Đến lúc ấy, Tiết Bồng bỗng nghĩ tới một câu nói.
Đó là câu nói trong một quyển sách của Sigmund Freud, cô nhìn thấy được lúc mười sáu tuổi đến văn phòng tư vấn tâm lý của Cố Dao: “Cảm xúc chưa được bộc lộ sẽ mãi mãi không biến mất, chúng chỉ bị chôn sống, rồi sẽ có một ngày lại bộc phát với cách thức càng méo mó hơn.”
Câu nói này không chỉ nói về cô mà cũng đã nói đúng về từng người.
Lần trước Tiết Bồng và Cố Dao cùng bị bắt cóc, lúc trong bệnh viện, Cố Dao có khuyên cô đừng đè nén cảm xúc tiêu cực, đừng làm lơ như không thấy, cũng đừng đặt ra quy tắc cho chúng, cảm xúc sẽ luôn lưu động như nước, cần phải được khai thông.
Hôm nay nhìn thấy vụ án của Mao Tử Linh và Hoắc Ung, cô lại càng khắc sâu lý lẽ này.
Rất nhiều hung thủ trước khi phạm tội đều rất nhã nhặn lễ độ hoặc là không có gì đặc biệt, không dễ gây chú ý trong đám đông, vì thế sau khi họ làm ra chuyện kinh thiên động địa, người khác mới càng chấn động.
Ở bên kia, trong phòng thẩm vấn của Chi đội Hình sự, Quý Đông Duẫn cũng đang cho lời khai lần hai.
Lần này, Quý Đông Duẫn cung cấp nhiều tin tức tường tận hơn, bao gồm một số thói quen sinh hoạt và những tính cách khá là sắc bén của Mao Tử Linh.
Mao Tử Linh rõ là một người hiếu thắng, thành tích của cô ta ở trường y rất tốt, cũng rất chịu khó, IQ cũng cao, so với những bạn cũng khoá khác, xuất thân của cô khá thấp, chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không có cha mẹ hỗ trợ, không có môi trường học tập tốt, càng không có nhiều cơ hội rèn luyện, cô ta phải dựa vào chính bản thân mình.
Lúc nói đến đây, Lục Nghiễm cũng có thể thấy được chút ngưỡng mộ và nể phục trong lời nói của Quý Đông Duẫn.
Theo lời Quý Đông Duẫn, Mao Tử Linh luôn ép mình phải tiến về phía trước, bối cảnh xuất thân mang lại áp lực rất lớn cho cô ta, thế nhưng cô ta lại không biết, sự tồn tại của cô ta cũng là một thứ áp lực rất lớn cho những người xung quanh.
Nếu Mao Tử Linh không gặp chuyện, tương lai sau này của cô ta ở bệnh viện sẽ rất rộng mở.
Chỉ là Quý Đông Duẫn còn nhắc tới một thứ hết sức quan trọng, Mao Tử Linh sống rất thực dụng, lòng tự tôn cũng rất mãnh liệt.
Những đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện không giống với trẻ con bên ngoài, chúng già dặn sớm, sớm hiểu được quy tắc mạnh thắng yếu thua, giống như Trần Lăng và Mao Tử Linh vậy.
Trần Lăng tự biến mình thành kẻ mạnh, thành cây đại thụ để có thể đứng vững.
Mao Tử Linh thì lại nỗ lực phấn đấu, ôm gốc đại thụ để có cuộc sống tốt hơn.
Quý Đông Duẫn nói: “Thật ra trước kia tôi thấy rất kỳ lạ. Tử Linh trước và sau lưng người khác là hai dáng vẻ khác nhau, trước mặt người khác, cô ấy khá là ổn, rất hoà hợp với đám đông, cũng vui vẻ giúp đỡ người khác, thế nhưng sau lưng người khác, cô ấy lại rất lạnh lùng, cực kỳ coi thường kẻ yếu. Cô ấy còn từng nói, nếu lạm dụng lòng cảm thông để giúp đỡ những kẻ yếu kia, chỉ khiến mình mệt thêm, tự thiện toàn là chuyện của người không lo cái ăn cái mặc đi làm lấy, cô ấy thì tới thân mình còn lo chưa xong, điều duy nhất phải quan tâm chính là sinh tồn.”
Quý Đông Duẫn còn nhớ, đó là một lần sau khi họ đậu vào trường y, gã giúp Mao Tử Linh dọn đồ đến ký túc xá, hôm đó, tâm trạng của Mao Tử Linh rất tốt, lôi Quý Đông Duẫn đi ăn hàng ở gần trường học.
Mao Tử Linh còn gọi cả rượu, uống thêm vài ly.
Đô của cô ta khi đó rất thấp, rượu cũng là thứ xa xỉ đối với cô ta, thường ngày gần như là không đụng đến.
Sau khi uống say, Mao Tử Linh tựa vào người gã, liên tục nói về chuyện ở cô nhi viện.
Thoạt đầu, Quý Đông Duẫn không để tâm lắng nghe mấy, nghĩ là toàn là lời nói lúc say, cho đến sau đó Mao Tử Linh nói với gã, thật ra cô ta rất ghét con người của Trần Lăng, có lúc thậm chí còn cảm thấy Trần Lăng rất khó ưa, rất ghét cái cách cô ta khống chế người khác, cái gì cũng nắm chắc trong tay mình, thật sự quá coi mình là đúng.
Mao Tử Linh còn nói, thật ra cô ta biết bí mật của Trần Lăng, biết được Trần Lăng có thù với người khác, sau này chắc chắn sẽ báo thù, thế nhưng Trần Lăng chỉ có một mình, cô ta không làm được nhiều việc tới vậy, vì thế cần phải có đồng bọn.
Nói đến đây, Quý Đông Duẫn ngước mắt, nhìn vào mắt Lục Nghiễm: “Lúc đó tôi có hỏi Tử Linh, Trần Lăng có từng nhờ cô ấy làm đồng bọn không. Cô ấy nói có, nhưng cô ấy đã từ chối. Cô ấy còn nói lúc đó Trần Lăng rất thất vọng, thế nhưng cô ấy lại thấy Trần Lăng đã quá ích kỷ. Thật ra tôi cũng hiểu lựa chọn của Tử Linh, cô ấy ra sức học hành, thi đậu trường y, không thể nào đem tương lai của mình ra cho người khác lợi dụng. Nhưng mà đến hôm sau, Tử Linh tỉnh rượu, tôi lại hỏi cô ấy chuyện này, cô ấy lại cứ nói mình không biết gì cả, còn nói là uống say quá nên nói lung tung.”
Quý Đông Duẫn thấy Mao Tử Linh không chịu thừa nhận, cũng không muốn nhắc tới Trần Lăng, bèn không hỏi nữa.
Thế nhưng từ sau đó, Quý Đông Duẫn để ý thấy Mao Tử Linh không còn nhắc đến Trần Lăng một lần nào nữa, đến cả lúc về cô nhi viện cũng không hề nói về người này một câu.
Nếu là trước đây, Mao Tử Linh sẽ không nói “không” với Trần Lăng.
Thế nhưng hiện tại cô ta không những đã nói ra, mà còn chủ động cắt đứt tới lui, vì cô ta đã nói “không” cũng chắc chắn được đường Trần Lăng đi là con đường không có lối về, cô ta sẽ không bước lên con thuyền đó.
Sau khi vào trường y, cái thứ trong tính cách Mao Tử Linh bắt đầu lớn dần, tính chất trước kia bị đè nén bởi cuộc sống cũng dần trồi lên.
Thành tích của Mao Tử Linh luôn ở tốp đầu, thế nhưng ở những mặt khác, cô ta luôn cứ thua mãi, chưa từng thắng bao giờ.
Ví dụ như với việc mở rộng mối quan hệ, Mao Tử Linh không có vốn liếng, ngoài việc trông khá là xinh đẹp, còn lại chẳng có gì, mà muốn mở rộng mối quan hệ thì cần có tiền bạc, phong bì.
Mao Tử Linh có thể coi là biết cách nói chuyện so với những người cùng tuổi, ban đầu, mọi người cũng rất thích cô ta, thế nhưng lâu ngày dài tháng, có vài người bạn dần dần phát hiện ra mặt lạnh lùng với đời, nghèo khó của cô ta, thái độ cũng thay đổi theo.
Lời đánh giá nhiều nhất mà bạn học của Mao Tử Linh dành cho cô ta chính là người đẹp lạnh lùng học giỏi, không tiền không quyền, còn là trẻ mồ côi, dựa vào đâu mà chảnh choẹ thế.
Có người nói, người mà bên ngoài càng cao ngạo, sâu bên trong càng tự ti.
Tận sâu bên trong càng thiếu thứ gì, ý thức tự chủ của người này sẽ càng đeo đuổi cái đó.
Ví dụ như người có nội tâm cực kỳ trống rỗng, người cực kỳ thiếu tiền, một khi phất lên sẽ điên cuồng đeo đuổi niềm vui mà danh lợi mang đến, dùng tiền tài để bù đắp vào lòng ham hư vinh không thấy đáy.
Theo quan sát của Quý Đông Duẫn, Mao Tử Linh cũng hơi có khuynh hướng về mặt này.
Sau khi vào trường y, Mao Tử Linh được mở mang tầm mắt, thấy nhiều sự đời, hiểu được cái gì gọi là gói hàng, cái gì gọi là xa xỉ phẩm, thế nào là gu thẩm mỹ.
Tận sâu trong cô ta coi thường những thứ này, thế nhưng lại bị nó thu hút, không thể không luồn cúi.
Có lúc, cô ta sẽ than thở với Quý Đông Duẫn, bảo là bộ đồ nào đó, cái túi nào đó trông rất xấu, sao lại có giá tận năm chữ số, sao lại có người mua, lại còn có người ngưỡng mộ điều đó, vây quanh người mua khen không ngớt lời.
Cho đến sau này, Mao Tử Linh mang số tiền tích cóp rất lâu đi mua một cái túi bốn chữ số, còn không nỡ dùng, mỗi lần lấy ra đều là vì phải tham gia sự kiện hoặc là tiệc thân mật với bạn học, lại còn cẩn thận từng chút.
Quý Đông Duẫn nhìn mà chịu không nổi, bèn bỏ tiền mua tặng cô ta một cái túi hơn mười nghìn.
Khi ấy, Mao Tử Linh vừa bất ngờ vừa tức giận, bất ngờ là vì cô ta còn không nỡ mua cái túi đó, tức giận là vì Quý Đông Duẫn tiêu tiền lung tung vì cô ta.
Vài ngày sau, vì một chuyện nhỏ mà Quý Đông Duẫn nghe thấy Mao Tử Linh nói: “Xuất thân chính là nguồn gốc của tội lỗi, người ta chỉ cần vung tay là mua được một món xa xỉ phẩm, đến lượt tôi thì lại phải tính từng li từng tí cả năm trời, đối với mấy người đó chỉ là mười nghìn, nhưng mà đối với tôi, nó đại diện cho rất nhiều thứ.”
Nói đến đây, Quý Đông Duẫn khẽ thở dài: “Lúc đó, tôi không hiểu tại sao tự nhiên cô ấy lại nói vậy, chỉ thấy chắc là tại vì cái túi tôi tặng. Sau đó, tôi nghe có người nói cô ấy đeo cái túi đó ra ngoài, bị bạn học chế giễu sau lưng, cái gì cũng nói cho được, cô ấy lại còn nghe hết toàn bộ.”
Nghe đến đây, Lục Nghiễm ở đối diện từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh, chỉ yên lặng tiêu hoá lời miêu tả của Quý Đông Duẫn, trong đầu xuất hiện rõ hơn hình tượng của Mao Tử Linh.
Tự tôn lại còn tự ti, tự cho mình hơn hẳn người khác về thành tích, thế nhưng cảm giác thấy mình vượt trội lại không có cách nào di chuyển sang những mặt khác, nhất là khi cô ta mãi mãi không thể thay đổi được bối cảnh xuất thân của mình.
Nỗi đau sâu trong lòng này khẽ càng khắc sâu hơn sau khi nhìn thấy nhiều chuyện đời hơn, lòng cũng sẽ dần không còn vững vàng nữa.
Đặc biệt là sau khi tiếp xúc với xã hội, càng hiểu rõ hơn sức mạnh của đồng tiền, hiểu rõ hơn thành tích có tốt mấy, khi xuất thân, địa vị và tiền bạc đều có giới hạn, trong lòng cũng sẽ thấy ngờ vực, đám người này chả được cái tích sự gì cả, như một đám đần độn, sau lại giàu đến thế được cơ chứ?
Ngược lại cũng thế.
Nghèo là cái “gen” mà Mao Tử Linh rửa không trôi được, cô ta lại không phải người nhiệt tình, dù có đeo cái túi năm chữ số thì trong mắt người đứa bạn thường ngày đã coi thường cô ta, cô ta vẫn không xứng, đó chắc chắn không phải tiền của cô ta, cô ta chỉ được mỗi cái học giỏi.
Không so sánh sẽ không đau lòng, có rất nhiều học sinh gia cảnh nghèo khó nhưng giỏi giang từ nhỏ, sau khi đậu trường đại học trọng điểm nhất nhì, đối mặt với những người bạn cùng trang lứa giỏi giang hơn mình, xuất thân tốt hơn mình, có gốc có gác hơn mình, cái cảm giác bị so sánh kia cứ như bị người ta đạp từ trên đỉnh cao xuống chân núi.
Nếu so về điểm số thì còn có thể cố gắng mà rút ngắn khoảng cách, vì tổng điểm vẫn ở tốp trên.
Nhưng nếu so về bối cảnh xuất thân thì có cố gắng cả đời cũng không cách nào có hy vọng đuổi kịp.
Sau đó, Quý Đông Duẫn nhanh chóng bổ sung hoàn chỉnh cuộc sống thời sinh viên của Mao Tử Linh, Lục Nghiễm cũng dần hiểu ra vì sao sau khi làm bác sĩ Mao Tử Linh lại đắm chìm trong việc mua sắm xa xỉ phẩm, lại có hành vi mua sắm để trả thù, thậm chí còn đồng ý Liêu Vân Xuyên làm công việc bán thời gian đó.
Chưa chắc từ tận đáy lòng cô ta đã thích mấy cái túi đó, thế nhưng cô ta cần “chúng” để bù đắp trống vắng sâu bên trong.
Lòng tự tôn của cô ta cần được bù đắp.
Đến sau đó, Quý Đông Duẫn lại nói thế này: “Với thân phận và vị trí của tôi, tôi biết tôi không nên cầu xin tha thứ cho cô ấy. Hành vi của cô ấy đã vượt quá giới hạn của người làm pháp y như tôi. Đến tôi cũng rất ít khi nhìn thấy một vụ thảm án như thế này. Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn hơi không tin được đó là do cô ấy làm. Tôi cũng luôn cho rằng, bất kỳ ai, dù có nỗi khổ thế nào, dù đã trải qua những gì, đều không nên lăng mạ pháp luật.”
“Nhưng bởi vì tôi hiểu cô ấy, nên tôi nghĩ cô ấy chắc chắn có nỗi khổ mà người khác không thể nào thấu hiểu được, thế nên mới bị ép vào đường cùng. Tôi và anh đều có xuất thân tốt đẹp, được thừa hưởng nền giáo dục tốt đẹp, chúng ta không thể nào hiểu được cảm nhận của cô ấy. Cô ấy từng cố gắng đến thế, cũng từng rất yêu quý những phẩm chất tốt đẹp của mình, còn từ chối nhập hội với Trần Lăng, nếu không phải đã xảy ra chuyện hết sức thê thảm, nếu cô ấy vẫn còn lựa chọn khác, cô ấy sẽ không tới nỗi…”
Nói đến đây, Quý Đông Duẫn thở dài, cụp mắt tĩnh lặng giây lát.
Một lát sau, gã chỉ thập giọng lên tiếng: “Nếu sắp tới bắt được cô ấy về quy án, tôi có thể xem thẩm vấn không? Tôi muốn biết hai năm nay đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy.”
“Được.” Lục Nghiễm trả lời không chút do dự: “Về tình về lý anh đều có quyền được biết. Đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp cho anh.”
“Cảm ơn.”
Sau khi Quý Đông Duẫn rời khỏi, Lục Nghiễm ở lại phòng thẩm vấn xem ghi chép vừa rồi, bên cạnh anh còn có đặt tấm ảnh năm người chụp chung ở cô nhi viện Lập Tâm ngày ấy.
Lục Nghiễm ngước mắt, liếc nhìn tấm ảnh.
Đến tận bây giờ, tất cả những gì “ắt hẳn phải vậy” lúc đầu đều dần bị lật ngược.
Năm người này hoàn toàn không có mối quan hệ ăn ý như anh nghĩ, đây cũng không phải nhóm năm người gây án.
Tất nhiên là có thể lời khai của Quý Đông Duẫn có thêm mắm dặm muối hoặc là còn giấu giếm, nhưng xét tới hiện tại thì lời gã nói rất phù hợp với sự thật.
Chuyện Trần Lăng trả thù nhà họ Cao, Chung Ngọc là vũ khí sắc bén nhất của cô ta, thế nhưng phía sau Trần Lăng còn có người khác mượn nước đẩy thuyền, nếu không chỉ dựa vào hai chị em, tuyệt đối không thể làm được đến nước này.
Vụ án nhà họ Cao không hề có chút liên quan gì đến ba người là Quý Đông Duẫn, Mao Tử Linh, Lâm Tăng Thanh, càng nói gì tới người tên Chương Nghiêm Vân không biết đang ở chốn nào.
Quý Đông Duẫn không phải là trẻ mồ côi, gã không có sự đồng cảm mãnh liệt với bốn người này, tất nhiên là không đến mức đặt cả tương lai của mình vào vì họ.
Mao Tử Linh và Lâm Tăng Thanh thì lại đều có liên quan đến Hoắc Ung, Liêu Vân Xuyên.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm lại thay đổi sơ đồ mối quan hệ.
Lúc này, có người gõ vào cánh cửa đang khép hờ, đó là Lý Hiểu Mộng.
Lý Hiểu Mộng lên tiếng: “Đội phó Lục, có vài chuyện cần báo cáo với anh. Theo camera từ đại đội giao thông, cảnh sát đã tìm được chiếc xe hàng đó trong một nghĩa địa xe. Theo lời quản lý nghĩa địa xe thì người lái xe đi tới đó là một người phụ nữ, ngoại hình, chiều cao cũng giống với Mao Tử Linh theo mô tả của họ. Bọn em đã đưa chân dung của Mao Tử Linh tới các phân cục rồi, mai là chính thức phát lệnh truy bắt. Còn chuyện nữa là tối nay, cảnh sát của thành phố Lịch và thành phố Xuân sẽ đến, ban nãy em nghe nói họ còn mang ít tin tức với có liên quan đến vụ án này đến nữa.”
Chuyện hung thủ là Mao Tử Linh chỉ mới vừa xác nhận một tiếng trước, vẫn chưa truyền tin đi.
Thế nhưng sau tối nay, đợi đến sang mai, trong danh sách truy nã cấp độ B trên máy tính của tất cả Cục cảnh sát ở thành phố Giang đếu sẽ xuất hiện cái tên này.
Lục Nghiễm gật đầu nói: “Vì là thời điểm then chốt để phá án, không tiện mất quá nhiều thời gian, tối đến mời đồng nghiệp mới tới đến nhà ăn Cục thành phố ăn một bữa đàng hoàng, mai bắt đầu tiếp tục điều tra với danh nghĩa tổ chuyên án.”
Vài giây sau, Lục Nghiễm lại nhớ ra một chuyện, anh hỏi: “Phải rồi, Silly Talk có động thái gì mới không?”
Lý Hiểu Mộng nói: “Có, người này vừa đăng bài lên diễn đàn nước ngoài, bảo là cảnh sát đã tìm ra hiện trường vụ án, trò chơi kết thúc. Bọn em cũng có âm thầm theo dõi xem có ai chia sẻ không, phân cục đã nói chuyện với chủ tài khoản chia sẻ trước đó, đã loại bỏ hiềm nghi, cái người đó muốn câu lượt theo dõi thôi, không có liên quan tới vụ án, sẽ xử phạt theo quy định.”
Đang nói đến đây, Trương Xuân Dương xuất hiện ở cửa: “Đội phó Lục, làm phiền một lát.”
“Sao thế?” Lục Nghiễm hỏi.
“Đồng nghiệp ở thành phố Lịch và thành phố Xuân nhắn là cả hai bên đang trên đường đến, nếu nhanh thì nửa tiếng nữa tới.”
“Được, tôi biết rồi.”
Lục Nghiễm nói rồi bèn đứng dậy, đi ra ngoài với Trương Xuân Dương, Lý Hiểu Mộng.
Ai ngờ vừa về đến khu văn phòng, Hứa Trăn đã đặt điện thoại xuống đi tới trước: “Đội phó Lục, phân cục khu phía Nam vừa đưa tin tới, nói là nhận được báo án, có một công ty cung cấp vật liệu y tế tố cáo quản lý của họ, bảo rằng phát hiện người chủ quản này từng nhập vào một lô vật dụng và thiết bị y tế một khoảng thời gian trước, thế nhưng lại không xuất hàng tới các trụ sở y tế mà nghi là chuyển cho người mua riêng. Hơn nữa đã ba ngày rồi anh ta không đi làm, thời gian trùng khớp với vụ án phân xác, thế nên thư ký của người quản lý này mới bắt đầu nghi ngờ rồi phản ánh lên công ty. Hiện giờ, phân cục khu phía Nam đang điều tra.”
Lục Nghiễm cau mày không nói gì.
Thật ra từ ban đầu anh cũng có nghi ngờ về nguồn gốc của thiết bị và dược phẩm, cũng có nhắc tới với Tiết Bồng.
Trong vụ án phân xác, công cụ là một bước đột phá lớn, nhất là sau khi Mao Tử Linh bày binh bố trận lớn như thế, còn dựng một phòng giải phẫu tạm thời, tất nhiên là có không ít công cụ gây án.
Nhưng vấn đề cũng nằm ở đây.
Đây cũng là điều mà Lục Nghiễm luôn thấy kỳ lạ.
Từ mì gói và đồ ăn vặt sót lại tìm thấy ở hiện trường, đến cái ba lô phát hiện ngoài hiện trường vụ án, hay là cả đủ mọi thứ trong ba lô có thể chứng thực được ADN của Mao Tử Linh, còn cả số dụng cụ, thuốc men này nữa, từng món đều là một “kẽ hở”.
Hung thủ cao tay thật sự sẽ không thể hiện ra cách thức mình giết người, mà là giỏi che giấu và tiêu huỷ những dấu vết mình để lại.
Mao Tử Linh càng hành động nhiều, tiếp xúc với nạn nhân càng nhiều, dấu vết để lại sẽ cũng càng nhiều, điều này chứng tỏ khối lượng công việc tiêu huỷ dấu vết sẽ càng khổng lồ hơn.
Trước đó, lúc gửi nhãn cầu và tai đến nhà họ Hoắc và nơi làm việc của Hàn Cố, Mao Tử Linh còn động tay động chân vào dấu vết, sau đó thì cô ta không thèm che đậy gì nữa, cứ như không hề sợ người khác biết được là cô ta làm.
Mà cô ta lại còn để Silly Talk chủ động cung cấp hiện trường vụ án.
Sao thế? Chẳng lẽ Mao Tử Linh muốn tuyên bố với cả thế giới?
Hay là cô ta đang đợi để bị bắt?
Lục Nghiễm nghĩ tới nghĩ lui lại quay lại vấn đề này.
Đây cũng là chuyện anh nghĩ mãi không ra.
Tâm trạng và tâm lý của Mao Tử Linh khác với phần lớn tội phạm khác, không thể nào suy đoán bằng tư duy thông thường.
Hiện tại cũng không có quá nhiều thời gian để phân tích hướng suy nghĩ của cô ta, chỉ có thể tiếp tục điều tra qua chứng cứ và dấu vết hiện có.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm nói: “Thành phố Lịch và thành phố Xuân sẽ cung cấp thông tin chi tiết hơn, họ cũng sắp tới rồi, mọi người đi chuẩn bị đi, lát nữa tới gặp mặt làm quen, chia sẻ, bổ sung thông tin trước. Đợi ăn tối xong, về mở họp rồi về nhà nghỉ ngơi. Mai bắt đầu tiếp tục điều tra, e là mọi người phải vất vả một thời gian dài đấy.”
“Vâng, đội phó Lục.”
Ai ngờ vừa nói xong, điện thoại bàn ngay cạnh lại reng lên.
Là điện thoại của cảnh sát phụ trách tiếp khách dưới sảnh lầu một: “Báo cáo, có một cô gái đến báo án, cô ấy nói là có thông tin then chốt muốn cung cấp.”
Người nghe máy là Lý Hiểu Mộng, cô bấm mở loa ngoài: “Vụ án nào?”
“Án phân xác.”
Ba chữ này vang rõ mồn một như bom nổ trong khu văn phòng.
Tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Án phân xác? Cô gái?
Lục Nghiễm đi tới trước điện thoại hỏi: “Cô ta tên gì, đang ở đâu?”
“À, chúng tôi nghe thấy án phân xác nên đã lập tức sắp xếp riêng cho cô ấy một phòng. Cô ấy bảo mình họ Mao, tên Mao Tử Linh.”
Cùng lúc đó, ở toà thực nghiệm kỹ thuật hình sự.
Tiết Bồng vừa giám định xong một số thứ, định nghỉ ngơi vài phút, bèn cầm ly đến phòng trà.
Lúc đi đến cửa thì thấy trong phòng còn có một người, đó chính là Diêu Tố Vấn cũng vừa bận bịu cả ngày trời.
Tiết Bồng mỉm cười đi tới, Diêu Tố Vấn cũng xoay người sang lên tiếng trước: “Chị tới vừa đúng lúc, tôi còn đang định đi tìm chị đây.”
Tiết Bồng vừa thiết lập máy pha cà phê vừa hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì không?”
Diêu Tố Vấn tựa bên mép bàn: “Người bên phân cục có tìm được cái ba lô vải ấy mà, trong đó có một cái tấm chắn mặt nạ.”
Tiết Bồng gật đầu, tất nhiên là cô biết chuyện này.
Tấm chắn mặt nạ đó hoàn toàn không có dấu vết lau chùi gì, bên trên vẫn còn giữ lại hoàn chỉnh một hình thái “khuôn mặt”, có dấu hà hơi đọng lại lúc người sử dụng hít thở.
Tuy sau khi khí hà hơi bốc hơi, mắt thường không nhìn thấy được, thế nhưng nhờ một số mánh khoé khoa học kỹ thuật, có thể khiến chúng xuất hiện lại, hiện ra đường nét khuôn mặt của người này.
Diêu Tố Vấn tiếp tục nói: “Chúng tôi đã giám định ra được ADN của Mao Tử Linh trong đó, nhưng ngoài giọt bắn của cô ta, chúng tôi còn tìm được một số thứ ở ngoài rìa bên dưới mặt nạ, có hàm lượng nước khô lại, một lượng ít muối natri, protein, lysozyme, còn có một ít prolactin, hormone vỏ thượng thận,…”
Diêu Tố Vân nếu ra một loạt danh từ.
Tiết Bồng nghe thấy, ánh mắt cũng dần thay đổi, từ kinh ngạc đến ngờ vực.
Tiết Bồng im lặng giây lát rồi lẩm bẩm: “Trong nước mắt sẽ có muối natri và protein, nếu là nước mắt sản sinh do dao động cảm xúc mới có những thứ như prolactin, hormone vỏ thượng thận.”
Cũng có nghĩa là Mao Tử Linh từng khóc, mà lại còn là vì cảm xúc bị dao động.