả rồi.
Lục Nghiễm thoáng chút ngượng ngùng nói: “Anh biết, ở nhà sắp xếp cả, thật ra anh cũng không có ý gì.”
Tiết Bồng: “Đẹp vậy mà cũng không có ý gì à?”
Lục Nghiễm: “Anh…”
Chỉ là Lục Nghiễm vừa lên tiếng thì có tiếng cãi cọ từ cách đó không xa, âm thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần.
Tiếp theo đó, họ nhìn thấy một ông bác trông khoảng sáu mươi mấy tuổi tóm chặt lấy một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, hai người vừa giằng co vừa cãi vã tới tận đây.
Nhân viên phục vụ đứng vây xung quanh muốn tách hai người ra.
Tự dưng lại nghe thấy ông bác thở lấy hơi lên, khàn giọng nói: “Đi, Cục Cảnh sát ở đằng trước đấy, tao đi nói lý với mày!”
Người đàn ông trung niên cũng thốt lên: “Ông đừng có mà cậy mình lớn tuổi, tôi nói cho ông biết, tôi chẳng sợ ông đâu, ông già rồi mà sao còn không nên nết vậy!”
Trông sắc mặt ông bác rất tệ, trán ướt mồ hôi, tuy đang đưa tay nắm lấy áo người đàn ông trung niên nhưng vẫn cứ đang run rẩy, hoàn toàn không có sức.
Người đàn ông trung niên dễ dàng vụt khỏi tay ông bác nhưng lại không dám dùng sức quá mạnh, sợ ông bác ăn vạ tại chỗ bảo là gã đẩy mình.
Nhân viên phục vụ cũng vừa khuyên vừa đỡ ông bác, giúp ông ta dịu bớt.
Người vây quanh mỗi lúc một đông.
Được một lúc, người đàn ông trung niên vẫn còn hơi tức tối, nói để đỡ mất mặt: “Ông tự coi đi, già vậy rồi mà còn nóng tính thế, chuyện có đáng gì không, cái này là tự ăn thua đủ với mình mà…”
Lục Nghiễm cao kều, sớm đã nhìn thấy hết tình hình từ trong đám người, cũng nhận thấy ông bác đang không ổn.
Lục Nghiễm đi đến trước nói với nhân viên phục vụ: “Đừng có vây xung quanh nữa, để thoáng khí cho bác đi.”
Nhân viên phục vụ tách ra một chút, ai ngờ lúc này ông bác lại thở càng lúc càng mạnh, cứ như không lấy hơi nổi vậy, tay chân cũng bắt đầu run rẩy càng lúc càng dữ dội.
Lục Nghiễm đang đi tới vừa định đỡ lấy vai ông bác, ai ngờ mới vừa đụng tay vào, ông bác đã ngã gục về phía anh.
Lục Nghiễm nhanh tay vội vàng đỡ lấy, cúi đầu nhìn xuống thì thấy ông bác đã co giật trong tay mình, miệng há mở, cũng không biết là đang thở hay đang ho.
Người đàn ông trung niên lập tức thốt lên: “Đấy đấy nhìn xem, ăn vạ ra đấy rồi đấy!”
Lục Nghiễm không để ý tới gã, vội vã để ông bác nằm thẳng, mở nút trên cổ áo ra cho ông ta.
Tiết Bồng cũng đi theo tới, lấy tay gạt những người đang chen chúc hóng hớt ở phía trước ra: “Làm ơn nhường đường với!”
Ông bác nằm dưới đất run rẩy một lúc rồi bắt đầu không khống chế được bài tiết, cơ thể dần bất động.
Tiết Bồng vội vã lấy điện thoại gọi cấp cứu.
Sắc mặt Lục Nghiễm nghiêm trọng, lập tức hồi sức tim phổi cho ông ta.
Vài phút sau, xe cấp cứu tới, ông bác được đưa lên xe, cần có người theo cùng.
Lục Nghiễm đã lấy ra được một mảnh giấy từ trong túi ông bác, phía trên có viết: “Tôi tên là Cao Thế Dương, đây là địa chỉ liên lạc và số điện thoại của người nhà tôi.”
Lục Nghiễm đưa mảnh giấy cho Tiết Bồng, chưa nói tiếng nào đã theo lên xe.
Tiết Bồng nhìn theo xe cấp cứu đi xa, còn nghe thấy tiếng càm ràm của người đàn ông trung niên phía sau: “Chuyện này không liên quan tới tôi đâu đấy…”
Tiết Bồng gọi điện đến số trên mảnh giấy, nhanh chóng nghe thấy giọng một người phụ nữ: “Alô?”
Tiết Bồng nói: “Chào chị, tôi tìm thấy mảnh giấy này trên người một bác tên Cao Thế Dương, cho hỏi chị là người nhà của bác ạ?”
Người phụ nữ sửng sốt, vội vàng nói: “Chắc là bố chồng của tôi rồi, ông ấy làm sao thế?”
“Ban nãy ông ấy tự dưng ngã ra đất, đã được đưa đến bệnh viện rồi. Một đồng nghiệp của tôi đang đi theo trên xe cấp cứu, để tôi đưa số điện thoại anh ấy cho chị, chị đến nơi thì liên lạc với anh ấy.”
Người phụ nữ: “Vâng, vâng… cảm ơn cô, tôi đi ngay bây giờ…”
Tiết Bồng về lại Cục thành phố, việc đầu tiên định làm là đến Chi đội Hình sự xin phép giúp Lục Nghiễm, ai ngờ còn chưa đi đến tòa hình sự đã nhận được điện thoại của Mạnh Nghiêu Viễn.
Mạnh Nghiêu Viễn nói ngay: “Bà đâu rồi? Về lẹ đi, có nhiệm vụ!”
Tiết Bồng khựng lại, sắp đến cửa chi đội tới nơi rồi, lại quay đầu đi về phòng thực nghiệm: “Về ngay, đang ở Cục thành phố rồi.”
Chưa tới mười phút, khoa kiểm nghiệm dấu vết và khoa pháp y đều xuất phát cùng một lúc.
Trưa nay Mạnh Nghiêu Viễn ở phòng làm việc một mình, người nhận được điện thoại từ chi đội cũng chính là y, y hiểu nhiệm vụ tường tận nhất, vừa lên xe đã nhanh chóng truyền đạt lại: “Đại đội khu phía Đông phát hiện thấy án mạng, cần chúng ta giúp cung cấp kỹ thuật.”
Cục thành phố gần khu phía Đông nhất, đại đội khu phía Đông cũng đã có chuyên viên kỹ thuật riêng nhưng không đủ người, kinh nghiệm cũng thiếu, vả lại vừa phái hai chuyên viên kỹ thuật đi chấp hành nhiệm vụ thì lập tức có điện thoại báo án nói rằng phát hiện án mạng.
Lúc cảnh sát hình sự phân cực phía Đông đến thì chỉ nhìn thấy một thi thể người già trong nhà, rõ là đã ngã xuống tử vong nhiều giờ, cơ thể đã bắt đầu thối rữa, còn tỏa ra mùi tử thi.
Đại đội khu phía Đông không dám để chuyên viên kỹ thuật không đủ kinh nghiệm trực tiếp tới hiện trường, lập tức báo lên Chi đội nhờ chi viện.
Trương Xuân Dương của Chi đội nhận được điện thoại, lập tức thông báo với Lục Nghiễm, khi đó Lục Nghiễm đang ở trên xe cấp cứu, về không kịp đành giao lại cho Trương Xuân Dương, bảo y báo cho kỹ thuật với pháp y tới hiện trường hỗ trợ kỹ thuật trước.
Tiết Bồng nghe tới đây thì không nói gì, chỉ cầm điện thoại, chụp lấy mảnh giấy lấy được từ trên người ông bác gửi cho Lục Nghiễm rồi nói: “Đã liên lạc với con dâu của ông bác rồi, chị ấy đang trên đường đến bệnh viện. Ông bác sao rồi?”
Lục Nghiễm trả lời: “Không còn mạch đập hơi thở gì nữa, đang cấp cứu.”