Lục Nghiễm dành ra hơn nửa tiếng để nghiễn ngẫm thông tin Cố Dao cung cấp, trước khi đọc, anh cùng thầm có dự đoán, nghĩ rằng chẳng qua cũng chỉ là bí mật nhà quyền quý thôi, bên ngoài càng hào nhoáng tráng lệ, bên trong càng dơ bẩn tạp nham, anh cũng từng nghe thấy, nhìn thấy rất nhiều chuyện tương tự.
Thế nhưng sau khi xem tài liệu về Hoắc Ung mà Cố Dao cung cấp, Lục Nghiệm mới biết nó còn kinh khủng hơn khả năng tưởng tượng thực tế của mình.
Tất nhiên là Cố Dao cũng không phải người trong cuộc, có nhiều chuyện cũng chỉ nghe nói mà thôi, cũng không ai biết những tin bên lề đó chân thật được bao nhiêu.
Trong này, Cố Dao có nhắc tới việc Hoắc Ung từng bị bắt cóc một lần năm mười sáu tuổi, Hoắc Đình Diệu phải đích thân mời Cố Dao về hướng dẫn tâm lý cho Hoắc Ung sau đó không lâu.
Tính tình Hoắc Ung vốn đã ương bướng chịu không thấu từ trước khi chuyện đó xảy ra, sau khi bị bắt cóc lại càng long trời lở đất hơn, cứ như phải cố ý làm khó làm dễ cả thế giới mới chịu nổi.
Hơn nữa, Cố Dao còn nói, có một chuyện cô không chắc lắm, chỉ nghe Hoắc Đình Diệu nói lúc được tìm thấy, y còn bị thương, phải nằm trên giường một thời gian.
Con tin bị bắt cóc, tỷ lệ cao cũng sẽ bị thương, chỉ có điều…
Lục Nghiễm xem đến đây thì cau mày lại, vội vớ lấy một tệp hồ sơ khác bên góc bàn, đó là báo cáo khám nghiệm tử thi của Quý Hoắc Ung mà Quý Đông Duẫn đã làm mấy hôm trước.
Trong báo cáo có viết rất rõ, Hoắc Ung từng làm phẫu thuật cắt bỏ tinh hoàn hai lần, dựa vào hình dạng vết thương và trạng thái phục hồi, một lần có lẽ là từ mười tám đến hai mươi năm trước, lần còn lại có lẽ là từ chín tới mười năm trước.
Nếu là từ chín tới mười năm trước, vậy lúc đó Hoắc Ung chắc cũng khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Chẳng lẽ Hoắc Đình Diệu nói y bị thương là chỉ chuyện này?
Vậy thì lạ thật, nếu thật sự là vậy, thế thì kẻ bắt cóc Hoắc Ung đã bất cẩn hay là cố ý làm y bị thương ở đó?
Nếu thật sự là vì bị bắt cóc, thế thì tính tới hiện tại, những người biết được Hoắc Ung từng cắt bỏ ngoài người nhà y, hai bố con Liêu Vân Xuyên, Mao Tử Linh, chắc còn có bọn bắt cóc năm đó.
Chớp mắt đã tới chập tối, các thành viên trong đội hình sự bận rộn cả một ngày trời, cuối cùng cũng được nghỉ xả hơi.
Hứa Trăn và Lý Hiểu Mộng chính thức gia nhập tổ chuyên án, những ngày sắp tới phải làm việc với cảnh sát thành phố Lịch và thành phố Xuân, tiếp tục điều tra với mục tiêu chính là vụ cưỡng hiếp giết người liên hoàn xuyên thành phố, ngoài những tội phạm đã được xác nhận là Hoắc Ung, Liêu Vân Xuyên và vài tên con nhà giàu, còn phải tìm ra các đồng bọn khác, thu thập nhiều chứng cứ có hiệu lực hơn.
Chỉ là thủ phạm Hoắc Ung đã chết, pháp luật không cách nào truy cứu hình sự được y.
Về phần trách nhiệm dân sự, bởi Hoắc Ung đã là người trưởng thành, có đầy đủ năng lực dân sự, vì thế, người nhà không có trách nhiệm gánh vác bồi thường dân sự, trừ phi người nhà chủ động bồi thường.
Ở phía bên kia, tại toà thực nghiệm kỹ thuật hình sự.
Tiết Bồng cũng dành thời gian cả ngày để xử lý phân loại lần cuối những vật chứng trong vụ án phân xác, ngoài việc kiểm tra xem có còn sót gì không, còn phải phân tích những nghi vấn trong giám định trước đó.
Đến lúc xong xuôi hết công việc, ngước mắt lên đã là chập tối.
Tiết Bồng ngồi thẳng dậy, xoay xoay cần cổ, hoạt động vai một lát, tiếp đó lại cảm nhận được điện thoại trong túi vừa rung.
Cô lấy ra xem, nhìn thấy tin nhắn của Lục Nghiễm: “Ăn tối chung không?”
Tiết Bồng cười, hỏi lại: “Nhà ăn hả?”
“Không ăn nhà ăn nữa, về nhà ăn đi. Hôm nay không tăng ca, về sớm chơi với Barno.”
Chưa tới mười phút, Tiết Bồng đã thu dọn bàn làm việc sạch sẽ, khoác áo phao lông vũ, cầm túi và điện thoại đi về phía bãi đậu xe.
Lục Nghiễm tới sớm hơn cô, đang đứng tựa người trước xe, một tay đút vào túi áo khoác, một tay lướt điện thoại.
Tiết Bồng đi tới hỏi: “Định ăn gì thế?”
Lục Nghiễm nói: “Anh mới đặt lẩu, lát nữa là giao ngay, lên xe đã.”
Tiết Bồng nhìn anh, đến lúc lên xe mới nói: “Phá án rồi có khác, ăn lẩu mừng à?”
Lục Nghiễm cười: “Chưa tới lúc ăn mừng đâu, chỉ tự dưng muốn ăn thôi.”
Nói xong, trong xe lại yên tĩnh hồi lâu.
Tiết Bồng cũng không có chuyện gì muốn nói cho lắm, cô vẫn còn đang nghĩ tới chuyện ở phòng thí nghiệm, cứ nhìn ra cảnh đường ngoài cửa xe, ngẩn ngơ suy nghĩ.
Đến lúc Lục Nghiễm lái xe tới nơi, Tiết Bồng mới định thần lại, quay đầu sang nhìn thì thấy Lục Nghiễm đang cau có mặt mày, ánh mắt trầm lắng, dường như có gì đang khiến anh thấy vướng mắc.
Tiết Bồng cũng không hỏi, cô xuống xe cùng Lục Nghiễm, vẫn như những lần trước, vừa đi đến cửa, Barno đã tự động chạy ra mở cửa.
Trong lúc thay giày, Tiết Bồng bỗng nhớ đến một chuyện: “À phải rồi, lát nữa anh thay vỏ chăn mới đi. Sáng sớm tôi vội chạy tới phòng thực nghiệm, lại bận cả ngày nên quên nói với anh.”
Lục Nghiễm đặt giày lên kệ, đứng thẳng dậy, hơi ngơ ngác: “Sao thế?”
Tiết Bồng bèn kể lại chuyện hôm qua Barno ngậm chăn lôi sền sệt dưới đất, sau đó vừa vuốt lông Barno vừa nói: “Nó không cố ý đâu, nó chỉ sợ tôi cảm lạnh thôi.”
Lục Nghiễm nhìn xuống Barno, nửa cười nửa không: “Con quỷ nhỏ này, còn biết xum xoe nịnh bợ nữa.”
Nói xong, anh quay người đi vào phòng ngủ.
Tiết Bồng rửa tay, đi theo vào tới cửa phòng ngủ, rướn đầu vào nhìn, Lục Nghiễm đang thay vỏ chăn.
Tiết Bồng ho khẽ hỏi: “Có cần tôi giúp không?”
Lục Nghiễm đứng bên giường, nghiêng đầu trả lời: “Mở cửa sổ cho thoáng giúp anh với.”
“Ừm.” Tiết Bồng mở cửa sổ ra, quay người lại nhìn, Lục Nghiễm đã nhét bốn góc chăn vào trong vỏ, tay chân anh dài ngoằn, vòng tay lại rộng, phủ chăn ra rất dễ dàng.
Tiết Bồng nắm lấy hai gốc, vẫy vài cái, chăn bông và “chiếc áo mới” ôm sát hoàn hảo.
Lục Nghiễm nói: “Em cầm đó trước, anh đi thay tấm trải giường.”
Tiết Bồng ôm chăn bông trước ngực, cô còn cố nhấc cao lên để chăn không rớt dưới đất, che mất cả nửa khuôn mặt, ngửi được chút mùi nước giặt.
Mát mẻ, sạch sẽ, chất bông mềm mại.
Ngước mắt lên đã thấy Lục Nghiễm vừa tháo tấm trải giường cũ xuống, đang lót cái mới lên, nâng bốn góc một cách gọn ghẽ, phủ tấm trải mới hết sức bằng phẳng.
Sau đó, Lục Nghiễm quỳ một chân trên giường: “Đây, đưa chăn cho anh.”
Tiết Bồng đi tới bên giường, im lặng buông tay.
Lục Nghiễm vừa gấp chăn vừa nói: “Hôm qua anh sơ ý quá, đã nhờ em tới chăm Barno giúp thì đáng ra phải nói em biết vỏ chăn nệm ở tủ nào, em thay mới là ngủ trên giường được rồi, sao để em ngủ sofa được.”
Tiết Bồng ngơ ngác vài giây mới hiểu: “Tôi không có ý chê anh không thay vỏ chăn nệm nên mới không ngủ giường đâu, tự tôi ngại thôi, tôi mặc đồ đi làm, bận rộn cả ngày bẩn lắm.”
Lục Nghiễm gấp chăn xong, đứng dậy cười nói: “Anh cũng có vấn đề, đúng là lâu rồi anh không thay, mai mốt anh sẽ cố thay thường, lần tới em đừng ngủ so…”
Chỉ là còn chưa nói xong, Lục Nghiễm đã sựng lại.
Tiết Bồng cũng ngẩn người.
Hai người nhìn nhau không nói.
Bầu không khí trong phòng cũng càng lúc càng khác lạ.
Một lúc sau, Lục nghiễm mới ho vài tiếng, tránh ánh mắt đi: “Anh không có…”
Không ngờ Tiết Bồng lại cắt lời: “Còn lần tới nữa hả? Anh coi tôi như bảo mẫu thật rồi đấy.”
Tiết Bồng nói xong bèn quay người đi, còn lên tiếng gọi Barno đang nằm cạnh hóng chuyện nãy giờ, Barno lập tức đi theo ngay.
Người và chó cùng ngồi lên sofa, Barno còn tự động khoanh người sát lại cho Tiết Bồng dựa vào.
Tiết Bồng mở tivi, ôm nó xem cùng.
Một lúc sau, Lục Nghiễm mới bước ra khỏi phòng ngủ, không nói gì với Tiết Bồng, đi thẳng vào bếp bắt đầu soạn sửa bát đũa, sau đó lại gấp sẵn khăn ăn.
Tiết Bồng thấy vậy cũng đứng dậy đi vào bếp rửa tay, đi tới giúp Lục Nghiễm.
Diện tích bếp và phòng khách đều không lớn, hai người cùng vào khó tránh va đụng vào nhau, có lúc phải lách người cho người kia đi.
Chỉ là trong suốt lúc đó, hai người đều chẳng nhìn nhau.
Đến lúc lẩu được giao tới, cả hai lại bận bịu một phen, hâm nóng, bày thức ăn ra, mất tận mười phút, cuối cùng mới bắt đầu ăn.
Hai người ngồi ở hai bên bàn, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy nhau qua làn khói trắng bốc lên ở giữa.
Lục Nghiễm mở lon nước, đưa cho Tiết Bồng, cuối cùng cũng chịu lên tiếng: “Thật ra một năm nay anh không ăn lẩu rồi.”
Tiết Bồng húp một ngụm nước lèo, vô thức hỏi: “Sao lâu thế…”
Chỉ là vừa nói xong, cô lại bắt gặp ánh mắt của Lục Nghiễm, cũng hiểu ra ngay lập tức.”
Vài giây sau, Tiết Bồng lại nói: “Thật ra tôi cũng vậy.”
Ăn lẩu còn phải xem là ăn với ai.
Thường thì chỉ có bạn bè rất thân với nhau mới cùng nhau nhúng đũa vào cùng một cái lẩu thế được.
Lần cuối cùng họ ăn lẩu là hơn một năm trước, lúc Lục Nghiễm và Chung Lệ sắp sửa đi làm nhiệm vụ, lần đó là hành động nằm vùng rất quan trọng, địa điểm họp mặt là ở nhà Lục Nghiễm, Tiết Bồng cũng tới.
Cũng vào tối hôm đó, Chung Lệ nói với Lục Nghiễm rằng mình muốn tỏ tình với Tiết Bồng.
Trên đường về nhà, Chung Lệ cũng đã mở lời.
Tiết Bồng cũng đồng ý với Chung Lệ, đợi y làm nhiệm vụ xong quay lại, hai người sẽ tìm hiểu.
Từng cảnh tượng một năm trước dần tái hiện lại, căn phòng bỗng chốc lại yên lặng giây lát.
Một lúc sau, Lục Nghiễm nói: “Hôm nay đội trưởng Phan tìm anh tới nói về vụ án phân xác, còn thông báo với anh đợi qua nửa năm nửa, anh có thể về bên chống ma tuý.”
Tiết Bồng sững người: “Anh muốn tiếp tục điều tra tung tích của Chung Lệ sao?”
Lục Nghiễm mím môi, gật nhẹ: “Chung Lệ “mất tích” vẫn chưa tới hai năm, trước khi luật pháp xác nhận cậu ấy đã tử vong, anh vẫn muốn tìm tiếp xem sao. Anh cũng đã tích lũy được ít kinh nghiệm, học được vài thứ bên hình sự, sau này cũng sẽ có chỗ dùng đến.”
Tiết Bồng khẽ thở dài, không thể không nói rằng cô cũng đang thầm chấn động, ám ảnh của cô không là gì so với Lục Nghiễm.
Vài tháng trước, cô cũng từng nghĩ muốn tìm Chung Lệ, thế nên rất chú tâm tới y pháp độc chất, nhất là giám định ma tuý, thế nhưng sau mấy tháng nay, nỗi cố chấp ban đầu dần nhạt đi, có nhiều chuyện đã thông suốt, cũng đã buông bỏ được rồi.
Nếu còn khúc mắc gì trong lòng, e là cũng chỉ còn mỗi cái chết của Tiết Dịch.
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng trả lời: “Nếu đến lúc về lại bên chống ma tuý rồi mà anh vẫn còn kiên quyết như thế thì nhớ tìm đến tôi bất cứ khi nào cần giúp đỡ.”
Lục Nghiễm: “Ừm, anh biết rồi, anh biết em cũng rất muốn tìm được cậu ấy.”
Tiết Bồng cụp mắt nghĩ ngợi rồi bảo: “Nếu tôi nói với anh rằng thật ra bây giờ tôi không còn vướng mắc nữa, anh có tin không?”
Lục Nghiễm sững lại, anh thấy hơi kinh ngạc.
Tiết Bồng lại nói: “Tôi đã buông bỏ chuyện của Chung Lệ rồi. Từ nhỏ đã trải qua cảnh bố ra đi, chị bị đâm chết, sau đó lại làm giám định dấu vết, gặp phải bao nhiêu vụ án, chứng kiến rất nhiều chuyện nhân tình thế thái, nhìn thấy mặt đen tối của bản tính con người, có một số chuyện như Cố Dao đã nói ấy, rằng tôi nhìn nhận sự việc hời hợt hơn người khác. Nhưng thật ra, đó là kỹ năng cưỡng ép mà thành, bởi vì nếu không hời hợt một chút, chuyện gì cũng tính toán, sự thật cũng không thể thay đổi, cuối cùng chỉ có mình mới phải chịu ảo não.”
Nói xong, cả hai lại yên lặng một lúc, người nào cũng chỉ lặng lặng gắp món trong nồi.
Đến lúc ăn xong một đĩa thịt, Tiết Bồng xem sợ tin tức về vụ án phân xác đang chiếu trên tivi, nhớ tới công tác kiểm tra lại vật chứng lúc chiều bèn bảo: “Phải rồi, tuy cấp trên muốn nhanh chóng kết án vụ phân xác, nhưng mà tôi phát hiện được một điều kỳ lạ lúc kiểm tra lại vật chứng.”
Lục Nghiễm ngước mắt, ánh nhìn rất tập trung: “Gì thế?”
Tiết Bồng: “Anh có còn nhớ lông tơ của chim, một ít mạt cưa và sợi thực vật tìm được trên tai của Hoắc Ung không? Lúc đó chúng ta suy đoán hiện trường vụ án chắc là nơi chim hay tới đậu, chúng sẽ dùng mạt cưa, sợi thực vật để làm tổ.”
Lục Nghiễm gật đầu: “Anh nhớ. Hơn nữa ngoài hiện trường vụ án có rất nhiều cây cỏ, còn có một cái hồ, trên cây cũng có tổ chim.”
“Nhưng mà anh có để ý không, hôm đó suốt cả buổi thu thập chứng cứ đều không hề thấy có con chim nào bay vào nhà máy. Hơn nữa, trong lúc phân xác, Mao Tử Linh còn dùng bạt che ngăn khắp bốn phía, đúng ra thì làm gì có con chim nào bay vào được.”
Lục Nghiễm nghe thấy thế, thoáng chững lại rồi hỏi: “Em thấy lông chim xuất hiện rất kỳ lạ sao?”
Tiết Bồng: “Đúng là vậy, nhưng mà tôi cũng đã nghĩ tới vài trường hợp, tuy là khả năng rất thấp nhưng cũng không thể loại bỏ hoàn toàn. Một là do giếng trời để mở, chim có đậu bên trên khung cửa, lông chim bị thổi vào trong nhà máy, đúng ngay trong phạm vi tấm bạt, lại rơi ngay trên tai Hoắc Ung.”
Lục Nghiễm lập tức lắc đầu: “Khả năng quá thấp, khó xảy ra lắm.”
Tiết Bồng lại nói: “Trường hợp thứ hai là Mao Tử Linh từng tiếp xúc với một loại chim nào đó ở bên ngoài, vô ý bám lên người rồi đưa vào trong.”
Lục Nghiễm hỏi: “Nếu là vậy thì đúng ra trên đồ bảo hộ, khẩu trang và bao tay của Mao Tử Linh cũng phải có lông tơ tương tự mới đúng chứ.”
Tiết Bồng: “Nhưng mà tôi chẳng tìm được gì hết.”
Lục Nghiễm cau mày, tựa lưng ra ghế, không nói gì nữa.
Một lát sau, Lục Nghiễm mới nhìn Tiết Bồng hỏi: “Trường hợp thứ ba là gì?”
Tiết Bồng bỏ đũa xuống: “Người đưa cái tai đến văn phòng luật của Hàn Cố có tiếp xúc với chim chóc hoặc có nuôi chim.”
Dứt lời, cả hai lại im lặng.
Đây cũng là điều Lục Nghiễm luôn thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc ai là người đã gửi cái hộp tới văn phòng của Hàn Cố, người không hề lộ mặt qua camera, bởi đeo khẩu trang và đội nón nên lễ tân cũng không nhìn rõ mặt mũi, chỉ có thể xác định được là một người đàn ông.
Tất nhiên là Mao Tử Linh không thể nào chuyển phát nhanh cái thứ như thế mà phải nhờ người gửi, còn phải tìm người có thể tin tưởng được, ít nhất phải bảo đảm được người đó không đi nửa đường lại tò mò mở hộp ra xem.
Nhưng vấn đề là…
Lục Nghiễm nói: “Nếu thật sự là như thế, vậy thì người giúp đưa đồ chắc chắn đã mở hộp ra xem, nếu không thì lông chim dính trên người làm sao có thể bám vào cái tai?”
Tiết Bồng tiếp lời: “Mở ra xem mà lại không hoảng sợ, lại còn tiếp tục đưa tới văn phòng luật của Hàn Cố như không có chuyện gì xảy ra. Nếu suy luận về trường hợp thứ ba là không sai, thế thì người này chính là đồng bọn.”
Đúng vậy, cũng chỉ có thể giải thích như thế.
Đồng bọn của Mao Tử Linh hết sức thông minh, hơn nữa thủ đoạn cũng lão luyện, lên kế hoạch kỹ càng, trong suốt vụ án gần như không để lại chút dấu vết.
Nhưng có cẩn thận tới đâu cũng có sơ suất, người này lại để rớt lại chút lông tơ của chim trên tai Hoắc Ung, điều này cứ thế trở thành điểm không thể giải thích được trong vụ án này.
Lục Nghiễm suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Có thể biết được là chim gì không?”
Tiết Bồng cho rau vào nồi: “Đó là một loại chim kiểng, tên là chim di vằn, sinh sống ở Indonesia và Úc, sau đó được lấy giống về. Tôi đã tìm hiểu thử, trong nước có khá nhiều người nuôi nó, nếu điều tra theo manh mối này thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Lục Nghiễm cụp mắt không nói mà chỉ thầm thở dài trong lòng.
Tiết Bồng nhìn thấy thế, gắp rau vào bát anh rồi bảo: “Tôi biết là dù cấp trên có bảo anh kết án, trong lòng anh cũng sẽ vẫn muốn truy tìm ra chân tướng. Tôi nói với anh những chuyện này không phải là để hối thúc anh đi điều tra đồng bọn là ai, tôi chỉ muốn nói với anh, chuyện này đủ để chắc chắn phía sau Mao Tử Linh còn có người khác, phán đoán của anh không hề sai. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, dù là trinh sát hay kỹ thuật hình sự thì khi có lúc điều tra còn cần phải xem đối tượng.”
Lục Nghiễm bật cười: “Ý em muốn nói với anh là có được câu trả lời hay không còn phải xem anh có may mắn không ấy hả?”
“Chứ còn gì nữa. Tôi nghe thầy kể nhiều vụ án chưa được giải đáp lắm, có vụ mấy chục năm vẫn không phá được, có vụ thầy của thầy còn tham gia, làm kỹ thuật hình sự cả đời, tới về hưu cũng không biết hung thủ là ai.”
Lục Nghiễm lại cười, đang định trả lời thì nghe thấy một mẩu tin tức từ phía tivi.
Tin tức nói rằng tỷ lệ bệnh nhân mắc bệnh ung thư ở thành phố Giang đang tăng dần trong hai mươi năm gần đây, vài năm trong số đó còn liên tiếp tăng gấp mấy lần, đã cao hơn mười hai lần so với tỷ lệ ở các thành phố khác.
Có rất nhiều người cho rằng điều này có liên quan tới giai đoạn kinh tế phồn vinh, công nghiệp tích cực phát triển ở thành phố Giang từ ba mươi lăm năm trước, nó không chỉ khiến cho thành phố ô nhiễm mà còn gây tổn hại nghiêm trọng tới đất, nước và nông nghiệp.
Mấy năm trước, thành phố Giang từng xuất đi một lô hàng nông nghiệp gồm các loại đậu, gạo, sau khi đưa ra thị trường không được bao lâu lại phát hiện được có chứa hàm lượng kim loại vượt chuẩn, bị gỡ bỏ khỏi thị trường, cấm tiêu thụ, điều này đã gây tổn thất rất lớn cho những người nông dân sống nhờ trồng trọt ở quanh rìa thành phố Giang.
Ở thành phố Lịch và thành phố Xuân cũng có không ít người bảo rằng thực phẩm sản xuất tại thành phố Giang đều rất nguy hiểm, có chứa độc.
Khi đó, vì những thông tin tiêu cực này mà các cấp lãnh đạo thành phố Giang cũng đã đưa ra một kế hoạch ứng phó, ví dụ như cải tạo môi trường, cải thiện nguồn nước và đất.
Nhưng điều tệ hại hơn là sau sự sụp đổi của Địa Ốc Thừa Văn, lại có càng nhiều thứ đằng sau liên tiếp bị lộ ra.
Một trong số đó còn có “dược phẩm gen”, một dự án mà lãnh đạo thành phố Giang từng rất tự hào, đã nhiều lần quảng bá lan rộng, thế nhưng nó không chỉ không chữa được bệnh mà còn gây bệnh.
Bệnh gì thì tất nhiên vẫn là ung thư.
Ung thư hiện vẫn đang là vấn đề nan giải trong giới y học, hơn nữa ai ai cũng biết, thói quen sinh hoạt, môi trường sống và đồ ăn thức uống có ảnh hưởng rất sâu sắc tới căn bệnh này.
Nghe nói khi đó, Cố Thừa Văn, chủ Địa Ốc Thừa Văn, người đi đầu trong việc nghiên cứu và phát triển “dược phẩm gen” là người mắc bệnh mãn tính, còn chàng rể hụt Chúc Thịnh Tây phụ trách dự án này là người mà Cố Thừa Văn đã đích thân nâng đỡ, đào tạo nhiều năm lại còn mất vì ung thư lúc tuổi đời đang còn trẻ.
Vào năm mọi chuyện đang bùng nổ, trên mạng có lời đồn, rằng Cố Thừa Văn từng tìm một nhóm “người tình nguyện”, cũng chính là bệnh nhân ung thư đến để thử thuốc, Chúc Thịnh Tây cũng là một trong số đó, kết quả vẫn không chữa được bệnh tật thành công.
Sau chuyện này, quan chức thành phố bắt đầu đầu tư mạnh vào việc cải thiện môi trường, cho di chuyển và đóng cửa nhiều nhà máy hóa chất xung quanh.
Sau đó vài năm nữa, người dân trong thành phố và cộng đồng mạng dường như đã dần quên đi điều đó.
Thế thì tỷ lệ bệnh nhân mắc bệnh ung thư ở thành phố Giang có thật sự đã giảm không?
Sau khi trình bày vấn đề trên, biên tập viên lại đưa ra một bảng số liệu thống kê y tế một năm trước và trong năm nay ở thành phố Giang.
Bao cáo hiển thị rõ tỷ lệ bệnh nhân được chẩn đoán ung thư vẫn đang tăng lên, chỉ là mức độ tăng đã giảm bớt so với trước, thế nhưng tỷ lệ chẩn đoán của một vài loại ung thư ác tính lại có xu hướng tăng.
Đến lúc mẩu tin tức được phát xong, Tiết Bồng và Lục Nghiễm lại cùng im lặng.
Đối với tất cả mọi người, dù là người già hay thanh niên đều cảm thấy ung thư là một thứ rất xa vời với mình, không liên quan tới mình, ai cũng thầm cầu may.
Dù bạn bè xung quanh có mắc bệnh, khi không dính tới chính mình thì ai cũng đều chẳng quan tâm tới nó.
Hơn nữa đa số đều sẽ nghĩ rằng mình rất chú trọng đến sức khoẻ, cũng chẳng hề làm gì, sao lại có thể mắc ung thư?
Vì tin tức vừa rồi mà Tiết Bồng cũng đã nghĩ tới rất nhiều thứ, cô nhớ tới chai nước mà Trần Lăng để lại với hàm lượng kim loại vượt chuẩn, có loại còn cao hơn mức cho phép hai mươi lần, còn có rất nhiều thứ về giám định và ô nhiễm nước, thậm chí là chuyện khan hiếm nguồn đất, nước mà từ nhỏ cô đã nghe Trương Vân Hoa nói tới.
Thế nhưng chuyện về môi trường thì một người nói không chẳng ăn thua, dù tin tức đã được đưa, người dân chỉ mang bệnh của mình đổ lên đầu chính phủ và ô nhiễm nhà máy hóa chất, chứ cũng không có thay đổi thực tế gì.
Ô nhiễm là chuyện có thể xảy ra trong một sớm một chiều.
Việc cải thiện lại phải tốn nhân lực, vật liệu trong vòng mấy chục năm, cần phải khiến đông người chú ý tới, cần mọi người cùng nỗ lực, chứ không phải cứ bữa đực bữa cái, qua vài năm là lại quên mất.
Tiết Bồng lo suy nghĩ lung tung, đến lúc Lục Nghiễm gắp nấm và rau vào bát cô thì cô mới hoàn hồn lại.
Tiết Bồng ngước mắt, chạm phải ánh mắt Lục Nghiễm, anh lên tiếng: “Sao mà một mẩu tin tức cũng ảnh hưởng tới tâm trạng của em được vậy? Em đừng có quên là mới nãy em còn khuyên anh đấy.”
Tiết Bồng không trả lời, ăn nấm trong bát rồi mới bảo: “Ai cũng vậy đấy, chỉ biết khuyên người ta thôi chứ mình thì không làm được.”
Lục Nghiễm cười, chuyển sang kênh khác.
Ăn uống xong xuôi, trong lúc cọ nồi rửa bát, Lục Nghiễm đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Phải rồi, lúc chiều Cố Dao tới cho thông tin, chủ yếu toàn xoay quanh Hoắc Ung.”
“Tôi có nghe nói.” Tiết Bồng lau bàn xong, đi tới tựa vào tủ lạnh: “Có gì sốc hả?”
Ở góc cô đang đứng, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng vững chãi, phần gáy thẳng cùng mái tóc được cắt gọn ghẽ của Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm gật đầu bảo: “Có đấy.”
Vì có tiếng nước chảy rào rào, Tiết Bồng sợ không nghe rõ nên nhích tới đó một chút, cô mở to mắt hỏi: “Cái gì thế?”
Lục Nghiễm hơi bất ngờ, vừa định quay đầu nói với cô nhưng lại không ngờ Tiết Bồng đã tới trước, vừa quay sang, cúi đầu, cụp mắt xuống là khoảng cách giữa hai người đã được kéo lại rất gần.
Tiết Bồng hơi ngẩng đầu, nhìn anh không chớp mắt.
Lục Nghiễm lại vội vã chớp chớp mắt, lòng cũng dao động theo, sau đó anh lại tránh ánh nhìn, thấp giọng nói: “À, theo lời Cố Dao thì lúc mười sáu tuổi cậu ta từng bị bắt cóc.”
Từng bị bắt cóc?
Tiết Bỗng sững người, đang định hỏi tới.
Thế nhưng Lục Nghiễm lại đẩy khuỷu tay về phía cô: “Em đừng xích tới, nước bắn vào người bây giờ.”