Tuy hai người đều đã lên tiếng nhưng không khí cứng nhắc không những không đỡ hơn mà ngược lại còn dị kỳ hơn.
Theo lý mà nói thì thường ngày Tiết Bồng cũng chả nói năng gì nhiều, với ai cũng nhàn nhạt, thái độ của cô với Lục Nghiễm cũng có thể coi là phù hợp với hình tượng của cô, thế nhưng trông giọng điệu đó, ánh mắt đó, ở một khía cạnh chi tiết nào đó thì cứ thấy khang khác.
Khỏi nói tới Phùng Mông và Mạnh Nghiêu Viễn, cả Phương Húc còn thấy có mùi khác thường.
May là Lục Nghiễm không có ý định đứng đó giương mắt nhìn nhau suốt, nhanh chóng tránh ánh mặt, rất bình tĩnh nói với Phùng Mông: “Trưởng khoa Phùng, trước khi mọi người vài, có vài chuyện quan trọng cháu cần phải trao đổi với chú trước.”
Phùng Mông gật đầu: “Ồ, nên cả ấy mà, vậy chúng ta sang bên kia nói chuyện đi.”
Hai người nhanh chóng bước ra mười mấy bước, đến dưới một gốc cây cách đó không xa.
Lục Nghiễm đứng lại, vẻ mặt hờ hững, ánh mặt trời xuyên qua tán lá rọi xuống, đổ lên người anh, lúc nói chuyện anh hé miệng rất ít, cũng không nói nhiều nhưng lại rất cẩn trọng.
“Trên đường đến cháu có gọi điện trao đổi tình hình hiện trường với bên cảnh sát trại giam, vụ án này có hơi hóc búa, e là hôm nay mọi người phải nhọc công mất rồi.”
Có vài kiểu tình huống đáng sợ nhất đối với việc kiểm tra hiện trường, một là thời gian xảy ra vụ án đã cách đó quá lâu, khó truy xét được nguồn gốc thi thể, chứng cứ cũng tổn thất nặng nề, một kiểu khác là hiện trường quá ác liệt, phức tạp, vô tình sẽ tăng nặng thêm lượng công việc thu thập chứng cứ, hơn nữa dễ thiếu sót, còn một kiểu nữa chính là hiện trường bị phá hoại nghiêm trọng bởi người.
Vụ án hôm nay xảy ra vào khoảng rạng sáng, địa điểm là ở ký túc xá của các tù nhân, không phải nơi hoang vắng, càng không gặp phải các yếu tố bất lợi như nước, lửa, bùn đất, thêm vào đó thì cảnh sát trại giam phản ứng nhanh chóng, lập tức báo cáo lên cơ quan công an, không lãng phí thời gian vàng trong việc thu thập chứng cứ và phá án, ít nhất thì hai trường hợp đầu là không thể xảy ra.
Phùng Mông hỏi ngay: “Ý đội phó Lục là hiện trường đã bị phá hoại?”
Lục Nghiễm gật đầu: “Nghe ý của bên cảnh sát trại giam có lẽ là trước khi tù nhân thông báo cho giám ngục đã từng tiếp xúc với người chết, hơn nữa lúc đó còn từng xử lý hiện trường, sau đó cũng rất nhiều người ra vào, nhiều dấu vết đã bị phá hoại không phục hồi được.”
Phùng Mông nghe Lục Nghiễm nói lại, tinh thần dần nặng nề.
Tất nhiên là Phùng Mông cũng tự cảm thấy được vụ án này không được bình thường, dù trước kia Phùng Mông và Lục Nghiễm chưa có cơ hội hợp tác nhiều thì có lẽ ít nhiều gì Lục Nghiễm cũng đã từng nghe được chuyện về Phùng Mông, ông là người kiểm nghiệm dấu vết có “trực giác” chính xác nhất phía Kỹ thuật Hình sự, vả lại thứ “trực giác” này đều là nhờ vào kinh nghiệm.
Lục Nghiễm nghiêng người, chọn một góc không ai nhìn thấy, ghìm khẩu hình miệng nói: “Cháu nghĩ có lẽ Trưởng khoa Phùng cũng ngửi được một chút gì đó như cháu.”
Phùng Mông chú ý đến hành động của Lục Nghiễm, ông nói: “Chuyện cảnh sát trại giam nhờ trợ giúp bên ngoài vốn đã hiếm thấy, hơn nữa còn gấp như vậy, không giống tác phong của cảnh sát trại giam.”
Lục Nghiễm: “Hồ sơ trên giấy tờ được làm rất “sạch sẽ”, chỉ nhắc đến mỗi một người chết, không hề nhắc đến liệu có dính dáng tới các tổ chức phạm tội khác hay không. Hơn nữa lần này điều kiện hiện trường đặc biệt, khó mà tới lui lấy chứng cứ nhiều lần được.”
Lục Nghiễm có hàm ý trong lời nói, vài điều cũng không tiện nói toạc ra.
Theo lý mà nói thì nếu chỉ là có một tù nhân chết trong trại giam, phía trại giam hoàn toàn có thể giải quyết theo kinh nghiệm và cách thức xử lý trước kia, không cần thiết phải huy động lực lượng thế này.
Vì thế nên hoặc là người chết có thân phận đặc biệt, hoặc là nguyên nhân tử vong quá kỳ quặc, hoặc còn dính dáng đến gì khác không tiện nói, nếu bên trại giam đích thân xử lý sẽ gặp đắn đo nên mới tìm hỗ trợ bên ngoài.
Phùng Mông cũng là người hiểu nội tình, nhanh chóng đáp: “Tin tức của đội phó Lục rất có giá trị với chúng tôi, cậu yên tâm, Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn đều là học sinh chính tay tôi dạy dỗ, sớm đã tự đảm đương được phần riêng rồi, có hai đứa nó ở đây, sẽ không có gì sai sót đâu.”
Ở một bên khác, Tiết Bồng đang vô ý nhìn về phía Lục Nghiễm và Phùng Mông, chỉ ngừng một giây rồi lại quay đi không chút băn khoăn.
Hành động cỏn con này lại bị Mạnh Nghiêu Viễn nhạy bén tóm được.
Trùng hợp là Phương Húc vừa bị gọi đi, Mạnh Nghiêu Viễn bèn thừa cơ hỏi Tiết Bồng: “Này, tôi thấy bà hơi sai sai sao ấy? Nhìn cái gì đấy?”
Tiết Bỗng vẫn như thường lệ, không trả lời cũng không phản bác.
Mạnh Nghiêu Viễn không thấy được gì từ biểu cảm của cô, lại hỏi tiếp: “Bà… quen đội phó Lục mới đến kia hả? Hay là có tiếp xúc rồi? Có hiềm khích hả? Hay là…”
Tiết Bồng còn không thèm chớp mắt: “Những chuyện này có ảnh hưởng gì đến chuyên môn của mình không?”
“Ờm, cái đó thì không, với tố chất chuyên nghiệp của bà…” Mạnh Nghiêu Viễn lại thấy sai sai: “Ấy, đợi đã, vậy là tôi đoán đúng rồi hả?”
Tiết Bồng không tiếp lời, lấy hộp dụng cụ hợp kim nhôm của mình ra từ sau cốp, đặt bên chân.
Mạnh Nghiêu Viễn nhìn theo hành động của Tiết Bồng rồi lại nhìn về phía Lục Nghiễm và Phùng Mông dưới gốc cây, lôi thôi: “Nói nghe, họ nói cái gì vậy, hình như nghiêm túc lắm… tới cổng luôn rồi, cái tay đội phó Lục này không nôn nóng hả?”
Tiết Bồng đứng dậy nói: “Còn nói được cái gì nữa, ở đây ngoài anh ta ra thì những người khác đều đã hợp tác quen rồi, chắc là muốn trao đổi xong hết trước khi vào hiện trường, lát nữa lúc chỉ huy đỡ xấu mặt.”
Cái này thì không sai, hôm nay ở hiện trường từ nhân viên ghi chép, nhân viên kỹ thuật tới pháp y đều đã hợp tác với nhau trong nhiều nhiệm vụ, đã đủ ăn ý với nhau, ra vào hiện trưởng không chỉ nhanh chóng mà còn bảo đảm được chất lượng.
Bảo là “chân ướt chân ráo” thì cũng chỉ có mình Lục Nghiễm thôi, thế nhưng hôm nay anh không chỉ là đội phó Chi đội Hình sự mà còn là tổng chỉ huy kiểm tra hiện trường.
Điều quan trọng nhất là hôm nay Lục Nghiễm vừa mới nhận chức, còn chưa kịp tiếp xúc với đồng nghiệp các bộ phận đã nhận được hồ sơ thủ tục bên trại giam gửi sang, cũng chỉ có thể nắm bắt mấu chốt công việc trước khi bước vào.
Chuyện mà Tiết Bồng nói thật ra Mạnh Nghiêu Viễn cũng đã biết, thế nhưng cô cứ lại phải dùng hai chữ “xấu mặt”.
Mạnh Nghiêu Viễn phản ứng nhanh chóng, lập tức thể hiện sự “cây liền cành”: “Hứ, mấy cái chuyện như ăn ý đồ ấy, có nói trước cũng vô ích, toàn phải nhờ kinh nghiệm ra cả thôi, chức vị có cao cũng như không.”
Tiết Bồng lại không tung hứng, cô nhìn ra đằng sau rồi chuyển chủ đề: “Đúng rồi, hôm nay là pháp y Trần hay pháp y Quý vậy, sao không thấy ai hết.”
Mạnh Nghiêu Viễn quay đầu, hất cằm: “Tới rồi kia kìa.”
Trong lúc hai người nói chuyện, một chiếc xe chạy vào cửa, ba người gồm hai nam một nữ nhanh chóng bước xuống.
Người đàn ông bước xuống đầu tiên có dáng người gầy, da dẻ khá trắng, màu môi khá nhạt, mặt có vẻ mệt mỏi, đây chính là Quý Đông Duẫn của Khoa Pháp y.
Quý Đông Duẫn hơi nheo mắt dưới ánh sáng mặt trời, quét mắt vòng quanh, lướt qua Chi đội Hình sự với hai người đàn ông dưới gốc cây, tiếp đó lại nhìn sang Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn.
Mạnh Nghiêu Viễn vẫy tay ra dấu cách đó một đoạn, Tiết Bồng cũng mỉm cười.
Lúc Quý Đông Duẫn đến gần, Mạnh Nghiêu Viễn hỏi: “Mới đi công tác về à? Em còn tưởng pháp y Quý phải nghỉ ngơi nửa ngày nữa cơ.”
Quý Đông Duẫn cười: “Vốn định tìm thời cơ chợp mắt tí nhưng nghe nói bên trại giam rất quan trọng vụ án này, sớm đã chuyển hồ sơ sang cần trợ giúp nên tôi nghe là lấy lại tinh thần ngay.”
Nói xong, Quý Đông Duẫn lại hỏi Tiết Bồng: “Xử lý xong chuyện nhà rồi à?”
Tiết Bồng: “Vâng.”
Lúc này, Lục Nghiễm và Phùng Mông đi tới.
Lục Nghiễm vốn đã cao, người lại tráng kiện, vừa đi tới trước thì cả bọn đã cảm nhận được một cảm giác đè nén vô hình, thêm vào đó cũng không biết tính nết anh ra sao nên bỗng chốc đều im lặng cả.
Lục Nghiễm đứng lại lên tiếng trước: “Chào pháp y Quý, tôi là Lục Nghiễm.”
Hai người bắt tay nhau, Quý Đông Duẫn cười nói: “Chào đội phó Lục.”
Lục Nghiễm: “Hôm nay vất vả cho anh rồi.”
Quý Đông Duẫn: “Chuyện nên làm cả.”
Cả bọn lại im lặng mấy giây.
Lục Nghiễm không nói nhiều thêm nữa, anh gật đầu với Phùng Mông, nhanh chóng quay về đội hình sự.
Tiết Bồng chỉ liếc mắt qua cái bóng rọi sượt qua trên đất rồi lại cụp mắt không nói tiếng nào, sau đó thì nghe thấy Phùng Mông thuật lại tình hình ban nãy.
Tóm lại là hôm nay phải vực dậy tinh thần gấp hai mươi lần, bởi vì rất có thể không có cơ hội quay lại hiện trường nữa, tuyệt đối không được sơ suất.
Lục Nghiễm đã về lại đội hình sự bên kia.
Đám Hứa Trăn, Phương Húc với Lý Hiểu Mộng đang tán dóc thì đều lập tức đứng ngay ngắn, đợi Lục Nghiễm phát hiệu lệnh.
Nói thật thì mọi người đều đã đợi tới mất hết cả kiên nhẫn, đến cửa tới nơi luôn rồi còn đứng ở ngoài ngắm cảnh, đúng là hơi làm người ta mất hứng.
Lục Nghiễm nhìn thấu hết cả biểu cảm của cả bọn, lên tiếng rất thản nhiên: “Tôi biết có lẽ kinh nghiệm kiểm tra hiện trường của mọi người đều phong phú hơn tôi, có nhiều chuyện không cần tôi nói mọi người cũng hiểu nhưng trước khi vào tôi vẫn phải nhắc lại ba nguyên tắc: “Đút tay vào túi, Mở to mắt, Giữ chặt miệng.” Nơi đây không giống những hiện trường khác, bên trong đông đúc phức tạp, hơn nữa hiện trường đã bị người khác phá hoại nghiêm trọng, độ khó của vụ án đã được tăng cao, bất cứ sai sót nào của chúng ta đều có thể khiến tình hình trở nên phức tạp hơn. Chủ yếu là chúng ta tới đây với danh nghĩa trợ giúp, nhất định phải chú ý vài giới hạn, chớ nên lạm quyền, tránh gây mâu thuẫn.”
Lục Nghiễm vừa nói xong, cả đám Phương Húc đều lập tức thẳng lưng, không dám thờ ơ.
Ở bên kia, Phùng Mông cũng vừa nói xong.
Lúc Lục Nghiễm nghiêng người nhìn Phùng Mông, không hẹn mà cũng bước tới, lực lượng hai bên cùng lúc bước vào trại giam.
Theo quy tắc thì khi vào trại giam nữ phải làm một số thủ tục đăng ký và giao nhận.
Cảnh sát hướng dẫn họ Lưu do trại giam phái ra đã đợi ở trong từ sớm, nhìn thấy nhóm người Lục Nghiễm lập tức tới đón, vừa dẫn đường vừa trao đổi quá trình diễn biến sự việc.
Chính vào rạng sáng hôm nay, khoảng lúc tù nhân sắp thức dậy, bỗng có tiếng kêu cứu từ phòng số bảy.
Lúc quản ngục chạy đến thì thấy toàn bộ tù nhân phòng số bảy đều vây quanh trước giường.
Bước vào thì nhìn thấy một tù nhân trong số đó tên Trần Lăng đã chết trên giường.
Vì trạng thái lúc chết của Trần Lăng rất đáng sợ, dấu vết hiện trường rải các tù nhân vây quanh bên giường khi đó đều đã có tiếp xúc với thi thể của Trần Lăng, trong số đó còn có hai nữ tù nhân thực hiện sơ cứu, không chỉ làm dính máu lên người mình mà có lẽ cũng đã để lại dấu vân tay hoặc tế bào da lên thi thể.
Điều khá đáng nghi là một người thực hiện sơ cứu trong số đó là một nữ tù nhân họ Phương, trước giờ luôn bất hoà với người chết, trước đây hai người còn nhiều lần đấu khẩu với va chạm lẫn nhau, có lần thậm chí còn đánh nhau.
Lúc đó Trần Lăng còn tát cho nữ tù nhân họ Phương kia một bạt tai khiến cô ta bị thủng màng nhĩ nhẹ.
Trong lúc nói chuyện, cả lực lượng đã tới khu ký túc xá tù nhân, lúc này các nữ tù đều đang làm việc bên ngoài, trong ký túc xá chỉ có cảnh sát quản ngục.
Cảnh sát Lưu nói tiếp, phía trại giam nhận được thông tin thì ngay lập tức chạy đến, vì hiện trường bốc mùi tanh hôi nên quản ngục và các nữ tù nhân phòng số bảy đã dọn dẹp sơ qua, tạo thành một mức độ phá hoại hiện trường nhất định.
Nói cách khác thì về cơ bản đã làm trái nguyên tắc bảo vệ hiện trường, không thể nào phục hồi nguyên trạng được.
Lúc trao đổi tình hình tới đây, mọi người cũng đến được khu C ký túc xá, ký túc xá xảy ra án mạng ở ngay trước đó không xa.
Lục Nghiễm dừng bước, nhìn xung quanh một vòng trước rồi mới quay người nói: “Mọi người thay trang bị ở đây đi.”
Chưa tới năm phút, tất cả mọi người đều đã mặc xong quần áo bảo hộ, mũ trùm tóc, găng tay và bọc giày, Lục Nghiễm và thành viên trong đội đi đến trước cửa phòng ký túc xá số bảy trước.
Chỉ vừa nhìn lướt qua tình hình trong phòng, cả bọn đều sững người.
Trong ký túc xá có bốn chiếc giường tầng, một trong số đó có lót nệm, ba giường còn lại, bao gồm cả tầng trên của Trần Lăng đều là giường kê trống không.
Người chết Trần Lăng mặc đồ tù năm trên giường, quần áo có chút nhăn nhúm, thi thể có dấu vết bị tiếp xúc rõ rệt, sắc mặt người chết đã tím đỏ, hai mắt nhắm chặt, mũi có tiết dịch, trên cổ có vết thắt hình móng ngựa.
Các nhân viên kiểm tra hiện trường đã từng chứng kiến không ít hiện trường treo cổ, chỉ là hiện trường lần này có chút rất bất thường: Vùng miệng của người chết Trần Lăng đã bị khâu lại từ ngoài bằng sợi bông!
Khỏi nói tới những người ở hiện trường, dù là cảnh sát hình sự kỳ cựu có nhiều năm kinh nghiệm trinh sát cũng chưa chắc đã từng gặp.
Lục Nghiễm nén kinh hoàng, nhắm mắt lại một chốc rồi bắt đầu quan sát vết khâu trên miệng Trần Lăng.
Một số người chết do treo cổ sẽ có hiện tượng đầu lưỡi hơi thè ra ngoài miệng nhưng vì miệng và lưỡi của Trần Lăng đã bị khâu lại nên lưỡi không thể thè ra.
Khoé môi cô ta còn có vệt máu đã khô lại, chỉ là màu của vệt máu rất không tự nhiên, còn trộn lẫn màu cà phê.
Ánh mắt Lục Nghiễm chuyện động chầm chậm, phát hiện cạnh bên Trần Lăng, cũng chính là bên gối có một sợi dây thừng.
Trên gối gần dây thừng và drap giường có dính chút máu màu cà phê, trên sàn còn có dấu vết lau rửa xử lý rõ rệt.
Nhìn tổng thể thì căn ký túc xá tù nhân này có thể coi là gọn gàng, vật dụng của các nữ tù cũng được sắp xếp theo quy định của trại giam, nhìn sơ thì ngoài vật dụng hằng ngày đơn giản ra, không còn gì khác đáng nghi.
Chỉ là trong phòng cứ tỏa ra một mùi thối rữa, tuy đã mở một cánh cửa sổ ngoài tường đối diện, gió lùa vào đã làm bớt được chút mùi.
Lục Nghiễm bình thản quan sát khắp cả hiện trường, quay sanh cảnh sát Lưu: “Ai mở cửa sổ thế? Mở khi nào?”
Cảnh sát Lưu: “À, phạm nhân ở phòng này đã mở sau khi vụ án xảy ra đấy, vì trong phòng này cứ có mùi kỳ lạ. Thật ra bây giờ là đã đỡ mùi hơn ban đầu nhiều rồi…”
Lục Nghiễm không tiếp lời, anh quét mắt qua hiện trường lần nữa, sau khi suy nghĩ và phán đoán xong một lượt, nhanh chóng phân chia nhiệm vụ chụp ảnh, phác hoạ, ghi chép và thu thập chứng cứ ngoài hiện trường.
Tiếp theo đó, Lục Nghiễm kiểm tra vị trí khóa cửa ký túc xá, không có dấu vết gì, anh đóng cửa lại rồi mở ra mấy lần, lần nào cũng có tiếng rít rõ mồn một, điều này về cơ bản đã loại bỏ được khả năng ban đêm có người đột nhập vào gây án.
Ở một bên khác, nhóm Phương Húc đã nhanh chóng hành động, bước đầu tiên là chụp ảnh, ghi chép lại điều kiện hiện trường và phương hướng trước, đợi sau khi thu thập chứng cứ và khám nghiệm tử thi xong mới có thể suy ngược về tình huống ban đầu.
Tiếp đó là đến lượt của nhân viên kỹ thuật.
Lục Nghiễm nhường lối đi vào, nói với Phùng Mông: “Trưởng khoa Phùng, đến lượt mọi người rồi.”
Người của Khoa Kiểm nghiệm dấu vết không nói không rằng đã lần lượt cầm hộp dụng cụ đi vào trong, Phùng Mông và Mạnh Nghiêu Viễn đi đằng trước, Tiết Bồng theo ngay sau, đi qua Lục Nghiễm còn không thèm liếc mắt nhìn lấy.
Ngước mắt lên nhìn thấy thi thể nữ trên giường.
Tiết Bồng vô thức nheo mắt.
Giải thích chi tiết:
Đồ bảo hộ: Nhân viên kiểm tra nhất định phải mặc khi ra vào hiện trường, vừa bảo vệ bản thân, vừa bảo vệ chứng cứ, không ai biết hiện trường sẽ xuất hiện những thứ vi-rút, vi khuẩn có hại gì. Hơn nữa dù đeo bọc giày thì cũng sẽ phá hoại dấu chân trên đất ở một mức độ nhất định, huống hồ gì là giẫm thẳng chân lên.
Vết thắt hình móng ngựa: Dấu vết thường thấy khi treo cổ, là vết siết trên cổ, nhìn tổng thể trông như một vết móc móng ngựa.
Từ “kiểm tra” thường được nhắc đến mang nghĩa kiểm tra, khảo sát hiện trường, yêu cầu người thực hiện bắt buộc có tư cách điều tra, chỉ trinh sát hình sự. Nhân viên kỹ thuật và pháp y không có đủ tư cách điều tra, không thể tổ chức công tác kiểm tra khảo sát, cũng không thể ký vào văn bản kiểm tra khảo sát. Thế nhưng vì vấn đề nhân lực, cũng vì cảnh sát hình sự không có đủ kỹ thuật chuyên nghiệp, vì thế tại tình huống thực tế, cảnh sát hình sự sẽ tổ chức công tác kiểm tra khảo sát, chỉ huy người có kỹ thuật chuyên nghiệp, cũng chính là nhân viên kỹ thuật và pháp y tham gia công tác thu thập chứng cứ, khám nghiệm tử thi và giám định hiện trường. Điều này là để tránh khỏi việc “tự biên tự diễn” của các cá nhân có liên quan, nếu không thì vừa nghe có án mạng là một nhóm kỹ thuật với pháp y đã tự xách dụng cụ tới, thu thập chứng cứ xong thì về làm kiểm nghiệm, cả quá trình không có sự giám sát làm chứng của nhân viên trinh sát điều tra, rất dễ tạo thành lỗ hổng tư pháp, chứng cứ cũng không hợp pháp.
Trong chương truyện có nhắc đến “Đút tay vào túi”, mang ý không được động vào bất kỳ đồ vật nào ở hiện trường, chỉ cần không tiếp xúc là sẽ không để lại dấu vết. “Mở to mắt” là luôn luôn quan sát con người, sự việc và sự vật xung quanh, phải lập tức ra phán đoán với bất cứ các tình huống có thay đổi, đáng nghi hay nguy hiểm, thu thập chứng cứ để hành động. Còn “giữ chặt miệng” không thật sự có nghĩa là yêu cầu các cảnh sát hình sự phải “im mồm” mà là ngoài việc ghi chép thăm hỏi tình hình thì không được tự tiện đánh giá về bất cứ chứng cứ hay tình huống phạm tội nào ở hiện trường, nhất là thông tin có giá trị để phá án, dù sao cũng sẽ có nhiều hiện trường phạm tội được đông người vây quanh quan sát, có khi nghi phạm cũng đang lẫn trong số đó.