Quả đúng là Phương Tử Oánh kia.
Ánh mắt Lục Nghiễm nặng nề, anh hỏi: “Ngoài việc nghe ngóng về Tiết Bồng, cô ta còn nói gì nữa không?”
Phương Húc và Lý Hiểu Mộng nhìn nhau, lần này là Phương Húc trả lời: “Đội phó Lục, bọn tôi không có tiết lộ danh sách nhân viên kỹ thuật đến hiện trường hôm nay nhưng Phương Tử Oánh bảo chúng tôi chuyển lời đến Tiết Bồng, bảo là…”
Lục Nghiễm ngước mắt nhìn chăm chăm vào Phương Húc.
Phương Húc khựng lại, lòng bỗng dưng hồi hộp nhưng rất nhanh đã đẩy gọng kính nói: “Cô ta nói cô ta biết được bí mật của chị gái Tiết Bồng, chỉ sẽ nói với một mình Tiết Bồng, nếu Tiết Bồng có tới, cô ta muốn gặp cô ấy. Đội phó Lục, anh xem chuyện này…”
Thật ra thì lúc Phương Tử Oánh nói như thế xong, Phương Húc và Lý Hiểu Mộng cũng đã xem hồ sơ của Phương Tử Oánh, bên trên viết rất rõ nguyên nhân vào tù của cô ta chính là tội cố ý giết người vào năm mười bảy tuổi.
Còn nạn nhân bị cô ta giết chết khi đó tên là Tiết Dịch.
Đúng lý mà nói, nếu Phương Tử Oánh biết được trong số những người thu thập chứng cứ tại hiện trường lần này có Tiết Bồng thì trong lòng chắc chắn sẽ phải kiêng dè, ít nhiều gì cũng phải lo lắng Tiết Bồng sẽ vì thù giết chị mà động tay động chân vào chứng cứ, mượn cơ hội vu oan cho cô ta.
Tất nhiên là tính thực tế của suy nghĩ này không hề cao.
Dù sao cũng là bên pháp y khám nghiệm tử thi, kiểm nghiệm dấu vết và những nhân viên kỹ thuật khác đều không có tiếng nói, kiểm nghiệm dấu vết chỉ phụ trách hiện trường vụ án, phán đoán xem đây có phải hiện trường đầu tiên hay không.
Chỉ là tuy nói như thế nhưng cũng không thể ngăn được Phương Tử Oánh suy nghĩ lung tung.
Điều quan trọng nhất là sao Phương Tử Oánh lại biết Tiết Bồng đang công tác tại Phòng Thực nghiệm Kỹ thuật Hình sự Cục thành phố? Chẳng lẽ bao năm nay cô ta vẫn luôn theo dõi Tiết Bồng?
Phương Húc và Lý Hiểu Mộng không biết nên làm sao, chuyện này họ cũng không nên nhúng tay vào, trên đường về hai người đã bàn bạc với nhau, quyết định vẫn là nên nói cho Lục Nghiễm biết thông tin này trước rồi tính.
Lục Nghiễm lại lật xem hồ sơ một lát rồi bỏ hồ sơ của Phương Tử Oánh vào lại trong túi: “Chuyện này khoan hãy lên tiếng, tôi sẽ tìm cơ hội nói với Tiết Bồng.”
Hả?
Phương Húc và Lý Hiểu Mộng lại nhìn nhau lần nữa.
Tuy là làm vậy cũng không sao nhưng mà giọng điệu với biểu cảm của Lục Nghiễm sao hình như cứ là lạ chỗ nào ấy…
Kể từ lúc đó cho đến khi kết thúc việc thu thập chứng cứ của hiện trường đầu tiền, Lục Nghiễm cũng không hề nhắc đến chuyện bên lề ngắn ngủi này.
Cho đến khi mọi người trong phòng bắt đầu thu dọn dụng cụ, thi thể của Trần Lăng cũng đã được bọc lại cẩn thận, chuẩn bị đưa đến tòa thực nghiệm kỹ thuật hình sự tiến hành phức khám nghiệm tử thi tiếp theo.
Phùng Mông và Lục Nghiễm báo cáo xong công tác, Lục Nghiễm ký tên vào, lúc ngẩng đầu lên lại bình thản nói: “Các nữ tù có tiếp xúc với người chết trong lúc xảy ra vụ án đều đang ở phòng thẩm vấn của trại giam, cháu cần một nhân viên kỹ thuật và pháp y Quý đi với cháu một chuyến để thu thập chứng cứ kế tiếp.”
“Không vấn đề gì.” Phùng Mông gật đầu, quay người nhìn lướt qua mấy người của khoa: “Vậy thì…”
“Tiết Bồng.”
Kết quả Phùng Mông còn chưa nói thì Lục Nghiễm đã chỉ thẳng tên.
Phùng Mông hơi kinh ngạc nhưng lại không ý kiến gì, quay về phía Tiết Bồng nói: “Tiết Bồng, con với pháp y Quý đi sang bên quản lý trại giam với đội phó Lục một chuyến đi, đi sớm về sớm nhé.”
Tiết Bồng vừa đóng hộp dụng cụ lại, nghe thấy thì hơi ngẩng đầu: “Vâng.”Vài phút sau, Tiết Bồng vô cảm bước ra khỏi phòng số bảy với Lục Nghiễm, Quý Đông Duẫn với trợ lý pháp y đi đằng trước cách họ không mấy bước.
Chiếc hộp trong tay Tiết Bồng cũng khá nặng nhưng mấy năm nay cô cũng sớm đã quen rồi, cũng rất rõ dù là thu thập chứng cứ hay là phá án thì cũng phải bắt lấy thời điểm vàng, hiệu suất và chất lượng đều rất quan trọng, thêm vào việc trên đường còn có Lục Nghiễm đi bên cạnh cũng khiến cô vô thức bước nhanh hơn.
Thế nhưng Tiết Bồng đi nhanh hơn, Lục Nghiễm lại không gấp gáp mà ngược lại còn bước chậm lại.
Lúc họ đi qua dãy hành lang ngoài trời, Tiết Bồng lướt mắt qua cái bóng trên đất, bóng của Lục Nghiễm đã sắp biến mất khỏi tầm nhìn.
Tiết Bồng nghiêng đầu, liếc xéo ra phía sau.
Lục Nghiễm hơi ngước mắt, đứng yên tại chỗ.
Hai người im lặng mấy giây không ai nói tiếng nào, cứ như đều đang căng sức.
Ánh mắt Tiết Bồng rất lạnh lùng, chỉ im lặng nhìn Lục Nghiễm.
Cho đến khi Lục Nghiễm cất bước trước rồi đứng lại cách trước mặt cô ba bước, anh nói: “Có chuyện này trước khi sang đó anh phải nói rõ với em.”
Tiết Bồng nhướng mày, ánh mắt thoáng chút mỉa mai: “Bây giờ đội phó Lục muốn nói chuyện phiếm không liên quan đến vụ án với tôi hả? Không thích hợp đâu nhỉ?”
Lục Nghiễm nói: “Có liên quan đến vụ án.”
Tiết Bồng rõ là không tin, khẽ phụt cười qua khẩu trang.
Đến lúc Lục Nghiễm nói: “Em còn nhớ Phương Tử Oánh chứ?”
Ai cơ…
Tiết Bồng sững người, nhìn anh rồi nói với giọng điệu thiếu thân thiện: “Anh nhắc tới cô ta làm gì?”
Lục Nghiễm: “Phương Tử Oánh cũng ở phòng số bảy, cô ta có tiếp xúc với thi thể Trần Lăng, ban nãy lúc Phương Húc và Lý Hiểu Mộng đi lấy hồ sơ có gặp cô ta, Phương Tử Oánh còn hỏi họ về em.”
Cái gì chứ?
Tiết Bồng sững sờ, nét kinh ngạc dâng rõ trong mắt.
Lục Nghiễm thấp giọng nói: “Anh không rõ động cơ Phương Tử Oánh muốn gặp em là gì nhưng cô ta lại chọn lúc này, anh bắt buộc phải nhắc nhở em…”
Chỉ là Lục Nghiễm còn chưa dứt câu đã bị Tiết Bồng ngắt lời: “Dù động cơ của Phương Tử Oánh là gì thì cũng đều sẽ không ảnh hưởng tới phán đoán chuyên môn của tôi, nếu đội phó Lục không yên tâm có thể đổi cho Mạnh Nghiêu Viễn sang đây, tôi cũng sẽ báo cáo lại theo quy định để tránh hiềm nghi.”
Nghe thấy câu này, Lục Nghiễm khẽ cau mày nhưng giọng nói vẫn rất nhã nhặn: “Em với Phương Tử Oánh không phải người thân, cũng không có quan hệ thiệt hơn trong vụ án này, càng không nhận quà tiếp khách riêng tư của cô ta, anh nói với cô chuyện này chỉ là để em chuẩn bị tâm lý trước, em không cần phải nhạy cảm như vậy.”
Tiết Bồng không tiếp lời mà lại nhìn Lục Nghiễm thêm lần nữa rồi quay người đi.
Đến lúc hai người lần lượt băng qua hành lang cuối cùng thì đã thấy Quý Đông Duẫn và trợ lý pháp y đứng ngay trước cổng, dường như đã đợi họ lâu lắm rồi.
Lục Nghiễm và Tiết Bồng tiến lên trước, cả bốn người đều không nói tiếng nào, bầu không khí vô cùng kỳ lạ, cứ thế đến tận khi vào trong phòng cảnh sát quản ngục.
Trong phòng thẩm vấn, Tiết Bồng và Quý Đông Duẫn đã tốn hết khoảng mười phút để lần lượt thu thập chứng cứ trên người bốn nữ tù.
Trên người bốn nữ tù ở phòng số bảy ít nhiều có dính ít máu và vết ố, hơn nữa trên áo tù còn có dấu vết chà rửa.
Sau khi xảy ra vụ án, bốn nữ tù cùng rời khỏi hiện trường, sau khi đến đây vẫn luôn chờ trong phòng thẩm vấn, trong thời gian đó ngoài toilet thì cũng không đi đến những nơi nào khác.
Những thứ như vết máu đã dính lên quần áo thì không dễ dàng rửa sạch được, các thành viên trong ban quản lý trại giam cũng nói bọn họ có đi toilet thì cũng không lâu, dấu vết trên quần áo chưa được tẩy rửa kỹ càng.
Lúc thu thập chứng cứ cho ba nữ tù đầu tiên, Tiết Bồng và Quý Đông Duẫn có bàn bạc với nhau về các vật chứng trùng lặp, nhanh chóng thống nhất được, ai làm việc nấy, bỏ vật chứng vào túi vật chứng và ghi chép lại cẩn thận.
Cho đến khi ba nữ tù đầu rời đi, đến lượt nữ tù thứ tư, Tiết Bồng cẩn thận đón lấy đồ tù người kia đã thay ra, dùng nguồn sáng giám định cẩn thận xem xét bên trên, chụp ảnh ghi chép.
Quý Đông Duẫn cũng đang kiểm tra vết máu trên cánh tay nữ tù, nhìn thấy có vết bấu và dấu vân tay bèn ra hiệu cho Tiết Bồng.
Tiết Bồng đi đến quan sát dấu vân tay.
Lúc này, nữ tù lên tiếng: “Cô là… Tiết Bồng?”
Giọng nói của nữ tù rất nhẹ nhàng, cũng rất nhỏ tiếng nhưng trong phòng hết sức yên ắng, bốn chữ này lại trở nên rõ mồn một.
Không chỉ Tiết Bồng mà đến Quý Đông Duẫn bên cạnh cùng với Lục Nghiễm luôn đứng cách đó mấy bước, âm thầm quan sát biểu cảm và hành động của nữ tù đều đã nghe thấy.
Mọi người đều tập trung ánh nhìn vào người nữ tù.
Chỉ mỗi Tiết Bồng là không ngẩng đầu, cô hết sức cẩn thận tỉ mỉ làm xong việc trong tay mình, ghi chép cụ thể theo trình tự, xác định không có gì sơ suất rồi mới ngước mắt.
Đây là lần đầu tiên Tiết Bồng nhìn thẳng vào mắt người nữ tù từ khi bước vào tới giờ.
Người nữ tù kia cũng không phải ai khác mà chính là Phương Tử Oánh.
Nhưng nói thật thì nếu không phải tự dưng Phương Tử Oánh lại lên tiếng thì Tiết Bồng cũng tuyệt đối không nhận ra cô ta.
Trông bộ mặt hiện tại của Phương Tử Oánh thì có gọi là thay đổi hoàn toàn cũng không có gì là quá, mặt mũi đã méo mó hết cả, không những không có chút bóng dáng nào khi trước mà thậm chí trông còn già hơn mười mấy tuổi so với độ tuổi thực tế của cô ta.
Năm đó, khi sát hại Tiết Dịch, Phương Tử Oánh còn chưa được mười tám tuổi.
Cô ta học cùng khoá với Tiết Dịch, lớn hơn Tiết Bồng hai lớp, cũng là học sinh lớp Mười Hai sắp tốt nghiệp, thành tích trung bình, cũng không có sở trường gì đặc biệt, thường ngày tính cách ngoan ngoãn, dịu dàng, tuy không có đông bạn bè, các mối quan hệ cũng bình thường nhưng cũng chưa từng gây hấn với ai, càng rất hiếm khi lời qua tiếng lại gì đó.
Nghĩ cũng biết được vụ án của Tiết Dịch đã làm đảo lộn tầm nhìn của biết bao nhiêu người, đúng thật sự chó sủa là chó không cắn, thấy Phương Tử Oánh thường ngày khù khờ như thế, nói chuyện cũng lí nhí trong họng, đã không có chuyện thì thôi, một khi có chuyện thì lại là vụ án mạng tàn độc chấn động cả trường cấp Ba thành phố Giang.
Có ai mà ngờ được cô nữ sinh với khuôn mặt bầu bĩnh, dáng vóc nhỏ con, điểm số môn thể dục thấp nhất lớp lại có thể ra tay độc ác tới vậy cơ chứ?
Còn Phương Tử Oánh bây giờ đã hốc hác đi nhiều, khuôn mặt bầu bĩnh đã hõm sâu, thấy rõ xương xẩu bên trong, da ngả vàng, còn có chút xám xịt, trên da có chút vết nám, má phải sưng hơn má trái một chút, bên trên còn có vết bầm tím thấy rõ, trông như một dấu bàn tay.
Phương Tử Oánh đã thay bộ đồ tù mới, đồ tù khá rộng rãi, bên trong lớp đồ tù trống không càng lộ rõ hơn hai bên vai xuôi ốm yếu, cánh tay cô ta cũng rất mảnh, mười ngón tay thô ráp, móng tay được cắt rất ngắn, sau khi thu thập chứng cứ, đầu ngón tay còn dính lại chút vệt ố và vết máu.
Tiết Bồng nhìn vào hai bàn tay kia, chậm rãi lướt qua vết nhỏ chai sần bên trên.
Dù là lúc này thì cô cũng không thể nào tưởng tượng được chính bàn tay này đã cầm con dao kia, dùng sức đâm vào bụng Tiết Dịch.
Tiếng lưỡi dao kia đâm vào da thịt, cảm giác ấm nóng kia khi dòng máu bắn ra, còn có ánh mắt của Tiết Dịch trước khi chết, tất cả những cảnh tượng này không chỉ một lần xuất hiện trong giấc mơ của Tiết Bồng trong chín năm qua.
Tất cả đều là ác mộng.
Tiết Bồng lặng lẽ thở dài, ngước nhìn đôi mắt mệt mỏi của Phương Tử Oánh lần nữa.
Dưới mắt Phương Tử Oánh có hơi lõm vào, ánh mắt cô ta vốn đã trống rỗng, lửng lờ, không xác định, còn thoáng có cả chút lo lắng. Đến bây giờ, bên trong đó lại đột nhiên xuất hiện chút gợn sóng, cứ như hoàn toàn không để ý tới nét băng lạnh trong mắt Tiết Bồng.
Phương Tử Oánh bỗng chốc đã đứng dậy từ trên ghế, tóm lấy đồ bảo hộ của Tiết Bồng.
Tiết Bồng không tránh né, rõ là không tin được Phương Tử Oánh tay không tấc sắt có thể làm gì được cô.
Thế nhưng hành động của Phương Tử Oánh đã làm cảnh vệ trại giam, Lục Nghiễm và Quý Đông Duẫn giật thót.
Quý Đông Duẫn vừa bước tới nhưng Lục Nghiễm đã nhanh hơn một bước, tới ngay sau Tiết Bồng.
Phương Tử Oánh nhanh chóng nhìn Lục Nghiễm rồi lại quay sang Tiết Bồng, giọng nói có chút run rẩy kìm nén: “Cô là Tiết Bồng, tôi không nhìn nhầm!”
Tiết Bồng vẫn không có biểu cảm gì, không trả lời cũng không chống trả, chỉ yên lặng nhìn cô ta, giống như đang xem một thước phim bi.
Hai tay Phương Tử Oánh lại bắt đầu run rẩy, cả răng môi cũng kìm không được mà đánh vào nhau lập cập, cô ta siết chặt quần áo bảo hộ trong tay, đến nỗi cảnh vệ đi đến quát tháo bảo cô ta buông tay, cô ta vẫn không hề động đậy.
Cho đến khi Lục Nghiễm giơ tay ra dấu với cảnh vệ khoan hãy manh động.
Lúc này, Phương Tử Oánh lại lần nữa tới gần Tiết Bồng, không chỉ dán cả người vào mà còn ghé môi sát tai Tiết Bồng.
Tiết Bồng vô thức né sang bên cạnh, cho đến khi vành tai cảm nhận được nhịp thở run rẩy kích động, lần đầu tiên trong đầu lại loé lên dự cảm, sợ rằng Phương Tử Oánh sẽ hỗn loạn mà cắn lấy tai cô, dù cho Tiết Bồng luôn thấy rằng Phương Tử Oánh không có lý do để làm vậy.
Thế nhưng trong lúc Tiết Bồng đang trong tư thế phòng bị thì Lục Nghiễm cũng quay người lại, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, Phương Tử Oánh chỉ mấp máy môi, nói với giọng thấp gần như chỉ còn lại hơi gió: “Tôi không giết chị cô…”
Vào khoảnh khắc đó, mắt của Tiết Bồng bỗng trừng to, cả người căng cứng, da dẻ dưới lớp quần áo cũng nhanh chóng run rẩy.
Tiếp theo đó, Tiết Bồng siết chặt tay.
Phương Tử Oánh lại lùi ra một chút, nhìn vào mắt Tiết Bồng, nói như không ra tiếng: “Hung thủ thật sự là một người khác.”
Nói xong, Phương Tử Oánh cũng buông tay ra.
Gần như là cùng một lúc, Tiết Bồng trở tay tóm lấy cô ta, găng tay cao su ra sức siết chặt đầu Phương Tử Oánh như muốn nghiền nát cô ta.
Tất cả mọi người trong phòng đều hoảng hồn vì sự thay đổi của cảnh tượng này nhưng ngoài Tiết Bồng, không ai nghe thấy Phương Tử Oánh nói gì, giọng nói thật sự rất nhỏ nhẹ.
Giọng nói của Tiết Bồng vọng ra từ sau lớp khẩu trang, như rít ra từ kẽ răng: “Cô nói cái gì!”
Phương Tử Oánh chậm rãi nhếch miệng như đang cười khổ: “Cô đã nghe thấy rồi.”
Tiết Bồng nheo mắt, vẫn không buông tay.
Phương Tử Oánh nhìn bàn tay trên cánh tay mình rồi lại nhìn sang cô: “Cái chết của Trần Lăng không liên quan tới tôi, chỉ cần cô trả lại sự trong sạch cho tôi, tôi sẽ nói cô biết “hung thủ thật sự” là ai.”