Người gửi chính là Ngải Tiểu Nguyên: “Mình có nói chuyện với Thường Phong mấy lần, muốn tẩy trần cho cậu ấy, ba người chúng ta cũng tìm dịp gặp nhau đi, nói cho rõ hết hiểu lầm năm đó. Nhưng mà Thường Phong cứ thoái thác mãi, mình nghĩ cậu chủ động tìm đến, chắc cậu ấy sẽ đồng ý.”
Lục Nghiễm đọc xong tin nhắn, còn chưa đóng cửa xe đã đứng bên cửa, cánh tay gác trên thân xe một hồi lâu không nhúc nhích.
Tiết Bồng đóng cửa xe bên kia, quay đầu nhìn thì thấy Lục Nghiễm đang cúi gằm mặt mũi, nhìn chăm chăm vào điện thoại, vừa định lên tiếng nói thì điện thoại cô cũng có tin nhắn tới.
Là tin nhắn của đồng nghiệp bên y pháp độc chất: “Bồng, cái áo hôm đó cô đưa tới có kết quả kiểm nghiệm rồi. Ngoài ADN của đội phó Lục ra thì tạm thời chúng tôi chưa tìm ra gì của ai khác, cũng không tìm ra thành phần ma tuý.”
Tiết Bồng thở dài.
Theo tỷ lệ thì cũng đúng là sẽ như vậy, nếu Lục Nghiễm và nghi phạm giết giết Vương Xuyên chỉ “lướt qua nhau” như thế đã có thể để lại dấu vết của người kia thì cũng thật sự là kỳ tích. Trừ khi nào cả hai đều mặc đồ len như áo lông thỏ, lông dê gì đó thì còn hơi có thể.
Tiết Bồng trả lời: “Được rồi, cảm ơn nhé.”
Vài giây sau, Tiết Bồng lại nhớ tới một chuyện bèn hỏi: “Vậy đã có kết quả kiểm nghiệm độc chất của Vương Xuyên chưa?”
“À, ngoài Ketamin ra thì còn tìm được chút thành phần Methaqualone trong mẫu thử của Vương Xuyên, chắc là có ai đó cho anh ta uống Methaqualone trước để ngủ say rồi mới tiêm Ketamin vào. Nếu không thì một người trưởng thành sống sờ sờ ra đó cũng không thể nào để người ta tiêm chích cho mình mà không có chút phản ứng nào như vậy được.”
Lại là Methaqualone?
Tiết Bồng thoáng chốc ngẩng người.
Trên thị trường có nhiều loại thuốc an thần như thế mà từ vụ Vương Xuyên đến vụ Trần Lăng đều dính tới Methaqualone, không lẽ hai vụ có dính dáng gì tới nhau?
Nhưng nghĩ lại thì Tiết Bồng thấy chắc có lẽ chỉ là trùng hợp, Methaqualone cũng không phải thuốc quý hiếm gì, độ phổ biến trong thị trường ma tuý cũng cao, hơn nữa đây không phải thuốc thuộc loại tinh thần, tính đến năm 2014 đã có hơn mười bốn triệu người sử dụng Methaqualone, huống hồ gì là bây giờ.
Ở bên kia xe, Lục Nghiễm nhanh chóng trả lời tin nhắn của Ngải Tiểu Nguyên: “Để mình dành thời gian thử liên lạc với cậu ấy. Nhưng mà có muốn gặp mình hay không còn phải xem ý của cậu ấy nữa.”
Ngải Tiểu Nguyên nói: “Mình hiểu, cậu ấy có khúc mắc trong lòng… ấy, vậy cậu liên lạc xong nhắn mình một tiếng, mình biết cậu bận lắm, không làm phiền nữa nhé.”
Lục Nghiễm không trả lời, anh đút điện thoại vào túi, ngước mắt đã thấy Tiết Bồng đứng thất thần bên xe.
Lục Nghiễm đi vòng qua đầu xe hỏi: “Sao thế?”
Tiết Bồng ngước mắt nói: “À, có kết quả bên y pháp độc chất rồi, trước khi tiêm Ketamin, chắc Vương Xuyên đã sử dụng Methaqualone nhưng vẫn chưa biết nồng độ cụ thể.”
Lục Nghiễm ngừng bước, ánh mắt hơi chút kinh ngạc.
Anh là người đầu tiên vào hiện trường, lúc đó anh cũng đã xem xét rất kỹ lưỡng, hoàn toàn không có bất cứ lọ thuốc nào ở hiện trường, càng không nhìn thấy ly nước hay gì đó.
Hơn nữa Methaqualone phát huy tác dụng sau hai mươi phút, nghi phạm ra vào hẻm chỉ trong mười phút, không thể nào đến khi vào đến phòng làm việc của Vương Xuyên thì hắn mới cho anh ta dùng Methaqualone được, theo tình huống thông thường thì Vương Xuyên nhìn thấy có người chìa tới một viên thuốc thì cũng sẽ không ngoan ngoãn nuốt vào miệng.
Vì thế khả năng cao chính là trước khi nghi phạm tới hiện trường thì đã có người cho Vương Xuyên uống Methaqualone trong lúc anh ta không hề hay biết, sau đó mở cửa sổ để tiện cho nghi phạm bước vào.
Tất cả nhân viên ở quán bar tối đó lại đều có khả năng làm được việc này, bao gồm cả bartender, nhân viên phục vụ với cả vệ sĩ.
Vụ án của Trần Lăng lại cũng có liên quan đến Methaqualone, vậy đường dây ma túy trong trại giam có liên quan đến vụ án của Vương Xuyên không?
Lục Nghiễm trong tích tắc nghĩ rất nhập tâm, mặt mũi cũng trở nên nghiêm túc.
Tiết Bồng thấy vậy bèn nói: “Tôi biết anh nghĩ sao. Chúng ta vừa tiếp xúc với vụ của Trần Lăng, sẽ nhạy cảm khác thường với Methaqualone. Nhưng mà điều này không có nghĩa vụ án Vương Xuyên và Trần Lăng có liên quan với nhau.”
Lục Nghiễm cười: “Dù có liên quan cũng đâu có chỗ nhúng tay vào được nữa.”
Tiết Bồng sững người, định nói gì đó nhưng lời ra đến miệng lại không biết nói sao.
Vương Xuyên là người trong đường dây tình báo của Lục Nghiễm, bị người ta giết một cách không rõ ràng như thế, bây giờ vụ án được bên phía Chi đội Chống ma tuý quản lý, Lục Nghiễm không được hỏi nhiều, cảm giác này như cảm giác của cô với vụ án Trần Lăng vậy.
Vì tiếp xúc nhiều nhất với di vật của Trần Lăng nên cô là người có khả năng hiểu rõ trạng thái sống trước khi chết của Trần Lăng nhất, cũng là người hiểu rõ nghi điểm của vụ án này nhất, bây giờ án phá được một nửa lại bị bắt ngừng lại, cảm giác này giống như xem được một bộ phim điện ảnh rất đặc sắc, rồi khi tất cả mọi người đều đang đợi hung thủ được tiết lộ, rạp chiếu phim lại tự dưng mất điện.
Vụ án Trần Lăng đầu voi đuôi chuột, sấm to mưa nhỏ, huy động lực lượng rầm rộ thế mà lại về tay không, đổi lại là ai mà cam lòng cho được?
Rốt cuộc phía sau Trần Lăng còn có bí mật gì liên quan đến việc cô ta tự sát, còn cả mảnh giấy và bút tích trên quyển sổ với cả chai nước hồ kia nữa, những thứ này đều là một mối mơ hồ mà họ chỉ mới chạm được phía ngoài của nó.
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng cụp mắt, khẽ thở dài.
Hai người đứng yên lặng như vậy vài giây cho đến khi Lục Nghiễm nghiêng người qua trước, dường như đang muốn về tòa văn phòng đội hình sự.
Trước khi đi, Lục Nghiễm mím môi, nhìn Tiết Bồng chăm chăm vài giây với đôi mắt đen hun hút rồi mới ngập ngừng nói: “Ừm… anh về đội trước đây, anh…”
Tiết Bồng khựng lại, còn không ngước mắt đã vội nóng: “Ừm, tôi cũng đi đây.”
Kết quả là chữ “anh” sau cùng của Lục Nghiễm còn chưa nói hết đã bị tiếng “ừm” của Tiết Bồng chặn ngang.
Tiết Bồng đã quay người đi trước, Lục Nghiễm còn đứng nguyên tại chỗ.
Anh định nói là “Sau này chúng ta còn nhiều vụ án hơn nữa, đừng nhụt chí”, ai ngờ Tiết Bồng hoàn toàn không hề để ý.
Lục Nghiễm cụp mắt, lắc đầu cười rồi cũng nhanh bước đi.
Tiết Bồng cúi gằm mặt cả đoạn đường, băng qua bãi đậu xe, đi về phía toà thực nghiệm.
Vừa bước đến cổng toà nhà, ngước mắt lên đã thấy Quý Đông Duẫn và hai trợ lý pháp y vội vội vàng vàng đi ra ngoài, trong tay ba người đều cầm hộp dụng cụ dùng ở hiện trường, trông hình như đang rất vội.
Hai bên chạm mặt nhau, Tiết Bồng hỏi: “Mọi người đi đâu thế?”
Quý Đông Duẫn nói: “Có vụ án gấp phải đến thành phố Lịch công tác một chuyến.”
Mấy năm nay, cái danh “con dao khám nghiệm tử thi sắc bén” của Quý Đông Duẫn càng lúc càng vang xa, không chỉ nhanh gọn dứt khoát mà còn đưa ra được phán đoán chuẩn xác, rất nhiều lần giúp đội hình sự tranh thủ được thời gian phá án quý giá.
Giới pháp y rộng bao la, hàng loạt các pháp y nổi tiếng trong nước đều lăn lộn từ những vụ trọng án, chỉ cần vụ án chấn động toàn tỉnh thậm chí toàn quốc thì pháp y chính, kiểm nghiệm dấu vết chính, còn có cả đội hình sự phá được án đều sẽ nổi như cồn.
Thế nhưng các kỹ thuật viên kiểm nghiệm dấu vết về cơ bản đều là những anh hùng thầm lặng, đội hình sự đều được khen thưởng tập thể, trong tương lai ngoài những vụ trọng án chấn động toàn tỉnh lần nữa thì trên cơ bản đều chỉ phụ trách vụ án trong phạm vi khu vực của mình. Còn về pháp y thì vì phải tiếp xúc với thi thể, vì thế tiếng tăm có được sau khi phá án tất nhiên là càng lẫy lừng hơn.
Theo lý mà nói, pháp y cũng rất ít khi làm việc ở khu vực khác nhưng có lúc gặp phải vụ án hóc búa thì địa phương cũng sẽ phải mời pháp y ở nơi khác đến hỗ trợ giám định.
Thành phố Lịch với thành phố Xuân ngay sát thành phố Giang cũng thường xuyên sang mượn nhân lực, cứ hễ là vụ án khó nhằn đều sẽ hỏi thăm lịch trình của Quý Đông Duẫn trước.
Cũng có trường hợp khác là người nhà nạn nhân nghi ngờ về nguyên nhân tử vong của người chết, cho rằng khả năng cao là bị giết, không chấp nhận phán đoán nguyên nhân tử vong là “tai nạn” hay “tự sát”, sau khi nghe danh Quý Đông Duẫn vẫn sẽ chỉ mặt đặt tên mong Quý Đông Duẫn tới khám nghiệm tử thi.
Tiết Bồng hiểu ra, đáp lời: “Ồ, vậy đi đường thuận lợi nhé.”
Quý Đông Duẫn cười, nhanh chóng băng qua bậc thang dưới chân Tiết Bồng, ai ngờ đi được mấy bước lại dừng lại.
Quý Đông Duẫn đột nhiên gọi: “Tiết Bồng.”
Tiết Bồng quay người: “Vâng?”
Quý Đông Duẫn chỉ nói ba chữ: “Đừng nản lòng.”
Tiết Bồng còn chưa kịp nói gì, Quý Đông Duẫn đã cười rồi quay người, bước nhanh về phía bãi đậu xe cùng hai trợ lý pháp y.
Tiết Bồng lại đứng yên ở đó một lúc, cô cụp mắt, lúc này mới đi về toà thực nghiệm.
Tuy Quý Đông Duẫn nói không đầu không đuôi, Tiết Bồng lại có thể hiểu được ý của gã.
Trên đường về, Lục Nghiễm vẫn luôn nói cho cô nghe phân tích của anh, ghép được cả câu chuyện lại từ đầu tới cuối, logic mạch lạc, chỗ trống cũng được lấp lại hợp lý, trông cứ như anh đã xử lý vụ án tương tự thế rồi ấy, tâm trạng cũng rất điềm tĩnh.
Tiết Bồng có tự hỏi nhưng cũng không để lộ cảm xúc quá rõ nhưng Lục Nghiễm lại nhận ra được, còn dành thời gian cả đoạn đường để giải đáp từng chi tiết nhỏ nhặt cho cô.
Không ngờ là lúc này đến Quý Đông Duẫn còn nói ra ba chữ như thế.
Xem ra đúng là cô đã để ý quá, chắc là cũng đã thể hiện ra mặt, chỉ là cô nghĩ rằng mình che giấu giỏi mà thôi.
Cả buổi chiều hôm đó, Tiết Bồng được dịp rảnh rang, công việc giám định cần phải làm không nhiều, chưa đến giờ tan làm đã xong xuôi.
Phùng Mông lên tiếng bảo cô hôm nay đừng mượn cớ tăng ca, về sớm nghỉ ngơi, ngủ một giấc cho đã đời.
Tiết Bồng cũng không nài nỉ, cầm túi xách với điện thoại lái xe về nhà.
Được nửa đường thì Mạnh Nghiêu Viễn gửi tin nhắn thoại tới.
Tiết Bồng định lờ đi luôn nhưng xe kẹt giữa đường, cô nhìn ra xe cộ tấp nập ngoài cửa xe thấy cũng chán bèn ấn mở khoá.
Mạnh Nghiêu Viễn vừa vào đã hào hứng: “Bà đoán xem chuyện gì xảy ra, tôi vừa nghe đám Trương Xuân Dương nói là đội trưởng Phan của họ vừa đi công tác về.”
Phan Chấn Sinh vừa đi công tác mấy ngày trước, trước khi đi chỉ dặn dò Lục Nghiễm vội vội vàng vàng mấy lời rồi một người chạy ngay sang tỉnh khác, một người thì hỗ trợ Tổ Trại giam điều tra.
Tiết Bồng một tay chống đầu, lười nhác hỏi: “Vậy liên quan gì tới tôi?”
Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Không liên quan tới bà nhưng mà liên quan tới đội phó Lục nhà bà mà!”
Tiết Bồng nhíu mày: “Cái gì mà nhà tôi.”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Rồi rồi, tôi còn chả biết bà quá, hồi chiều hai người về chung, còn trễ hơn tụi tôi hơn nửa tiếng đồng hồ, kẹt xe hay cố ý lái chậm lại vậy? Tới rồi hai người còn đúng ở bãi đậu xe nói chuyện cả buổi, ban ngày ban mặt, bao nhiêu cặp mắt nhìn vào, chậc, người trong chi đội đều thấy cả rồi! Ba cái trò vặt vãnh mà đòi giấu được tôi, hết giấu được rồi ha?”
Tiết Bồng chầm chậm trợn mắt, hừm lạnh rồi không nói gì.
Nhưng Mạnh Nghiêu Viễn cũng đã quen với cái kiểu im lặng này lâu rồi, gã tiếp tục tự biên tự diễn: “Nghe nói ông Phan vừa về là đã hết lời khen ngợi đội phó Lục trước mặt đám Trương Xuân Dương, u chu cha mẹ ơi, khen quá trời quá đất, Trương Xuân Dương hoảng hồn luôn ấy, bảo là vào Cục thành phố bao nhiêu năm chưa bao giờ thấy ông Phan khen ai, kinh dị dữ lắm!”
Phan Chấn Sinh thường không hay khen người khác, dù sao cũng là đội trưởng Chi đội Hình sự mà, phải có uy chứ, tính tình cũng phải khó khăn chút, làm việc cả đời trong “nha môn” rồi, đứng đó cái thôi, chưa làm mặt nghiêm là người ta đã sợ rồi.
Tiết Bồng vẫn không nói gì, trong lòng thầm nghĩ đó là tại vì mấy người không biết thân thế của Lục Nghiễm, nếu mà biết quan hệ của anh với Tần Bác Thành cũng sẽ không lạ lùng gì đâu.
Ai ngờ cô vừa nghĩ đến đây, Mạnh Nghiêu Viễn đã hỏi: “Này, bà mau tiết lộ xíu tin tức hóng hớt cho tôi đi, đội phó Lục rốt cuộc có lai lịch ra sao vậy, sao mà ông Phan còn không thèm làm người nữa luôn vậy?”
Tiết Bồng khẽ cười thành tiếng: “Mai mốt gặp đội trưởng Phan, tôi sẽ nói anh ấy nghe câu này của ông.”
“Má, tôi chia sẻ tình báo với bà mà bà chơi tôi vậy đó! Bà mau nói coi rốt cuộc đội trưởng Lục…”
Mạnh Nghiêu Viễn nhanh chóng gào thét, chỉ là chưa nói hết câu thì xe phía trước Tiết Bồng đã di chuyển.
Tiết Bồng đang định chạy lên trước, không ngờ xe phía sau lại mất lái trượt về trước, “ầm” một tiếng, đuôi xe lần lượt phát ra tiếng vang.
Tiết Bồng nhìn ra sau qua kính chiếu hậu, một chiếc Bentley đã tông trúng đuôi xe cô.
Tiết Bồng thở dài, không chút ngập ngừng, kéo phanh tay ngay tại chỗ, nhấn tắt tin nhắn thoại của Mạnh Nghiêu Viễn rồi cầm điện thoại bước xuống xe.
Cô bước ra sau xe, nhìn thấy chỗ va chạm giữa đuôi xe cô với chiếc Bentley.
Tài xế xe Bentley cũng bước xuống nhưng rõ là không phải chủ xe, tuy đang mặc vest nhưng hai tay lại đeo găng tay trắng, nhìn thì biết ngay là người lái xe cho người khác.
“Cô gì đó ơi, thật sự xin lỗi, tôi…”
Tiết Bồng nhìn sang tài xế không nói gì, mở camera điện thoại chụp nhanh vài tấm hiện trường vụ va chạm, bao gồm cả vị trí va chạm, mặt đường, tình hình trên đường, hình tổng thể cả hai chiếc xe cùng với bảng số xe.
Sau đó, Tiết Bồng mới nói với tài xế: “Tôi đã chụp ảnh lại, tai nạn lỗi hoàn toàn do anh. Nếu anh có ý kiến gì khác, tôi sẽ liên hệ với đội giao thông để phân chia trách nhiệm. Chúng ta trao đổi cách thức liên lạc, tiền sửa xe thì bảo hiểm lo.”
Tài xế ngơ ngác đang định nói gì đó, lúc này, một người đàn ông khác bước xuống từ ghế sau xe Bentley.
Người đàn ông mặc áo sơ mi với quần tây màu kem, cắt may rất đứng form, cực hợp với vóc dáng, từng đường kim mũi chỉ đều rất tỉ mỉ, nhìn đã biết ngay là hàng đặt may, trên mặt còn đeo một cặp kính gọng vàng, đôi mắt dài và hẹp hết sức kinh ngạc ngay khi nhìn thấy Tiết Bồng.
“Bồng?”
Tiết Bồng quay đầu nhìn rồi cũng ngẩn người.
Nhưng cô nhanh chóng trở lại bình thường hỏi: “Xe anh đây à?”
Người đàn ông lắc đầu: “À, xe của khách hàng, đang đón anh sang đó.”
Tiết Bồng khẽ nhoẻn miệng, gật đầu với người đàn ông, có thể coi là một lời chào hỏi, sau đó lại nhìn sang tài xế nói: “Tôi họ Tiết, tôi đưa số tôi cho anh.”
Tài xế vừa thấy Tiết Bồng có quen biết với người đàn ông bèn không dám chần chừ, lập tức trao đổi số điện thoại với Tiết Bồng.
Nhưng lúc Tiết Bồng chuẩn bị về lại xe thì tài xế lại đuổi theo mấy bước, nói nhỏ: “Cô Tiết, có lỗi quá, chuyện này chúng ta giải quyết riêng có được không, đây là xe của chủ tôi, tôi thật sự không gánh nổi trách nhiệm…”
Giải quyết riêng à? Vậy ý là vẫn chưa xong chuyện, đang trả giá, cù cưa cù nhằng.
Tiết Bồng không đồng ý mà chỉ hỏi: “Xe của chủ anh đã mua bảo hiểm chưa?”
Tài xế: “Mua thì có mua rồi…”
Tiết Bồng: “Mua rồi thì được rồi, để bảo hiểm lo, mọi người đều khoẻ.”
Nói xong Tiết Bồng lại lên xe rồi nhanh chóng chạy đi.
Tài xế mặt trắng bệch nhìn đuôi xe Tiết Bồng, đứng yên đó vài giây rồi mới quay người nói với người đàn ông: “Anh Hàn, mời anh lên xe đã.”
Người đàn ông gật đầu rồi ngồi lại vào ghế sau, cầm lấy Ipad và hồ sơ để ở chỗ ngồi, tiếp tục rà soát hợp đồng.
Đến khi chiếc Bentley chạy được một đoạn, người đàn ông bỏ hồ sơ xuống, tháo kính ra, ngước mắt lên lần nữa, nhìn thấy sắc mặt tái mét của tài xế qua kính chiếu hậu.
Người đàn ông nói: “Anh Trương, đừng lo, lát nữa tôi sẽ nói chuyện này với giám đốc Hoắc của các anh, anh ấy sẽ không trách anh đâu.”
Tài xế họ Trương sững người, thở phào nhẹ nhõm rồi mới cảm kích: “Anh Hàn, anh tốt thật, giám đốc Hoắc… anh cũng biết đấy. Tóm lại là rất cảm ơn anh, công việc của tôi không dễ gì giữ được, ở nhà còn có vợ với ba đứa con…”
Tài xế Trương lằng nhằng mấy câu mới nhận thấy mình nói hơi quá, nhanh chóng nín lặng: “Xin lỗi anh Hàn, tôi không nên nói những chuyện này với anh.”
Người đàn ông nói: “Không có gì đâu.”
Đây là lần đầu tiên trong tuần, Tiết Bồng về chỗ ở của mình.
Căn nhà nhỏ có hai tầng được bố của Tiết Bồng là Tiết Ích Đông để lại, không ở trong khu vực thành phố mà cách đường Phồn Hoa một khoảng, căn nhà khá giản đơn, bốn bề đều là các kiến trúc cũ.
Vì Tiết Ích Đông là giáo sư của Sở Nghiên cứu Địa chất Vật lí, thường ngày nghiên cứu ở Sở không chưa đủ, về nhà vẫn tiếp tục làm việc, để tiện hơn nên đã mua căn nhà này từ lâu, sửa thành phòng thí nghiệm riêng.
Tầng trệt của căn nhà về cơ bản là chỗ sinh hoạt, vòng quanh là bếp và phòng khách, chính giữa có mấy giá sách đứng sát sàn, trên giá toàn là sách liên quan đến địa chất, thuỷ lợi, vi sinh vật cùng sách nghiên cứu sinh vật, trên lầu được chia làm hai, căn phòng lớn hơn chút dùng làm phòng thí nghiệm, căn nhỏ hơn là phòng ngủ.
Sau khi dọn vào, Tiết Bồng đã sửa sang căn nhà lại đôi chút, lại bỏ hết tất cả tiền tích góp của mình mua một mớ đủ loại máy móc thiết bị thí nghiệm, cứ hễ bận bịu xong chuyện ở Cục thành phố là nhất định sẽ vùi đầu vào đây.
Hồi Tiết Bồng mười mấy tuổi, còn chưa hiểu vì sao khi còn sống, Tiết Ích Đông lại mê mẩn các thí nghiệm và nghiên cứu vi sinh vật đến thế, lúc đó căn nhà hai tầng này vẫn còn bỏ không, mẹ Trương Vân Hoa tuy cũng là chuyên viên nghiên cứu khoa học về thuỷ lợi nhưng một mình thân đàn bà con gái phải lo cho hai đứa con, lại còn phải đi làm, sao mà có thời gian dọn dẹp chỗ này.
Tiết Dịch đam mê theo đuổi pháp luật, còn quyết chí trở thành luật sư giỏi nhất thành phố Giang trong tương lai.
So với Tiết Dịch thì Tiết Bồng chín chắn muộn hơn, không có chí hướng cũng không có sở thích đam mê, đến ngày nghỉ cũng lười ra ngoài đi chơi, thú tiêu khiển duy nhất chính là đến thư viện thành phố Giang để giết thời gian nhưng chỉ toàn xem sách bên lề.
Đến khi Tiết Dịch mất, Tiết Bồng chịu cú sốc nặng nề, Trương Vân Hoa cứ xoay mòng mòng quay Tiết Bồng, muốn giúp cô thoát khỏi ám ảnh tâm lí, Tiết Bồng cũng tìm được mục tiêu đời mình do cái chết của Tiết Dịch.
Bốn năm ở Trường Cảnh sát, đa phần thời gian Tiết Bồng đều học về kỹ thuật hình sự chuyên sâu, chuyên khoa kỹ thuật hình sự không phân ngành chi tiết, phải học tất cả những thứ như điều tra hiện trường phạm tội, kiểm nghiệm dấu vết, kiểm nghiệm lí hoá, pháp y học, kỹ thuật vật chứng sinh vật, khoảng thời gian đó, Tiết Bồng gần như quên mất cái tầng hai này.
Cho đến sau khi tốt nghiệp, Tiết Bồng theo đội ra hiện trường, tận mắt nhìn thấy một cái xác đuối nước.
So với tất cả các cách chết như chết cháy, chết treo cổ, xương trắng cộng lại cả với nhau đều không khiếp đảm bằng một thi thể từng bị ngâm trong nước, nhìn rồi là cả đời không quên.
Sau đợt đó, Tiết Bồng mơ thấy ác mộng liên tiếp hai ngày, tới lúc mở họp bàn luận với pháp y và kiểm nghiệm lí hoá, nghe bọn họ mỗi người một câu tham gia cung cấp thông tin là tìm được khuẩn gì đó, chất độc gì đó, tảo bẹ gì gì đó trong cơ thể người chết, dựa vào những vi sinh vật nhỏ bé đó tìm ra được thi thể trôi từ nơi nào ở thượng nguồn xuống hạ nguồn, thu nhỏ phạm vi vứt xác lại trong vòng hai cây số.
Lúc đó Tiết Bồng nghe chỉ hiểu được phân nửa, trong lòng lại thầm thấy thần kỳ.
Sau đó cô về nhà, lải nhải với Trương Vân Hoa chuyện này.
Trương Vân Hoa trả lời vài vấn đề chuyên môn rồi nói: “Nếu bố con mà còn sống, ông ấy có thể dạy cho con nhiều thứ hơn. Bố con mới là chuyên gia địa chất và thuỷ lợi, đi cả thành phố Giang cũng không tìm ra được người giỏi hơn ông ấy. Không chỉ thành phố Giang, đến thành phố Lịch, thành phố Xuân bên cạnh, thậm chí đến nguồn đất với nước ở tỉnh khác có vấn đề gì đặc biệt, ông ấy cũng rõ như lòng bàn tay. Có một lần chỉ cần nghe đến thành phần và hàm lượng là có thể nói ra được phạm vi đại khái.”
Cũng chính bởi vì vậy mà mấy năm sau Tiết Bồng lại lần nữa tìm đến căn nhà hai tầng mà Tiết Ích Đông để lại.
Căn nhà nhỏ vì lâu ngày không có người ở nên đã sớm giăng đầy bụi bặm, Tiết Bồng lại rất kiên nhẫn, không nhờ người ngoài đến dọn dẹp mà dùng ngày nghỉ với hai tiếng mỗi ngày sau khi tan làm để quét dọn, thấy chỗ nào hỏng hóc thì ghi lại rồi tìm thợ đến sửa.
Trong vòng mấy năm nay, Tiết Bồng còn tham gia tu nghiệp hai khoá vi sinh vật, cứ như thế từ không biết gì, đến bây giờ đã thành thạo mười mấy cách thức thí nghiệm, hiểu được cơ bản các chất đất, nước, vi sinh vật thường thấy, thêm vào đó, mỗi lần ở Cục thành phố thấy có cơ hội đều sẽ đến tìm Trưởng khoa Hứa bên kiểm nghiệm lý hoá để xin chỉ bảo vài điều.
Trưởng khoa Hứa không ít khi khen Tiết Bồng riêng với Phùng Mông, bảo rằng cô thông minh, ham học, lại chịu khó mài mò, sau này dù không tới hiện trường cũng có thể có được thành công về mặt kiểm nghiệm lí hoá.
Hơn bảy giờ tối, Tiết Bồng về nhà, khóa cửa lớn lại theo thói quen trước, thay quần áo vệ sinh, cầm máy hút bụi dọn dẹp cả căn nhà rồi mới vào toilet tắm táp.
Sau khi bước ra, Tiết Bồng nấu đại một chút mỳ nóng, tìm một bộ phim điện ảnh tâm lý tội phạm máu me trên Ipad mà ngồi xem.
Xem được nửa phim, mì cũng đã ăn xong, Tiết Bồng đi rửa bát rồi chuẩn bị lên lầu nhưng đi được nửa đường lại nhớ ra một chuyện, nhanh chóng quay trở xuống góc đọc sách dưới tầng trệt, lấy một chai nước trong suốt ra từ trong túi.
Nước trong chai hơi bị biến chất, màu đã ngả đục, đã sinh ra vi khuẩn lam có thể thấy được bằng mắt thường, đây là chai nước Tiết Bồng chiết ra từ trong cái chai Trần Lăng để lại.
Tiết Bồng cầm chai nước bước vào phòng thí nghiệm, cẩn thận lau chùi thiết bị thí nghiệm đã một tuần chưa sử dụng rồi ngồi xuống bàn thí nghiệm, nhìn chăm chăm cả buổi trời nước trong chai.
Phải làm gì với chai nước này đấy?
Có nhiều cách nghiên cứu chất nước, cách nào cũng có điểm lợi và khó khăn riêng, hơn nữa tính chất của từng loại vi khuẩn, nấm, vi rút, tảo đều khác nhau, có loại rất “mạnh mẽ” có loại rất “yếu ớt”, nếu dùng cách quá thô bạo thì có thể sẽ làm hư hại hoặc thậm chí là tiêu diệt hết một tập đoàn một số vi sinh vật yếu ớt bên trong, vậy thì sẽ mất đi cơ hội tìm thấy chúng nhưng nếu dùng cách quá nhẹ nhàng lại rất khó xử lý được các vết ố, vết bẩn, khiến khó có thể phát hiện ra các vi sinh vật nấp trong đó.
Tiết Bồng ngồi đó suy nghĩ một lúc rồi lại đi đến cái kệ phía sau lật tìm mớ ghi chép và tập tranh tư liệu mà Tiết Ích Đông để lại.
Lúc còn sống, Tiết Ích Đông đã vẽ lại hết tất cả toàn bộ vi sinh vật mà ông đã quan sát và nghiên cứu, bên cạnh còn được chú thích rất tường tận, đánh dấu lại đặc tính của chúng, cách thức làm thí nghiệm nuôi và tiêu diệt, thậm chí còn viết cả thứ đó được phát hiện ở vùng nước nào, khoảng đất nào của thành phố Giang, hàm lượng là bao nhiêu vân vân.
Tiết Bồng chưa từng xem hồ sơ của Trần Lăng, chỉ nhớ đại khái nội dung Lục Nghiễm nói trên xe hôm nay, Trần Lăng sinh ra và lớn lên ở khu phía Nam, gần ngoại ô, xung quanh có vài thôn xóm.
Vậy thì chai nước mà Trần Lăng giữ lại chắc là nước của một ao hồ nào đó ở khu phía Nam, chỉ là lúc lấy nước, Chung Ngọc không biết cái hồ đó tên gì, cũng không biết hồ có thông ra đâu hay không.
Tiết Bồng nhanh chóng tìm được mấy ghi chép về khu phía Nam thành phố Giang trên kệ tài liệu, cô lật xem chăm chú từng trang một, hoàn toàn không cảm nhận được thời gian đang trôi.
Đến lúc Tiết Bồng tìm thấy thứ mình cần, quyết định lấy một ít mẫu nước để thử trước thì đã là một tiếng sau.
Điện thoại Tiết Bồng để dưới lầu, cô cũng không để ý, cứ mãi chăm chú với công việc đang làm.
Vì chủng loại và đặc điểm của vi sinh vật không giống nhau nên cũng có nhiều cách thức xử lý nước bẩn, Tiết Bồng xử lý xong, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ một mớ khuẩn chi chít dày đặc dưới kính hiển vi, cô sửng sốt rồi lại tiếp tục quan sát hồi lâu.
Sau đó, cô lại cầm ghi chép của Tiết Ích Đông so sánh tới lui nhiều lần, cuối cùng bước đầu xác định được mẫu nước này không chỉ có một lượng lớn vi khuẩn lam mà còn có rất nhiều mầm bệnh, thậm chí mấy loại kim loại còn có hàm lượng vượt mức nghiêm trọng, cao gấp mấy chục lần so với mẫu nước hồ thông thường trong phạm vi.
Có được kết quả bước đầu như thế, Tiết Bồng thất thần hồi lâu.
Màn hình điện thoại cô bỏ dưới lầu lúc này cũng sáng lên.
Người gọi đến: Hàn Cố.